Tú Sắc Nông Gia

Chương 6: Người đàn ông của gia đình




Chờ Bách Thủ thu dọn sạch sẽ, Loan Loan đang nhổ cỏ trong sân thì thấy hắn mang theo cung tên cùng trường đao đi tới, Loan Loan ngạc nhiên nhìn hắn: “Chàng muốn đi đâu?”

“Ta muốn vào núi săn vài con vật để mai mang vào chợ bán, đổi lấy chút bạc.”

“Vậy khi nào chàng trở về?

“Có thể rất khuya, sao vậy?”

“Ta muốn làm một hàng rào vây quanh sân.” Mặc dù hàng rào cũng không có tác dụng gì với động vật nhưng có nó thoạt nhìn rất có mùi vị gia đình, huống chi dưới chân núi này cũng không có động vật gì. Còn phải chuẩn bị chuồng gà nữa, những việc nặng nhọc như vậy nàng không thể làm xong được.

Bách Thủ thấy nương tử có việc muốn nhờ, liền không nói hai lời đem công cụ bỏ lại, lúc đi trở ra trong tay cầm một thanh đoản đao: “Vậy ta không ra ngoài nữa, nàng nói xem phải chuẩn bị thế nào?”

Loan Loan lấy làm lạ nhìn thanh đao trong tay hắn, thân đao sáng choang, nhìn là biết thường xuyên dùng, còn có, cung tên và trường đao vừa rồi nàng cũng không thấy hắn đã để chỗ nào, đi vào trong nhà nhìn kỹ, hóa ra được treo trên tường sau cánh cửa.

Sau đó Loan Loan đem ý tưởng của mình tóm gọn lại, nói cho Bách Thủ nghe.

Trước vây một khoảnh đất trống trong sân, sau đó có thể xây một chuồng gà che gió che mưa bên cạnh nhà.

Biết suy nghĩ của Loan Loan, trong lòng Bách Thủ đã có chủ ý: “Ta đi chặt mấy cây trúc về, nàng chờ ta.”

Vừa nghe đến trúc nàng liền nghĩ không biết có phải chỗ mà trưa nay nàng đi không. Có lẽ nên quay lại một chút xem có rau dại gì không, nàng lập tức đuổi theo: “Ta cũng muốn đi cùng.”

Bách Thủ suy nghĩ một chút, dù sao cũng không quá xa, vậy là hai ngươi một trước một sau cùng đi về phía bên kia núi.

Đi một quãng không xa thì đã đến, quả nhiên là chỗ mà sáng nay Loan Loan đào rễ cỏ tranh.

Bách Thủ chặt trúc còn Loan Loan ở một bên kiếm rau dại.

Chặt được mười cây trúc lớn , Bách Thủ dùng một sợi dây buộc hết chúng lại với nhau, như vậy đem về nhà sẽ tiện hơn. Loan Loan tìm một vòng xung quanh mà không thấy rễ cỏ tranh, không khỏi có chút thất vọng.

“Buổi sáng ta đào rễ cỏ tranh ở đây, giờ không còn nữa rồi.” – Loan Loan có chút ảo não.

“Không sao, thức ăn lúc trưa không phải vẫn còn sao, tối chúng ta ăn nốt, nếu nàng muốn ăn thịt, ta lập tức lên núi bắt một con gà rừng về.” – Bách Thủ an ủi nàng.

“Biết là vậy nhưng ta không muốn ăn gà rừng” – Ít nhất hôm nay không.

Hai người về nhà, Bách Thủ cởi dây buộc trúc ra, Loan Loan đem ghế ra giữa sân ngồi nhìn Bách Thủ bắt đầu làm hàng rào.

Trước tiên Bách Thủ chặt trúc thành những đoạn nhỏ, sau đó chẻ đôi rồi lại chẻ nhỏ thành những sợi trúc mềm mại, tiếp đó đem những sợi trúc này bện lại với nhau, mỗi sợi cách nhau tầm một chiếc đũa. Trên dưới cũng đan những cành trúc con, mỗi đoạn dài 40cm, cũng không tính là quá cao.

Bách Thủ vừa đan vừa giải thích với nàng: “Hàng rào ta chỉ làm cao như vậy, sau này nếu như nàng muốn còn có thể trồng chút hoa cỏ ở bên cạnh, như vậy từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể thấy, rất đẹp. Nếu như rào cao thì sẽ không thấy hơn nữa hàng rào này cũng không chắc lắm.”

Cặp mắt Loan Loan loé sáng như ánh sao nhìn Bách Thủ, nam nhân này kì thực rất thông minh, hơn nữa hắn còn suy nghĩ chu đáo như vậy.

Sau đó nàng đi quanh sân vài vòng rồi vẽ những vị trí đặt hàng rào ra.

Bách Thủ làm tất cả bốn hàng rào, chờ tất cả đã làm xong, hắn bắt đầu lấy công cụ đào những chỗ mà Loan Loan vẽ, phía dưới cây trúc cũng đã vót nhọn, đào một cái rãnh nông, tiếp đó bỏ hàng rào vào rồi đắp đất lại như vậy sẽ rất chắc chắn. Mặc dù không hi vọng hàng rào này có thể cản thú vật nhưng nó cũng phải chịu được gió táp mưa sa.

Một lúc sau, Bách Thủ đã đào được một cái rãnh nông quanh sân, Loan Loan nhìn hắn mà có chút hâm mộ, nam nhân này thật khỏe a!

Lúc bỏ hàng rào xuống nàng còn đứng bên cạnh hỗ trợ. Thấy thế, Bách Thủ càng dốc sức làm việc, hắn nhất định tự mình làm một hàng rào khiến nương tử hắn hài lòng.

Sau khi hàng rào bao quanh sân hoàn thành, nhìn kỹ thấy nó rất vững chắc, Loan Loan vô cùng hài lòng. Tiếp đó Bách Thủ lại làm chuồng gà, nghĩ đến sau này còn săn thêm những con gà rừng sống trở về, hắn quyết định làm chuồng gà lớn một chút.

Lần này hắn dùng bốn cái cộc gỗ, vì dùng trúc rất dễ bị hỏng, không bền chắc như gỗ, trước dùng đao đào bốn cái hố sâu nửa thước, sau đó bỏ cọc gỗ vào, lấp đất lại. Trong nhà không có búa, Bách Thủ liền dùng những tảng đá lớn ở bên cạnh để đóng cọc, đóng đến trình độ nhất định, lại tiếp tục lấp đất, xác định cây cọc đã đóng kiên cố rồi, lại bắt đầu đóng cọc thứ hai, cứ vậy cho đến khi bốn cây cọc đã được đóng đúng vị trí.

Loan Loan đi tới thử lay mấy cọc gỗ, rất chắc chắn a, giống như ở hiện đại xây nhà làm móng vậy, nàng kinh hỉ nhìn Bách Thủ, trượng phu của mình không phải là người quá thông minh nhưng nếu đến hiện đại, hắn có thể làm kiến trúc sư ấy chứ!

Bị Loan Loan nhìn đến ngượng ngùng, mặt của Bách Thủ đỏ lên, cúi đầu tiếp tục bện trúc.

Đã biết trượng phu của mình đang xấu hổ, Loan Loan đi tới bên cạnh nhìn hắn cười dài: “Chàng ngoài biết làm những cái này và săn thú ra còn biết làm gì nữa?”

Bách Thủ đỏ mặt, cúi đầu vừa ấp úng nói: “Ta còn có thể nấu cơm, làm việc nhà nông.” Vừa liếc nàng một cái: “Còn rất nhiều.”

Loan Loan thấy trêu chọc Bách Thủ rất thú vị, liền chống cằm nhìn hắn tủm tỉm nói: “Còn rất nhiều? Là những gì a?”

Bị nương tử nhìn như vậy, toàn thân Bách Thủ đều không thoải mái, khuôn mặt đen của hắn đã biến thành màu đen có pha hồng, ánh mắt loạn chuyển liên tục, thẹn thùng nói: “Ta… ta nhất thời quên rồi.”

Ha ha, Loan Loan bật cười trong lòng, cư nhiên bị nàng dọa đến mức mình biết làm gì cũng quên mất rồi, còn bất kể hắn thẹn thùng cỡ nào, mặt hồng đến thế nào, ánh mắt buông thấp nhiều đến đâu nhưng động tác trên tay hắn vẫn không ngừng lại.

Thật không tệ a, là người làm việc có thứ tự trước sau.

Đến lúc Bách Thủ làm hàng rào xong, hắn lại chặt cây trúc thành từng đoạn song song toàn bộ đan lại với nhau, sau đó đặt nó lên trên cọc gỗ như vậy là được nóc chuồng gà. Sau đó trải cỏ lên phía trên, ép xuống rồi trải thêm một tầng nữa, tiếp đó đem hàng rào quây quanh ba phía cọc gỗ rồi cột chắc lại, mặt còn lại thì để làm cửa, cứ như vậy chuồng gà đã được làm xong.

Loan Loan vui mừng trải một chút cỏ khô vào góc chuồng, sau đó tự tay dắt con gà rừng vào chuồng rồi đóng cửa lại. Gà rừng có nhà mới lại không bị trói chân nữa, nó tỏ ra hết sức cao hứng, nhảy loạn trong chuồng.

Bách Thủ cười ngây ngô đứng nhìn nương tử.

Đợi Loan Loan hoàn thành công việc, hắn cười ha ha nói: “Thật ra nàng không trải cỏ thì nó cũng không chết vì lạnh đâu.”

“Trời sẽ lạnh, hơn nữa, vạn nhất mưa xuống thì biết làm thế nào?” – Thật ra chính nàng cũng không biết có cần phải trải cỏ không nữa.

Khi mọi việc hoàn thành thì trời cũng tối, Bách Thủ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật vui vẻ, hai người dùng thức ăn thừa buổi trưa để giải quyết bữa tối, Loan Loan chỉ ăn một bát cơm liền thôi.

Ăn uống xong nàng nhớ tới cặp phu thê đã cứu mình hôm rơi xuống sông, người ta cứu mình thì cũng nên đi cảm tạ một chút, nghĩ vậy nàng liền thương lượng với Bách Thủ: “Ngày đó Dương đại ca đã cứu chúng ta, không bằng ngày mai chàng đi săn một ít thú về, chúng ta đưa qua đó coi như cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ.”

Bách Thủ trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Mình ta đi thôi, nàng ở nhà đi.”

“Như vậy sao được, cùng đi mới thể hiện được thành ý, vả lại thân thể ta hiện cũng đã khỏe, không đi không phải sẽ khiến người ta hiểu nhầm sao?” Loan Loan nhìn Bách Thủ rồi chân thành nói.

Nghe Loan Loan giải thích Bách Thủ không biết làm gì khác ngoài việc đồng ý.

Đun nước nóng lên, Loan Loan rửa mặt xong rồi vào nhà nghỉ ngơi, đợi một lúc lâu cũng không thấy Bách Thủ đi vào, bên ngoài lại vang lên tiếng di chuyển bàn ghế.

Nàng làm thế nào cũng không ngủ được, đành đứng lên không khoác thêm áo ngoài, chỉ xỏ giày rồi rón rén đi ra cửa. Bách Thủ quả nhiên ngủ trên tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ không có vật gì cả, Bách Thủ không có chăn đắp, cũng không có gối nằm, thân hình cao lớn nằm co ro ở phía trên, như vậy trong nhà không có cái chăn thừa nào cả.

Loan Loan thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.