Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 23-2: Đường tới Illen (II)




Xuyên Sơn quyết định không nói cho ai biết về những điều bất thường của Huệ Nha, về việc nàng có một đôi mắt biết phát sáng cũng như có máu bằng bạc, anh không muốn họ nhìn nàng với một ánh mắt khác, coi nàng là thứ dị thường. Huệ Nha cuối cùng đã theo anh trở về nhà, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ nàng.

Chỉ còn 3 ngày nữa là đến trận chung kết ở Illen, Xuyên Sơn và các đồng đội đang tích cực tập luyện với quyết tâm chiến thắng cao nhất. Vì Minija là một thị trấn nhỏ nên sân vận động ở đây chỉ có sức chứa khoảng 4000 người, và cũng không có sân tập riêng.

Buổi sáng nay trời vẫn mưa, toàn đội bóng của Xuyên Sơn gồm 22 cầu thủ chia ra làm hai đội hình đá tập với nhau, họ đều để mình trần, trông chẳng khác nào các chiến binh thời La Mã.

Trên khán đài trống vắng, chỉ có Hiên Hạ và Huệ Nha ngồi bên nhau dưới tán ô ni lông. Irivy thì đã bay sang Italy để kí một hợp đồng tài trợ. Huệ Nha đã thay một chiếc váy ngắn màu thiên thanh, còn Hiên Hạ diện chiếc váy màu xanh lục, trông hai cô gái như hai đóa hoa nở trên đấu trường. Khiến một vài cầu thủ thy thoảng lại liếc nhìn lên.

"Tập trung vào!" - Hainiido quát, rất là ra dáng đội trưởng.

Từng làn mưa rải xuống các chàng trai, trên sân cỏ họ tranh nhau một trái bóng. Tiếng reo hò mỗi khi sút tung mành lưới. Cùng tiếng mưa rộn rã đan xen.

"A ahhh, thật đúng là mùa xuân!" - Hiên Hạ bật lên một tiếng khoan khoái - "Chị thích nhất là mùa xuân!"

Huệ Nha đang nhìn lơ đãng về phía khán đài bên kia, nàng dường như không chú ý đến các cầu thủ ở dưới sân cho lắm.

Hiên Hạ khẽ ngân nga một khúc hát:

"Dưới bóng cổ phong

Bồ công anh nở

Cánh đồng đầy gió

Đượm sắc hoàng hôn

Em đến bên anh

Nụ cười rạng rỡ

Bình yên cứ ngỡ

Chiếm trọn trong lòng..."

"Chị hát không được hay cho lắm, hi hi." - Hiên Hạ cười - "Mà em cứ nhìn đi đâu vậy?"

"..."

"Này Huệ Nha, chị hỏi thật nhé." - Hiên Hạ thì thầm - "Em... đến từ đâu?"

Huệ Nha từ từ quay nhìn Hiên Hạ, đôi mắt nàng long lanh như hai khoảng trời sao.

Hiên Hạ bỗng cảm thấy hồi hộp, có vẻ như cô bé sắp trả lời cô rồi.

Nhưng không...

Huệ Nha lại lặng lẽ quay đi.

Hiên Hạ tiu nghỉu, cô giao chiếc ô cho Huệ Nha:

"Em cầm ô giúp chị một lát. Chị phải vẽ mới được."

Và Hiên Hạ lấy ra tập giấy và cây bút chì, cô bắt đầu vẽ lại quang cảnh của trận bóng.

Bức tranh rất đẹp, Huệ Nha nhìn sang.

Hiên Hạ xoa đầu Huệ Nha:

"Hi, ít ra thì em cũng quan tâm tới việc vẽ. Nhưng hôm nay chị không cho em vẽ nữa, ai lại đi vẽ toàn những hạt mưa chứ."

Huệ Nha liền quay đi.

"Ơ, em giận rồi à?" - Hiên Hạ cười ngất - "Chị chỉ nói đùa thôi mà, để hôm nào chị sẽ dạy em vẽ, chịu không?"

Mặc dù đôi lúc Huệ Nha tỏ ra bí ẩn nhưng nhìn chung Hiên Hạ vẫn cảm thấy rất dễ chịu khi ở bên cô bé, có lẽ vì cô cảm nhận được trong ánh mắt Huệ Nha có một nét thật trong sáng, thánh thiện, và dù sao đó cũng chỉ là một cô bé thôi mà.

Ở dưới kia hai đội đang đổi sân. Hiên Hạ cũng vẽ sang một bức tranh khác, cô khe khẽ nói:

"Em biết không Huệ Nha, từ bé chị đã thích vẽ rồi, thích lắm í, và chị từng có mơ ước trở thành một họa sĩ cơ đấy. Nhưng chắc không được rồi, có lẽ sau này chị sẽ phải tiếp quản phòng khám của mẹ chị. Thật là chán, phải không? Chị chẳng biết làm sao để được sống với ước mơ của mình nữa."

"..."

"Chị còn có một ước mơ nữa, Huệ Nha ạ. Chị... thích anh Xuyên Sơn. Thích từ lâu lắm rồi ấy." - Hiên Hạ cúi nhìn bức tranh vẽ chân dung Xuyên Sơn trên tay mình, cô mỉm cười - "Nhưng anh ấy lại chẳng bao giờ để mắt tới chị, dù chỉ một chút thôi, thế có buồn cười không..."

Tóc!

Tóc!

Những giọt nước lớn đang rơi xuống bức tranh. Là nước mắt. Giọng Hiên Hạ chợt nghẹn ngào:

"Chị phải làm sao đây, Huệ Nha... Chị không thể, không biết làm cách nào để nói tình cảm của mình với anh ấy... vì chị sợ... chị không đủ tự tin..."

Trên đôi mắt Hiên Hạ đã ngấn đầy nước, và tất cả đang tràn ra, không ngừng, cô thổn thức khóc, đôi vai mảnh dẻ không ngừng run lên.

"Chị xin lỗi... chị kể ra những chuyện này chắc em cũng không hiểu đâu phải không... vậy em cứ coi như không nghe thấy gì đi nhé... chị..."

Bàn tay của Huệ Nha đang đưa lên và... những ngón tay mềm mại của nàng đang... chạm vào bờ má Hiên Hạ, như muốn lau đi những dòng nước mắt đang tuôn xuống.

"Cám ơn em..." - Hiên Hạ cố gắng ngưng khóc - "Tự dưng chị lại khóc, thật kì quá... Nhưng mà..."

Đúng là cô đã không thể ngưng khóc được nữa rồi.

Huệ Nha buông rơi chiếc ô, trong khoảnh khắc nàng vòng tay ôm lấy Hiên Hạ. Hiên Hạ gục đầu vào vai Huệ Nha và tiếp tục khóc.

Những bức tranh ướt sũng.

Và những giọt nước mắt sẽ hòa tan theo những làn mưa...