Tử Vong Cấm Chú

Quyển 3 - Chương 1: Ký ức biến mất




Hàn Khải chưa từng nghĩ lần đầu tiên mình đi du lịch với Mã Duyệt là đi núi tuyết.

Chuyện này phải nói đến một tháng trước.

Nếu hai người đã xác định quan hệ người yêu, vậy đương nhiên việc có một chút hoạt động là khó tránh khỏi.

Đi xem phim.

Đây là hoạt động bắt buộc của mỗi một cặp tình nhân, lúc mới bắt đầu hai người đều có chút lúng túng, dù sao hai người đàn ông chạy đến rạp phim hẹn hò, nhìn như thế nào cũng thấy cả người có hơi… không được tự nhiên.

Nhưng Mã Duyệt chọn phim cũng không tệ lắm, mở đầu không được bao lâu, lực chú ý của hai người đều hoàn toàn bị hấp dẫn.

Đây là một bộ phim nói về tai hoạ, có vẻ như Hàn Khải thích thể loại phim này.

Xem khoảng nửa giờ, trên màn hình xuất hiện cảnh tuyết lở giống như là tận thế, Hàn Khải cảm giác tay mình bị nắm chặt, cậu đỏ mặt nhìn sang Mã Duyệt.

Nhưng lại nhìn thấy Mã Duyệt cắn chặt môi, sắc mặt cũng có chút khó coi.

“Cậu sao vậy?” Hàn Khải thấp giọng, đến bên tai Mã Duyệt hỏi hắn.

“Không sao, xem xong ra ngoài hãy nói.”

Hàn Khải biết, chuyện Mã Duyệt đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi, mà cậu cũng sẽ không giống mấy cô em bé nhỏ mong muốn bạn trai mình moi cả trái tim giao ra trước mặt mình. Cho nên Hàn Khải không tiếp tục hỏi nữa, mặc cho Mã Duyệt cầm tay cậu.

Bạn trai… Hàn Khải cười cười, cái từ này, cũng không tệ lắm.

Đến khi hết phim, Mã Duyệt vẫn không buông tay cậu ra, ra khỏi rạp chiếu phim Hàn Khải mới phát hiện những người xung quanh có chút ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, tuy Hàn Khải có thể cảm giác được trong mắt bọn họ không có ác ý, nhưng kiểu trở thành mục tiêu để dân chúng chú ý, với cậu mà nói, cậu vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

Vì vậy, Hàn Khải vội vàng kéo Mã Duyệt rời khỏi rạp chiếu phim.

“Cậu sao vậy?” Cuối cùng Hàn Khải vẫn nhịn không được mà hỏi, dáng vẻ của Mã Duyệt hình như có chút không ổn lắm.

“Theo tôi đến một nơi.”

Hàn Khải gật đầu, bị Mã Duyệt kéo vào một nhà sách cách rạp phim không xa.

Nhà sách có quy mô bình thường, nhưng trên giá sách có rất nhiều mặt hàng, có đủ tất cả mọi loại sách. Hàn Khải đi cùng Mã Duyệt đến trước một kệ sách chuyên về phong cảnh địa lý.

Mã Duyệt nhìn lướt kệ sách, rút ra một quyển sách bắt đầu tìm kiếm.

Hàn Khải bước tới xem thử, là một quyển sách địa lý tên《 Phong cảnh núi tuyết du ký 》.

“Sao vậy?” Hàn Khải nhìn Mã Duyệt không ngừng lật tìm cái gì đó.

Mã Duyệt sờ sờ cằm: “Cảnh tuyết lở trong bộ phim lúc nãy khiến tôi cảm thấy có hơi quen, tôi tin rằng nó có liên quan với một đoạn ký ức thoáng hiện lên trong đầu tôi.”

“Đó là núi ở nước ngoài.”

“Không, ký ức của tôi nói cho tôi biết, nơi tôi muốn tìm là một ngọn núi trong nước, không giống như ngọn núi trong bộ phim đó.”

“Để tôi giúp cậu.”

“Ngốc,” Mã Duyệt mỉm cười, “Tôi sẽ mua mấy quyển này về nhà tìm từ từ, hôm nay hiếm khi chúng ta cùng nghỉ phép, đương nhiên là phải đi chơi.”

Hàn Khải mỉm cười gật đầu.

Lúc hai người về đến nhà đã là buổi tối, dĩ nhiên ăn cơm chiều bên ngoài, Mã Duyệt giơ giơ đồ trên tay lên với Hàn Khải, Hàn Khải gật đầu, Mã Duyệt lập tức vào phòng ngủ, bắt đầu nghiên cứu.

Còn Hàn Khải thì giặt quần áo rồi chui vào phòng tắm tắm rửa.

Từ sau khi ra viện, cậu lập tức chuyển đến nhà Mã Duyệt, tuy hai người sống chung, nhưng Hàn Khải luôn cảm thấy rằng kiểu chung sống của bọn họ vẫn giống bạn bè nhiều hơn.

Chí ít là bọn họ chưa… gần nhau thêm một bước.

Đại đa số thời gian hai người đều chia phòng ngủ, cũng có khi sẽ ôm nhau ngủ, Nhưng dù là vậy, Hàn Khải vẫn có thể cảm giác được tình cảm Mã Duyệt dành cho mình, chính cậu cũng thấy kỳ lạ, tâm trạng vốn phải bất an đó, cậu hoàn toàn chưa từng thể nghiệm.

Tắm xong, Hàn Khải vừa lau tóc vừa vào phòng ngủ Mã Duyệt, hắn đang cầm một quyển sách, tập trung xem nó. Nhìn thấy Hàn Khải đi tới, Mã Duyệt mỉm cười đặt sách trên tay xuống, nhận lấy khăn mặt của Hàn Khải, lau tóc cho cậu.

Tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, Mã Duyệt đứng phía sau vò vò tóc cậu, còn cậu cầm quyển sách bị Mã Duyệt đã đặt sang một bên lên xem.

“Sao rồi? Đã tìm được?”

“Ừ.”

“Là chỗ này?” Hàn Khải dùng ngón tay chỉ.

“Sao cậu biết?”

“Không biết, trực giác thôi.” Hàn Khải cũng cảm thấy kỳ quái, cậu lật lật môt chút, chợt nhìn thấy trang này liền theo trực giác khẳng định là nó.

Mã Duyệt nở nụ cười: “Trực giác của cậu thật đáng sợ.”

Hàn Khải xem phần giới thiệu bên dưới hình ảnh.

Đỉnh Chogori(1), cao 8611 mét so với mực nước biển, là ngọn núi cao nhất dãy núi Côn Lôn(2). Thời gian tốt nhất dành cho hoạt động du sơn tương ứng với sự sắp xếp sau: từ tháng 5 đến đầu tháng 6 vào núi, tuy lúc này nước sông dâng cao, nhưng không nghiêm trọng; từ tháng 7 đến tháng 9, nhiệt độ trên đỉnh núi có chút cao, thời tiết tốt kéo dài khá lâu, là thời gian tốt nhất để leo lên đỉnh núi.

“Tháng 5 đến tháng 6 sao? Thời gian đã qua, chẳng lẽ đợi sang năm sau?” Hàn Khải hỏi.

“Không cần, chúng ta không lên đỉnh núi. Lần này chỉ đi thăm dò một chút, tôi cũng không biết có thể phát hiện cái gì hay không, chẳng qua chỉ thấy nơi đó khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc.”

“Tôi đi chung với cậu.”

“Đương nhiên.” Mã Duyệt mỉm cười, “Coi như là đi du lịch.”

Dù sao cũng là lần đầu tiên đi núi tuyết, tuy Mã Duyệt đã thông qua Mã Nguyên liên lạc được với một người dẫn đường đáng tin cậy, nhưng hai người cũng phải chuẩn bị đồ đạc không ít, thời gian lên đường là một tuần sau.

Nơi bọn họ muốn đi thật ra cũng không tính là quá xa, giao thông không quá khó khăn. Hai người ra khỏi sân bay, sau đó ngồi xe buýt thẳng đến bến xe đường dài ở địa phương, sau đó lắc lư hơn sáu tiếng trên xe ô-tô mới tới đích đến. Nhưng đích đến này cách nơi bọn họ thật sự muốn đến còn cả một đoạn đi bộ, bởi vì nơi đó vẫn chưa mở rộng đường giao thông nên cần phải đi băng qua một ngôi làng nhỏ trong rừng.

Mã Duyệt ngẩng đầu nhìn, nói với Hàn Khải: “Sắc trời hôm nay không còn sớm, không thì chúng ta ở trong làng trước, sáng mai lại đi.”

Hàn Khải gật đầu.

Lúc đầu cậu nghĩ đây là lần đầu tiên ra ngoài du lịch với Mã Duyệt, nên kích động khoảng vài ngày. Nhưng đến khi đi Hàn Khải lại chán nản phát hiện ra một sự thật, đoạn đường này đều do Mã Duyệt sắp xếp ổn thoả, nếu như rời khỏi Mã Duyệt, mình sẽ lạc đường.

Hai người chọn một khách sạn có bề ngoài không tệ lắm, ở những địa phương nhỏ này không có nơi dừng chân có đủ điều kiện tốt.

Đây là một gian phòng nhỏ rộng khoảng 20 mét vuông, bên trong đặt hai chiếc giường đơn song song, có một phòng tắm, đối diện giường có một cái tủ và vài cái ghế.

Hàn Khải ném ba lô trên lưng, ngã người xuống giường.

Mệt quá đi…

Mã Duyệt đi tới, cầm cái ba lô bị Hàn Khải ném lên, bỏ vào trong ngăn tủ cùng với ba-lô của mình. Vươn tay kéo Hàn Khải: “Tắm trước rồi ngủ tiếp, sau này vào núi sẽ không có nước nóng để tắm.”

“Ừm, cậu đi trước đi, tôi nằm một lát đã.” Hàn Khải nằm trên giường giả chết.

Mã Duyệt mỉm cười cúi người, thổi hơi bên tai Hàn Khải: “Có muốn… tắm chung không?”

“Hửm?”

“Ha ha ha, chọc cậu thôi.”

“…” Hàn Khải trở mình, dùng hai cái gối che kín hai tai phiếm hồng của mình, không để ý đến Mã Duyệt nữa.

Mã Duyệt mỉm cười xoay người vào phòng tắm, trang bị tắm rửa của khách sạn nhỏ này rất đơn sơ, vừa rồi Mã Duyệt thật sự đùa giỡn, nơi nhỏ như thế này, hai thằng đàn ông chui vào sợ là ngay cả xoay người cũng khó.

Khi hắn tắm xong ra khỏi phòng tắm, Hàn Khải đang ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu, Mã Duyệt đi đến bên mép giường, khẽ đẩy cậu một chút, “A Khải, cậu không tắm sao?”

“Ừ… Tôi mệt.”

Mã Duyệt nhìn cậu có chút buồn cười, vừa dùng tay lau tóc, vừa ngồi bên giường vươn tay chọc chọc má cậu: “Lỡ như ngày mai vào núi, không có chỗ để tắm thì cậu làm sao, chúng ta phải ở trong đó ít nhất hơn nửa tháng, hay là cậu thích dùng nước tuyết tắm? Chẳng lẽ cậu không sợ nửa tháng sau ra khỏi núi, trên người mình sẽ đầy sâu bọ sao?”

Hàn Khải xoay người ngồi dậy: “Cậu đừng làm tôi buồn nôn có được không, tôi sẽ đi tắm ngay bây giờ.”

“Nếu cậu đồng ý, sáng sớm ngày mai có thể tắm thêm lần nữa, tránh bị sâu mọc trên người.”

“…” Hàn Khải dùng chân khẽ đạp Mã Duyệt, đứng lên vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, hai người thức dậy trả phòng, rời khỏi ngôi làng nhỏ.

Đường đi băng qua làng cũng không gập ghềnh, rất nhiều chỗ đều đã được nhân công trải đường, hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, xem hành trình lần này giống như đến vùng ngoại ô.

Rất thuận lợi mà tìm được người dẫn đường ở trong một ngôi làng nhỏ, đó là một người đàn ông cường tráng hơn ba mươi chừng bốn mươi tuổi, vừa nhìn liền biết là ‘người con của đại sơn’, anh ta tên là Lattado.

Lattado nói cần phải chuẩn bị hai ngày, hai ngày sau sẽ vào núi.

Hàn Khải suy nghĩ một chút hỏi: “Trong làng này có chỗ tắm nước nóng không?”

Mã Duyệt cười một tiếng.

Lattado nói: “Đương nhiên là có.”

“À, tôi muồn tìm chỗ tắm rửa, tránh khi ra khỏi núi bị sâu mọc trên người.” Hàn Khải trợn mắt trừng người nào đó.

“À, cậu yên tâm đi,” Lattado hào phóng nở nụ cười, “Tôi đảm bảo lúc cậu ra khỏi núi sẽ không bị sâu mọc trên người.”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên, bởi vì sâu đều sẽ bị đông lạnh chết hết.”

“…”

Hai ngày sau, khi Hàn Khải chính thức bước vào núi tuyết, nhưng không xem những lời Lattado nói là thật. Ngày thứ năm, sau khi lần đầu tiên nhìn thấy một trận lỡ tuyết nhỏ, Hàn Khải rụt cổ một cái, cuối cùng cũng tin lời Lattado, tiếp đó là ném một ánh mắt khinh bỉ sang cho cái tên đang mỉm cười với vẻ mặt gian trá.



CHÚ THÍCH:

(1) Đỉnh Chogori: Còn gọi là đỉnh K2, là đỉnh núi cao thứ nhì trên mặt đất, nằm tại giáp ranh biên giới giữa huyện Taxkorgan, địa khu Kashgar, Tân Cương, Trung Quốc và Pakistan, thuộc dãy núi Karakoram. (Wiki)

(2) Dãy Côn Lôn: Wiki