Tuấn Hồ

Chương 7




Cô vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng hắn giống như những người đàn ông ghê tởm tự cho là có tiền là có thể đạp hư phụ nữ tính đùa bỡn cô, nhưng mà đêm hôm đó hắn lại đưa cô đến phòng khám vết thương, sau đó còn đưa cô về nhà.

Ngày đó sau Lưu Chí Tuyên mỗi ngày đều đến câu lạc bộ tìm cô, hơn nữa nói cho cô biết, hắn lần đầu tiên đến câu lạc bộ liền chú ý tới cô, vì cho rằng cô rất đặc biệt.

「 Đặc biệt?」 Cô phòng bị hỏi.

「 Đúng vậy, em có biết lúc em bồi đàn ông uống rượu bản thân thống khổ đến cỡ nào không? Anh chưa từng nhìn thấy người nào cười đau khổ như em vậy.」 Lưu Chí Tuyên nhìn chằm chằm nàng nói.

Cười đến rất đau đớn……

Câu nói kia của hắn làm cô xúc động dường như làm cho cô rơi nước mắt…..

Thì ra cậu ấm này lại không giống với những người đàn ông chán ghét kia t, bọn họ chỉ tham sắc đẹp của cô, hắn lại có thể nhìn ra lòng của cô đau đớn……

Khi đó cô tự nói với chính mình.

Những ngày tiếp theo Lưu Chí Tuyên dường như mỗi ngày đều đến tìm cô,cô cảm giác hắn thực thích cô, không ngừng mua hoa cho cô, mua quần áo cùng trang sức quý báu cho cô, hoặc là đưa cô đi ra ngoài một chút, giúp cô vui……

Cô thừa nhận khi yêu một người cảm giác rất dễ dàng làm tê dại thần trí con người, cùng hắn ở cùng một chỗ cô có thể quên mất rất nhiều chuyện phiền lòng thống khổ, làm bộ chính mình là một cô gái không buồn không lo,cũng không cần lại vì chuyện tiền bạc lo lắng.

Cứ như vậy hai người lui tới thường xuyên, có một ngày Lưu Chí Tuyên cư nhiên đưa ra một yêu cầu, chỉ cần cô đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn, hắn liền nguyện ý giúp cô chịu số tiền thuốc men khổng lồ của mẹ mình.

Nói thực ra lời đề nghị của hắn thực làm cho người ta động tâm, một người đàn ông nhiều tiền nhiều tình căn bản là phụ nữ đều tha thiết ước mơ dựa vào, chỉ có đứa ngốc mới có thể cự tuyệt.

Nhưng mà cô có lẽ chính là cái đứa ngốc đó! Nếu cô vì lợi ích một chút, có lòng tham một chút,cô đã có thể thoát ly cuộc sống thống khổ trước mắt, bay lên cành cây làm phượng hoàng.

Nhưng cô chẳng qua là không nghĩ lợi dụng hắn, nói dù đi nửa cô tuy rằng cần tiền nhưng không thể bán đứng nhân cách của mình, cô muốn mình có chút tự tôn có chút cốt khí. Cho nên cô cự tuyệt hắn.

Lời cự tuyệt của cô dường như chọc giận Lưu Chí Tuyên, hắn vì thế một tháng không đến tìm cô cũng không liên lạc ,những cô gái khác cô đều vui sướng giễu cợt cô bị người ta từ bỏ,lúc trước đỏ mắt ghen tị bây giờ thành cười mỉa.

Cô thật ra cũng không để ý, bởi vì cô đã sớm nhìn thấu trong lòng người đàn ông chỉ có ba phần hơi ấm, bởi vậy Lưu Chí Tuyên không có tới cô tuyệt không bị ảnh hưởng, cho dù quản lý lần nữa ám chỉ cô đi tiếp khách,cô cũng không có suy nghĩ tìm hắn trong đầu.

Nhưng sau lại lại xảy ra liên tiếp chuyện làm cho cô trở tay không kịp, cả người ngã vào đáy cốc.

Đầu tiên là các cô gái trong câu lạc bộ liên hợp lại hại cô, nói cô trộm bóp da của khách, sự việc không thể vãn hồi, vị khách kia thậm chí báo cảnh sát xử lý, quản lý vì tự bảo vệ mình đuổi việc cô,cô hết đường chối cãi chẳng những đã đánh mất công việc, thậm chí còn bị bắt đến cảnh cục, hoảng sợ không biết nên làm như thế nào cho phải.

Hết lần này đến lần khác đúng lúc này bệnh tình của mẹ đột nhiên nguy kịch, bệnh viện khẩn cấp thông báo cho cô, bảo cô phải thanh toán tiền tiền thuốc men, đem mẹ cô về chuẩn bị hậu sự, cả người cô gấp đến độ dường như điên mất, hoàn toàn không biết làm sao. Trong lúc rối loạn cô duy nhất nghĩ đến người có thể xin giúp đỡ mình chỉ có Lưu Chí Tuyên, vì vậy gọi điện thoại cầu cứu hắn.

Lưu Chí Tuyên rất nhanh liền đi tới cảnh cục, vừa thấy cô chỉ nhìn cô nói một câu:「 Em chờ rất vất vả,anh nghĩ đến em vĩnh viễn cũng không gọi điện thoại cho anh.」

Một khắc đó cô mới hiểu được hắn là thật sự yêu cô, thật sự thật yêu cô……

Lưu Chí Tuyên đem cô từ cảnh cục đưa ra ngoài, lại thay cô hoàn lại tất cả số tiền thuốc men cùng cho vay, giúp cô thuê một gian nhà trọ an trí cho cô và mẹ mình.

Mẹ cô xuất viện sau không bao lâu đã đi, thế là hậu sự đều do Lưu Chí Tuyên giúp cô xử lý,cô căn bản không có biện pháp đối mặt chuyện mẹ mình mất, cả người giống bị rút hết thời gian, nếu không phải Lưu Chí Tuyên ở bên người cô giúp đỡ cô cũng đã sớm suy sụp.

Khi đó mất đi chỗ dựa vào cô không thể trông cậy vào ai nửa,cô chỉ cảm thấy mỏi mệt đến không chịu nổi thầm nghĩ tìm một chiếc thuyền tránh gió, một bả vai có thể tin tưởng dựa vào, bởi vậy khi Lưu Chí Tuyên cầu hôn với cô, yêu cầu cô gả cho hắn ,cô liền không chút do dự đáp ứng mọi việc.

Tuy rằng trong lòng cô hiểu được chính mình đáp ứng gả cho hắn lý do thuần túy là vì cảm kích, vì báo ân mà không phải yêu, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô cố gắng, muốn yêu thương hắn hẳn là không khó.

Hẳn cũng không quá khó khăn.

Bất quá lần đầu tiên cô được đưa về Lưu gia. khi Lưu Chí Tuyên giới thiệu mẹ mình cho cô thì cô chỉ biết ý nghĩ của chính mình quá ngây thơ rồi.