Từ Từ Suy Lý

Chương 39: Kẻ tình nghi mất tích (2)




Từ Hoãn Hoãn phát lại đoạn video một lần nữa, sau đó ngừng lại ở một đoạn hình ảnh: “Trong clip này Hồng Dịch Văn thừa nhận mình giết người, biểu hiện của anh ta ngoài hoảng sợ còn có sự hổ thẹn. Trong đoạn băng thẩm vấn anh ta, tương tự cũng bắt gặp nét mặt hổ thẹn này. Trước đó, anh ta đã từng thừa nhận mình vụng trộm, lý do tranh cãi của hai vợ chồng cũng chính vì điều này. Hồng Dịch Văn không hề che giấu chuyện này, trong quá trình tra hỏi không hề có dấu vết nói dối; vì vậy, anh ta là bị ép phải thừa nhận bản thân phạm tội.”

Nghe xong Từ Hoãn Hoãn phân tích, Cao Lâm nói tiếp: “Xác thực Hồng Dịch Văn có chứng cứ chứng minh không có mặt ở hiện trường.”

Chu Tề Xương khiếp sợ: “Nói như vậy Lưu Mẫn giết người vô tội sao?”

“Có thể cho đến giờ phút này, cô ta vẫn tin chắc Hồng Dịch Văn giết chết chị mình!”

Từ Hoãn Hoãn nhìn Cao Lâm, chủ động: “Tôi cùng anh qua nói chuyện với cô ta.”

Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn đến phòng thẩm vấn, anh ta mở cửa phòng cho cô vào, còn mình qua phòng quản lý sát vách.

Lưu Mẫn đã thay bộ quần áo dính máu nhưng trên mặt cô ta vẫn còn đọng vài vệt máu đã khô. Tay đeo còng, mái tóc ngổn ngang, cả người khuỵu xuống, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm mặt bàn.

Từ Hoãn Hoãn đặt ly nước trước mặt cô ta, sau đó ngồi xuống phía đối diện. Từ Hoãn Hoãn nhẹ giọng gọi tên cô ta.Nhưng Lưu Mẫn không hề phản ứng, giống như không nghe thấy, đôi mắt không chớp, cả người không nhúc nhích.

Chờ vài giây, Từ Hoãn Hoãn bật thốt lên câu nói khiến Lưu Mẫn không thể không chú ý: “Hồng Dịch Văn vô tội!”

Quả nhiên câu nói này truyền đến tai, cô ta nảy sinh phản ứng dữ dội, cô ta trừng mắt, gương mặt không che giấu sự phẫn nộ, “Cô nói cái gì?!”

Từ Hoãn Hoãn bình tĩnh đối đầu với ánh mắt của cô ta, ngữ khí kiên định: “Chị của cô, Lưu Niệm không phải do Hồng Dịch Văn giết!”

“Cô nói bậy!” Cô ta gạt đổ ly nước, chiếc ly va vào bờ tường phát sinh tiếng vang nhỏ, cô ta gào thét: “Hắn đã nhận tôi! Cô xem chưa? Chính hắn nhìn vào màn hình nhận tội! Hắn nói hắn sát hại chị tôi!”

“Nhưng là do cô ép anh ta thừa nhận!” Từ Hoãn Hoãn lạnh giọng đáp trả Lưu Mẫn.

Cô ta không thể tiếp nhận, đập mạnh xuống bàn: “Là mấy người vô năng, bị hắn gạt! Các ngườiđã buông tha cho một kẻ giết người! Các người không phải không muốn thừa nhận chứ?”

Từ Hoãn Hoãn lắc đầu: “Không phải chúng tôi mà chính bản thân cô không muốn thừa nhận!”

Vì câu nói này cả người Lưu Mẫn chấn động, cô ta lắc đầu, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Không! Chính hắn giết, chị tôi do chính hắn giết, chỉ có khả năng là hắn giết ….” Mỗi một câu đều không ngừng thuyết phục chính mình.

Từ Hoãn Hoãn cắt ngang: “Tôi có thể hiểu được cô một lòng muốn tìm ra hung thủ và Hồng Dịch Văn là người tình nghi nhất!” Mất đi chị gái, lòng căm thù tên tội phạm lên đến đỉnh điểm, cô ta không chịu thừa nhận Hồng Dịch Văn là kẻ vô tội, nên chọn phương thức cực đoan như vậy.

Vẫn không thể nào tiếp nhận được sự thật, Lưu Mẫn cúi gằm, không nhìn Từ Hoãn Hoãn, không muốn nói chuyện thêm: “Tôi không có gì để nói. Tôi đã giết người, đã giết chết tên súc sinh kia, đã báo thù được cho chị gái. Các người muốn làm gì thì làm!”

Từ Hoãn Hoãn đứng lên, đi về phía cô ta, nhặt ly nước rơi dưới đất đặt lên bàn, ngữ điệu cứng rắn: “Nếu như hung thủ là một người khác, cô dự định để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

Lưu Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh âm sắc bén: “Không thể nào là người khác!”

Từ Hoãn Hoãn nhìn chằm chằm đôi mắt cô ta, hỏi ngược lại: “Tại sao không thể? Hiện giờ không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh Hồng Dịch Văn giết người!”

“Không thể, không thể …”

“Lưu Mẫn, xác thực cô vẫn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng trước đó, với tư cách là thân nhân của người bị hại, chúng tôi muốn giúp cô tìm hung thủ sát hại chị gái của cô, cô cần phối hợp với chúng tôi!”

Lưu Mẫn cắn chặt môi, nước mắt tràn mi …. Từ Hoãn Hoãn có thể nhận ra nội tâm của cô ta đang không ngừng tranh đấu.

Từ Hoãn Hoãn đứng sang một bên im lặng quan sát.

Một lát sau, Lưu Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt mê man, thanh âm run rẩy: “Lẽ nào, tôi đã giết nhầm người rồi ư?”

Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Bây giờ chúng tôi cần cô cung cấp manh mối.”

Lưu Mẫn mờ mịt, nhìn cô đầy nghi hoặc: “Những điều tôi biết tôi đã khai hết cho cảnh sát, cảnh sát mấy người không phải không thể tìm ra được hung thủ sao?”

“Nhưng có mấy vấn đề tôi cần cô xác nhận một chút!” Từ Hoãn Hoãn chậm rãi ngồi xuống. không có đoạn băng thẩm vấn Lưu Mẫn, mà thân nhân của nạn nhân cũng chỉ có mình cô ta.

“Ngoại trừ Hồng Dịch Văn, cô còn nghĩ được ai sẽ sát hại chị của mình không?”

Lưu Mẫn nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra: “Không có!”

Từ Hoãn Hoãn nắm bắt vẻ mặt của cô ta: “Nhưng nét mặt của cô không nói như vậy. … Cô nghĩ ra ai rồi sao?”

Lưu Mẫn lóe mắt kinh ngạc nhìn Từ Hoãn Hoãn: “Tôi ….”

“Là người bên cạnh chị của cô sao?”

Theo bản năng Lưu Mẫn né tránh ánh mắt của Từ Hoãn Hoãn, cô ta mấp máy môi: “Vâng! Chị tôi có một người theo đuổi.”

Lưu Mẫn rõ ràng có ý ẩn giấu, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên nhận ra: “Chị của cô cũng quá trớn đúng không?”

Ánh mắt Lưu Mẫn lóe lên chút hoảng hốt, sau vẫn gật đầu xác nhận: “Đúng là có người đàn ông khác. Vì Hồng Dịch Văn thường xuyên không về nhà, hắn sớm có đàn bà khác bên ngoài, hắn phản bội chị tôi, không quan tâm đến chị tôi!” Càng nói cô ta càng tức giận, cho dù Hồng Dịch Văn không giết chết Lưu Niệm, Lưu Mẫn cũng rất bất mãn với anh ta.

“Người đàn ông kia là ai?”

“Là đồng nghiệp của chị tôi, tên Cố Hạ!”

Từ Hoãn Hoãn cho Lưu Mẫn viết tên người đàn ông đó lại, sau đó hỏi tiếp: “Sau khi chị cô mất tích, cô có liên lạc qua anh ta không?”

“Có liên lạc, nhưng anh ta nói không thấy chị tôi. Lần cuối cùng gặp mặt là trong giờ làm ngày hôm trước, sau khi tan làm thì cũng không gọi điện thoại.”

Từ Hoãn Hoãn suy nghĩ một chút, nghe ra ý tứ trong lời khai của cô ta: “Cố Hạ cũng đã có gia đình rồi đúng không?”

“Đúng!” Lưu Mẫn tuy không biết làm sao Từ Hoãn Hoãn có thể đoán ra được, nhưng bây giờ chuyện này không còn quan trọng, cô ta gấp gáp hỏi lại: “Lẽ nào chính anh ta giết chị tôi?”

Bản thân cô cũng không thể xác định được có xảy ra được loại chuyện thế này hay không.

Tình nhân của nạn nhân có khả nghi, “Chị của cô có từng kể về mối quan hệ của bọn họ thời gian gần đây không?”

Lưu Mẫn lắc lắc đầu: “Không có! Phương diện này chị chưa từng kể với tôi. Tôi chỉ cảm thấy từ khi hai người bọn họ qua lại, tâm tình chị tôi tốt hơn rất nhiều.” Rõ ràng so với Hồng Dịch Văn, cô ta có ấn tượng tốt với Cố Hạ hơn, cho dù mối quan hệ của chị gái cũng không hợp đạo đức.

Từ Hoãn Hoãn hỏi thêm một số câu hỏi, rồi ra khỏi phòng thẩm vấn. Cao Lâm đã tra được tin tức, phái người đến công ty và nhà của Cố Hạ tìm anh ta.

Từ Hoãn Hoãn qua phòng pháp y, cô đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong, không trông thấy Từ Tĩnh, chắc anh vẫn còn trong phòng nghiệm thi.

Nghĩ thầm sau khi hoàn tất chắc chắn anh sẽ đến tìm Cao Lâm, do vậy cô quay về đội hình sự, ngồi một bên kiểm tra lại các manh mối có được.

Lưu Niệm mất tích ngày thứ bảy. Sau khi cãi nhau với Hồng Dịch Văn thì bỏ nhà đi. Camera ở tiểu khu ghi lại hình ảnh cô ta lúc 6 giờ 12 phút tối. Sau đó, cô ta gọi cho em gái mình là Lưu Mẫn, cuộc trò chuyện kéo dài mười mấy phút, theo như Lưu Mẫn khai là chị mình than phiền hai vợ chồng cãi nhau, Hồng Dịch Văn đẩy mạnh chị ta xuống đất, cuối cuộc gọi hai chị em hẹn nhau ra nhà hàng.

Lưu Mẫn đến nhà hàng lúc 6 giờ 50 phút, đến nơi cô ta gửi tin nhắn cho chị, nhưng Lưu Niệm không trả lời. Đợi đến 7 giờ, cô ta lại gọi cho chị gái, điện thoại lúc này tắt máy. Từ đó về sau không liên lạc được với Lưu Niệm. Ba ngày sau, thi thể Lưu Niệm được phát hiện ở một nhánh sông ngoài ngoại thành, ngoại trừ quần áo không tìm thấy túi xách của nạn nhân.

Từ Hoãn Hoãn lấy ra phần báo cáo nghiệm thi trước đó: Lưu Niệm chết đúng vào ngày nạn nhân mất tích, đầu bị thương nghiêm trọng. Theo như pháp y phán đoán hung khí có thể là một cây búa. Nạn nhân bị ngâm trong nước hai ngày, hiển nhiên sau khi ra tay hung thủ liền lập tức phi tang.

Từ Hoãn Hoãn cắn cắn ngón tay suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm lành lạnh quen thuộc.

“Em đến rồi!”

Từ Hoãn Hoãn nghiêng đầu, vừa trông thấy Từ Tĩnh, hai con mắt cô sáng rỡ, nhưng cônhanh chóng cúi đầu.

Nhìn động tác của cô, Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, anh quét mắt nhìn khắp văn phòng, rồi quay trở lại nhìn cô: “Cao Lâm đâu?”

Từ Hoãn Hoãn trả lời: “Đến nhà của nghi phạm.”

Từ Tĩnh khẽ gật đầu. Không như ngày thường về lại phòng pháp y, anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Từ Hoãn Hoãn, đặt báo cáo nghiệm thi của Hồng Dịch Văn lên bàn, Từ Hoãn Hoãn liền với tài liệu lấy xem.

Vừa mở ra, bức ảnh chụp tử thi bày ra trước mắt, trên người nạn nhân rất nhiều vết dao, hầu như phủ kín toàn thân. Nhìn những tấm ảnh này, Từ Hoãn Hoãn bỗng cau mày.

Từ Tĩnh nhận ra được sự khó chịu của Từ Hoãn Hoãn, anh liền rút mấy tấm ảnh đó ra, đặt dưới cánh tay của mình.

Nhận ra ẩn ý trong hành động này của Từ Tĩnh, cô nở nụ cười, bắt đầu đọc phần báo cáo. Hồng Dịch Văn bị đâm hơn năm mươi nhát dao, trải rộng khắp thân thể, Lưu Mẫn dồn tất cả đau thương và phẫn nộ phát tiết trên người anh ta.

Sau đó không lâu, Cao Lâm cùng các đội viên khác quay về, nhưng …

“Cố Hạ mất tích rồi!”