Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 17-2: Đêm thanh (Phần 2)




Tiếng vĩ cầm chợt réo rắt ngân lên giữa đêm khuya khiến Xuyên Sơn thức giấc. Một bản nhạc đượm buồn đang hòa tan vào bầu không trung, được điểm xuyết bằng những tiếng mưa rơi tí tách, bâng khuâng.

Xuyên Sơn đưa ánh mắt về phía khung cửa sổ, gió đang lùa những hạt mưa vào qua ô kính chưa đóng, tấm rèm cửa sổ màu trắng bay phất phơ như một làn sương, tiếng vĩ cầm tràn ngập khiến những hình ảnh ấy bỗng như mang một vẻ đẹp lạ thường.

Chắc ở phòng bên Hainiido lại bắt đầu kéo vĩ cầm rồi, điều mà cậu ấy vẫn thường làm vào những đêm mưa - Xuyên Sơn nằm lắng nghe một lúc, ban đầu anh hoàn toàn chìm đắm trong những giai điệu du dương ấy, nhưng rồi anh dần dần trở về với những suy tư của mình. Lời đề nghị của Irivy lúc chiều vẫn khiến anh đắn đo mãi, anh tin vào năng lực của Irivy, cô ấy có một kế hoạch lớn để phát triển đội bóng. Nhưng đó là một kế hoạch dài hạn và cần nhiều thời gian để thu được kết quả, trong khi nếu chuyển đến thi đấu cho một đội bóng danh tiếng như Illen City thì anh có thể sẽ nhanh chóng gây dựng được tên tuổi cũng như gặt hái thành công.

Xuyên Sơn hơi nhíu mày lại, đôi khi anh cũng không biết điều gì là quan trọng với mình nữa, từ trước tới giờ anh chơi bóng chỉ đơn giản như một niềm vui, anh yêu thị trấn Minija yên bình này, yêu những con người ở nơi đây, như thế chẳng phải quá đủ rồi hay sao? Mọi thứ đã đổi khác, đổi khác trong anh…

Đêm nay chắc chẳng thể ngủ được rồi - Xuyên Sơn chậm rãi rời khỏi phòng rồi đi xuống tầng dưới, tiếng vĩ cầm của Hainiido vẫn tràn ngập khắp cả căn nhà khiến anh có cảm giác những bước chân của mình như lâng lâng, nhẹ bẫng.

Xuyên Sơn bước vào phòng khách, cảm giác khát khô trong cổ họng khiến anh chỉ muốn uống ngay một lon bia lạnh. Đúng lúc đó thì… anh chợt nhìn thấy… Huệ Nha!

Nàng đang đứng bên ngoài bức tường kính, xoay lưng về phía anh, giữa cơn mưa đang phủ trắng khu vườn.

Xuyên Sơn lặng người trong giây lát, rồi anh sải bước tiến về phía đó:

“Huệ Nha, đừng đứng giữa trời mưa như vậy, mau vào nhà đi.”

Nàng chẳng hề nhúc nhích, bộ váy màu tím họa tiết hoa đào trắng ướt đẫm, và mái tóc nàng cũng vậy.

Xuyên Sơn đành bước thẳng ra vườn, tiến tới bên nàng. Những làn mưa rải xuống cơ thể anh một cảm giác lạnh buốt, nhưng không bằng cảm giác lo lắng trong anh lúc này:

“Đang nửa đêm sao em không ngủ trong phòng mà lại ra đây? Có chuyện gì sao?”

“…” - Nàng vẫn đứng lặng im, cánh tay trái bỗng từ từ đưa lên chỉ thẳng về phía trước.

Xuyên Sơn nhìn theo hướng đó, nhưng chỉ thấy bóng tối của khu vườn chìm trong mưa. Anh hỏi:

“Có gì ở đó? Em thấy gì ư, Huệ Nha?”

“…” - Nàng vẫn lặng lẽ chỉ tay về phương Bắc, và đôi mắt nàng đang… sáng lên, lấp lánh!

“Đôi mắt em…” - Xuyên Sơn kinh ngạc đến nghẹn lời, bước lùi lại một bước, giây phút này anh chợt nhận ra mình và Huệ Nha thuộc về… hai thế giới hoàn toàn khác nhau… Và anh mơ hồ mường tượng thấy những điều rất… đáng sợ…

Đôi mắt nàng đang rực cháy lên những tia sáng bạc, dữ dội, khủng khiếp, đó… không thể là đôi mắt của… một người bình thường!!