Tú Tài Nương Tử

Chương 25: Chân tướng sự kiện Hương Thảo…




“Ngày đó ta đi đến bên suối múc nước, ngẫu nhiên gặp được Hương Thảo cô nương cũng đi lấy nước bên suối. Đột nhiên bụi cỏ bên cạnh có một con rắn trườn ra. Hương Thảo cô nương sợ hãi lùi lại mấy bước thiếu chút nữa thì té ngã. Ta liền bước lại đỡ Hương Thảo cô nương. Lúc ấy Hương Thảo cô nương sợ chuyện này nói ra sẽ bị mọi người chỉ chỏ, năn nỉ ta đừng nói ra, ta liền đáp ứng với nàng. Sau đó ta gặp được thê tử Triệu Nhị (Triệu thị), vì muốn bảo toàn danh tiết cho Hương Thảo cô nương, ta liền thỉnh cầu thê tử Triệu Nhị đừng nói chuyện này ra ngoài.”

Thẩm Nghị có chút bất đắc dĩ nói, “Đây là chân tướng sự việc.”

Mọi người đều có chút không hiểu nổi, nếu chỉ là như vậy vì sao vừa rồi Thẩm Nghị không nói ra?

Trần Nhị Quý nghe xong hừ lạnh một tiếng, “Nếu chỉ đơn giản như vậy sao vừa rồi ngươi không nói? Nếu ngươi nói ra, Hương Thảo cũng không đến mức suy nghĩ luẩn quẩn mà đi nhảy sông!”

Thanh âm Thẩm Nghị vẫn rất bình tĩnh, “Quân tử trọng lời hứa. Hương Thảo cô nương đã khẩn thiết mong nhờ, ta sao có thể thất tín với nàng?”

“Ngươi không muốn thất tín với Hương Thảo, nhưng cuối cùng ngươi vẫn nói. Nếu ngươi nói sớm, cũng sẽ không có nhiều người hiểu nhầm ngươi và Hương Thảo hôm đó đã làm ra cái chuyện xấu xa gì đó như vậy. Ngươi thì tính là quân tử cái gì!” Trần Nhị Quý nhìn về phía Thẩm Nghị rống giận. Hương Thảo thiếu chút nữa là chết! Hắn còn dám mở miệng nói quân tử!

Triệu thị liên tục cười lạnh, “Ngày đó ta chỉ thấy hai người các ngươi đứng ôm nhau một chỗ, cũng không thể nghe được các ngươi nói cái gì. Đương nhiên ngươi muốn nói như thế nào mà chả được.”

Triệu Nhị Hổ hung hăng trừng mắt nhìn thê tử nhà mình, “Ngươi câm miệng! Đều là do ngươi khêu ra cái chuyện tốt này!” Tuy rằng hắn giận thê tử làm mình mất mặt nhưng mà chính hắn cũng không tin lời Thẩm Nghị nói.

Thẩm Nghị vẫn bất động như núi, “Thất tín với Hương Thảo cô nương, là lỗi của Thẩm mỗ. Nhưng lời Thẩm mỗ nói hoàn toàn là thật, tin hay không là tùy ở mọi người, Thẫm mỗ cũng sẽ không giải thích về vấn đề này nữa.”

Trinh nương liếc nhìn Thẩm Nghị. Nàng thành thân với Thẩm Nghị đã hơn hai năm, cảm xúc của Thẩm Nghị có thay đổi, dù chỉ là một chút nàng đều có thể cảm nhận được, giống như hiện giờ, trực giác nói cho nàng biết rằng, Thẩm Nghị cũng không phải nói hết toàn bộ sự thật, ít nhất, lời hắn nói còn che giấu một số thứ. Về phần rốt cuộc Thẩm Nghị che giấu cái gì, Trinh nương tin tưởng hắn tuyệt đối có nguyên do của hắn.

Nàng nhìn thoáng qua Hương Thảo đang hơi run rẩy, Hương Thảo đã muốn dây dưa mọi chuyện đến mức này, ánh mắt liền nhìn thẳng vào nàng, thấy nàng ta lập tức co rúm lại. Nàng khẳng định, Thẩm Nghị quả thật có chuyện gì đó che giấu chưa nói hết ra.

Thôn trưởng vẫn cau mày nghe. Câu trả lời của Thẩm Nghị tất nhiên là không khiến mọi người tin phục. Nếu chân tướng mọi việc chỉ đơn giản như vậy, hắn cũng không cần phải giấu diếm đến bây giờ. Tuy nhiên, hiện tại cũng không phải là thời điểm để truy cứu chuyện này. Thẩm Nghị nếu đã giải thích, như vậy thì dù sự tình có thật sự là như vậy hay không, ít nhất cũng đã có giải thích rồi.

“Nếu đã nói rõ ràng, vậy việc này coi như xong, đều là người cùng thôn, xé vỡ da mặt nhau thì sẽ rất khó coi. Nhị Hổ, ngươi trở về quản tốt thê tử của ngươi, sau này, mọi chuyện nên hỏi cho rõ, đừng có náo loạn như thế này lần nữa. Hương Thảo cũng nên về nghỉ ngơi đi, không cần vì những chuyện như thế này mà tìm đến cái chết. Vài ngày nữa xuất giá rồi, đừng có như tiểu hài tử nháo loạn nữa. Tú tài hôm nay cũng không đúng, sớm nói mọi chuyện rõ ràng cũng sẽ không gây nên cái chuyện này, thôi, cũng trở về nghỉ ngơi cho sớm đi.” Thôn trưởng cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi, chuyện hôm nay thật sựu dọa người, thiếu chút nữa là gây tai nạn chết người, đều dừng lại ở đây đi.

Trong lòng Trinh nương rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng như có một giàn hỏa thiêu, “Triệu thị trộm son của ta, Triệu Nhị Hổ hắn không phân biệt trắng đen vu hãm tướng công ta và nương tử hắn có tư tình! Việc này sao lại không tính?”

“Triệu thị trộm đồ chẳng những không biết sai, lại còn quay ra cắn ngược lại nói xấu thanh danh của tướng công ta và Hương Thảo! Việc này sao không tính?”

“Còn có ngươi,” Trinh nương chỉ vào Hương Thảo lạnh lùng nói, “Ngươi yêu cầu tướng công ta không nói chuyện kia ra, vậy thì khi Triệu thị làm ô thanh danh ngươi, ngươi vì cái gì mà không đứng ra nói?”

“Các ngươi đều nói tướng công ta không giải thích sớm, nhưng mà chàng giải thích thật sự hữu dụng sao? Lúc chuyện đó phát sinh chỉ có hai người là chàng và Hương Thảo, không ai có thể làm chứng! Chàng giải thích các ngươi có thể tin chàng sao?”

Mọi người đồng loạt nghẹn lời, quả thật, cho dù Thẩm Nghị có muốn giải thích, bọn họ cũng chưa chắc đã tin. Dù sao lời Triệu thị nói là đúng, chính mắt nàng ta nhìn thấy hai người kia ôm nhau cùng một chỗ. Mãi cho đến khi Hương Thảo nhảy sông, bọn họ mới cảm thấy Hương Thảo và Thẩm Nghị là trong sạch.

Trinh nương ôm sát Diệu nhi vào lòng, trong lòng cảm thấy vô cùng đắng chát. Tướng công không nói nhất định là có cái khó của chàng, nhưng dựa vào cái gì mà chàng phải chịu người khác chỉ trỏ nói xấu, dựa vào cái gì chỉ một câu nói của thôn trưởng, tất cả ủy khuất của chàng đều không được trả lại?

“Thôn trưởng, việc này không thể cứ như vậy mà cho qua được. Dựa vào cái gì mà tướng công không làm gì cũng phải chịu ủy khuất như vậy? Chàng là tiên sinh, ngươi nói như vậy thì về sau hắn làm thế nào có thể dạy dỗ bọn nhỏ nữa!” Nước mắt Trinh nương cuồn cuộn chảy xuống. Hôm nay nếu việc này cứ mơ hồ cho qua như vậy, Thẩm Nghị sẽ rất ủy khuất.

Thôn trưởng cau mày, khó xử nhìn Trinh nương, “Thẩm nương tử, Thẩm tú tài hôm nay quả thật là bị ủy khuất, nhưng mà ngươi nhìn xem, Triệu thị đã bị nam nhân của nàng giáo huấn, Hương Thảo lại vừa nhảy sông mới được cứu lên. Thân là thôn trưởng, ngươi bảo ta phải làm thế nào đây? Thẩm tú tài sau này còn ở trong thôn dạy học, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu đã gặp (ý là gặp nhau thường xuyên) việc gì phải đem mọi chuyện làm đến mức tuyệt tình như vậy chứ?”

“Thôn trưởng, Thẩm tiên sinh, Thẩm nương tử, là ta không đúng, ta thật sự xin lỗi Thẩm tiên sinh.” Sắc mặt Hương Thảo đã tốt lên nhiều, tuy nhiên vẫn như trước chảy nước mắt, nàng xuống giường, quỳ lạy trước mặt vợ chồng Thẩm Nghị.

“Chuyện bên suối ngày đó, ngoại trừ ta và Thẩm Nghị tiên sinh không có người khác thấy, tuy rằng chỉ là tiên sinh giúp đỡ ta một chút nhưng ta vẫn sợ… Ta sợ bị Nhị Quý ca biết… Cho nên… cho nên ta mới khẩn cầu Thẩm tiên sinh đừng nói. Hôm nay nghe thấy thê tử Triệu Nhị Hổ nói là nàng nhìn thấy… ta thật sự sợ hãi, liền… liền… Ta thực sự xin lỗi tiên sinh.” Hương Thảo vừa khóc vừa nói.

Trần Nhị Quý đau lòng nhìn nàng nói, “Nàng… Sao nàng lại hồ đồ như vậy. Loại chuyện nhỏ này sao ta có thể để trong lòng chứ.”

Nương Hương thảo lập tức hỏi một câu, “Con nói thật sao?” Không phải nàng không tin nữ nhi của mình, chỉ là nàng sợ nữ nhi của mình bị uy hiếp không dám nói ra. Tuy rằng Thẩm Nghị cũng không giống cái loại người đó.

“Con làm sao có thể lừa nương, con… Con thật sự sợ hãi….” Hương Thảo khằng định, nói lại thêm một lần.

Lúc này mọi người đều tin Thẩm nghị, bằng cá tính nhát gan sợ phiền phức của Hương Thảo thì nàng làm như vậy cũng không hề kỳ quái. Trước đó mọi người không quá tin Thẩm Nghị chính là vì Hương thảo không có thừa nhận, và Thẩm Nghị giải thích cũng quá đơn giản. Hương Thảo nhảy sông, có thể nói là chứng minh trong sạch, cũng có thể nói là do gian tình bại lộ. Cho nên nghe thấy Thẩm Nghị nói một phía, thật sự cũng rất khó làm người khác tin tưởng. Tuy nhiên cũng bởi vì Hương Thảo nhát gan sợ phiền phức, mọi người cũng tin Hương Thảo không dám nói dối ở trước mặt nhiều người như vậy. Nếu nàng nói lúc trước Thẩm Nghị không mở miệng là vì nàng cầu Thẩm Nghị, lời này cũng là đáng tin. Nói trắng ra, Hương Thảo là người bọn họ nhìn từ bé đến lớn, bọn họ tất nhiên là tin tưởng Hương Thảo hơn Thẩm Nghị.

Trần Nhị Quý kéo Hương Thảo, không được tự nhiên gãi đầu, “Ta căn bản không để ý cái chuyện nhỏ này, nàng… Nàng sau này đừng có ngớ ngẩn như vậy nữa.” Tuy rằng hắn tin tưởng Hương Thảo và Thẩm Nghị nhưng mà trong lòng vẫn có chút oán giận Thẩm Nghị. Nếu Thẩm Nghị nói sớm một chút, không phải việc này đã không xảy ra hay sao?

Chuyện Hương Thảo đã giải quyết, còn chuyện Triệu thị.

Thôn trưởng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn vừa rồi ba phải không phải là muốn bao che cho ai, mà là vì hắn cũng không tin Thẩm Nghị, nhưng hắn không muốn chuyện Hương Thảo và Thẩm Nghị lại nháo ra ẩn tình nào đó. Hương Thảo cũng sắp xuất giá,Thẩm Nghị cũng chỉ là một tiên sinh dạy học bên ngoài. Hắn tình nguyện để Thẩm Nghị chịu ủy khuất cũng không muốn nghe thấy điều hắn không muốn nghe.

Về phần Triệu thị, hắn sớm đã không thích cái loại nữ nhân thích gây phiền phức này rồi.

“Triệu thị, ngươi cũng đã thừa nhận son này là ngươi trộm từ nhà họ Thẩm, điểm này ta không muốn nói nhiều. Trộm đồ của người khác, vốn là phải đưa tới quan phủ, tuy nhiên niệm tình ngươi chỉ trộm chút đồ vật nhỏ, lại là vi phạm lần đâu, phạt ngươi đi hỏi giá son, bồi thường gấp đôi tiền cho Thẩm nương tử đi. Chuyện Hương Thảo ngươi không rõ sự tình chân tướng lại dám mở miệng nói xấu, khiến cho Hương Thảo phải nhảy sông, phạm vào võ mồm, phạt ngươi tự vả miệng hai mươi cái, nếu còn dám tái phạm, người trong thôn liền thay Triệu Nhị Hổ lấy ra thất xuất chi điều trong đó có võ mồm hưu ngươi!”Thôn trưởng nghiêm túc nói với Triệu thị. (thất xuất chi điều: bảy điều kiện được đặt ra để bỏ vợ thời phong kiến, bao gồm mấy tội như: bất hiếu với cha mẹ chồng, không sinh được con…)

Triệu thị vừa nghe thấy mặt liền xám ngoét lại. Nàng đoán chắc là Hương Thảo nhát gan sợ phiền phức tuyệt đối không dám đứng ra nói chuyện mới dám làm như vậy, cũng đoán chắc người trong thôn không quá tin tưởng vợ chồng Thẩm Nghị, kết quả, Hương Thảo cư nhiên giúp đỡ Thẩm Nghị giải thích, thôn trưởng còn phạt nàng…

Thôn trưởng trừng mắt liếc nhìn Triệu Nhị Hổ, “Triệu Nhị Hổ, ngươi nghi ngờ vô căn cứ, chỉ một việc nhỏ đã hoài nghi thê tử mình và Thẩm tú tài cấu kết, thật sự rất đáng giận, phạt ngươi ngay bây giờ trước mặt mọi người trong thôn nhận lỗi trước Thẩm tiên sinh.”

Mặt Triệu Nhị Hổ đỏ bừng lên, đi đến trước mặt Thẩm Nghị, ngắc ngứ nửa ngày mới nói ra được một câu, “Ta rất xin lỗi tiên sinh, tiên sinh đánh ta đi.”

Thẩm Nghị bình tĩnh nghe xong lời xin lỗi, “Triệu Nhị ca không cần phải như thế, sau này không như vậy nữa là được.”

Thôn trưởng thấy mọi chuyện giải quyết xong xuôi, phất tay, “Đều đi thôi, đi thôi, để Hương Thảo nghỉ ngơi cho tốt nào.” Người xem náo nhiệt trong thôn cũng dần dần tản đi.

Cha Cẩu Đản lúc gần đi không yên lòng nói với Thẩm Nghị, “Tiên sinh, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi…”

Thẩm Nghị không nói gì, chỉ lắc đầu. Cha Cẩu Đản đành than thở vài câu sau đó lưu luyến không rời mang theo Trần Nhị Quý rời đi.

Trinh nương nhìn về phía Thẩm Nghị, trong mắt Thẩm Nghị không có chút cảm xúc nào. Nàng đột nhiên rất muốn trở về nhà, muốn nhào vào lòng Thẩm Nghị khóc lớn một trận. Thẩm Nghị khẽ thở dài một tiếng, đón lấy Diệu nhi trong tay nàng, một tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói, “Chúng ta về nhà đi.”

Hương Thảo do dự một chút, cuối cùng vẫn kêu lên, “Tiên sinh… Cảm ơn ngươi.”

Thẩm Nghị không quay đầu lại, ngay cả cước bộ cũng không hề tạm dừng, mang theo Diệu nhi và Trinh nương về nhà.

Về nhà, dỗ ngủ Diệu nhi xong, Trinh nương vừa tiến vào phòng đã bị Thẩm Nghị gắt gao ôm vào trong ngực. Cả người hắn đều tản ra một loại cảm giác không biết làm sao. Trinh nương dùng sức ôm lại hắn. Hai ngươi ôm như vậy một lúc lâu, mới thấy Thẩm Nghị thấp giọng nói, “Bọn họ không tin ta, ta không trách bọn họ, nhưng mà thật sự ta có làm sai hay không? Có phải nên nói ra sớm một chút? Nếu nàng ấy thật sự chết như vậy… Có đáng giá không…?”

Trinh nương không biết theo như lời Thẩm Nghị thì cái không đáng giá đó là nói hắn hay là nói Hương Thảo. Nhưng nàng vẫn gắt gao dùng sức ôm lấy Thẩm Nghị. Thẩm Nghị không nói gì nữa, chỉ ôm lấy nàng, cảm nhận sự ấm áp từ trên người nàng truyền đến.

Một ngày dài cuối cùng cũng trôi qua.

Ngày qua ngày chậm rãi trở lại như cũ, chỉ là Triệu thị không hề hay xuất môn giống như trước đây nữa. Đưa bạc trả Trinh nương còn nhờ người khác đưa hộ. Một nhà Triệu Nhị Hổ và bọn họ hoàn toàn trở nên xa lạ, gặp mặt cũng giống như người xa lạ. Trinh nương cũng không so đo hai mươi cái tát kia Triệu thị có đánh hay không đánh. Nàng không cần biết, ý nghĩa sự trừng phạt của thôn trưởng không phải ở hai mươi cái tát kia.

Hương Thảo đã sớm gả ra ngoài, sự việc kia rốt cuộc vẫn ám ảnh nàng. Nhà Cẩu Đản sợ đêm dài lắm mộng, hôn kỳ liền tiến hành sớm hơn ba tháng, trước khi thành thân, nàng có tới nhà họ Thẩm tìm Trinh nương.

“Tiên sinh là vì ta mới chịu ủy khuất… Do ta sợ hãi… Lúc ấy trước mặt chúng ta không có ai… Ta… Ta bị con rắn kia dọa… Ta sợ quá liền bổ nhào vào trong lòng hắn… Tiên sinh không dám chạm vào ta… Là ta quá sợ hãi nên ôm chặt lấy hắn không buông… Ta sợ… Ta sợ việc này truyền ra… Ta sợ hôn sự không thành… Cho nên ta khẩn cầu tiên sinh! Là ta cầu hắn dừng nói chuyện này ra! Là ta cầu hắn…” Hai tay Hương Thảo ôm lấy mặt, nước mắt từ kẽ ra không ngừng chảy ra. Nàng thống khổ nói xong. Trinh tiết đối với nữ tử so với cái gì cũng quan trọng hơn. Nếu nàng đã hứa gả cho người ta còn bổ nhào vào trong lòng nam tử xa lạ khác, còn ôm chặt lấy trong một thời gian dài, cho dù chỉ là vô tình, cũng đã đủ để hủy đi danh tiết của nàng! Nàng vốn tưởng rằng không có người nhìn thấy, không nghĩ đến cưới cùng vấn bị nói ra…

Trinh nương thở dài, thì ra là thế! Sự tình liên quan tới danh tiết, Thẩm Nghị làm như vậy là hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu không phải là Hương Thảo nhảy sông, chỉ sợ Thẩm Nghị ngay từ đầu cũng không tính mở miệng giải thích. Cho dù sau đó bất đắc dĩ phải nói ra cũng chỉ nói qua loa đại khái. Thẩm Nghị tình nguyện để mình chịu ủy khuất cũng muốn giấu diếm chuyện này để bào toàn danh tiết cho Hương Thảo.

“Quên đi, Hương Thảo, quên chuyện này đi, hảo hảo lập gia đình đi!”

Tiễn bước Hương Thảo, trong lòng Trinh nương thật sự phức tạp. Thẩm Nghị vẫn không nói cho nàng chuyện này, là vì quá mức tin tưởng nàng hay là muốn hết lòng tuân thủ hứa hẹn với Hương Thảo? Nhưng mà mặc kệ là vì cái gì, Trinh nương cũng đều vui vẻ.

Hương Thảo và Trần Nhị Quý thành thân không lâu sau đó. Trần Nhị Quý mang rượu đến tìm Thẩm Nghị. Hai nam nhân ngồi trên chiếu nói gì đó Trinh nương không biết. Nàng chỉ biết là đêm hôm đó Thẩm Nghị hung hăng muốn nàng một lần lại một lần, cuối cùng mang theo men say, Thẩm Nghị lẩm bẩm nói với nàng, nữ nhân không hiểu rằng nam nhân… Nam nhân quan trọng là tấm lòng phụ nữ… Mới không thèm quan tâm mấy chuyện loạn thất bát tao (chuyện linh tinh) lẻ tẻ…