Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 13: Chateau * đỏ như máu




Trước đây thật lâu, anh nhốt cô, cô cũng đã từng đứng trước sổ sát đất như vậy, nhìn về nơi rất xa, đây chính là nhân quả tuần hoàn sao?

Thiếu gia nhìn gì mà ngay cả ông đi vào cũng không biết. Chú Tiến dè dặt cẩn trọng di chuyển bước chân. Bóng lưng cô đơn kia là thiếu gia của ông, là người mà ông đã dùng mạng sống để bảo vệ suốt mười mấy năm qua. Nếu có thể, chỉ cần để cho thiếu gia đừng cô đơn lạnh lẽo như vậy nữa, cho dù ông có dùng sinh mệnh của mình để đánh đổi, ông cũng bằng lòng.

“Chú Tiến, cô ấy đi rồi sao?” Tả Thành nói rất nhẹ, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ mệt mỏi nặng trĩu.

“Đi rồi, từ căn phòng dưới đất.” Chú Tiến không tới gần, mà chỉ đứng ở phía xa xa, nhìn vùng trời mà thiếu gia đang nhìn, xanh trong là thế nhưng trong mắt thiếu gia lại chỉ toàn là màu trắng.

“Sao không nhìn thấy cô ấy?” Tầm mắt Tả Thành vẫn mải mê tìm kiếm bên dưới khung cửa sổ sát đất, anh đã cởi bỏ một thân lạnh lẽo, “Dưới cửa sổ không có.”

Không có sự lạnh lẽo vây quanh, thì ra Tả Thành lại cô đơn như vậy, giống như con rối gỗ được chạm khắc, dưới vẻ ngoài tinh xảo là sự trống rỗng.

Chỉ một câu nói nhưng lại khiến cho chú Tiến cảm thấy nặng nề chưa từng có. Từ bao giờ thiếu gia của ông lại biến thành bộ dạng như vậy? Chú Tiến đau lòng trả lời: “Đi xa rồi, thang máy còn chưa lên tới tầng 49, Giang tiểu thư đã bước đi rồi.”

Sự thật tàn nhẫn như vậy, nhưng chú Tiến vẫn muốn để cho Tả Thành biết, trái tim của người phụ nữ này rất lạnh lùng, không đáng giá đâu. Có một sợi hận thù nho nhỏ tiến vào đáy lòng ông, nhưng chỉ ngay sau đó đã biến mất. Ông không thể hận, vì đó là số mệnh của thiếu gia.

“Cô ấy vội vàng thật đấy.”

Tả Thành nở nụ cười, trên gương mặt tái nhợt in hằn những mảng lớn tối tăm.

Tả Thành xoay người lại, vẻ tĩnh lặng trong mắt còn chưa kịp che giấu hết. Anh lập tức bước tới quầy rượu được xây bằng ngọc lưu ly màu đen, rót một ly rượu.

Chiếc ly thủy tinh bình thường chứa rượu chateau màu đỏ sẫm.

Ngoài chú Tiến ra thì không ai biết được, chiếc ly này là đồ vật duy nhất mà Giang Hạ Sơ để lại nhà họ Tả. Rượu chateau màu đỏ sẫm, bởi vì Giang Hạ Sơ đã từng nói rằng: “Chỉ có màu đỏ đậm của chateau mới có thể che khuất một thân nhuốm đầy máu tanh của Tả Thành.”

Giang Hạ Sơ mỉa mai, nhưng Tả Thành lại tôn sùng thành tín ngưỡng. Phải yêu đến mức nào, mới có thể đến nông nỗi ấy?

Tả Thành ngồi xuống, hơi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt rét lạnh có phần mỏi mệt. Anh nhìn chiếc ly thủy tinh trong tay, như đang độc thoại một mình: “Cô ấy với cái ly này thật giống nhau, trong suốt, hoàn toàn không hề che giấu nỗi căm hận của cô ấy.”

'Giang Hạ Sơ là khinh thường che giấu, cũng như khinh thường cậu vậy.” Lời nói của chú Tiến đã đến bên miệng rồi lại bị nuốt trở về, lời như vậy sẽ khiến cho người ta bị tổn thương đến mức nào. Thôi thì cứ lừa gạt thiếu gia cũng tốt. Chú Tiến không đành lòng, chế nhạo: “Ông chủ đã từng nói rằng, nếu một người còn lòng hận thù, thì chứng tỏ rằng tâm người đó vẫn chưa chết.”

Chỉ khẩn cầu cho tâm của cô bé đó, vẫn chưa chết. Đây là điều duy nhất mà chú Tiến có thể làm, còn khúc mắc giữa hai người này, ông đã bất lực rồi.

“Tôi không nhìn thấu được cô ấy.” Tả Thành mệt mỏi nói, dường như anh đã phải dùng sức lực thật lớn mới có thể bật ra được lời này.

Nhìn không thấu, cho nên không nắm chắc được. Giang Hạ Sơ tựa như cát trong tay, từ từ chảy ra khỏi kẽ tay, từ từ biến mất khỏi thế giới của Tả Thành.

Chú Tiến nhìn Tả Thành, con ngươi ẩm ướt nhiễm màu tang thương, nhưng lại không thể nói nên lời. Ông phải nói thế nào đây? Có thể nói thế nào đây?

Người ta đều nói, tảng đá được ủ lâu sẽ nóng, nhưng tảng đá mà Tả Thành đã dùng mười một năm để ôm lấy kia, lại hút đi chút hơi ấm còn sót lại của Tả Thành.

Chú Tiến yên lặng không nói, để mặc cho thiếu gia của ông nghĩ về cô gái đó.

“Như thế nào rồi hả?” Tả Thành mở miệng, vẫn chỉ liên quan đến một người.

“Chụp được một tấm, là bóng lưng của tiểu thư.” Chú Tiến thu hồi vẻ sầu não vốn dĩ không thích hợp với ông, dần trở nên nghiêm túc.

“Ừ.” Tả Thành gật đầu, trầm ngâm, “Tòa soạn nào vậy?”

“Giang Văn.” Chú Tiến điềm tĩnh nói, thái độ có chút cẩn thận tỉ mỉ, còn có chút hoang mang kinh ngạc, nói thẳng nghi vấn của ông, “Vì sao thiếu gia không trực tiếp hủy ảnh chụp đi?”

Chú Tiến không hiểu, thiếu gia là người thủ đoạn, chưa bao giờ để lại đường lui, thậm chí còn nhổ cỏ tận gốc. Nhưng lần này lại là ngoại lệ, rõ ràng phóng viên vừa chụp bóng lưng Giang tiểu thư còn đang trốn trong tầng hầm ngầm, nhưng thiếu gia lại tỏ ý mặc kệ.

“Muốn chặt đứt hậu họa, nhất định phải có mục tiêu khác.”

Một tia sáng tàn nhẫn len lỏi vào đôi mắt Tả Thành. Chú Tiến nhìn thấy, lại nghi hoặc, thiếu gia đã nảy sinh ý muốn giết chóc, nhưng khi thực hiện lại một trời một vực. Hai mắt chú Tiến thâm trầm, sửng sốt hỏi: “Mục tiêu khác?”

“Điều đầu tiên một phóng viên mong muốn.” Tả Thành hơi dừng lại, khóe môi mím thành một đường thẳng, nhìn không ra biểu cảm, chỉ có đôi mắt vẫn thật sâu thật đen. Anh âm u hỏi, rồi không đợi nhận được câu trả lời, đã tự nói tiếp: “Là tìm tòi căn nguyên gốc rễ.”

Thì ra là thế, sương mù nghi hoặc trong mắt chú Tiến rốt cuộc cũng tan biến. Thà để cho các phóng viên tìm tòi căn nguyên gốc rễ còn hơn là hiểu sai vấn đề.

Nhưng mà...

Chú Tiến ngẩng đầu, hỏi: “Vậy người nào thì phù hợp? Đã có ai thay thế mục tiêu của phóng viên chưa?”

Tả Thành trầm mặc, rũ cặp mi dài xuống che khuất đôi con ngươi sâu thẳm. Hồi lâu sau, anh mới khẽ mở miệng: “Ai cũng được, chỉ cần không phải là cô ấy.”

Người khác, Tả Thành không quan tâm, chỉ cần Giang Hạ Sơ không sao là được. Cô ấy là người duy nhất khiến cho Tả Thành chịu thua đến mức không dậy nổi, là thứ trân quý duy nhất mà anh muốn.

“Thiếu gia, cậu làm nhiều như vậy, vì sao không để cho tiểu thư biết?” Lòng chú Tiến nặng trĩu, giọng điệu có chút vội vàng, ông cố nín nhịn một lát rồi tiếp tục nói, “Vì bảo vệ tiểu thư, vì không để cho phóng viên phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy, vì muốn bảo vệ cô ấy đến giọt nước cũng không lọt. Nhưng vì sao lại không muốn để cho cô ấy biết?”

Đôi mi dài cong vút như cứng đờ lại, vẻ mặt Tả Thành rét buốt, đôi mắt lạnh lùng. Anh vẫn như vậy, chỉ có khóe môi hiện lên sự bất đắc dĩ như có như không.

Một câu nói của Tả Thành, đã che kín nỗi lòng của chú Tiến, anh nói: “Biết thì như thế nào?”

Như thế nào? Như thế nào... Chú Tiến không trả lời được, ông biết rõ, có lẽ cô sẽ chẳng thèm ngoảnh lại nhìn và tiếp tục cái trò chơi yêu hận này.

Nhưng mà, nhưng mà chỉ có Tả Thành cố chấp, còn Giang Hạ Sơ vẫn luôn thờ ơ. Chú Tiến cảm thấy đau lòng, ông mấp máy môi, không thể làm như không thấy: “Ít nhất...”

Ít nhất sẽ khiến cho Giang Hạ Sơ cảm thấy bất an, áy náy.

Chú Tiến biết, Tả Thành không muốn nói ra, anh không muốn kết quả, anh không cần Giang Hạ Sơ bất an áy náy.

Tả Thành tiếp lời: “Ít nhất...” rồi dường như lại cảm thấy bất lực, ngừng lại lời đang định nói. Thật lâu sau anh mới tiếp tục, “Cô ấy vẫn hận thôi.”

Đúng vậy, mặc kệ Tả Thành làm cái gì, Giang Hạ Sơ cũng sẽ không bao giờ xóa bỏ nỗi hận đến tận xương cốt kia. Đó đã trở thành một phần trong sinh mệnh của cô, muốn loại bỏ không phải một sớm một chiều, thậm chí có thể vĩnh viễn cũng không loại bỏ được.

Yên tĩnh một lát, chú Tiến nghĩ rằng đã kết thúc, chuẩn bị rời khỏi, lại nghe thấy Tả Thành lạnh lùng nói. Cho dù anh đang đưa lưng về phía mình, chú Tiến cũng có thể tưởng tượng ra sự tàn nhẫn và sắc bén trong đôi mắt anh.

Chỉ nghe thấy tiếng ly rượu bị buông và tiếng nói nặng nề của Tả Thành: “Kẻ nào khiến cho ấy bị đổ máu, tôi sẽ đòi lại hắn một đôi tay.”

Chú Tiến sững sờ đứng đó, sau đó khẽ lắc đầu, trong lòng không ngừng thở dài: Thiếu gia, tội gì cậu phải làm như vậy, cô ấy vốn dĩ không thèm nhìn đến bất cứ thứ gì cậu làm cho cô ấy.

Thì ra ý Tả Thành là như vậy, tay Giang Hạ Sơ đã đổ máu rồi. Thói quen thật đáng sợ, tồn tại như thể cắm vào cốt nhục. Tả Thành đã quen với mùi máu tươi, nó khiến cho anh hưng phấn đến mức điên cuồng. Nhưng máu của Giang Hạ Sơ, lại từng giọt từng giọt cọ rửa thói quen của Tả Thành. Anh không cảm thấy hưng phấn, cũng không cảm thấy điên cuồng, mà chỉ đau lòng.

Cô đổ máu, anh sẽ đền cho cô một đôi tay.

“Cứ chán ghét đi. Tôi giết người như ngóe, nhưng mà tôi không dừng lại được.” Trên mặt anh, từng mảng từng mảng u tối bao trùm lấy khuôn mặt khôi ngô. Tả Thành nhắm mắt lại, muốn che đi đôi mắt đỏ sọng, đôi mắt khiến Giang Hạ Sơ ghét cay ghét đắng.

Mầm móng giết chóc đã tồn tại rất nhiều năm trong thế giới của Tả Thành, lớn mạnh như một cây đại thụ che kín bầu trời, không sao nhổ đi được.

Giang Hạ Sơ chán ghét Tả Thành nhuốm máu tanh, nhưng anh lại vì cô mà không thể nào loại bỏ được mùi máu tanh ấy.