Tử Thư Tây Hạ

Quyển 2 - Chương 13: Nhà của u hồn




Hàn Giang không biết mình đã bật ra tiếng gào thét khản đặc từ phần nào trong cơ thể, nhưng sau đó anh dốc hết sức lực, cuối cùng bóp nòng súng. Pằng!

Một viên đạn bắn xuyên qua thân thể của u hồn màu trắng đó; bóng trắng lắc mạnh một cái, nhưng nó chỉ hơi khựng lại giây lát rồi lại tiếp tục bay về phía Hàn Giang và Đường Phong...

1

Hàn Giang và Đường Phong đẩy cánh cửa ra, bước vào một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, xung quanh tối đen như mực. Đột nhiên, một chùm ánh sáng không biết từ đâu rọi tới, ánh sáng chiếu thẳng lên người Hàn Giang và Đường Phong, chói đến mức làm hai người không mở mắt ra được. Hàn Giang và Đường Phong bước lên phía trước, chùm ánh sáng đó cũng di chuyển theo, Hàn Giang và Đường Phong bước nhanh hơn, chùm ánh sáng đó cũng di chuyển nhanh hơn, Hàn Giang nói với Đường Phong: “Hai chúng ta chia nhau chạy đi” 

Đường Phong gật đầu, hai người chia ra chạy về hai hướng khác nhau, chùm ánh sáng đó cũng chia làm hai, đeo bám bằng được Hàn Giang và Đường Phong.

Trong bóng tối của cung điện khổng lồ, đường trước mặt dường như mãi mãi không có điểm kết thúc. Xuyên qua từng cánh cửa to, từng dãy hành lang, chùm ánh sáng dó vẫn cứ bám chặt phía sau, đuổi cũng không đi. Đây là đâu? Chùm ánh sáng đó từ đâu tới? Tại sao chùm ánh sáng này lại cứ bám riết lấy mình? Cũng không biết Đường Phong ra sao rồi?... Hàng loạt những câu hỏi như đập vào đầu Hàn Giang, anh không hiểu tất cả những chuyện này là như thế nào, anh bất chấp tất cả lao về phía trước. Đúng lúc Hàn Giang cảm thấy tuyệt vọng thì đột nhiên anh nhìn thấy phía trước xuất hiện một đường ánh sáng, đó là lối ra của mê cung? Hàn Giang lại tăng tốc, nhưng khi chùm ánh sáng đó lại gần mình thì anh lại đâm sầm vào một người. Hàn Giang định thần lại nhìn, hóa ra người mình đâm phải chính là Đường Phong. Đúng khoảnh khắc anh và Đường Phong đâm sầm vào nhau, hai chùm ánh sáng đuổi theo họ lại hòa làm một.

“Sao anh lại chạy tới đây?” - Hàn Giang lớn tiếng hỏi Đường Phong.

“Tôi cũng không biết, tôi và anh chạy hai hướng khác nhau, chùm ánh sáng đó bám riết lấy tôi, kết quả tôi đã chạy tới đây!” - Đường Phong hoảng loạn đáp lại.

“Xem ra chúng ta không thoát ra khỏi mê cung này rồi!” - Hàn Giang sầu não gầm lên.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Đường Phong chưa kịp nói hết câu thì trước mặt họ đột nhiên xuất hiện một bóng trắng, đó là một người mặc áo choàng trắng, không! Đó không phải là người, đó là u hồn! Bởi vì... bởi vì Hàn Giang và Đường Phong không hề nhìn thấy mặt u hồn đó.

U hồn màu trắng bay về phía họ, Hàn Giang theo phản xạ rút súng ra. U hồn vẫn di chuyển về phía họ. Hàn Giang hai tay giương súng lên, nhưng không tài nào bóp được cò. Đường Phong hét lên: “Mau bắn đi, mau bắn đi!”. Hàn Giang không biết mình đã bật ra tiếng gào thét khản đặc từ phần nào trong cơ thể mình, sau đó anh dốc hết sức lực, cuối cùng bóp cò súng. Pằng! Một viên đạn bắn xuyên qua cơ thể của u hồn màu trắng đó, bóng trắng lắc mạnh một cái, nhưng nó chỉ hơi khựng lại giây lát rồi lại tiếp tục bay về phía Hàn Giang và Đường Phong. “Bắn tiếp đi!” - Đường Phong vô cùng hoảng loạn.

Hàn Giang lại tiếp tục bóp cò. Pằng! Pằng! Pằng!. một loạt đạn bắn vào u hồn màu trắng, bóng trắng đã biến mất rồi! Chùm ánh sáng bao trùm lên họ cũng biến mất. Hàn Giang và Đường Phong không biết u hồn đó đã bị bắn chết hay là rút lui, nhưng tóm lại, xung quanh đã trở nên im ắng như tờ, tĩnh lặng tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập của hai người...

Hàn Giang và Đường Phong cẩn thận rón rén, dò dẫm trong bóng tối, họ tới nơi mà ban nãy u hồn màu trắng biến mất, căng thẳng và chăm chú nhìn phía trước, nhưng trong bóng tối họ không nhìn thấy gì cả. Đột nhiên, chùm ánh sáng đó lại trùm lên người họ, Hàn Giang và Đường Phong giật bắn mình, gần như cùng lúc đều cảm thấy điều dị thường phía sau. Hai người quay lại thì ra u hồn màu trắng đó đã xuất hiện sau lưng. Căng thẳng, khủng hoảng đã đè nén Hàn Giang tới nỗi không thở nổi, anh bóp mạnh cò súng. Pằng! Pằng! Bắn hai phát súng, u hồn màu trắng trước mặt lại biến mất, nhưng ngay lập tức cảnh tượng khiến họ vô cùng khiếp sợ đã xuất hiện: cung điện khổng lồ đang tối đen, đột nhiên vô số đèn điện bừng sáng, khiến nơi đây không khác gì ban ngày, rồi vô số u hồn áo trắng chập chờn trước mặt họ, đang tiến lại gần họ. Hàn Giang và Đường Phong áp lưng vào nhau thở hổn hển, họ đều trợn mắt sửng sốt, không biết phía trước sẽ là điều gì đây?

2

Vô số u hồn màu trắng đang bay tới chỗ Hàn Giang và Đường Phong, có u hồn đã đến trước mặt hai người. Cuối cùng thì Hàn Giang và Đường Phong cũng đã nhìn thấy dung nhan của u hồn, đó là một khuôn mặt chi chít mụn bọc, không ra hình mặt người, chỗ mụn bọc vẫn còn đang chảy mủ. Hàn Giang và Đường Phong giật thót tim, giây phút này rút cuộc họ đã chắc chắn: những thứ này không phải là người mà là u hồn, bởi vì khuôn mặt này không phải là mặt người.

Hàn Giang và Đường Phong vô cùng tuyệt vọng tựa vào nhau, u hồn bên cạnh họ càng lúc càng đông. Đột nhiên, cung điện ban nãy vẫn còn nguy nga tráng lệ mà trong phút chốc đã biến thành đường cống ngầm tối tăm ẩm ướt, đầy rẫy những con chuột to béo và biết bao là u hồn. Từng đàn chuột lao tới tấn công họ, khắp người Hàn Giang chuột bò lổm nhổm, khiến anh tuyệt vọng. Anh cảm thấy tắc thở, anh muốn hét, muốn kêu cứu, muốn giãy giụa lần cuối trước khi chết, nhưng anh đã không còn chút sức lực nào, anh không hét được thành tiếng. Anh quay đầu trông thấy Đường Phong, lúc này Đường Phong đã bất tỉnh và đang thoi thóp! Không thể chết ở đây như vậy được, không thể chết tại căn phòng của u hồn được!

Hàn Giang bắt đầu dồn hết sức lực, anh hất hai con chuột trên cánh tay xuống, vươn cánh tay rắn chắc tóm lấy bàn tay đang bóp cổ mình, dốc hết chút sức lực còn lại để giằng bàn tay mà anh không nhìn thấy, bàn tay vận mệnh đó ra. Nhưng mọi nỗ lực của anh hình như đều vô ích, anh cảm thấy mình đang mất dần từng chút sức lực, còn cánh tay đang bóp nghẹt cổ anh lại càng lúc càng thắt chặt hơn. Cuối cùng, anh tuyệt vọng tò bỏ kháng cự, chỉ biết bật ra tiếng kêu yếu ớt.

Hàn Giang mở trừng mắt, xung quanh tối đen, đây là đâu? Anh quệt mồ hôi trên trán nhưng cảm thấy toàn thân lạnh toát. Hàn Giang ngồi dậy trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ trên tường, 11 giờ đêm. Xem ra mình vừa mới chợp mắt đã bị cơn ác mộng đó đánh thức. Anh lặng lẽ ngồi một lúc, lúc này anh mới nhớ là hiện giờ mình vẫn đang ở trong căn hộ của Victor. Tiếng kêu yếu ớt của Hàn Giang ban nãy đã đánh thức Yelena, Yelena châm nến, lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”

Hàn Giang thở dài, nói: “Anh mơ thấy ác mộng!”

“Ác mộng?”

“Đúng vậy, cơn ác mộng rất đáng sợ, anh mơ thấy anh và Đường Phong ở trong một cung điện nguy nga tráng lệ, rồi bọn anh bị hai chùm ánh sáng đeo bám, giống như... giống như chúng ta ở chính giữa sân khấu còn xung quanh đều là khán giả, nhưng... nhưng khán giả xung quanh lại toàn là u hồn, chúng nhào tới bọn anh, anh nổ súng rồi nhưng vô ích. Dường như bọn anh đã tới nhà của u hồn, đám u hồn đó càng lúc càng đông, cung điện vốn nguy nga tráng lệ trong chớp mắt bỗng biến thành đường cống ngầm tối đen, ẩm ướt, chuột cống nhung nhúc. Bọn anh không còn sức để kháng cự nên đã bị những u hồn và đám chuột bọ đó gặm nuốt ngấu nghiến. Sau đó... sau đó thì anh tỉnh giấc!” - Hàn Giang nhớ rất rõ cơn ác mộng ban nãy.

“Em lại cứ tưởng rằng anh mơ thấy ở bên em, hóa ra là Đường Phong!” - Yelena giả vờ ra vẻ hờn dỗi.

Hàn Giang lắc đầu, nói: “Yelena, anh không đùa đâu, anh rất ít khi nằm mơ, giấc mơ này khiến anh có cảm giác bất an!”

“Em thấy anh có vẻ sợ và lo lắng cho lần hành động ngày mai. Trung Quốc các anh không phải đã có câu ‘Ngày nghĩ sao đêm chiêm bao là vậy’ ư?” - Yelena cười nói. 

“Sợ ư? Có lẽ có chút, nhưng đó không phải là điều chủ yốu, cơn ác mộng này khiến anh cảm thấy nguy hiểm, anh cảm thấy một mối nguy hiểm vô cùng to lớn đang cận kề chúng ta, hơn nữa khả năng Đường Phong đã gặp nguy hiểm thật rồi. Cậu ấy chỉ có một mình, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì cũng không đủ sức chống chọi!”

- Hàn Giang khẳng định.

Yelena vỗ vỗ vai Hàn Giang: “Em thấy anh mấy hôm nay mệt mỏi quá rồi đấy, đừng nghĩ ngợi nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai là phải hành động rồi!”

Hàn Giang nắm ngay lấy tay Yelena: “Em nhất định phải tin anh, trực giác của anh từ trước đến nay rất chuẩn, anh thấy ở đây không thể ở lâu được đâu, chúng ta nhanh chóng di chuyển thôi!”

“Ý anh nói là chúng ta di chuyển ngay trong đêm sao?” - Yelena ngạc nhiên.

Hàn Giang gật gật đầu, đáp: “Anh không biết nguy hiểm gì đang chờ đợi chúng ta, nhưng anh cảm thấy họ đang ở rất gần chúng ta!”.

“Họ? Ilyushin?”

“Không biết, có thể là Stephen hoặc là ai đó có hứng thú với chúng ta!”

“Vậy bây giờ chúng ta có thể đi đâu?”

Hàn Giang ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Đằng nào ngày mai chúng ta cũng sẽ đi thăm dò cống ngầm, vậy thà chúng ta hành động trước còn hơn, không biết chừng u hồn đó hiện đang ngủ trong căn buồng nhỏ cũng nên!”

Yelena yên lặng suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi lại Hàn Giang: “Em có thể đi cùng anh ngay bây giờ nhưng còn cha thì sao? Ông có cùng hành động với chúng ta không?” “Hiện giờ chỉ còn cách đưa cha em đi cùng, chúng ta giờ đã không còn chốn ẩn náu ở thành phố này nữa. Ilyushin không tha cho chúng ta đâu, Stephen cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chỉ có chúa mới biết được sẽ còn gặp ai nữa!”

“Được, vậy ta sẽ làm theo anh nói, nhưng nên hỏi ý kiến cha em đã, ông có kinh nghiệm hơn chúng ta nhiều!” - Yelena đồng ý với Hàn Giang, cô đi đến phòng ngủ của Makarov gọi ông dậy.

3

Hàn Giang cũng gọi Từ Nhân Vũ dậy. Không ngoài dự đoán của Hàn Giang, Makarov nghe xong chủ ý của Hàn Giang liền cười, nói: “Tôi cũng ngủ cả ngày nay rồi nên muốn xuất phát sớm, bây giờ xuất phát là đẹp đấy, hơn nữa nơi đây cũng không phải là chỗ ở lâu được.”

Từ Nhân Vũ vẫn mắt nhắm mắt mở, có vẻ không hài lòng, nhưng thấy Hàn Giang, Yelena và Makarov đã nhất trí như vậy nên cũng không thể nói thêm gì nữa. Bốn người thu dọn những đồ đạc cần thiết rất nhanh chóng rồi lên đường, Makarov không khỏi lưu luyến nhìn lại căn hộ của con trai, miệng lẩm bẩm: “Liệu chúng ta có còn quay lại không?” 

“Chúng ta sẽ quay về nhanh thôi!” - Yelena an ủi Makarov.

Bốn người rời khỏi căn hộ của Victor, dò dẫm xuống cầu thang. Xe của Yelena để trong bãi đỗ cách chỗ họ ở hai con phố, nên bốn người đi qua những dãy phố không bóng người để đến bãi đỗ xe đó.

Nhưng đứng lúc họ rẽ ngoặt, chuẩn bị qua đường thì mấy chiếc xe con màu đen cũng rẽ tới từ một dãy phố khác. Tuy những chiếc xe này không có bất cứ kí hiệu nào, nhưng Yelena vẫn nhận ngay ra chúng, cô giơ tay trái ra hiệu mọi người đứng nép vào góc phố.

Bốn người nép trong bóng tối ven đường, đợi tới khi mấy chiếc xe đỏ bấm còi đi qua, Yelena mới quay lại nói với Hàn Giang: “Xem ra trực giác của anh rất chuẩn đấy, đó đều là xe của Cục an ninh Liên bang, hơn nữa có một chiếc chắc là của Ilyushin!”

“Ilyushin cũng đến sao?” - Hàn Giang ngạc nhiên hỏi.

“Xem ra họ vội vàng lao đến đây là vì chúng ta đấy!”

- Yelena vừa dứt lời thì nhìn thấy vài chiếc xe màu đen đỗ dưới khu chung cư của Victor, rồi hơn chục bóng đen nhảy xuống xe, xông vào tòa nhà với đội hình chiến đấu.

“Mau đi thôi, bị bọn họ phát hiện ra là toi đấy!” - Từ Nhân Vũ thúc giục.

Hàn Giang thì lại an ủi Từ Nhân Vũ: “Đừng vội, đợi xem đã!”

Chỉ huy của đội quân chính là Ilyushin, Ivan Pavlov đầu dẫn theo đám đặc công xông vào khu chung cư, Ilyushin bám sát theo sau, cũng vào trong tòa nhà. Căn hộ của Victor trên tầng ba, Ivan Pavlov rón rén mò lên tầng ba rồi quay đầu lại nhìn những người phía sau, ra hiệu bảo mọi người chú ý né đi. Ivan Pavlov nhoài ra cạnh hành lang, im lặng lắng nghe động tĩnh trong căn hộ của Victor, không chút động tĩnh: “Nếu quả thực Yelena ở đây thì chắc là họ đang ngủ rồi!” - Ivan Pavlov nghĩ tới đây liền bất giác lo lắng cho Yelena.

Ilyushin đứng phía sau thấy Ivan Pavlov mãi vẫn chưa chịu hành động nên sốt ruột, anh ta rút súng, rẽ mọi người ra, bước tới cạnh Ivan Pavlov, chất vấn: “Tại sao vẫn chưa hành động đi?”

Ivan Pavlov đang định mở miệng trả lời thì nghe thấy một tiếng “bùm” nổ vang, một chùm lửa đỏ kèm theo tiếng nổ bắn thủng cửa căn hộ của Victor, cánh cửa sắt vốn kiên cố đã bị luồng khí mạnh mở ra dễ dàng. Ivan Pavlov vội vàng ấn Ilyushin xuống vừa khi anh ta đang định xông lên.

Tiếng nổ lớn này khiến hành lang rơi xuống không biết bao nhiêu là bụi và gạch vụn. Ilyushin đợi dứt tiếng nổ, phủi phủi bụi bặm trên đầu, ngẩng lên chửi rủa: “Mẹ kiếp, Yelena thành phần tử khủng bố rồi đấy!”.

Ivan Pavlov vẫn im lặng, anh đứng ngây người tại chỗ, mà không biết là cánh tay mình đang chảy máu.  

Anh nhìn căn hộ vẫn đang cháy, tim như bị thứ gì đó bóp nghẹn lại, khiến anh vô cùng đau đớn.

Hàn Giang cùng mọi người nấp cách căn hộ không xa ngây cả người ra vì tiếng nổ bất ngờ đó, Hàn Giang quay lại nhìn Yelena, anh nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong mắt Yelena. Qua một hồi, Từ Nhân Vũ mới hỏi lại Hàn Giang: “Có phải anh biết là sẽ nổ không?”

Hàn Giang nổi cáu: “Biết gì mà biết! Tôi đã nói rồi, hãy tin vào trực giác của tôi!”

“Không phải là nổ do khí ga chứ?” - Từ Nhân Vũ lại hỏi.

“Đây rõ ràng là nhằm vào chúng ta!” - Yelena tức tối nói.

“Xem ra không giống như Ilyushin ra tay, vậy chỉ có thể là..- Hàn Giang suy đoán.

“Ý anh là Stephen!” - Từ Nhân Vũ kinh ngạc.

“Ngoài tổ chức bí ẩn đó ra thì còn ai có thể làm được như vậy! Còn có ai nhất định phải dồn chúng ta vào chỗ chết nữa!” - Hàn Giang tức giận nói.

“Xem ra Ilyushin và Ivan Pavlov ban nãy lao vào trong đó lành ít dữ nhiều!” - Từ Nhân Vũ lẩm bẩm.

Hàn Giang nhìn Yelena, im lặng, Yelena cũng im lặng, nhưng khi hai người quay đầu lại liếc nhìn Makarov thì bỗng thấy hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt ông. Yelena nhớ lại ban nãy trước khi đi, mình còn an ủi Makarov “Sẽ quay lại nhanh thôi!”, nhưng không ngờ mới chưa tới nửa tiếng đồng hồ mà căn hộ của Victor đã hóa thành tro! 

“Cha, đừng buồn nữa, chúng ta đi thôi, may mà chúng ta không sao cả!” - Yelena an ủi Makarov.

Makarov quệt nước mắt trên má, tức giận nói: “Ta và bọn chúng quyết không đội trời chung!” - Nói xong, Makarov bước thật nhanh, đi thẳng về phía trước. Hàn Giang và Yelena, Từ Nhân Vũ vội vàng đuổi theo sau.

4

Trong căn hộ của Victor, lửa cháy bùng bùng, cảnh sát đang trấn an hàng xóm xung quanh. Ilyushin và Ivan Pavlov bước vào căn hộ của Victor trước tiên, cửa sổ và tường bên ngoài căn hộ bị tiếng nổ phá hủy hoàn toàn, phía ngoài cửa chính bên này vẫn còn khá ổn. Ilyushin và Ivan Pavlov kiểm tra từng căn phòng, không phát hiện thấy bất cứ thi thể nào. Ilyushin vô cùng nghi ngờ: “Lẽ nào Yelena không hề tới đây? Vậy vụ nổ này là thế nào? Do ống dẫn khí ga?”

“Đây rõ ràng là hành vi cài nổ!” - Ivan Pavlov nói, anh vừa mới băng bó xong cánh tay bị miếng gạch cào rách.

“Cài nổ? Là ai ra tay? Lẽ nào là do Yelena cài rồi đợi chúng ta xuất hiện?”

“Rõ ràng không phải, theo tôi thấy thì kíp nổ được cài đặt bên tường phía ngoài cầu thang, mục tiêu của chúng không phải là chúng ta mà là Yelena, Hàn Giang và Makarov!”

“Muốn cho Yelena và Hàn Giang nổ tung? Vậy đó có thể là ai?”

“Anh có nhớ tôi đã từng giới thiệu với anh về tổ chức bí ẩn không?”

Ilyushin nhớ lại Ivan Pavlov đã từng kể với mình về tổ chức bí ẩn từng bắt cóc Yelena: “Ý cậu là bọn chúng cũng đã tới thành phố này?”

“Tôi không dám khẳng định, nhưng năng lực của tổ chức bí ẩn đó quả thực không thường đâu!” - Ivan Pavlov vừa nói vừa nhặt mấy túi thực phẩm chưa bị nổ tung gần ghế sô pha trong phòng khách lên rồi nói với Ilyushin: “Quả thực Yelena đã từng đến đây, hơn nữa chắc là họ mới bỏ đi chưa được bao lâu đâu.”

Ilyushin gật gù, cúi người xuống, nhặt từ gầm sô pha bị rách bươm một cuốn sổ dày cộm bị cháy mất một nửa, anh lật giở cuốn sổ này ra, sau đó cười nhạt với Ivan Pavlov: “Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý quan điểm của cậu, họ vừa mới rời khỏi đây thôi, đây chính là chứng cứ.” Ivan Pavlov nhận ngay ra tập hồ sơ này, chính là tài liệu liên quan tới Misha mà anh tìm cho Yelena, anh không khỏi toát mồ hôi ớn lạnh, cúi đầu, chờ đợi Ilyushin gào thét và giáo huấn mình một bài. Nhưng lần này Ilyushin lại không làm như vậy, anh ta rất bĩnh tĩnh lấy một túi tang vật, cẩn thận nhét tập hồ sơ vào trong túi tang vật, sau đó liếc Ivan Pavlov một cái, quay đầu bước ra khỏi căn hộ của Victor. Chỉ còn lại một mình Ivan Pavlov đứng chết trân trong căn hộ bị lửa thiêu cháy hoang tàn. 

Cùng với lúc Ilyushin phát hiện ra tập hồ sơ đó, Hàn Giang, Yelena, Makarov và Từ Nhân Vũ đã chui xuống đường cống ngầm khổng lồ của Saint Petersburg.

Hàn Giang dẫn đầu, Từ Nhân Vũ và Makarov đi giữa, Yelena sau cùng, lần lượt chui xuống, xuyên qua cửa sắt kéo, rẽ vào trong một ống cống đã hoang phế. Đi được một đoạn trong đường ống này, Hàn Giang dùng đèn pin soi phía trước, quay đầu lại khẽ nói với Makarov: “Căn phòng nhỏ đó ở ngay trước mặt.”

Hàn Giang không dám mạo hiểm tiến lên phía trước ngay mà ngồi xổm xuống chỗ cách căn phòng nhỏ không xa, quan sát một hồi. Căn phòng nhỏ lúc này không chút ánh sáng, giống hệt như lần trước khi Hàn Giang và Yelena tới, xem ra kể từ sau khi cùng Từ Nhân Vũ gặp phải u hồn từ đó đến nay, u hồn đó đã không quay lại đây.

Nghĩ tới đây, Hàn Giang đứng dậy, bước vào căn phòng nhỏ trước tiên. Bốn chiếc đèn pin soi sáng căn phòng nhỏ dưới lòng đất, mọi thứ vẫn như cũ, Hàn Giang và Yelena không phát hiện ra ở đây có gì thay đổi so với lần trước. Makarov lại cẩn thận quan sát căn phòng này, chiếc giường gỗ nhỏ hẹp, dãy sách trên giá, và cả cây nến đã đốt cháy hết tự bao giờ trên bàn đọc sách. Makarov không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, cuối cùng, ông ngồi xuống cạnh chiếc bàn, miệng lẩm bẩm: “Giống hệt như cảnh tượng trong mơ của tôi, chỉ thiếu Misha thôi!”

“Đó là bởi vì bác đã nghe chúng cháu tường thuật lại nên mới mơ thấy ác mộng.” - Hàn Giang nói.  

Makarov đứng dậy, đến bên giá sách xem qua rồi nói: “Hàn Giang, từ chút thực phẩm và sách vở còn sót lại ở đây và cả tờ giấy có chữ viết trên đó mà cậu nói cho thấy, cách đây không lâu u hồn đó đã từng ở đây, có thể vì cậu xâm nhập vào, quấy rối cuộc sống của ông ta nên ông ta đã rời khỏi đây rồi.”

“Rời khỏi đây rồi? Ý bác nói là ông ta vẫn còn một chỗ ở khác?” - Hàn Giang tò mò hỏi.

Makarov gật gù: “Rất có khả năng đó, tuy ở đây hoang phế từ lâu nhưng lại rất gần với lối ra, mà ban nãy chúng ta tiến vào, nên rất dễ bị người ta phát hiện, vì thế cậu xem… ở bên đó, ở đây đều là lối thoát, có thể vào có thể ra, quả là một u hồn thông minh! Nếu tôi đoán không lầm thì đây chỉ là một trong số nơi ở của u hồn, ông ta không chỉ có một nơi ở, như vậy ông ấy mới liên tục đổi địa điểm.”

“Tại sao u hồn lại phải thay đổi chỗ ở nhỉ?” - Yelena hỏi.

“U hồn sống dưới lòng đất là vì không muốn nhìn thấy người khác, đặc biệt là ai đó, tôi nghĩ chắc là u hồn muốn trốn tránh người nào đó!” - Makarov nói.

“U hồn trốn tránh người? Tôi thấy người ta mà nhìn thấy u hồn đó đều sợ chết khiếp, rút cuộc ai trốn ai không biết!” - Từ Nhân Vũ nhớ lại cảnh tượng gặp u hồn mà không khỏi sởn tóc gáy.

5

Bốn người thấy không thu hoạch được gì trong căn buồng nhỏ dưới hầm, nên họ rời khỏi đây bằng một lối đi nhỏ hẹp ở phía bên kia. Họ chui vào lối đi chật hẹp đó rồi đi men theo lối đi mà Hàn Giang lần đầu tiên phát hiện thấy u hồn, tiến về phía trước, rút cuộc, họ lại tới trước miệng ba đường cống ngầm song song nhau. Hàn Giang chỉ vào ba đường cống ngầm này, giới thiệu với Makarov: “Đường cống ngầm bên trái là nơi mà ban nãy chúng ta đi ra, đường ở giữa là đường mà tôi và Yelena trước đây gặp phải một bầy chuột to…”

“Không, không phải một bầy chuột to mà là hàng ngàn hàng vạn con chuột!” - Yelena vẫn nhớ như in lần gặp đàn chuột hôm đó.

“Đúng thế, hàng ngàn hàng vạn con chuột chiếm cứ trong ống cống, không nhìn thấy điểm tận cùng! Bởi yậy sau đó chúng tôi đã chui vào ống cống bên phải, kết quả thì đã tới quảng trường Cung điện Mùa Đông và phát hiện ra mảnh vải đó!” - Hàn Giang chỉ ống cống bên phải nói.

Makarov nhìn nhìn ống cống ở giữa, rồi lại nhìn ống cống bên phải, cuối cùng chỉ vào ống cống bên phải nói với Hàn Giang: “Nghe cậu nói thế thì chúng ta chỉ có cách đi đường này thôi.”

Hàn Giang gật đầu, bốn người theo đội hình cũ chui vào đường ống cống bên phải. Giống như lần trước, họ đã đến một đại sảnh dưới lòng đất, ở đây xuất hiện rất nhiều đường cống, Màn Giang dẫn mọi người đến trước một đường ống gạch đỏ, nói với họ: “Lần trước chúng tôi đã theo ống cống gạch đỏ này đến quảng trường cung điện Mùa Đông.”

Bốn người lại chui vào ống cống gạch đỏ, họ đi rất nhanh đến ống cống dồi dào nước, men theo lối đi nhỏ hẹp bên mép ống cống chưa được bao lâu thì đã tới cạnh miệng cống thông lên quảng trường Cung điện Mùa Đông. Chui vào dưới miệng cống, Hàn Giang chỉ lên trên, nói: “Đây chính là nơi lần trước phát hiện thấy tấm vải trắng”.

“Phía trên là quảng trường Cung điện Mùa Đông ư?” - Makarov hỏi.

“Đúng vậy, nhưng đương nhiên không phải là ở chính giữa quảng trường, nếu không thì chúng ta sẽ bị mọi người ở đó quây lại xem mất. Khà khà!” - Hàn Giang cười nói.

Makarov nhìn lên trên, những chiếc lỗ trên nắp cống lộ ra hai tia ánh sáng, rọi xuống thành cống ẩm ướt, “Xem ra bên trên trời đã sáng rồi!” - Makarov lẩm bẩm.

“Chúng ta đã ở dưới này cả đêm rồi đấy!” - Từ Nhân Vũ nói.

Yelena nhìn Hàn Giang, hỏi: “Vậy sau đây chúng ta nên đi đâu? Xem ra hôm nay chúng ta không may mắn lắm, không gặp được u hồn đó!”

“Đúng thế! Hôm nay u hồn đó hình như mất tích rồi!” - Hàn Giang nhìn lên nắp cống phía trên đầu, anh rất muốn lên trên để hít thở chút không khí trong lành, nhưng lí trí nhắc với anh rằng, làm như vậy chỉ tổ hỏng việc.

Makarov quay lại lối đi lênh láng nước cống, chỉ phía trước, nói với mọi người: “Trong tình hình không có mục tiêu thì tiếp tục tiến lên phía trước!”

Hàn Giang gật đầu, bốn người nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục lên đường. Đường phía trước Hàn Giang chưa từng đi qua, nên anh trở nên vô cùng cẩn thận, bước chân cũng chậm rãi hơn. Đi được một đoạn khá dài, Hàn Giang phát hiện đường ống này uốn khúc quanh co, hơn nữa càng tiến về phía trước, độ uốn lượn càng lớn, anh không biết đường cống này sẽ đưa mình đến đâu.

Một tiếng đồng hồ sau, sát tường của đường cống này lại xuất hiện một đường cống khác. Hàn Giang lấy đèn pin soi về phía trước, trong đó rất khô ráo, nhưng cũng rất âm u, rõ ràng đây không phải là một cái cống, mà là một đường ống không biết sẽ thông tới đâu.

Hàn Giang trở nên do dự, sẽ đi theo đường ống dưới chân này tiến về phía trước hay là chui vào đường cống bên cạnh? Yelena và Makarov cũng đang quan sát lối đi này, Makarov phán đoán: “Đường ống này có vẻ như đã hoang phế rồi, nước thải trong đường ống chảy về phía trước, tôi đoán phía trước chắc là có một lối ra. Hiện giờ chúng ta phải đi tìm u hồn đó chứ không phải là để ra ngoài, bởi vậy tôi đề nghị sẽ đi vào trong lối đi bên cạnh đường cống bên phải đó.”

“Hơn nữa u hồn chắc là sống trong đường ống hoang phế!” - Hàn Giang hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Makarov.

Vậy là bốn người chui vào trong đường ống hoang phế. Trong đường ống hoang phế này, bốn người đi rất xa nhưng vẫn chưa phát hiện ra ngã rẽ khác, đường ống hoang phế này giống như một mê cung không có điểm kết thúc, lúc thì sang trái, lúc thì sang phải, lúc thì lên trên, lúc lại trải dài xuống dưới. Từ Nhân Vũ đi sau Hàn Giang oán thán: “Cứ đi mãi thế này thì bao giờ mới đến nơi đây?”

Hàn Giang không đáp lại, anh tiếp tục dẫn mọi người đi một đoạn nữa thì phía trước xuất hiện một ngã rẽ hình chữ T...

6

Ngã rẽ hình chữ T? Lòng Hàn Giang bỗng chốc trở nên bất an, lẽ nào lại sắp phải đối diện với sự lựa chọn? Anh đến ngã rẽ hình chữ T, một đường ống hướng đông, tây xuất hiện trước mặt mọi người. Hàn Giang phát hiện đường ống hướng tây đã bị gạch đá chặn đứng tự bao giờ, chỉ có đường ống phía đông là vẫn có thể đi được. Anh cũng không biết nên làm thế nào, trong lòng đã cảm thấy như trút được gánh nặng vì vừa không cần phải lựa chọn, lại vừa không đối diện với đường cụt. 

Makarov vốn cẩn thận, đã bước tới trước đường ống bị bịt kín, tỉ mẩn quan sát chỗ bị bịt; ở đây mạng nhện giăng đầy, tích rất nhiều bụi, xem ra đã rất lâu rồi không có người tới đây. Makarov quan sát một lúc rồi mới yên tâm chỉ vào đường ống hướng đông, nói:

“Đường ống hướng tây đã bị bịt kín từ lâu rồi, nhưng mong rằng đường cống này đừng có bị bịt kín!”

Đường ống trải dài về phía đông không có nước thải, xem ra cũng sớm bị hoang phế từ lâu, đường ống này không những không bị bịt hẳn như Makarov lo lắng, mà ngược lại càng đi càng dài, như không có điểm kết thúc. Hàn Giang thầm ước lượng, đi mấy cây số trong này rồi mà sao vẫn chưa đến điểm kết thúc. Anh vừa mệt vừa khát, nhưng dùng đèn pin soi về phía trước thì chỉ có một vùng tối đen, vẫn không nhìn thấy lối ra nào cả.

“Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút nhé!” - Hàn Giang rút cuộc đã dừng lại, đề nghị.

Yelena và Từ Nhân Vũ cũng đang có ý định này, Makarov sức còn yếu hơn, vậy là bốn người tựa vào tường ống, ngồi bệt xuống đất. Hàn Giang lấy đồ ăn trong túi mang theo ra: “Thức ăn chúng ta mang theo có hạn, hơn nữa chúng ta cũng không thể tồn tại dưới thế giới ngầm này lâu được, bởi vậy tôi nghĩ: nếu không tìm thấy u hồn đó thì chúng ta cũng nên tìm thấy lối ra trước khi trời tối. Sau khi trời tối, có thể ra ngoài ăn chút gì đó, hít thở không khí.”  

“Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu chúng ta mãi vẫn không thu hoạch được gì thì phải làm thế nào đây? Lẽ nào cứ đi mãi như vậy?” - Ỵelena bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Makarov an ủi Yelena: “Đừng sốt ruột con gái, nhất định chúng ta sẽ tìm thấy u hồn đó, Hàn Giang nói rất có lý, nếu hôm nay không thu hoạch được gì, thì chúng ta cũng nên tìm thấy đường ra trước khi trời tối.”

Bốn người ăn hết chỗ đồ ăn mang theo, sau đó tựa vào tường nghỉ ngơi, nhưng quả thực họ đã quá mệt mỏi, bốn người ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn ngủ say, Từ Nhân Vũ đã mơ thấy những năm tháng mình đi du học...

Đó là tại Berlin, London hay là tại Stockholm? Từ Nhân Vũ quả thực không nhớ rõ nữa, nhưng anh vẫn nhớ như in năm đó lạnh giá khác thường, đó là một mùa đông lạnh giá nhất mà anh từng trải qua trong đời. Anh cuộn người trong chiếc áo khoác cũ rách, đội gió tuyết bước trên những con phố xa lạ, anh tin rằng với bộ dạng của mình lúc đó nếu ngồi ven đường thì chắc chắn sẽ có người tốt bụng quẳng ình một vài đồng xu.

Anh tới trước cửa một quán ăn, nhìn chằm chằm vào tủ kính nhà hàng sát ven đường, những chiếc bánh ngọt đẹp mắt xếp ngay ngắn trong đó, khiến Từ Nhân Vũ vốn đang bụng đói cồn cào, thèm nhỏ dãi. Anh lần mò ví tiền trong túi áo, trống rỗng, còn cả giấy tờ của mình nữa cũng đã quá hạn nhiều ngày. Anh ngẫm nghĩ, chần chừ hồi lâu, rút cuộc cũng đẩy cửa bước vào nhà hàng này. Anh gọi rất nhiều món ăn ngon, đương nhiên còn có cả những chiếc bánh ngọt đẹp mắt mà anh vừa nhìn thấy trong tủ kính.

Sau khi ăn như lũ cuốn, Từ Nhân Vũ đứng dậy bỏ đi, nhân viên phục vụ trong nhà hàng chặn ngay anh lại,

“Quý khách, anh vẫn chưa thanh toán?”

Từ Nhân Vũ sững sờ chốc lát, sau đó anh ngửa hai tay ra: “Tôi không có tiền.”

“Không có tiền? Anh muốn ăn quỵt bữa ăn này sao?” - Một giọng nói vang lên từ sau lưng Từ Nhân Vũ.

Anh quay đầu lại nhìn, là ông chủ của nhà hàng, một gã bẻo tròn béo trục. “Xin lỗi... thưa ngài, tôi có thể làm thuê cho ngài để trả nợ” - trong lòng Từ Nhân Vũ bắt đầu hối hận về hành động ngu xuẩn của mình.

“Không! Chúng tôi không cần!” - Gã béo gào lên với Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ không biết phải làm thế nào. Gã béo đó lại gần Từ Nhân Vũ, nhả ra từng chữ từng chữ qua kẽ răng: “Mày là người Trung Quốc hả? Mày là thằng Trung Quốc ăn quỵt, tao sẽ tống cổ mày đến cảnh sát.”

Từ Nhân Vũ vừa cảm thấy nhục nhã vừa cảm thấy hoảng sợ, anh run rẩy nói với gã béo: “Không! Ngài bảo tôi làm gì cũng được, nhưng xin đừng đưa tôi đến cảnh sát”. Nhưng gã béo vẫn nhất định không buông tha, Từ Nhân Vũ lùi lại phía sau, đột nhiên, tay anh chạm vào chiếc đĩa đặt trên bàn phía sau lưng. Anh không thể đi gặp cảnh sát, anh hạ quết tâm, vớ ngay chiếc đĩa đập mạnh vào gã béo đang áp sát mình. Trông to béo hung tợn là vậy nhưng không ngờ gã lại chịu không nổi cú đập đó, Từ Nhân Vũ vừa đập một cái gã béo đã trợn mắt trắng dã, đổ xầm xuống mặt đất.

Từ Nhân Vũ thấy vậy liền bất chấp tất cả lao ra khỏi cửa hàng, nhưng anh chưa chạy được bao xa thì bị cảnh sát đuổi theo. Một chiếc xe cảnh sát hú còi truy đuổi, còn anh đang chạy thục mạng trên vỉa hè. Từ Nhân Vũ biết là không ổn, anh thấy có một ngõ nhỏ ven đường, xe cảnh sát sẽ không lao vào đó được, nên liền chui tọt vào đó. Xe cảnh sát lao lên vỉa hè, chặn ngang đầu ngõ, cảnh sát nhảy xuống xe, cầm dùi cui xông lên. Từ Nhân Vũ chạy thục mạng về phía trước, nhưng không ngờ đúng lúc anh đang định lao ra khỏi đầu kia của con ngõ thì hia cảnh sát cao to đã chặn đứng trước mặt. Anh quay đầu nhìn lại, cảnh sát phía sau đã đuổi đến, anh không còn đường tháo chạy…

7

Từ Nhân Vũ bị mấy tay cảnh sát cao to đè bẹp xuống nền tuyết, anh gào thét thảm thiết, giãy giụa, nhưng tất cả đều vô ích. Anh bị cảnh sát áp tải lên xe trong ánh mắt tò mò của mọi người. Anh mang theo sự nhục nhã, hổ thẹn và đau đớn đến đồn cảnh sát, rồi anh bị nhốt vào phòng tạm giam cùng với mootj cô gái điếm, lưu manh, mấy gã nghiện hút, thành viên xã hội đen, toàn những cặn bã của cái thành phố này.

Cô gái điếm ăn mặc hở hang lao tới, sờ mó khắp người Từ Nhân Vũ, miệng thốt ra toàn lời tục tĩu châm chọc anh, cuối cùng cô này nhoài lên người Từ Nhân Cũ cười lớn: “Này anh chàng Trung Quốc, em lấy rẻ thôi, có nhu cầu không?”

Ngay sau đó một gã nghiện không biết lấy từ đâu ra một ống kim tiêm, nói với Từ Nhân Vũ: “Sao rồi, có muốn thử một phát không? Tao đảm bảo mày sẽ có cảm giác như được lên thiên đường vậy, ở đó mày có thể trông thấy thượng đế, khà khà…”

Gã nghiện vẫn chưa dứt lời thì đã bị một gã vạm vỡ xăm trổ đầy mình quẳng qua một bên, gã này dẫn theo vài người áp sát Từ Nhân Vũ, cười nhạt: “Này! Mới đến hả, mày có biết ai là đại ca ở đây không? Để tao nói ày biết”. Nói xong, gã vạm vỡ nhấc bổng Từ Nhân Vũ lên giống như nhấc một con gà con, đồng thời giơ nắm đấm đe dọa. Từ Nhân Vũ vô cùng hoảng sợ, lúc này gã nghiện cầm kim tiêm và cả ả gái làng chơi già nhìn phát ói, cũng xông tới sờ mó, đâm chọc cơ thể Từ Nhân Vũ. Từ Nhân Vũ không thể chịu đựng được nữa, anh cầu cứu cảnh sát, nhưng cảnh sát chẳng buồn để ý đến anh, rồi nắm đấm nặng trịch của gã vạm vỡ giáng xuống người Từ Nhân Vũ, anh tuyệt vọng kêu gào…

Từ Nhân Vũ mở trừng mắt, bốn bề tối thui, anh biết mình vẫn đang ở trong đường cống ngầm hoang phế. Đột nhiên, cảm giác có thứ gì đó long lá đang ngọ nguậy trên đùi mình, anh giật bắn mình, mò lấy đèn pin bên cạnh, bật lên, soi về phía đùi, một vật lông lá đen thui, đó là cái gì? “Á!... chuột!” - Từ Nhân Vũ hét lên thất thanh rồi nhảy cẫng lên. Lúc này anh mới phát hiện ra, trên người Hàn Giang, Yelena và Makarov cũng đầy chuột bò lên. Bên cạnh bốn người đột nhiên xuất hiện mấy chục con chuột to béo.

Từ Nhân Vũ hoảng hốt hét lên khiến cả đường cống ngầm vọng lại tiếng vang, kinh động cả đến những người còn lại. Hàn Giang, Yelena và Makarov vội vàng đứng dậy hất lũ chuột trên người xuống. Yelena hoảng hốt hét lên: “Lũ chuột này ở đâu ra vậy?”

Hàn Giang lấy đèn pin soi xuống đất, mấy chục con chuột bỏ chạy về phía bóng tối, anh chạy cà nhắc vài bước về phía trước, quay lại nói với mọi người: “Lũ chuột chạy về phía trước, chúng ta cũng chạy theo bọn nó xem sao!”

“Phía trước là nơi nào? Không phải là hang ổ của lũ chuột chứ? Em sợ chuột nhất đấy!” - Yelena vẫn chưa hết hoảng hốt.

“Cô đúng thật phí lời, hiện giờ chúng ta ngoài việc tiến về phía trước thì còn có đường nào khác để đi đâu, đang định nghỉ ngơi ở đây một lúc thì lũ chuột đó cũng không để yên!” - Từ Nhân Vũ oán thán.

Makarov nhìn nhìn đồng hồ, đột nhiên hét lên: “Không được, ban nãy chúng ta ngủ thiếp đi, giờ đã bốn giờ chiều rồi!”

“Bốn giờ chiều? Vậy trên mặt đất chắc là trời sắp tối rồi!” - Yelena nói.

“Xem ra chúng ta phải mau đi thôi” - Hàn Giang lắng trong lòng, anh cũng không ngờ mình lại ngủ lâu thế. Bốn người không nói thêm gì nữa, lại tiếp tục đi về

phía trước. Nhưng họ chưa đi được bao xa thì lại gặp phải một ngã rẽ hình chữ T. Đúng lúc mọi người đang không biết nên làm thế nào thì Hàn Giang bỗng nhiên phát hiện ra hình như chỗ này anh đã từng đi qua, anh cẩn thận quan sát, rồi đột nhiên hét lên: “Toi rồi, sao chúng ta lại đi đến đây?”

“Đây là đâu?” - Yelena hỏi.

Hàn Giang giải thích: “Em quên rồi sao? Lần trước chúng ta từ ống cống ở giữa đã đi đến đây, kết quả vừa rẽ một cái thì gặp phải hàng ngàn hàng vạn con chuột cống, còn hiện giờ chứng ta đến đây từ một đường ống khác, nếu chúng ta tiếp tục đi thẳng thì chính là nơi đã gặp bọn chuột!”

“Sao cơ? Anh nói là phía trước sẽ xuất hiện hàng ngàn hàng vạn con chuột?” - Yelena tuy đã nhận ra chỗ này nhưng vẫn không dám tin, cô dùng đèn pin soi về phía trước, đường cống tối om, không trông thấy gì khác lạ, nhưng khi cô quét ánh đèn xuống đất và lên tường thì đột nhiên phát hiện ra: trên mặt đất và trên tường của đường ống trước mặt bò kín những con chuột to đen sì!

8

Yelena sợ đến nỗi đánh rơi cả đèn pin xuống đất, “Sao chúng ta lại đi đến đây? Thảo nào lúc nãy có chuột bò lên người em, hóa ra chỗ chúng ta nghỉ chân gần hang ổ của bọn chuột như vậy! Đáng sợ quá!” - Yelena run rẩy nói.

“Anh cũng không biết, tóm lại chúng ta đã đi một vòng lớn dưới cống ngầm.” - Hàn Giang nói.

“Nói như vậy thì chúng ta chỉ cần rẽ một cái là có thể ra khỏi cống ngầm?” - Từ Nhân Vũ hỏi.

“Đúng vậy, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc giữa chừng!” - Hàn Giang nói như đinh đóng cột.

“Anh định làm gì?” - Yelena hỏi.

“Anh muốn đi qua đó!”

“Anh muốn đi qua đoạn ống đầy rẫy chuột bọ đó sao? Anh điên rồi!” - Từ Nhân Vũ làu bàu.

Makarov phủi phủi vai, nói: “Hàn Giang, tôi ủng hộ cậu, nhưng cậu phải nghĩ cho kĩ, có lẽ nếu rẽ thì chẳng mấy chốc sẽ ra được ngoài, còn nếu cứ đi thẳng thì sẽ còn vô số những nguy hiểm đang chờ đợi chúng ta.”

“Cháu nghĩ kĩ rồi, ở đây tụ tập bao nhiêu là chuột, vốn dĩ đã rất không bình thường rồi, cháu nghĩ nếu chúng ta đi thẳng thì nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đấy!” - Hàn Giang nhìn Makarov khẳng định.

Makarov gật gù, nói với mọi người: “Được thôi, bây giờ mọi người nghe tôi chỉ huy, trước tiên hãy dùng dây buộc chặt ống quần và ống tay áo lại. Sau đó lấy thứ gì đó trùm đầu lại rồi đi theo tôi, đi thật nhanh qua đấy, nhớ là đừng có nhìn, đừng có kêu, chỉ tập trung đi qua, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được dừng lại!”

Hàn Giang, Yelena và Từ Nhân Vũ lấy dây thừng ra, buộc chặt ống quần và cổ tay áo lại, Makarov lại dặn dò: “Ngoài ra, tốt nhất là chúng ta chia thành hai nhóm tiến lên phía trước, tiến sỹ, anh với tôi một nhóm. Hàn Giang, cậu và Yelena một nhóm. Nhớ này Hàn Giang, từ bé Yelena đã sợ những con lông lá này rồi, nếu như có chuột rơi lên người Yelena thì cậu hãy giúp nó đuổi chúng đi nhé!”

Hàn Giang nhìn Yelena, gật gật đầu với Makarov. Makarov và Từ Nhân Vũ chuẩn bị xong xuôi, hai người vịn vào nhau, tiến vào đường cống nhung nhúc chuột, Hàn Giang lấy vai đỡ Yelena cùng tiến lên theo.

Thứ mềm nhũn dưới chân không phải là thảm mà là từng đàn chuột. Bọn chuột kêu rống lên thảm thiết, Hàn Giang mặc kệ, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, dần dần, chân anh cũng mất cảm giác, bước từng bước lên phía trước như một cái máy... Đột nhiên, một con chuột to tướng rơi lên tóc Yelena, Yelena hét toáng lên thất thanh, Hàn Giang vội vàng tóm lấy con chuột đó quăng đi.

Phía trước, một vùng hơi nước trắng xóa che kín tầm nhìn của Hàn Giang, anh trông thấy Makarov và Từ Nhân Vũ đã tiến vào trong vùng hơi nước đó. Anh cảm thấy nóng nực, bức bí, nhiệt độ ở đây đột nhiên cao hơn ban nãy. Hàn Giang đã bắt đầu hiểu ra tại sao ở đây lại tập hợp nhiều chuột cống đến vậy, bởi trong mùa đông lạnh giá khô hạn thì ở đây ấm áp và ẩm ướt hơn những chỗ khác.

Hàn Giang hoàn toàn không nhìn rõ phía trước, anh nhắm chặt mắt lại, đỡ Yelena tiếp tục tiến lên phía trước. Khoảng hơn chục phút sau, chân anh rồi cũng đã có cảm giác trở lại, biết đôi chân mình lại đạp lên nền đất cứng rắn, anh mở mắt ra nhìn Yelena trong tay mình, cô vẫn đang tựa vào ngực anh, nhìn lại phía sau thì chỉ trông thấy làn khói trắng mù mịt khắp cả đường cống, hàng ngàn hàng vạn con chuột đã không còn thấy tung tích nữa.

“Xem ra chúng ta đã đi qua được rồi!” - Makarov nói với Hàn Giang.

“Đúng vậy, chỉ có điều không biết phía trước sẽ thông tới đâu?”

Phía trước vẫn là một vùng tối đen, bốn người lại theo đội hình cũ, tiếp tục tiến lên phía tmớc. Đi được khoảng nửa tiếng mà đường cống này vẫn chưa có điểm kết thúc. Hàn Giang cẩn thận rón rén dẫn đầu, đột nhiên, anh phát hiện ra cạnh tường của đường cống đang đi xuất hiện một đường cống nhỏ hẹp, bên trong lập lòe những đốm sáng...

9

Hàn Giang trông thấy những đốm sáng đó liền lập tức nghiêng người áp vào tường cống, ra hiệu ọi người dừng lại. Hàn Giang quay đầu lại, dùng tay chỉ lên lường cống, khẽ nói: “Bên trong có ánh sáng!”

Hàn Giang và Yelena móc súng ra, cẩn thận rón rén rẽ vào đó, tiến vào đường cống nhỏ hẹp. Ánh sáng phát ra từ một cánh cửa đá, bên trong cửa đá có gì nhỉ?

Mỗi bước đi của Hàn Giang và Yelena đều vô cùng cẩn trọng, đi được khoảng bốn mươi bước, hai người đã tới cạnh cửa đá. Hàn Giang dùng mắt ra hiệu cho Yelena, sau đó đạp cửa xông vào, Yelena bám sát theo sau, cũng xông vào cửa đá đó. Nhưng họ vô cùng thất vọng khi bên trong cánh cửa đá không có người nào cả, lại càng không có u hồn.

“Lại là một căn phòng nhỏ dưới lòng đất!” - Makarov sau khi tiến vào thốt lên.

Căn phòng nhỏ dưới lòng đất này được tạo thành bởi những tảng đá khổng lồ, to hơn một chút so với căn phòng phát hiện trước đây, còn những thứ khác thì không có gì là không giống, vì đến ngay cả đồ đạc bày biện cũng tương tự căn phòng kia. Thế nhưng khi Makarov nhìn bốn bức tường xung quanh căn phòng và trần nhà, thì ông bỗng sững sờ. Hàn Giang, Yelena và Từ Nhân Vũ cũng sững sờ, vì bốn bức tường và trần nhà của căn phòng nhỏ này bị người ta dùng mực đen vẽ kín những ký hiệu và văn tự đủ hình đủ dạng.

“Toàn là những chữ viết mà chúng ta không biết, còn cả kí tự bí ẩn nữa! Đây lẽ nào chính là nhà của u hồn?” - Yelena than thở.  

“Mọi người xem, đó chính là văn tự Tây Hạ” - Từ Nhân Vũ chỉ lên những kí tự chi chít trên trần nhà, ngạc nhiên nói.

Hàn Giang và Makarov cũng đã nhìn thấy: “Đúng vậy, đó chính là văn tự Tây Hạ, còn cả trên tường nữa!”

- Trên một vách tường Hàn Giang cũng phát hiện ra chữ Tây Hạ.

“Tôi còn phát hiện ra cả chữ Phạn của Ấn Độ cổ, còn cả… chữ Kharosthi, chữ Tocharian! Nếu như tôi không nhầm thì ở đây còn có rất nhiều văn tự của phương Đông cổ xưa, hơn nữa không ít văn tự hiện đã thất truyền!”

- Từ Nhân Vũ chỉ lên một mặt tường khác nói.

“Đây chính là nhà của u hồn Misha!” - Makarov lẩm bẩm.

“Mọi người có còn nhớ tập hồ sơ mà Ivan Pavlov lấy về không? Trong đó nhắc đến việc sau khi Misha bị đưa vào bệnh viện tâm thần, ông ta đã viết vẽ lên tường bệnh viện rất nhiều văn tự phương Đông mà không ai hiểu nổi!” - Yelena nhắc nhở mọi người.

Từ Nhân Vũ lại quan sát tỉ mỉ những chữ trên tường và trần nhà, đặc biệt là những văn tự Tây Hạ, anh lắc đầu: “Nếu có Đường Phong ở đây thì tốt quá, tuy tôi có thể nhận ra đó là văn tự Tây Hạ, nhưng không hiểu nghĩa của chúng”.

“Đúng vậy! Không biết Đường Phong hiện giờ sao rồi!” - Hàn Giang vô cùng lo lắng.

Makarov bước tới trước giá sách, trên đó bày kín các loại sách khác nhau, có những cuốn rõ ràng thường xuyên được người ta mở ra đọc. Ông lại tới bên bàn đọc sách, trên bàn là một tờ giấy đã hơi ngả vàng có một dòng chữ Nga được viết nắn nót bằng thể thư pháp. Makarov nhìn thấy dòng chữ này, đôi mắt ông bỗng mở to, bởi vì ông lại nhìn thấy câu nói quen thuộc đó: "Đối với thượng đế, chúng ta đều là Nekhlioudov, đối với cuộc sống, chúng ta đều là Meche Kim Duke!”.

“Đây đúng là bút tích của Misha!” - Makarov khẳng định.

“Giờ thì chứng ta có thể chắc chắn là Misha vẫn chưa chết, hơn nữa còn sống tới giờ, nhưng ông ta đúng là u hồn đó sao?” - Yelena nói.

“Misha! Anh ở đâu? Xin anh hãy ra đây. Tôi là Makarov. Năm đó trong đội thám hiểm, các anh đều gọi tôi là Ivan, lẽ nào anh quên tôi rồi sao?” - Trong căn phòng nhỏ dưới lòng đất, Makarov đột nhiên hét vang.

Hàn Giang và Yelena lại nắm chặt súng, họ sợ u hồn đáng sợ đó sẽ đột nhiên từ đâu chui ra, nhưng Makarov kêu gọi hồi lâu mà u hồn vẫn không xuất hiện trong căn phòng nhỏ, cũng không thấy bóng dáng Misha đâu, chỉ có ánh nến lay động trong âm thanh vọng lại bởi những tiếng hét của Makarov.

10

Makarov hét mệt liền ngồi phịch xuống, Từ Nhân Vũ cũng tựa vào bàn đọc sách nghỉ ngơi, Yelena vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm căn phòng đáng sợ của u hồn. Hàn Giang giương súng, chầm chậm bước ra khỏi nhà của u hồn, đến một đường cống nhỏ hẹp. Bóng anh dưới ánh nến hiện lên cao gầy, đột nhiên, anh phát hiện ra một cái bóng khác phản chiếu lên bề mặt miệng đường cống, ngoài đó có người!

Nghĩ tới đây, Hàn Giang định thần lại, sau đó bước nhanh vài bước, lao ra khỏi đường cống nhỏ hẹp, trở lại đường cống to ban nãy. Một bóng trắng lướt qua trước mặt anh rồi lập tức biến mất vào bóng tối của đường cống trước mặt, Hàn Giang giương súng bắn lên ừần một phát, nhưng bóng trắng đó đã không xuất hiện lại nữa.

Yelena, Từ Nhân Vũ và Makarov nghe thấy tiếng súng nổ liền tức tốc lao ra khỏi nhà của u hồn - “Sao thế?” - Yelena hỏi Hàn Giang.

“Chính là u hồn đó, chính là u hồn mà chúng ta đã gặp, ông ta đã biến mất ở phía trước!” - Hàn Giang soi đèn pin về phía trước nói.

“Misha..- Makarov lẩm bẩm.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo!” - Yelena thúc giục.

Mọi người lúc này mới tỉnh ra, cùng men theo đường cống rộng truy đuổi. Họ chạy chưa được bao lâu thì đường cống vòm vốn cao rộng bỗng biến thành một

đường ống thấp bé hình bầu dục, trong đó còn có nước cống chảy qua. Mọi người chán nản, đành phải bịt mũi, khom lưng, men theo đường cống hình bầu dục tiến lên phía trước.

Bốn người khó khăn lắm mới đi qua được đường cống hình bầu dục ra đến bên ngoài thì lại nhìn thấy hai ngã rẽ. Đối diện với sự chọn lựa, bốn người tức thời không có chính kiến. Hàn Giang quan sát lối đi bên phải, rồi lại nhìn nhìn lối đi bên trái, hai lối đi dường như giống hệt nhau không có gì khác biệt. Đúng lúc Hàn Giang đang mông lung thì đột nhiên lối đi bên trái lóa lên một bóng trắng, không chần chừ, anh lao ngay vào lối đi bên trái. Những người khác chưa kịp hiểu ra chuyện gì nhưng cũng vội vàng lao theo. Hàn Giang chạy rất nhanh, ánh đèn pin soi rọi trong bóng tối lắc lư chao đảo. Anh không nhìn thấy phía trước, không nhìn rõ có phải bóng trắng đó đang ở phía trước hay không, anh càng không thể khẳng định u hồn màu trắng đó có phải là Misha hay là ai khác mà chỉ biết nếu tóm được một tia hy vọng thì không thể bỏ qua.

Cũng không biết họ đã đi được bao lâu trong đường cống, đường cống vốn đang uốn lượn bỗng chốc thẳng tắp. Ánh đèn pin của Hàn Giang lại lần nữa tóm được u hồn màu trắng đó. Anh trông thấy rồi, u hồn màu trắng đó đang ở trước mặt... nhưng sau khi ánh đèn pin của anh đột nhiên lắc mạnh một cái, thì u hồn màu trắng đó lại biến mất trong đường cống thẳng tắp.

Hàn Giang mệt mỏi chạy chậm lại, đầu óc anh tức tốc phán đoán tình huống. Đường cống thẳng tắp, trong ánh đèn pin, u hồn màu trắng đó đột nhiên mất hút trước mắt mình, chỉ có một khả năng, phía trước có ngã rẽ. Hàn Giang nghĩ tới đây liền chạy chậm lại, kéo cò súng, từng bước từng bước tiến lên phía trước thăm dò.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hàn Giang, chính nơi u hồn màu trắng đó biến mất thì trên tường xuất hiện một cái hố đen. Hàn Giang để ý thấy cái hố này rõ ràng không giống với lối đi xuất hiện trước mặt, giống như gần đây mới được người ta tạo ra vậy, trên mặt đất vẫn còn ít gạch đá rơi vãi. Hàn Giang dùng đèn pin soi vào trong cái hố đó, một lối đi rất tạm bợ, hơn nữa lại rất chật hẹp. Yelena, Từ Nhân Vũ và Makarov cũng đuổi theo, đứng trước cái hố này, trong lòng mọi người trào dâng hoài nghi. Makarov liếc nhìn Hàn Giang một cái, nói: “Lần này tôi vào trước nhé!”

“Không, để cháu vào trước!” - Nói xong, Hàn Giang không chút do dự bước vào cái hố đó, đi được hơn chục mét trong đống gạch đá vụn nát, bất giác anh lại tiến vào một căn phòng tối đen như mực. Đây lẽ nào lại là một cái nhà căn phòng khác của u hồn?