Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 25-5: Chung kết (V)




"Ôi! Xuyên Sơn..." - Hiên Hạ đứng tim, ánh mắt đầy lo lắng dõi xuống sân bóng.

Xuyên Sơn ôm chân, anh nhăn mặt đau đớn. Pha phạm lỗi nguy hiểm và ác ý vừa rồi xứng đáng phải nhận thẻ đỏ, cầu thủ Illen đã đạp thẳng vào chân Xuyên Sơn như muốn triệt hạ anh. Tuy vậy, vẫn chẳng có chiếc thẻ nào được rút ra mà chỉ có một quả đá phạt cho Minija.

"Cậu không sao chứ?" - Hainiido chạy đến bên Xuyên Sơn.

"Ừ, tớ ổn." - Xuyên Sơn đã đứng lên được, bắp chân anh bị trầy xước nhưng may là không bị gãy xương.

"Bọn kia chơi tồi quá!" - Hainiido nghiến răng ken két.

Bây giờ là tình huống đá phạt, cự li 25 mét, Xuyên Sơn chính là người thực hiện. Anh đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, hít sâu một hơi, đây là một cơ hội để gỡ hòa, nên sút vào góc nào đây?

Hàng rào của đội Illen đã được thiết lập với 6 cầu thủ đứng dàn hàng ngang. Xuyên Sơn đang cất bước chạy lấy đà, và rồi anh tung sút. Trái bóng vẽ ra một đường vòng cung như hình trăng lưỡi liềm nhằm vào góc trái khung thành, thủ môn Illen bay tới như người nhện và năm đầu ngón tay của anh ta tưởng như đã chạm được vào trái bóng. Nhưng không, bóng đi quá xoáy không thể kiểm xoát, và lưới của đội Illen lại... rung lên.

Tỉ số 4 - 4!

Tất cả các cổ động viên Illen đều không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, đội bóng hùng mạnh và giàu có của họ đã để cho một đội bóng nghiệp dư như Minija ghi tới 4 bàn vào lưới, niềm tự hào đã sụp đổ.

Nhóm cổ động viên Minija thì ăn mừng như ngày độc lập, họ hô vang tên của người hùng Xuyên Sơn, người đã lập hat- trick cho tới lúc này.

"Chết tiệt, gã số 10 (Số áo của Xuyên Sơn) chơi doping hay sao mà đá kinh thế?" - Thiên Nhi càu nhàu, cảm giác trong cô lúc này chỉ muốn đập một thứ gì đó.

"Em có đói không?" - Thiên Hà khẽ hỏi, anh rút ra một thanh chocolate lớn - "Ăn cái này cho hạ hỏa nhé?"

"Hạ hỏa cái đầu anh ý!" - Thiên Nhi quăng luôn thanh chocolate xuống khán đài bên dưới.

"Hay uống nước?" - Thiên Hà rút ra chai nước ngọt.

Vút!

Thiên Nhi ném chai nước thẳng xuống sân:

"ĐỂ TÔI YÊN!"

Trận đấu lại tiếp diễn, mưa càng lúc càng lớn hơn và gió rít rất mạnh như thể bão tố đang nổi lên trên sân. Trận bóng đã thực sự trở thành một trận chiến không khoan nhượng của những đấu sĩ.

Mỗi khi đội Minija cầm bóng là trên khắp các khán đài lại vang lên những tiếng la ó huýt sáo đầy hằn học giận dữ của số đông cổ động viên Illen. Pháo sáng đã xuất hiện, khói bay mù mịt như đang có chiến tranh. Sân Kymihha đã biến thành một chảo lửa đỏ rực!

"Giữ vững tinh thần! Tấn công!" - Irivy hét lên trên đường biên dọc.

Ngay gần đó, ông huấn luyện viên trưởng Illen United cũng đang gào thét:

"Dồn lên! Đè bẹp chúng nó đi!"

Phút 78, khung thành Minija rung lên bần bật sau hai cú sút liên tiếp của các tiền đạo Illen, nhưng không có bàn thằng.

Phút 79, trong một pha tranh chấp, cầu thủ số 5 bên phía Illen đã thúc cùi trỏ thẳng vào mặt một tiền vệ của Minija! Máu đã đổ, cầu thủ tiền vệ được cáng đưa ra khỏi sân. Các cầu thủ Minija phẫn nộ lao đến gây sức ép lên trọng tài:

"Đánh guội rồi! Thẻ đỏ đi chứ còn gì nữa!"

Trọng tài tiến đến trước mặt cầu thủ số 5 Illen, đắn đo vài giây, rồi rút ra một chiếc thẻ... vàng.

"Không thể tin được! Ông bắt kiểu gì vậy, trọng tài?" - Các cầu thủ Minija kịch liệt phản đối, thẻ vàng là quá nhẹ cho hành vi bạo lực vừa rồi.

Trọng tài kiên quyết xua tay:

"Trở về vị trí! Quyết định đã được đưa ra, các anh không có quyền phản ứng!"

Gã số 5 chẳng hề tỏ ra hối lỗi mà chỉ nở nụ cười khinh miệt, gã có thân hình rất to lớn, mái tóc màu bạch kim, quốc tịch Hà Lan. Và gã cũng chính là người đã phạm lỗi từ phía sau với Xuyên Sơn ở tình huống trước đó.

Hainiido nóng mắt, anh tiến lại gần gã số 5, gằn giọng:

"Mày đá cẩn thận, chơi thế không hay đâu!"

Gã số 5 hung hăng đẩy tay vào ngực Hainiido:

"Mày làm sao, thằng con hoang! Cút về cái thị trấn rách nát bẩn thỉu của mày đi!"

BỐỐỐPP!!!

Hainiido tung ra một cú đấm sấm sét vào giữa mặt gã số 5 khiến hắn văng xa 15 mét, cả thân hình đồ sộ nặng nề của hắn đập UỲNH xuống nền cỏ, nằm bất động tại chỗ.

Trên các khán đài vang lên một tiếng "Ồ!" lớn, ngay sau đó là những tiếng chửi rủa đầy thù địch.

"Đánh người! Bọn Minija đánh người rồi!" - Huấn luyện viên trưởng Illen nhảy dựng lên.

Cả đội Illen xấn xổ xông đến vây lấy Hainiido:

"Thằng này mày như nào? Mày thích chết không?"

Xuyên Sơn và các đồng đội Minija liền lao tới giải vây. Những pha xô đẩy, tranh cãi của cầu thủ hai đội khiến cả khoảng sân trở nên hỗn loạn. Khán giả càng bị kích động, hò hét rầm trời, sân Kymihha như sắp sập tới nơi!

Trọng tài chạy về phía Hainiido, rất quả quyết rút tấm thẻ đỏ ra trước mặt anh:

"Rời khỏi sân ngay lập tức! Anh đã bị truất quyền thi đấu!"

Hainiido chẳng thèm quan tâm tới trọng tài, anh chỉ tay vào gã số 5, cất giọng kiêu hùng:

"Minija là một thị trấn rất đẹp, và đó là thị trấn của tao, mày hãy nhớ như thế!"

Rồi anh quay người, bước thẳng về phía cửa đường hầm sân vận động. Irivy đang đứng chờ ở phía trước trong bộ váy sũng nước, cô khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt đầy nghiêm khắc. Hainiido cúi gằm mặt xuống, những bước chân trở nên thật nặng nề, không biết Irivy sẽ trách mắng anh ra sao, vừa rồi anh đã gây nên tội lỗi lớn, khi đội bóng đang có thế trận tốt thì anh lại tự khiến mình bị đuổi, mọi việc có thể sẽ trở nên tồi tệ.

Những hạt mưa vẫn rải xuống tới tấp. Hainiido bước qua Irivy, cảm giác đầy e ngại. Nhưng, Irivy chợt đặt bàn tay mềm mại lên vai anh và khẽ nói:

"Đánh hay lắm, hắn xứng đáng phải nhận điều ấy."

"Chủ tịch..."

Khi vào đến tận bên trong đường hầm, Hainiido vẫn còn tưởng mình vừa nghe nhầm. Đây là lần đầu tiên mà Irivy đối xử dịu dàng với anh như thế, thật khó hiểu và khó tin quá... Nước mắt anh đang trào ra, là những giọt nước mắt... hạnh phúc...

Bên ngoài, trận đấu lại được tiếp tục, bầu không khí càng trở nên nóng hơn bao giờ hết, cho dù mưa vẫn rơi không ngớt tạnh.

Trên các khán đài vô cùng cuồng nhiệt ấy, trong 202.000 khán giả chỉ có 2 người chẳng hề quan tâm chút gì tới những diễn biến đầy kịch tính của trận bóng.

Hai người ấy là Huệ Nha và Xương Uy.

Huệ Nha ở khán đài B, Xương Uy ở khán đài A. Cả hai đều đang dựa đầu vào lưng ghế và... ngủ say sưa.

Lúc này, khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn từ 2000 km xuống còn chưa đầy 90 mét.