Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 57: Hôn lễ




Tháng chín, bắt đầu vào mùa cưới, tháng mười một, rất nhiều người chọn thời điểm này để kết hôn. Việc này cũng không đáng để ý, nhưng mà nếu bên cạnh mình có người kết hôn thì mọi chuyện lại khác.

“Nhanh thật đấy!” – Diệp Vĩ Gia vừa mặc quần áo vừa cảm thán.

“Cái gì nhanh?” – Mộ Hàn khó hiểu hỏi.

Diệp Vĩ Gia thắt cravat, ngắm lại mình trong gương, nói với Mộ Hàn: “Nhanh như vậy, đã đến hôn lễ của Cao Nam rồi. Hai tháng trước nghe nói cảm giác vẫn thấy không thật, hôm nay mới thấy là anh ấy thực sự đã kết hôn rồi.”

Mộ Hàn mỉm cười, ngắm lại quần áo.

Diệp Vĩ Gia quay đầu nhìn y: “Liệu anh trai anh có đến hôn lễ không?”

“Cái này anh cũng không biết, nếu không em gọi điện hỏi thử?”

Diệp Vĩ Gia lắc đầu: “Em không dám đâu. Anh muốn hỏi thì tự gọi đi.”

“Anh cũng không dám.”

Hai người chuẩn bị xong liền ra ngoài, đến khách sạn đã thấy rất nhiều người ở đấy, không chỉ có cách danh nhân trong thương giới, mà còn có cả các ngôi sao của làng giải trí, thế mới thấy được thực lực của Phương gia.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vĩ Gia được tham dự hôn lễ, lại là hôn lễ xa hoa long trọng như vậy, hơn nữa ngôi sao mà cậu hâm mộ lại đến, điều này làm cho cậu càng kích động.

“Không ngờ là Phương Vi Vi cũng đến đây, em rất hâm mộ cô ấy, anh nói xem em có thể đi qua xin chữ kí không? Không, nên qua chụp một tấm ảnh chứ.” – Diệp Vĩ Gia nhìn Phương Vi Vi cách đó không xa hào hứng.

Phương Vi Vi mặc một bộ lễ phục màu trắng cổ khoét sâu, tóc hơi búi lên, tao nhã lại phóng khoáng, nụ cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời động lòng người.

Mộ Hàn đứng bên cạnh cậu, đăm chiêu: “Hóa ra là em thích cô ấy!”

Diệp Vĩ Gia ho nhẹ một tiếng nói: “Anh đưng hiểu lầm, em chỉ thích xem cô ấy biểu diễn thôi, không phải là thích người ta đâu.”

Mộ Hàn nhíu mày: “Anh biết, nhưng mà em có biết thân thế của cô ấy không?”

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn y, lắc đầu.

“Cô ấy là chị gái của Phương Lệ Nhã, là trưởng nữ của Phương gia.”

Diệp Vĩ Gia tràn đầy kinh ngạc: “Không phải chứ?”

Mộ Hàn gật đầu khẳng định: “Trước kia anh gặp cô ấy rồi, khi đó cô ấy vẫn chưa gia nhập làng giải trí.”

Diệp Vĩ Gia càng ngạc nhiên hơn, nhưng nghĩ lại, những người có gia thế quen nhau từ nhỏ cũng không có gì khó hiểu.

Mộ Hàn nói xong, đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhịn không được cười nói: “Mà còn có một chuyện rất hay.”

“Chuyện gì?”

Mộ Hàn hạ giọng nói: “Cô ấy trước kia thích anh Phi.”

“Không phải chứ?”

Diệp Vĩ Gia cảm thấy bị đả kích, nữ thần Phương Vi Vi trong lòng cậu trước kia có thể thích Mộ Phi, chuyện này quả là không thể tưởng tượng được. Cậu hình dung ra lúc Mộ Phi đứng cùng Phương Vi Vi, tuy rằng ngoại hình của Mộ Phi rất tuấn tú, nhưng mà muốn hai người đứng bên cạnh nhau, cậu vẫn thấy có chút gì đó không được tự nhiên, có thể là do Cao Nam, cũng có thể là do cậu hiểu Mộ Phi nhiều hơn.

Tháng mười, ánh nắng mạt trời ấm áp, nơi tổ chức hôn lễ được bố trí rất đẹp, khắp nơi đều là hoa hồng trắng, thuần khiết mà lại thần thánh.

Cao Nam mặc một bộ tây trang màu trắng, trên mặt là nụ cười tao nhã, cả người toát lên vẻ thanh tao, Phương Lệ Nhã mặc một chiếc váy cưới, trên tay là bó hoa hồng trắng, cô khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hình ảnh đẹp như vậy, Diệp Vĩ Gia lại thấy thương cảm. Mộ Phi vẫn không xuất hiện, nghĩ lại cũng thế, nếu là cậu cậu cũng không đến. Nhìn người mình yêu kết hôn với người khác, là điều thống khổ cỡ nào.

Mộ Hàn nhìn thấu tâm tư của cậu, liền nắm lấy tay cậu, mỉm cười, thong dong mà lại bình tĩnh tươi cười, nhưng mà trong lòng y cũng thực khẩn trương, cho tới bây giờ y cũng chưa từng làm chuyện gì không chắc chắn như vậy, chính là đánh bạc một phen.

Cha xứ đọc xong lời thề, hỏi chú rể có nguyện ý lấy Phương Lệ Nhã tiểu thư làm vợ không, chú rể nói nguyện ý, đến khi hỏi cô dâu, mãi không thấy câu trả lời, cô dâu trầm mặc, cắn môi, bình tĩnh nhìn chú rể, không muốn mở miệng.

Tất cả mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào hai người, tò mò không hiểu cô dâu làm sao, vì sao lại không nói gì hết?

“Lệ Nhã, em sao thế?” – Cao Nam lo lắng nhìn về phía Phương Lệ Nhã, anh đứng gần cô nhất, vẻ mặt của cô anh nhìn rõ nhất, anh không biết là cô làm sao, cô đang cắn chặt môi, trong mắt là một tầng hơi mờ mịt.

Phương Lệ Nhã hít một hơi, mạnh mẽ gạt khăn che mặt ra, nhìn Cao Nam cười: “Cao Nam, em không muốn kết hôn với anh.”

Thanh âm của cô không lớn, nhưng những người ngồi ở hàng ghế đầu có thể nghe thấy, tất cả mọi người đang rất im lặng, khuôn mặt tươi cười của Cao Nam dần chuyển sang màu của bó hoa trên tay cô.

Cao Nam khiếp sợ hỏi: “Em vừa nói gì?”

Phương Lệ Nhã nhắc lại lần nữa: “Em nói em không muốn lấy anh.”

“Vì sao?” – Trong lòng anh đang có rất nhiều tâm sự, kết hôn vốn là chuyện làm cho người ta cao hứng, nhưng anh thì một chút cũng không, hiện tại nghe được câu nói này của Phương Lệ Nhã, trong lòng anh tự nhiên tràn lên một tia vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cô câu đó.

Phương Lệ Nhã cố gắng để ngăn giọt nước mắt đang chực rơi xuống: “Cao Nam, vì sao anh lại phải tự dối lòng mình, anh không yêu em, vì sao lại muốn kết hôn với em?”

Cổ họng Cao Nam có chút run rẩy, chẳng lẽ là cô ấy đã biết chuyện gì sao?

“Em…”

Phương Lệ Nhã cười: “Em vẫn luôn muốn tìm một người mà em thích, đồng thời người đó cũng thích em để kết hôn. Lần đầu tiên gặp anh, em cảm thấy lòng mình rung động, em nghĩ anh là người mà em tìm kiếm lâu nay. Những ngày bên nhau, anh rất tốt với em, săn sóc tỉ mỉ, em nghĩ là anh cũng thích em, nên mới đáp ứng kết hôn với anh, nhưng thực sự không phải thế. Cao Nam, anh có người anh yêu, em không cần kết hôn với anh, em không muốn gả cho một người không yêu mình, anh hiểu chứ?”

Cao Nam sững người đứng ở đó, không biết thế là tốt hay xấu nữa.

Phương Lệ Nhã càng cười sáng lạn: “Cao Nam, một ngày nào đó, em sẽ tìm được người mà em yêu.”

Cô nói xong liền đặt hoa lên bàn, không để ý mọi người đang xì xào bàn tán, bước ra khỏi lễ đường. Cô đi rất nhanh, nhưng vừa mới ra khỏi lễ đường, nước mắt liền thi nhau rơi xuống, như là chuỗi ngọc trai bị đứt, không ngừng lại đượcc.

“Chuyện gì thế này?” – Diệp Vĩ Gia vẫn chưa kịp phản ứng, cô dâu đã biến mất khỏi tầm mắt cậu – “Cô ấy đá chú rể sao?”

“Cô ấy là người tốt, giống như thiên sứ vậy.” – Mộ Hàn cảm khái nói, nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Cả lễ đường ồ lên, xôn xao, Phương gia cũng không đoán được chuyện này sẽ xảy ra, vừa lo lắng lại vừa an ủi khách khứa.

Chỉ có chú rể vẫn đứng yên tại đó, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, thế nên anh vẫn chưa theo kịp, lời nói của cô vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu hắn, anh có chút không thể tin được, như là đang nằm mơ vậy.

Anh bị cự tuyệt sao?

Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, từ lâu lắm rồi, hắn mới có thể cười vui vẻ đến thế.

Mộ Hàn nhẹ nhàng thở phào, ván cược này, y thắng!

Y đang nghĩ ngợi, di động chợt vang lên, là điện thoại của cha mẹ y: “Tiểu Hàn, con nhanh đến đây, chúng ta đang ở bệnh viện, anh con có chuyện rồi.”