Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 48: Trời mưa, anh đi rồi




Edit: Thu lệ

Tả Thành này chính là áo cơm cha mẹ của đài Lăng Giang nha, trưởng đài đại nhân hận không thể coi anh như Bồ Tát mà cúng bái đấy, dù trên mặt nói một câu ‘Xấu hổ’, trưởng đài đại nhân cũng chịu đựng nổi, cái này không ngại chết ông ta, liền vội vàng lắc đầu: “Không có không có, chúng tôi cũng mới mới vừa chuẩn bị xong, tới rất đúng giờ. Tổng giám đốc Tả có thể tiếp nhận phỏng vấn của đài Lăng Giang chúng tôi thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh đấy, chuyện này đều nhờ hết vào công lao của Quan hân. Trở về ——”

“Có thể bắt đầu chưa?” Tả Thành lời ít mà ý nhiều cắt đứt lời nói của trưởng đài đại nhân.

Éc...... Thật ra Trưởng đài đại nhân còn muốn nói:

Trở về sẽ khen ngợi một phen, tặng một ít thưởng, phát một bằng chứng nhận gì đó. Dù sao người thân mà, nhất định phải thổi phồng một chút......

Chẳng qua trưởng đài đại nhân có tính suy nghĩ nhảy nhót mạnh hơn nữa, cũng chỉ là một câu nói của Tả Thành. Ông ta thao thao bất tuyệt bị một câu nói của Tả Thành làm chết từ trong trứng nước rồi.

Tất cả nhân viên đang làm việc buồn cười, đều quay đầu, khóe miệng co giật. Trưởng đài đại nhân nhanh chóng thị uy, với khí thế của Tổng giám đốc đại nhân, đều là đành nhịn được.

Trưởng đài đại nhân sững sờ vài giây, suy nghĩ thoảng qua thần trí, phản ứng đầu tiên là nhìn mọi người liếc một cái xem thường, phản ứng thứ hai là khúm núm với Tả Thành: “Có thể có thể. Tổng giám đốc Tả có thể vào bên trong nghỉ ngơi một chút, đạo cụ rất nhanh sẽ vào vị trí.” Biết vâng lời xong, nhìn về phía trường quay lớn tiếng hét: “Bắt đầu, máy số một, máy số hai, phát thanh viên vào vị trí.”

Mọi người lắc đầu, lấn thiện sợ ác nha...... Trên tay không dám sơ sài, miễn cho bị trừ tiền lương.

Từ đầu đến cuối Quan Hân ngược lại như người ngoài cuộc không cần đề cập, đối với trưởng đài đại nhân cô chỉ có thể lau trán.

Thời tiết rất âm u, bước chân bận rộn co quắp, duy chỉ có Tả Thành từ đầu đến cuối đều không thèm để ý tới, chỉ ngồi trên ghế sa lon trong trường quay, mắt lạnh nhìn những đám mây đen ngoài cửa sổ.

Quan Hân giật mình, nhìn gò má khẽ nhếch của Tả Thành, thật sự là một ngày âm u.

Rốt cuộc? Là chuyện gì, là người phương nào có thể khiến cho Tả Thành mây tan mặt trời mọc?

Cà phê trong tay hơi nguội lạnh, toàn bộ ngón tay cô đều bị nóng đỏ. Cô cũng không biết.

Thật lâu sau, khi cô đến gần, nhưng anh hoàn toàn không biết.

“Cà phê, trưởng đài đại nhân tự mình dặn dò, nói không thể chậm trễ khách quý đấy.”

Quan Hân để ly xuống mặt bàn bằng thủy tinh phát ra tiếng vang, Tả Thành không quay đầu lại. Thật ra thì Quan Hân là cố ý, đúng như cô cố ý cường điệu ‘khách quý’.

Đúng vậy, Tả Thành là khách quý của Lăng Giang, cũng là khách quý của Quan Hân cô.

Trưởng đài đại nhân nói: làm phiền mặt mũi cô, phúc lợi của người thân thật là tốt nha.

Cô cười, nói: Nào có.

Trưởng đài đại nhân còn nói: Quan Hân à, cô đi đưa cho bạn trai cô ly cà phê, tiện thể nói một số việc nhà, đừng không để ý đến người ta.

Cô vẫn cười nói như cũ: Được.

Cô cười, nhưng ai biết, cô cười chính cô, bởi vì rất buồn cười.

Bạn trai, người thân...... Ngay cả giả bộ cũng không có ấy chứ, thật có thể cười, chẳng lẽ không có ai nhìn ra được sao?

“Tháng sáu rồi.” Tả Thành vẫn không xoay đầu lại, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Tháng sáu à, Giang Hạ Sơ rất ghét, Tả Thành cũng vậy.

Chỉ là Tả Thành không biết, sở dĩ Giang Hạ Sơ ghét là bởi vì, tháng sáu là mùa hoa anh túc nở, là mùa của Tả Thành, nếu như mà biết rõ, Tả Thành có ghét cả chính mình hay không?

Cô cũng nhìn trời, cô không thích thời tiết âm u như vậy, giống như sắc mặt của Tả Thành, lúc nào cũng không có vui buồn, không có nhiệt độ. Cô nhẹ giọng phụ họa: “Đúng vậy, tháng sáu rồi, thời tiết âm u, có lẽ trời sắp mưa, âm u mấy ngày, mưa xuống cũng tốt.”

Tí tách......

Mưa xuống không có dấu hiệu nào, sau khi Quan Hân vừa nói xong, liền rơi tầm tã. Phía trên cửa kiếng, từng giọt nước trong suốt rơi xuống, tạo thành tiếng vang lung tung, càng phát ra làm cho người ta cảm thấy phiền não.

Mưa vừa xuống đã xuống rất mãnh liệt, chỉ vừa mới đầu hạ, trong nháy mắt đã rơi xuống đầy đất lạnh lẽo.

“Trời mưa.” Tả Thành đi tới trước cửa sổ, nhìn mưa, trầm giọng nỉ non.

“Đúng vậy, nói mưa là mưa, một chút dấu hiệu cũng không có, nên đã dội ướt rất nhiều người rồi.”

“Cô không mang ô.” Không giống Tả Thành, buồn bã như thế.

Chỉ một câu nói rất nhẹ rất nhẹ, giống như một giấc mộng không thành thật như vậy, đợi đến khi Quan Hân ngẩng đầu, đã không tìm thấy dấu vết nữa, Tả Thành vẫn là Tả Thành đó, một người một thế giới, một thế giới lạnh lẽo.

Lắng nghe lần nữa, chỉ có tiếng mưa rơi.

Cô không mang ô...... Người nào không mang ô? Có lẽ là nghe nhầm thôi. Quan Hân cười khổ, đây coi như không tính là lừa mình dối người đấy chứ.

Mưa tháng sáu không nhanh không chậm nhưng lại rất tầm tã, những giọt mưa đọng lại trước cửa dổ, vào mắt người nào, lạnh tâm người nào.

Anh nhìn mưa, cô nhìn anh, cả hai đều bướng bỉnh như nhau, người nào cũng không chịu dời đi tầm mắt trước. Giờ khắc này, cô thế nhưng lại khát vọng, bản thân mình chính là giọt mưa rơi xuống cửa sổ đó, ít nhất sẽ có một lần được rơi vào trong mắt anh.

Tí tách......

Tí tách......

Mưa rơi xuống chỉ chốc lát, nhưng giống như dài cả đầu mùa hè.

“Có thể bắt đầu.”

Không biết là người nào nói một câu, làm rối loạn căng thẳng của Quan Hân, nhưng vẫn không quấy nhiễu đến thờ ơ của Tả Thành, anh vẫn cứ nhìn như cũ.

Rốt cuộc anh nhìn nơi nào? Nhìn cái gì? Cô đến gần, nói: “Sắp bắt đầu rồi.”

Tả Thành không phản ứng, thậm chí ngay cả qua loa trong ngày thường cũng không có.

Rốt cuộc nhìn nơi nào? Nhìn cái gì hả?

Trong tròng mắt đen nặng nề ấy, chiếu ra cái gì đây? Mưa to tầm tả?Cô gái gầy gò? Bóng lưng bướng bỉnh? Chiếc váy màu đen bị bùn đất vấy bẩn? Hay chỉ là gương mặt vĩnh viễn tuyệt tình? Rốt cuộc cái gì mới là làm nền cho cái gì? Trong mắt của anh rất rõ ràng.

Dưới lầu, xe taxi gào thét chạy qua, Giang Hạ Sơ mím môi đến trắng bệch, trên lầu, mi tâm Tả Thành nhíu chặt một phần.

Rõ ràng như vậy, thậm chí anh còn có thể thấy rõ cô run lẩy bẩy.

“Tả Thành.” Quan Hân gọi một câu, cô rất ít khi gọi tên anh, nhưng cũng lại vô cùng thích gọi như vậy.

Cô đến gần, cách cửa sổ khoảng một bước chân, bên ngoài trường quay trưởng đài hình như rất nóng nảy, liên tiếp ra hiệu cho Quan Hân. Dừng bước, chỉ nhìn thấy được cửa sổ của tầng lầu đối diện, cô lại gọi một câu: “Tả Thành.”

Nếu như lúc này Quan Hân không dừng bước, nếu như cô nhìn thấy điều anh đang nhìn, có phải trò chơi sẽ ngưng hẳn hay không đây? Chỉ là tuồng vui này không có kịch bản gốc, không cách nào biết trước được.

Quan Hân lặp lại Tả Thành cũng không phát hiện ra, chỉ lo cường điệu phục nội tâm lẫn lộn của bản thân: Chắc là rất lạnh nhỉ......

Trời tháng sáu lạnh, mưa tháng sáu lại càng lạnh hơn. Tả Thành không cách nào lừa dối, xoay người, cất bước, lướt qua Quan Hân, lướt qua cửa kiếng trường quay.

Cứ như vậy, Tả Thành đi, lướt qua bả vài Quan Hân, không dừng lại chút nào.

Chẳng lẽ nói một câu: ‘Tôi đi đây’ cũng không kịp sao?

Đột nhiên lạnh quá, Quan Hân ôm lấy vai mình.

Mưa xuân xuống, gió đông đi, bên ngoài trường quay ồn ào náo nhiệt, bên trong trường quay lại vắng lặng.

Quan Hân cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như không thành thật, ngay cả quay đầu lại cũng quên, chỉ nghe trưởng đài nói lảm nhảm bên tai: “Quan Hân, rốt cuộc là thế nào? Sao Tổng giám đốc Tả lại đi mất rồi?”

Lần đầu tiên, Quan Hân cảm thấy tiếng nói của trưởng đài đại nhân vô cùng chói tai.

“Đúng vậy, anh ấy đi rồi!”