Từ Từ Suy Lý

Chương 38: Kẻ tình nghi mất tích (1)




Từ Hoãn Hoãn giật mình, sự căng thẳng xen lẫn thêm chút chờ mong ập đến trái tim nhỏ bé của cô. Anh đang ở rất gần, hơi thở phả trên môi cô, tư thế thân mật chỉ thuộc về riêng hai người.

Miệng khẽ mím, cô cảm nhận được đôi môi man mát dán lên môi cô.

Khi hôn Từ Hoãn Hoãn, tâm trí Từ Tĩnh hoàn toàn rối loạn, hai tay của anh luồn vào tóc cô, kéo cô sát về phía mình một chút. Nụ hôn không còn nhẹ như vừa rồi mà chuyển thành một nụ hôn sâu, rất lâu … rất lâu, tựa như muốn bộc phát mọi tình cảm lên nụ hôn ấy, lý trí của anh bị đánh tan.

Nụ hôn dài ngừng lại, có âm thanh khe khẽ thở hắt ra, Từ Tĩnh cắn môi cô một cái, trước khi rời đi còn dành thêm một nụ hôn phớt nhẹ trên môi cô, mang theo biết bao trân trọng và sủng nịch.

Anh mở mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn, đôi mắt tựa như rơi vào bể tình …. Đôi môi Từ Hoãn Hoãn vì nụ hôn vừa rồi mà thêm ẩm ướt, biến thành một loại dụ hoặc … Ngừng! Anh phải cố gắng khắc chế!

Đại não Từ Hoãn Hoãn hầu như trống rỗng thì đột nhiên Từ Hoãn Hoãn nảy ra suy nghĩ: Nụ hôn này chắc chắn điều động rất nhiều khối cơ.

Về đến nhà, Từ Hoãn Hoãnnhảy thẳng lên giường, nằm nhắm mắt lăn qua lăn lại mấy vòng mới dừng lại. Cô nằm ngửa, nhìn trần nhà, lấy tay miết miết môi mình, ánh mắt đong đầy hạnh phúc.

Ngày hôm đó, gần sáng Từ Hoãn Hoãn mới có thể ngủ được, không phải vì kích động mà do bộ tiểu thuyết của cô mấy ngày nay không có chương mới … Không hiểu sao từ trước đến nay cô đều rất lóng ngóng miêu tả đoạn tình cảm, hôm nay lại cực kỳ có cảm giác, hưng phấn bất thường. Cô viết được hơn chín ngàn chữ, đọc lại chương này chính bản thân cô còn cảm thấy ngọt ngào.

Đánh đổi cho hành động này chính là cặp mắt gấu trúc vào sáng hôm sau. Từ Hoãn Hoãn vốn dĩ muốn sang chào buổi sáng Từ Tĩnh, kết quả khi tỉnh lại đã gần mười giờ, Từ Tĩnh đương nhiên đã đi làm.

Ngủ được mới mấy tiếng, Từ Hoãn Hoãn vẫn còn ngái ngủ bước ra nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, chiều nay cô còn buổi tọa đàm ở trường Đại học Thiên Hà. Cô thay quần áo, rồi đến căn tin trường dùng bữa trưa.

Từ Hoãn Hoãn đeo balo hòa vào đám đông sinh viên xếp hàng lấy cơm, tuy nhiên dì đưa thức ăn vẫn nhận ra cô, cho cô rất nhiều món. Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn hài lòng, cô ngồi một mình một góc rồi bắt đầu ăn.

Ngồi sát bàn cô là một cặp đôi đang ăn cơm cùng nhau, động tĩnh bên đó khá lớn khiến Từ Hoãn Hoãn cũng buộc phải chú ý đến.

Quan sát hai người bọn họ, Từ Hoãn Hoãn nghĩ đến mình và Từ Tĩnh: Nếu lúc ăn cơm cô cũng nói chuyện kiểu như vậy …. Không biết … Ngay lập tức, Từ Hoãn Hoãn lắc đầu lia lịa, dựa vào tính tình lạnh lùng của Từ Tĩnh, làm thế này chỉ tổ khác người.

Từ Hoãn Hoãn lại cắm cúi ăn, cũng không chú ý đến cuộc bàn tán khá sôi nổi ở một góc căn tin.

“Mẹ kiếp! Chúng mày ra đây coi xem tình huống này là thế nào?”

“Là phim hay thật vậy?”

“Này người đàn ông bị trói! Hình như là thật đó!”

Mãi cho đến khi cô nghe đoạn hội thoại của cặp đôi bàn bên cạnh: “Trời ơi! Trong tay cô ta cầm dao phải không? Đây là trực tiếp cảnh giết người?”

Từ Hoãn Hoãn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cô ngẩng đầu lên, phát hiệnrất nhiều sinh viên đang cúi đầu vào điện thoại xem gì đó, có mấy sinh viên còn tụm đầu vào nhau mà xem, vẻ mặt bọn họ đều giống nhau như một, đều rất hoảng sợ và kinh ngạc.

Không biết bọn họ đang xem cái gì, Từ Hoãn Hoãn chậm rãi đứng dậy, ra phía sau cặp đôi kia đưa mắt nhìn vào màn hình di động.

Đây là một đoạn video, trong clip có một nam một nữ, nhìn ra được hai người bọn họ đang ở trong một tầng hầm âm u, có ngọn đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu. Cô gái tóc ngắn đang đứng, trong tay cầm con dao, còn người đàn ông bị trói chặt trên ghế, nhét vải bịt miệng, anh ta chỉ có thể nói được những tiếng ô ô, không ngừng giãy giụa, nhưng không thể thoát ra.

Sau khi điều chỉnh lại màn ảnh, cô gái tóc ngắn siết chặt con dao trong tay, kề sát người đàn ông đang bị trói, bàn tay cô ta run rẩy, ánh mắt ngập tràn bi thương và uất hận … Sau đó cô ta nhìn về phía màn ảnh, lên tiếng: “Mọi người đang trông thấy người đàn ông này. Tên hắn là Hồng Dịch Văn, là một tên hung thủ giết người, hắn giết chết chị của tôi, Lưu Niệm.” Nói ra tên này, nước mắt cô ta tuôn trào,nghẹn ngào nói tiếp: “Chị của tôi bị tên cầm thú này sát hại, vậy mà …” Cô ta gào lên: “Hắn không nhận tội, hắn toàn nói dối. Cảnh sát cũng nói hắn vô tội, và cứ thế để một tên sát nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Vì vậy, ngày hôm nay tôi bắt hắn phải thừa nhận tội ác trước mặt mọi người!” Dứt lời, cô ta gỡ tấm vải bịt miệng ra, trừng mắt nhìn anh ta, ra lệnh: “Nói mau!”

Người đàn ông há miệng thở hổn hển, trán túa mồ hôi: “Tôi, tôi ….” Ánh mắt của anh ta chỉ còn sự hoảng sợ, anh ta nuốt nước miếng, không thể nói tiếp chữ thứ hai.

Cô gái không còn kiên trì, lập tức dí dao vào gáy anh ta: “Nói nhanh! Mau khai nhận tội ác của mày!”

Lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén chạm vào da của anh ta, anh ta càng hoảng, lập tức đáp lời: “Tôi nói, tôi nói…”

Con ngươi trợn trắng: “Đúng! Là tôi giết chết Lưu Niệm!”

Giọng anh ta quá nhỏ, cô gái ra lệnh: “Nói lớn một chút!”

Con dao trên cổ vương chút máu, người đàn ông không dám chống cự, nhắm mắt gào to: “Tôi giết Lưu Niệm! Là tôi giết cô ấy, tôi có lỗi với cô!” Nước mắt đầy mặt, không biết là do sợ hãi hay hổ thẹn.

Khi nghe anh ta thừa nhận tội ác, cô gái hoàn toàn bộc phát nỗi nhớ nhung người chị và oán hận với tên giết người, cô ta hung hăng: “Xin lỗi?! Xin lỗi còn có ích không? Chị tao chết rồi! Là mày, là mày giết chết!”

“Người mày nên xin lỗi chính là chị của tao!”

Từ Hoãn Hoãn nhìn ánh mắt và bàn tay cô ta, không thể nghi ngờ được chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Đúng lúc này video đột nhiên cắt đứt, hình ảnh biến thành màu đen, tiếp theo xuất hiện dòng thông báo video đã bị xóa.

“Sao thế này? Xóa?”

“Ngườimang tội giết người này bị cô gái đó giết rồi đúng không!” Trong căn tin tiếng bàn tán không ngừng.

Nam sinh viên vừa vặn quay đầu, liền chạm phải đầu Từ Hoãn Hoãn, đôi mắt cô không chớp, nhìn thẳng về phía trước, nam sinh lấy tay che ngực: “Mẹ pà! Dọa chết người ta!”

Gần như cùng một lúc, điện thoại di động của Từ Hoãn Hoãn vang lên, cô chấn chỉnh tinh thần, nhận điện, là Cao Lâm gọi đến.

“Alo, Đội trưởng Cao! Ừm … Tôi có xem đoạn clip!”

Thông báo ở đầu dây bên kia của Cao Lâm không làm Từ Hoãn Hoãn kinh ngạc cho mấy, “Được! Tôi đến Cục ngay!”

Từ Hoãn Hoãn xin phép không có mặt trong buổi tọa đàm, sau đó lập tức đến Cục cảnh sát.

Khi được xem đoạn video hoàn chỉnh ở Cục cảnh sát, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của cô.

Sau khi nói xong câu đó, cô gái cầm dao đâm thẳng vào người người đàn ông, nhát này đến nhát kia, đâm liên tiếp, máu bắn tung tóe, văng lên cả trên người cô ta. Người đàn ông cúi đầu, ngừng thở, nằm bất động, nhưng cô ta không hề ngừng tay, không ngừng phát tiết nỗi oán hận trong lòng.

Cuối cùng, cô gái đâm thẳng con dao dính đầy máu lên miệng gã, rồi buông tay, quỵ ngã trên nền đất, khóc rống lên, âm thanh bất lực.

Cô ta cảm thấy rốt cục mình đã có thể trả thù cho chị của mình … nhưng như vậy thì sao chứ, chị gái cô ta không sống lại được.

Một cảnh viên thuộc đội hình sự tiến vào, cấp thiết báo cáo: “Đội trưởng! Bên ngoài có một cuộc điện thoại, một cô gái tự nhận mình là hung thủ giết người, cô ta muốn tự thú!”

Cô gái trong clip ra tự thú, Từ Hoãn Hoãn cũng không cảm thấy bất ngờ. Trong đoạn băng, cô gái không che mặt đã báo trước được điểm này, cô ta chỉ muốn Hồng Dịch Văn thừa nhận tội ác của mình, rồi ra tay trả thù.

Theo địa chỉ cô ta cung cấp, đội hình sự đã tìm thấy một căn phòng dưới tầng hầm. Bên trong một người đàn ông bị đâm rất nhiều nhát, trên vũng máu, cô gái ngồi bệt dưới đất, hai mắt vô định, khôngchút nào phản kháng.

Cô gái và thi thể người đàn ông được đưa đến Cục cảnh sát. Trong khi chờ lấy lời khai, Chu Tề Xương thu thập được thông tin chi tiết tình huống của vụ án.

Nửa tháng trước phát sinh một án mạng, nạn nhân là Lưu Niệm, ba mươi tuổi, sau ba ngày mất tích thì tìm thấy xác ở một nhánh sông. Người đàn ông trong đoạn băng, Hồng Dịch Văn chính là chồng của nạn nhân. Vì trước khi chết hai người có xung đột khá lớn nên anh ta bị liệt vào danh sách nghi phạm. Tuy nhiên, sau khi cảnh sát điều tra đã bài trừ khả năng giết người của anh ta, nhưng hung thủ đến hiện tại vẫn chưa bắt được.

Em gái của Lưu Niệm, Lưu Mẫn khăng khăng cho rằng Hồng Dịch Văn giết chết chị gái của mình, anh ta toàn nói dối gạt cảnh sát; vì vậy, hôm nay cô ta tự dùng cách của mình xử quyết anh ta, đồng thời phát trên internet để mọi người chiêm ngưỡng chân dung của kẻ sát nhân.

Vụ này tuy không thuộc thẩm quyền điều tra của đội trinh sát hình sự, nhưng Cục Trưởng vẫn quyết định giao vụ án này cho bọn họ.

Từ Hoãn Hoãn nhờ Chu Tề Xương lấy lại đoạn thẩm vấn Hồng Dịch Văn lúc trước, sau khi xem xong, cô lại xem đi xem lại đoạn băng nhận tội kia.

Mười mấy phút sau, Cao Lâm tiến vào phòng: “Đã đưa Lưu Mẫn về!”

Ngồi phía sau máy vi tính, Từ Hoãn Hoãn đứng lên, giọng nghiêm túc: “Đội trưởng Cao!”

Nghe cô gọi, Cao Lâm đưa mắt nhìn.Từ Hoãn Hoãn từ tốn lên tiếng: “Hồng Dịch Văn không giết người!”