Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Quyển 1 - Chương 15: Bánh Sticky date*




*Là bánh bông lan có hạt chà là và nước sốt sền sệt. Vì không có tên tiếng Việt riêng cho nó nên mình tạm để tiếng Anh luôn nhé. Ai muốn coi hình thì search Sticky date pudding là ra nha, mình hơi lười dán hình vào bài ấy, các tềnh iu thông cảm.

Kỳ Đông một chèo đánh xuống, Lăng Đạo Hi nhịn không được kêu thành tiếng, một bên mông nhất thời hiện lên một mảng đỏ.

Hai chèo tiếp đó liên tục giáng xuống, sau đó chèo thứ ba cơ hồ lập tức chồng lên, từng cái từng cái nặng nề, ngay cả thời gian cho người ta thở dốc cũng không có.

Lăng Đạo Hi ngoại trừ lúc đầu chưa kịp phòng bị, sau đó liền cắn chặt răng, chỉ phát ra tiếng ô ô kiềm chế, loại rên rỉ ẩn nhẫn này trái lại kích phát bản chất xâm lược của Kỳ Đông, hắn càng muốn nghe người trước mắt khóc cầu xin tha.

Đánh xong ba chèo, hắn liền thong thả lần nữa tháo mái chèo hai đầu thành hai nửa, Lăng Đạo Hi đưa lưng về phía hắn, chỉ nghe thấy thanh âm lách cách, hoàn toàn nhìn không tới hắn đang làm gì, mông vẫn đau rát từng cơn ập đến, trong lòng tràn ngập sợ hãi với vận mệnh mình không biết.

Một lát sau, một mái chèo lạnh như băng dán lên mông cậu, Lăng Đạo Hi giật thót cả người.

"Đoán thử xem là cái nào?” Kỳ Đông dùng mái chèo chậm rãi ma sát gò mông đối phương.

Hoàn toàn cảm giác không được hình dạng mái chèo, Lăng Đạo Hi đành phải đoán bừa.

“Hình chiếc lá?”

"Sai rồi," mông bên trái bị đánh một cái, "Đây là trừng phạt, tiếp tục đoán."

“Vỏ sò?”

"Đúng rồi," mông bên phải bị đánh một cái, "Đây là phần thưởng.”

Kỳ Đông lại thay đổi cái khác, lúc này hắn dùng cánh chèo nhẹ nhàng cọ lên da thịt đối phương, tựa như ôn nhu vuốt ve nơi tư mật của người yêu, cho đến khi cảm thấy đối phương trầm tĩnh lại, mới không hề báo trước một chèo vỗ lên.

Hắn đánh chợt mạnh chợt nhẹ, bỗng chốc có tiết tấu, bỗng chốc lại tùy cơ mà dằn vặt Lăng Đạo Hi, hắn dùng mái chèo vẽ vòng quanh cái mông tròn trĩnh của đối phương, sau đó đột nhiên lấy ra, nhìn phản ứng toàn bộ cơ thể đối phương trong nháy mắt buộc chặt.

Hắn cố ý nâng mái chèo lơ lửng, mặt chèo chậm chạp không rớt xuống, hoặc lại ôn hòa cọ vào tiếp tục vẽ vòng, cứ như thế lặp lại mấy lần, rồi vào đúng thời khắc đối phương hoàn toàn không dự đoán được giáng một đòn nặng hơn nữa xuống.

Mông Lăng Đạo Hi đã hiện lên màu hồng thẫm mê người, trải qua quá trình trong cái đau mang theo tê dại, trong tê dại lại có đau đớn, cậu không thể không từng ngụm từng ngụm hô hấp dưỡng khí để hoà dịu cơn đau, hai tay đang chống mép giường vốn đã phải chịu gánh một phần lực vì càng ngày càng cảm thấy hai chân vô lực nặng nề, giờ phải chống đỡ phần lớn sức nặng toàn thân.

Kỳ Đông không đi đếm chính mình đến tột cùng đánh đối phương bao nhiêu, nhưng nhìn từ biểu hiện của Lăng Đạo Hi, hắn biết đối phương đã cận kề cực hạn mà cậu có khả năng thừa nhận, hai chân cậu đang run lẩy bẩy, ngay cả mặt chèo nhẹ nhàng sượt qua da cũng có thể khiến toàn thân cậu rùng mình.

Lại có thứ gì đó dán lên, Lăng Đạo Hi đang thở hào hển bỗng nháy mắt đình trệ.

“Đây là cái nào?”

"... Là tay của ngài."

“Cũng không ngốc lắm.” Kỳ Đông vỗ hai cái trên cái mông cậu, cuối cùng còn xoa nhẹ một phen, không có sự mềm mại của con gái, bất quá độ đàn hồi cũng không tệ lắm.

Kỳ Đông tùy tay quơ lấy nửa cây chèo, nâng cằm Lăng Đạo Hi, đối phương nhắm mắt thở dốc nửa ngày, mới chậm rãi giãy giụa mở mắt ra.

"Có đau không?" Kỳ Đông biết rõ còn cố hỏi.

"... Đau, " Lăng Đạo Hi ăn ngay nói thật.

“Còn muốn nữa không?”

Lăng Đạo Hi hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Tâm tình chủ nhân tốt hơn chút nào chưa?”

“Thế nào,” Kỳ Đông nhướng mày, "Nếu không tốt cậu sẽ tiếp tục để tôi đánh phải không?"

Thanh âm của Lăng Đạo Hi có vẻ hữu khí vô lực, "Nếu như có thể khiến ngài cao hứng một chút, vậy ngài đánh đi."

Kỳ Đông bị lời cậu chọc cười, tâm tình cáu gắt vì trong trận đấu bị người ám toán nhất thời trở thành hư không.

Hắn tiện tay ném mái chèo lên giường, “Trong cái hộp rách nát đó của cậu có thuốc không?”

Lăng Đạo Hi suy nghĩ một hồi mới ý thức được hắn chỉ thuốc gì, suy yếu gật đầu.

“Tự đi bôi đi,” Kỳ Đông ra dấu ý bảo cậu có thể đi, Lăng Đạo Hi muốn kéo quần lên, lại phát hiện chỉ phí công.

Cậu gượng chống đi hai bước, dưới chân lảo đảo một cái quỵ xuống bên giường mình, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, Kỳ Đông ở một bên mắt lạnh nhìn cậu, không có nửa điểm ý tứ muốn lại đỡ.

***

"Lăng Đạo Hi."

“Có —— "

Đồng học giật mình nhìn Kỳ Đông, "Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à? Cậu thế mà điểm danh giùm lớp trưởng.”

Khóe miệng Kỳ Đông mang theo ý cười không rõ, “Tớ không thể làm sinh viên tốt một ngày sao?”

“Lớp trưởng đâu? Sao không tới?”

"Bị bệnh."

“Sáng hôm qua thấy cậu ấy còn tốt mà, kỳ thật,” đồng học nói thầm.

Ý cười trên môi Kỳ Đông càng sâu thêm.

Kỳ Đông mở cửa phòng ngủ, Lăng Đạo Hi đang nằm sấp trên giường ngủ thật say, Kỳ Đông xốc hết chăn lên cũng không thấy tỉnh lại.

Có lẽ vì bị đánh quá tàn nhẫn, cậu ngay cả quần cũng không thể mặc, toàn bộ nửa người dưới đều trần trụi.

Kỳ Đông nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Lăng Đạo Hi chốc lát, thình lình vỗ mạnh vào mông cậu, Lăng Đạo Hi lập tức từ trên giường nhảy dựng dậy.

"Ngài, ngài đã trở lại," Một cú đánh đó của Kỳ Đông đánh đến môi cậu cũng run run.

"Còn đau không?"

“… Cũng tạm.”

“Chèo dùng tốt lắm.” Kỳ Đông một câu hai nghĩa.

Không biết Kỳ Đông có phải lại muốn dùng thêm chút nữa không, Lăng Đạo Hi tránh né tầm mắt hắn, "Cám ơn ngài thích."

Kỳ Đông cười cười, hôm nay tâm tình hắn không tệ, hắn không ngại ban cho đồ chơi của mình chút ân huệ nhỏ.

"Có đói bụng không?"

Lăng Đạo Hi lắc đầu, đây là lời nói thật, cậu thật sự không có khẩu vị ăn gì.

Kỳ Đông vung tay, một cái bánh mì rớt xuống giường Lăng Đạo Hi, cậu không tin nổi nhìn bánh mì, lại nhìn nhìn Kỳ Đông, mắt càng trừng càng lớn, Kỳ Đông tựa hồ có thể thấy trong đôi mắt đó dần dần hiện ra quang mang.

“Sao hả, kích động đến không biết nói cái gì cho phải?"

Lăng Đạo Hi mấp máy miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra.

Kỳ Đông cười nhạo cậu một tiếng, bị mình đánh cho không xuống được giường cũng không oán hận, chỉ là một cái bánh mì đã cảm động thành như vậy, thật sự là người dễ thỏa mãn.

Chuông báo có tin nhắn vang lên, đội hữu báo người bên ủy ban trọng tài đến, muốn hắn đến văn phòng đoàn trường họp.

Lúc Kỳ Đông có mặt, người bên Sâm Lam đã ở đó, một đứa bị hắn làm bị thương khóe miệng còn dán băng dính, nhìn thấy Kỳ Đông liền tỏ vẻ thù địch.

Đội hữu sợ hắn quậy trước mặt trọng tài viên, vội vàng nhỏ giọng thầm thì nói chuyện với hắn, Kỳ Đông khinh miệt liếc bọn kia một cái, lập tức đi đến chỗ ngồi dành sẵn cho bên mình, giống như căn bản không đặt người đối diện vào mắt.

Biểu hiện này của hắn khiến người bên Sâm Lam vô cùng tức giận, vị bị thương kia nặng nề đập bàn, đồng đội bình tĩnh hơn bên cạnh lập tức giữ chặt cậu ta.

Mọi người đến đông đủ, huấn luyện viên cùng tuyển thủ hai bên lần lượt bắt đầu khiếu nại, đối với lên án của Yên Đại, Sâm Lam một mực chắc chắn trong trận đấu thuyền của họ xảy ra vấn đề mới xông vào đường đua của đối phương, nhân tố phạm quy không phải do con người, Yên Đại cũng không tin tưởng cách giải thích đối phương đưa ra, song phương nhất thời lâm vào trận thế giằng co.

Trọng tài viên nghe xong lý luận của đôi bên, lại xem bản ghi hình trận đấu hôm đó mấy lần, sau khi thảo luận cuối cùng quyết định chấp nhận yêu cầu của Yên Đại, xoá bỏ kết quả trận thi đấu đó. Nghe phán quyết như thế, đội hữu Yên Đại đập tay chúc mừng, còn Sâm Lam thì ai cũng sắc mặt âm trầm.

Bất quá cho dù Sâm Lam phạm quy trước, hành vi đánh người vẫn là không đúng, xử phạt cấm Kỳ Đông thi đấu ba trận vẫn giữ nguyên, huấn luyện viên còn muốn tranh thủ một chút để giảm đi một trận, nhưng bản thân Kỳ Đông đã chẳng thèm để ý.

Tiễn bước người bên ủy ban, Kỳ Đông cố ý hướng người Sâm Lam phất tay tạm biệt.

"Đi thong thả a, đồ ngốc."

“Mày kêu ai đồ ngốc?" Người bên Sâm Lam nghiến răng nghiến lợi.

“Gì? Không phải bọn mày sao?” Kỳ Đông quay đầu nói với đội hữu, "Nghe nói thắng tớ được 500, hai thuyền của tụi nó hợp tác thắng tớ, đây không phải một nhà đều là đồ ngốc thì là gì*?”

*Chỗ này chơi chữ, 500 là ‘ngũ bách’, chia đôi thành 250 là ‘nhị bách ngũ’, ‘nhị bách ngũ’ lại có nghĩa là ‘đồ ngốc’ (này thì lại xuất phát từ một câu chuyện dài), đúng ra phải hiểu là ‘mỗi thuyền được 250’, nhưng cũng có thể hiểu là ‘một nhà toàn đồ ngốc’.

Đám Yên Đại cười ầm lên, người Sâm Lam sắc mặt xám ngoét, huấn luyện viên cũng muốn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt dạy bảo hắn vài câu.

Chờ họ đều đi rồi, huấn luyện viên vỗ bàn, buổi chiều huấn luyện xong thầy mời cả đội đi ăn, mọi người lập tức ồn ào hoan hô.

Buổi chiều liên hoan, đội thuyền uống đến tràn giang đại hải, Kỳ Đông cũng bị chuốc không ít, mọi người đều bảo để xả xui cho hắn.

Cũng may hắn tửu lượng tốt, đem đám người chuốc mình hạ gục từng tên, bản thân thì cứ phây phây không có việc gì, trước khi đi, còn đủ thanh tỉnh gọi nhân viên phục vụ đóng gói món chính mang về.

“Cậu chưa ăn no à?" Đồng đội hỏi hắn.

"Mang về cho chó ăn."

Kỳ Đông đi thật xa rồi, đồng đội vẫn còn ở đằng sau xoa đầu như hòa thượng mà vắt óc suy nghĩ, trong ký túc xá cho phép nuôi chó từ hồi nào?

Lăng Đạo Hi cư nhiên còn đang ngủ, Kỳ Đông cũng phải hoài nghi có phải mình đánh cậu ta tới lòi chứng thèm ngủ ra không, hắn đi qua, vừa định theo cách thức hồi trưa đánh thức cậu lần nữa, bỗng thấy trong lòng Lăng Đạo Hi còn ôm cái bánh mì hắn mua cho.

Lăng Đạo Hi dường như cảm giác được có người, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy Kỳ Đông đã trở lại, đang đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống mình.

Cậu nhổm người dậy, đè phải chỗ đau lại nhẹ hít sâu một hơi.

"Chủ nhân đã trở lại,” cậu vấn an Kỳ Đông.

Kỳ Đông hất cằm, “Bánh mì sao còn chưa ăn?”

Lăng Đạo Hi cúi đầu nhìn ổ bánh mì một miếng chưa động, có chút ngượng ngùng, "Không nỡ."

"Xem ra cậu không đói bụng, vậy bánh kia* cũng  không cần cho cậu.”

*Chắc là cái bánh trong tên chương đây nè ~

Kỳ Đông xoay người muốn đi, Lăng Đạo Hi vội vàng kéo cái gói trong tay hắn, "Tôi đói."

Lăng Đạo Hi cắn hai cái, nhíu mày, biểu tình đó không tránh được ánh mắt Kỳ Đông.

Một cái tô được đặt trước mặt Lăng Đạo Hi, không đợi cậu kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Kỳ Đông đã đem nửa bình nước khoáng đổ vào tô.

"Uống đi."

Biểu tình Lăng Đạo Hi như muốn khóc, cậu bưng tô lên, lại bị Kỳ Đông hất tay ra, cậu khó hiểu ngẩng đầu nhìn, Kỳ Đông vẫn là câu nói đó.

"Uống đi."

Lăng Đạo Hi nghĩ nghĩ, hiểu rồi, cúi người xuống, vươn lưỡi từng chút liếm hết nước trong tô.

Cậu  ăn no uống đủ, liền nằm đó nhìn Kỳ Đông ở đối diện chơi máy tính.

Kỳ Đông đánh xong một ván, dư quang ánh mắt quét đến Lăng Đạo Hi đang không chuyển mắt nhìn mình chằm chằm, chẳng biết trong đầu lại đang nghĩ cái gì.

"Nghĩ gì thế?" Hắn hỏi.

Lăng Đạo Hi lắc đầu, Kỳ Đông không hài lòng lắm, "Nói."

"Nếu chủ nhân vẫn đối tốt với tôi thế này, mỗi ngày đều bị đánh tôi cũng nguyện ý."

Kỳ Đông vui vẻ, "Sao hả, bình thường tôi đối với cậu không tốt sao?"

Lăng Đạo Hi vội vàng hạ mắt, "Tốt lắm."

Kỳ Đông hôm nay tâm tình thực sự rất không tệ, hắn khoanh tay, “Cậu đã nói thế, nể tình cậu bị đánh, tôi đương nhiên sẽ đối xử cậu tốt thêm một chút."

“Tôi hôm nay có thể đáp ứng một yêu cầu của cậu, nói đi, cậu muốn gì?”

Lăng Đạo Hi lâm vào trầm tư, Kỳ Đông vốn cho là cậu lại sẽ hỏi hắn đòi một đôi vớ linh tinh, ai ngờ cậu suy nghĩ thật lâu sau, nói ra lại là một yêu cầu khác.

"Đêm nay lúc chủ nhân chơi game tôi có thể ngủ bên cạnh ngài không?”

Yêu cầu của cậu khiến Kỳ Đông cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá hắn vẫn cho phép.Lăng Đạo Hi trèo lên giường Kỳ Đông, thật cẩn thận dựa sát vào hắn, cuộn mình thành một đoàn, ngủ rồi.