Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 27-2: Bốn nguyên tố (II)




"Ồ, nhà cậu đây sao?"

Nhiên Sa ngước nhìn căn biệt thự xinh xắn, khang trang.

"Mời cậu vào." - Nhan Vy mở cửa - "Hôm nay cả nhà tớ đi vắng hết nên sẽ chỉ có hai chúng ta thôi."

Nhiên Sa bắt đầu thấy lành lạnh sau gáy, anh khẽ hỏi:

"Sao người nhà cậu hay đi vắng vậy?"

Nhan Vy thở dài thiểu não:

"Ừ, thế có buồn không..."

Nhan Vy dẫn Nhiên Sa lên thẳng phòng cô. Nhiên Sa đứng lặng người mất vài giây, phòng con gái gì mà toàn kiếm là kiếm! Kiếm ở khắp nơi, treo trên tường, đặt trên giá, thậm chí rơi cả trên sàn nhà. Trường kiếm, đoản kiếm, rồi liễu kiếm, đủ các thể loại kiếm đông tây kim cổ.

Nhan Vy cười:

"À, tớ có sở thích sưu tập kiếm ý mà."

"Toàn kiếm thật hả?"

"Ừ, cậu có muốn thử không?"

"Th... ôi, chúng ta vào việc chính luôn đi."

Nhan Vy mời Nhiên Sa một ly nước nho, hai người ngồi trên những chiếc ghế nệm thú bông rất dễ thương và cùng thảo luận về chuyện điều tra thảm họa.

"Mấy hôm nay trên thế giới có xảy ra vụ gì nữa không?" - Nhan Vy hỏi.

Nhiên Sa lắc đầu:

"Không, ngoài bốn vụ tớ đã kể thì tình hình khá yên ắng."

"May thật." - Nhan Vy thở phào.

"Nhưng tớ đã nhận ra một điều." - Nhiên Sa nói.

"Gì vậy?" - Nhan Vy nhìn Nhiên Sa chăm chú.

Nhiên Sa uống một ngụm nước nho rồi nói:

"Vụ thứ nhất, hỏa hoạn ở thảo nguyên A'en là một thảm họa về lửa. Vụ thứ hai, sóng thần ở đại tây dương là một thảm họa về nước. Vụ thứ ba, lốc xoáy trên sa mạc Sahara là một thảm họa về gió. Và vụ thứ tư, hố tử thần tại Illen này là một thảm họa về đất."

"Lửa, nước, gió, và đất ư?" - Nhan Vy bắt đầu hiểu ra vấn đề.

Nhiên Sa khẽ gật đầu:

"Đúng vậy, theo quan niệm xa xưa thì đó là bốn nguyên tố chính tạo nên vũ trụ và thế giới."

"Đây phải chăng chỉ là một sự trùng hợp, hay là..."

"Tớ không dám chắc, nhưng..."

Hai người thay nhau đưa ra những giả thuyết trong bầu không khí căng thẳng. Phía bên ngoài khung kính, mưa vẫn rơi và trời đang dần tối.

Đến cuối buổi họp hai người vẫn chưa thống nhất được ý kiến. Nhan Vy tuyên bố:

"Thôi để mai chúng ta tiếp tục nhé."

Nhiên Sa tán thành:

"Thế tớ về đây."

"Khoan, tớ muốn mời cậu ở lại ăn tối cùng tớ." - Nhan Vy đề nghị.

"Không, tớ phải về." - Nhiên Sa đứng lên.

"Vậy ư?" - Nhan Vy vung lên một thanh kiếm sáng loáng.

Nhiên Sa thót tim, anh lại ngồi xuống:

"À, ăn tối xong rồi về cũng được."

Nhan Vy vuốt ve thanh kiếm:

"Suốt cả buổi sáng tớ đã nghĩ mãi, có lẽ cậu không hài lòng với tớ vì hôm đến nhà cậu tớ đã làm hỏng bữa tối chăng?"

Nhiên Sa xua tay:

"Không, vấn đề không nằm ở đó... Mà cậu bỏ thanh kiếm xuống được không?"

Phập!!

Nhan Vy cắm mạnh cây kiếm xuống sàn nhà:

"Vậy nên hôm nay tớ quyết tâm sẽ nấu cho cậu một bữa thật thịnh soạn!"

"Không cần phải thế đâu..." - Nhiên Sa cười gượng, trong lòng đầy bất an.

Nhan Vy đứng dậy, ánh mắt bừng cháy:

"Cậu muốn ăn món gì nào?"

"Tùy cậu thôi, tớ..."

Vút!

Nhan Vy lại rút thanh kiếm lên:

"Không được, cậu phải nói cho tớ biết cậu thích ăn gì?"

Nhiên Sa mồ hôi đầm đìa:

"À thế thì... món... sườn xào được không?"

"Duyệt. Tiếp."

"Canh trứng."

"Rất đơn giản."

"Cá rán."

"Quá dễ."

"Vậy thôi..."

"Được, tớ sẽ đi làm ngay. Trong lúc chờ đợi cậu có thể đi dạo trong nhà tớ một vòng hoặc làm gì tùy thích nhé." - Nhan Vy mỉm cười nói rồi tiến bước ra cửa phòng, tay vẫn kéo lê theo thanh kiếm lớn.

Nhiên Sa lau mồ hôi, nãy giờ nhịp tim anh đập thình thịch, không biết là được mời ở lại ăn tối hay là bị ép buộc nữa...