Tú Sắc - Thất Tú

Chương 1: Lần gặp mặt đầu tiên




“Đệt, thật mẹ nó ghê tởm!” Diệp Lâm rửa tay một lần lại một lần, nhưng cảm giác trên mu bàn tay vừa bị bàn tay to lớn đầy mỡ dính kia vuốt ve vẫn không lau đi được, đến khi thấy bàn tay trắng nõn trơn nhẵn đến hoàn toàn không thấy lỗ chân lông bị chà xát đỏ mới ngừng tay.

“Mới ít như vậy?” Thiếu niên nhìn mới mười hai mười ba tuổi phía sau cau mày, trong tay lật lật cái túi tiền bẩn thỉu, bất mãn mà đếm vài ngân tệ dính mùi tanh.

Diệp Lâm quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngại ít? Tự ngươi đến trong phòng hắn mà tìm! Người này đã bị ta băm thành ba đoạn, ngươi đi vừa vặn cho những thành vệ đó lấy cớ ‘lập công’.” Lời châm chọc ra khỏi miệng, lại ở trong lòng ai thán vận xui hôm nay.

Đi vào thế giới này đã bao lâu? Diệp Lâm nhìn ảnh ngược của mình trong suối nước trong suốt mà không khỏi hoảng hốt một chút, có lẽ là bởi vì không có một ngày thư thái, bất tri bất giác, thế nhưng đã hai năm.

Hai năm a, vậy mà đã hai năm! Hơn bảy trăm ngày đêm!

Chuyển biến khác biệt đã từng khiến y nghĩ sẽ không sống nổi, hiện giờ thế nhưng cũng nhìn quen rồi…

Xuyên qua, xuyên qua thế giới khác, đây là việc mà bao nhiêu nam tính ở thời đại này chỉ cần xem chút tiểu thuyết thì đều hy vọng, xuyên qua thế giới khác, mang theo năng lực nhân vật trò chơi, hứ, đây quả thực chính là một ngoại quải lớn, này không phải là đại sát khí đến thế giới khác đại phóng vương bát khí, cua hết tất cả thánh nữ ma nữ tinh linh hồ nữ sao!

Nhưng mẹ nó Diệp Lâm y đụng phải cái y căn bản không muốn xuyên qua, cố tình lại xuyên qua thành một nương pháo mà chỉ nhìn bề ngoài thì tuyệt đối sẽ không cho rằng y là nam!

Diệp Lâm thân là thanh niên tốt trưởng thành dưới cờ đỏ sau năm 80, lấy thành tích đặc biệt tốt tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, sau đó vào một xí nghiệp nhà nước làm một thời gian, qua cấp trên giới thiệu, quen biết thân thiết một vị trí thức thanh tú động lòng người, mỗi tuần hẹn hò chút rèn luyện thân thể chút, cuộc sống trôi qua vô cùng dễ chịu.

Đương nhiên, khi y đang học đại học thì vẫn luôn chơi game.

Chỉ là cái trò chơi chết tiệt này, vào một cuối tuần nào đó, khi y đang điều khiển acc nữ loli trong game đánh phó bản thì gặp phải sấm chớp rền vang ngoài phòng, kết quả, máy tính “ầm” một tiếng, y hoàn toàn không rõ ràng tình huống gì, tỉnh lại thì đã nằm ở trong rừng rậm Esmungre vô biên vô hạn này.

Lúc còn mơ mơ màng màng cái gì cũng chưa làm rõ, hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy đồ trang sức lộng lẫy phản xạ trong nước sông bên cạnh mình, gần như chọc mù mắt y luôn!

Cũng được đi, trong game y chưa bao giờ thích chơi acc nam, thân là một thằng con trai, ai còn nguyện ý nhìn chằm chằm vào mông nhân vật nam trong game nữa, cho nên, y chơi game thì trên cơ bản đều lựa chọn acc nữ. Acc nữ loli trong game này là một nhân vật mà y yêu quý nhất, có khuôn mặt trái xoan thanh thuần ngây thơ y đặc biệt chọn cùng một đôi mắt hạnh vô cùng mê mang xinh đẹp, nhưng mà khi y nhìn thấy ảnh ngược khuôn mặt này ở trong nước sông, thiếu chút nữa hận đến muốn cào cho khuôn mặt này nở hoa luôn!

Duy nhất đáng giá an ủi chính là, khi y sờ phía dưới, may mắn giới tính vẫn là nam.

Nhưng mà, nam nhân lớn thành như vậy, mẹ nó vẫn tính là một nam nhân sao?! Cho dù lúc này còn là một shota, nhưng mà shota nương pháo cái gì, quả thực không, thể, nhịn!

Chờ khi y thật vất vả xây dựng tâm lý xong, đứng lên an ủi mình tốt xấu cũng có năng lực của nhân vật trò chơi thì mới phát hiện, em gái ngươi, ông trời lại đùa giỡn y một lần nữa!

Menu trò chơi đâu! Ba lô trò chơi đâu! Thanh máu thanh lam trong trò chơi đâu! Bảng kỹ năng trò chơi đâu!

Em gái ngươi chứ! Những ngoại quải nhân vật trò chơi xuyên qua nhất định có như trong tiểu thuyết đâu! Vì sao một cái cũng không nhìn thấy!

Trừ cái ngoại hình thanh thuần xinh đẹp nương pháo này cùng song kiếm ở trên lưng ra, y nhận được rõ ràng chỉ có một bảng nhân vật!

Nói cách khác, y mang đến duy chỉ có quần áo trong trò chơi cùng hơn mười bộ ngoại trang vĩnh cửu! Những quần áo này vốn là loli, mặc dù hiện tại sau khi thay có thay đổi rất nhỏ, tỷ như váy ngắn biến thành quần linh tinh, nhưng xuất phát từ tính đặc biệt của phái Thất Tú, phần lớn không phải màu hồng nhạt thì chính là màu đỏ, hơn nữa y là coi loli trong game kia như con gái mà nuôi, hồng lục trắng lam cái gì, hầu như thuần một sắc cực kỳ trẻ con!

Em gái ngươi!

Diệp Lâm quăng luôn song kiếm trên lưng, hai thanh kiếm tạo hình phong cách cổ xưa kia lưu chuyển quầng sáng mê người dưới ánh mặt trời, Diệp Lâm nghĩ nghĩ một chút lại nhặt chúng nó lên, hình như đây là đồ vật đáng giá duy nhất trên người y hiện tại?

Shota mười một mười hai tuổi nhìn hoàn toàn giống như tiểu cô nương, hơn nữa còn là một nam hài tay trói gà không chặt, phải xuyên qua mảng rừng rậm này đến nơi có người căn bản là một chuyện không thể nào, mà Diệp Lâm hiện tại cũng hoàn toàn không có năng lực nhìn máu nhìn lam của quái như trong trò chơi, y cầm trường kiếm chém bay mấy con vật nhìn rất giống sói, lại xém chút thì bị cái thứ giống như con thỏ cắn chết.

May mắn, không biết vì cái gì, y bỗng nhiên lại nhớ tới bản lĩnh của nhân vật này.

Acc loli này vốn xuất từ môn hạ(1) Công Tôn thị, chính là Công Tôn thị trong thơ “xưa có giai nhân Công Tôn thị, vừa múa kiếm khí động bốn phương” của Đỗ Phủ.

Kiếm pháp của Công Tôn thị nổi danh hoa lệ uyển chuyển, cũng không phải chỉ có bề ngoài, lực sát thương cũng rất kinh người, trừ cái này ra, còn có một điệu múa có thể trị thương cho người, cứu vớt tính mạng, chỉ là hai bộ tâm pháp không thể sử dụng đồng thời mà thôi.

Diệp Lâm nhớ lại khi y đang thí nghiệm xem có phải mình mang theo kỹ năng trò chơi không, hoàn toàn không cảm giác được mấy thứ linh tinh như bảng kỹ năng, cũng hoàn toàn không có cách nào sử dụng song kiếm phóng ra kỹ năng, nhưng mà, y cũng không múa kiếm.

Đúng vậy, nhân vật này trong trò chơi, bất luận là khi dùng kỹ năng gì, đầu tiên đều phải múa kiếm, khởi vũ(2) có nhịp điệu nhẹ nhàng.

Ngày đó y dùng một kiếm khí trường giang giết một dã thú nhìn vô cùng hung ác mà y hoàn toàn không nhìn ra là cái chủng loại gì.

Sau đó chạy vội sang một thân cây bên cạnh nôn ra mười lăm phút đồng hồ.

Đương nhiên không phải là vì nhìn thấy cái thi thể động vật chẳng chảy tí máu nào kia, mà là vì y quay tròn choáng.

Diệp Lâm từ nhỏ chính là một người ngồi thuyền hải tặc(3) cũng có thể nôn ra mười lăm phút đồng hồ, xoay quanh đối với y mà nói còn đau khổ hơn là bắt y ngồi máy nhảy lầu(4)!

Y không say tàu không say xe không say máy bay, chỉ choáng tất cả chuyển động tròn!

Múa kiếm! Đây quả thực là muốn mạng của y!

Y vật lộn trong rừng rậm tròn hai tháng, đừng nói thôn trang thành trấn, ngay cả một cái bóng người cũng chưa nhìn thấy! Trừ động vật ra thì vẫn là động vật! Những động vật này so với những động vật ở thế giới mà y quen thuộc thì hung tàn đáng sợ hơn nhiều lắm! Nếu không phải y nhớ tới bản lĩnh của nhân vật này thì đã sớm bị những súc sinh không biết gọi là gì kia nuốt vào bụng.

Nhưng lại bởi vì thể chất choáng chuyển động tròn của y, cứ luôn nôn ra rồi lại nôn ra, nôn đến nỗi hiện tại trừ nước cùng trái cây đã qua thí nghiệm là không độc ra thì một chút thức ăn mặn y cũng ăn không trôi.

Tuy rằng từ ảnh ngược trong nước sông, khuôn mặt nhỏ nhắn của y vẫn thanh thuần xinh đẹp như trước, nhưng trong đôi mắt đã mệt mỏi sâu đậm, huống chi, một nam nhân như y thì muốn xinh đẹp để làm cái gì, khuôn mặt cái gì, có thể ăn sao?!

Ngay vào thời điểm đó, y gặp Xavier Antrusther, cái thời điểm đó y còn chưa biết hắn gọi là gì, tên kia bọc một cái áo choàng đầy bụi bặm, so với bộ trang phục trận doanh da cừu thắt lưng nhung màu lam trắng nhạt giữ ấm nhất cũng tương đối điệu thấp trong số tất cả ngoại trang trên người mình mà nói, tiểu tử kia quả thực chính là con chuột xám ở trong lỗ, dù sao tuy rằng bộ quần áo này điệu thấp nhất rồi, nhưng hạt ngọc trang sức thậm chí đá quý trên áo vẫn cứ sáng lên lòe lòe dưới ánh mặt trời.

Hắn đang đi săn, cây trường cung(5) trên tay xem ra là kết quả tự chế vụng về của hắn, hẳn là dùng một loại dây leo xám cứng cỏi thường thấy trong rừng làm lưng, mũi tên đen nhánh trên dây cung kia không biết là từ đâu tới, nếu không phải Diệp Lâm nhìn kỹ thì gần như không nhìn thấy cái mũi tên kia.

Dù sao cũng là nhân loại duy nhất mà y nhìn thấy trong mấy tháng nay, loại hưng phấn này khiến y không quan tâm mà chạy về phía tiểu tử kia, lớn tiếng kêu lên, nhưng chính lúc đó, một mũi tên của tiểu tử này lại không chút lưu tình bay về phía y!

Đệt!

Diệp Lâm hung hăng mắng một tiếng, lấy bộ dạng hiện tại của y, tiểu hài tử diện mạo xinh đẹp mười một mười hai tuổi, không phải là tuổi dễ dàng khiến người giảm bớt cảnh giác nhất sao! Vậy mà tiểu tử này ác như vậy!

Sau đó?

Sau đó Diệp Lâm liền nhìn thấy mục tiêu ban đầu của tiểu tử kia mở ra cái mồm to như chậu máu chạy về phía y!

Tránh thoát mũi tên kia, còn chưa kịp vui mừng khi người gặp họa, y lập tức phẫn nộ phát hiện không biết tiểu tử kia trêu chọc đến sinh vật đáng sợ gì, cái thứ kia nhìn chẳng qua là cỡ chó săn bình thường, bộ dạng giống một con tê giác lại mạnh mẽ dị thường hơn nữa rất khiến người ta ghét, mẹ nó, bất luận là hắn hay y rõ ràng đều không phải đối thủ của nó!

Thật vất vả hai người hoàn toàn không tín nhiệm đối phương mới cùng nhau chạy được vào trong một sơn động, cố sức dùng đá tảng chặn cửa động, lại nghe thấy âm thanh “ken két ken két” làm người ta biến sắc truyền đến từ bên ngoài, biểu thị rằng, không qua bao lâu, con quái vật kia sẽ xông tới.

Diệp Lâm vội vàng câu thông với tiểu tử kia, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc của tên kia dưới tấm áo choàng màu xám, ngay cả mặt hắn cũng che đến kín!

Hai người đồng thời mở miệng, lại bi ai phát hiện —— mẹ nó ngôn ngữ không thông!

“Đệt!” Diệp Lâm không nói hỏi trời xanh, không tín nhiệm trong mắt cái tên vóc dáng nhỏ con này rất rõ ràng, này thì phải hợp tác thế nào a, thế nhưng nếu không hợp tác thì có thể thấy cả hai nhất định đều phải chết ở chỗ này!

Nếu thật sự hợp tác mà nói, tiểu tử này nhân lúc mình tấn công quái vật kia lại cho mình một mũi tên từ sau lưng thì làm thế nào! Thậm chí trong khi hắn đi dây dưa cùng quái vật kia, y cũng thiếu chút nữa muốn chém một đao về phía sau lưng hắn!

Tiếng kèn kẹt càng lúc càng lớn, trong cặp con ngươi xanh biếc kia rốt cuộc cũng hiện ra sốt ruột, sau đó, Diệp Lâm bỗng nhiên biết được hắn muốn nói cái gì.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng hắn không nói gì, y lại hiểu được ý của hắn, loại cảm giác quỷ dị này khiến trên cánh tay y nổi lên một tầng da gà!

Hợp tác, chúng ta phải hợp tác.

Suy nghĩ vô hình chui vào trong đầu y, Diệp Lâm thấy ánh mắt tiểu tử kia gắt gao nhìn mình chằm chằm, chẳng lẽ là năng lực nào đó của hắn?

Ta biết chúng ta không tín nhiệm lẫn nhau.

Khi Diệp Lâm cảm nhận được suy nghĩ này, y hung hăng gật đầu, không sai không sai, vừa rồi tiểu tử ngươi còn muốn bắn tên về phía ta!

Hàng mi bay xéo trên đôi mắt xanh biếc nhíu lại.

Chúng ta lập một khế ước.

Diệp Lâm nâng mi, đây là đồ chơi gì?

Ta làm thế nào thì ngươi cứ làm như thế, lập được khế ước, không thể phản bội.

Nghe tiếng đá bị nhấm nuốt kia đã gần trong gang tấc, Diệp Lâm vội vàng gật đầu, chỉ cần có thể cam đoan không đâm dao sau lưng, khế ước thì khế ước!

Học dáng vẻ cắn thủng ngón tay của hắn, sau đó cùng hắn đọc một câu thần chú tối nghĩa khó hiểu, Diệp Lâm có loại cảm giác bất an khó hiểu, sẽ không —— bị tiểu tử này lừa chứ?

Cuối cùng, khi một vòng sáng vàng xuất hiện trên lòng bàn tay đang nắm lại với nhau của hắn cùng y giống như trói buộc chặt chẽ hai tay bọn họ lại, sau đó biến mất không thấy, Diệp Lâm nghi ngờ mà nhìn lòng bàn tay trống không không có gì, khi nghe được bên cạnh ầm ầm một tiếng, răng nanh của quái vật dữ tợn kia đã có thể thấy được rõ ràng, quyết đoán cắt trị liệu.

Ngươi lên! Trong lòng y hung hăng nghĩ.

Xavier áo choàng xám chỉ hơi hơi chần chờ một cái chớp mắt liền rút ra một thanh chủy thủ cổ xưa từ trong áo choàng đâm về phía quái vật kia!

Một tiếng “xoẹt” vang lên, cái áo choàng xám vốn đã cũ nát kia bị móng vuốt của quái vật mạnh mẽ cào ra vài đường rách, mang ra một mảng vết máu đỏ sẫm!

Diệp Lâm khẽ cắn môi, bắt đầu quay vòng, nhanh chóng ném qua một kỹ năng duy trì liên tục trị liệu.

Xavier kinh ngạc phát hiện trong người chợt ấm lên, sau đó mấy vết thương kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khép lại!

Cứ như vậy, hai người phối hợp xử lý con mồi phiền toái kia.

Lại sau đó, y ở trong lòng hỏi rất nhiều lần, có thể hủy bỏ khế ước này sao, bởi vì y cảm thấy rất rõ ràng, khi Xavier bị thương tổn đến, trên người y cũng đau một lúc, tuy rằng khẳng định không đau như người chân chính bị thương là Xavier, nhưng mà loại cảm giác này dù sao cũng không chịu nổi a! Hơn nữa cái khế ước quỷ gì này cũng quá quỷ dị đi?!

Mẹ nó, vừa rồi là lúc nguy cấp, căn bản không chú ý nghĩ! Nhỡ đâu tiểu tử này gian ác mà làm mấy cái khế ước không bình đẳng như khế ước chủ tớ chẳng hạn, vậy đời này y cũng thật không muốn sống!

Chỉ là cổ quái chính là, cái loại cảm giác có thể biết hắn đang suy nghĩ gì lúc trước đã mất, hai người đứng trừng nhau nửa ngày cũng không hiểu được ý tứ của đối phương.

Vì thế chỉ có thể tạm thời kết thành đồng bọn, tuy rằng cái quá trình quen biết này, chẳng những không được gọi là tốt đẹp, thậm chí có thể nói là bắt đầu từ căm ghét lẫn nhau.