Tulip Đen Huyền Bí

Chương 7




Thời điểm gần sắp chạng vạng, tuy rằng ánh mặt trời chói chang chuyển về chiều, nhưng bây giờ lại bắt đầu sương mù, trên sông Thames sương mù bắt đầu giăng phủ, bầu trời mọc lên vài ngôi sao nhỏ, chứa ánh sáng nhấp nháy.

Một đôi nam nữ kề vai đi dạo trung tâm chợ hoa Luân Đôn, vừa cùng nhau trao đổi chuyện mua bán hoa cảnh mùa tới, gương mặt hai người thư giãn thích thú.

"Khoảng hơn ba giờ nữa sẽ có chuyến xe lửa, có muốn đi dạo đâu không?" Belloc ưỡn lưng một cái, gỡ xuống cái mũ rộng vành trên đầu, để lộ một đầu tóc nâu.

"Martha nhờ tôi giúp cô ấy mua một bộ lễ phục để mặc trên vũ hội sinh nhật, lần trước tôi đã trả tiền đặt cọc, tôi phải đi một chuyến đến tiệm may rồi". Khiết nhi khép chặt khăn choàng ren, quay đầu mỉm cười nói với Belloc.

Belloc cùng Martha vốn là con trai con gái của bà Thomas - ba tháng trước, cô đã đi xe ngựa của Taylor đến nhà ga Luân Đôn, mờ mịt không biết mình đi đâu, thậm chí đang ở bên trong nhà ga rồi mà còn ngơ ngác ngồi đến tận bình minh.

Một người phụ nữ nông dân đến Luân Đôn mua sắm đồ dùng hàng ngày đã tốt bụng nhận giúp đỡ cô, cũng mang cô trở lại khu nông trại Yorkshire. Người phụ nữ nông dân này chính là phu phân Thomas.

Gia đình Thomas dựa vào trồng trọt vườn cây ăn quả để nuôi gia đình, Khiết nhi liền sử dụng lợi thế của môi trường này, lại sử dụng sự hiểu biết của mình lên trồng cây tu líp. Vì để không bị ngờ vực, cô vô cùng cẩn thận, chỉ trồng một ít không quá dư thừa, loài hoa mà bình thường ở niên đại này có thể dễ dàng tìm ra.

Dù sao, cô chỉ cần nuôi sống bản thân là tốt rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện làm giàu... Dưới sự trợ giúp của Belloc, cô thỉnh thoàng đi theo anh ta tới Luân Đôn, tìm hoa thảo luận chuyện thu mua hoa cảnh, thuận tiện dò la gần đây loại hoa cảnh nào khá được phổ biến trên thị trường.

Sau đêm hôm đó, cô cùng Simon Charlemagne- chính là người của hai thế giới, không còn liên hệ gì với nhau, cũng không khả năng lại có cơ hội chạm mặt.

Ngẫm lại cũng đúng, cô đem rất nhiều kỹ thuật canh tác cùng phương pháp lai tạo giống truyền hết cho những người khác, chắc những người đó hẳn có thể quản lý rất tốt.

Cho nên nói tóm lại, anh cũng chỉ là cần kỹ thuật trồng hoa của cô, chỉ là thuận tiện thì đem cô kéo lên giường, hoặc là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi... Một nỗi buồn vô cớ lướt qua đáy lòng, đôi môi Khiết nhi khẽ giật nhẹ, không cách nào ngăn được nụ cười cay đắng của mình.

"Tôi có hẹn ôn lại kỷ niệm xưa ở quán rượu gần đây, có cần tôi đưa cô đi trước không?" Belloc hỏi.

Hàng tháng Belloc dành ra một ngày để đến Luân Đôn, kiếm giá buôn tốt hơn cho lương thực, thuận tiện tìm bạn bè hoặc là dò la về bí quyết kiếm tiền mới, rồi mua về vài nhu yếu phẩm không có ở vùng nông thôn.

Nếu không có chuyện gì làm, Khiết nhi rất vui lòng đồng hành cùng anh ta, cùng nhau đến thành phố Luân Đôn lúc rãnh rỗi, ví dụ như chính là hôm nay.

"Không cần, tôi sẽ ngồi xe đi qua." Khiết nhi chỉ chỉ người kéo xe ven đường.

"Chúng ta hẹn gặp lại ở nhà ga nhé?" Belloc đội mũ lên, nhướng cao mày với cô.

" Được." Khiết nhi mỉm cười vẫy tay, sau khi cùng phu xe nói giá xong, ngồi lên một chiếc xe kéo coi như sạch sẽ dễ chịu, thoải mái, đi đến phố Wellington.

Sắc trời đã đen tối, vùng này là phố buôn cao cấp, có thể thấy được xe ngựa của các quý tộc đậu khắp nơi ở hai bên ven đường, đám phu xe đang rảnh rang tán gẫu, phụ nữ quý tộc tay trong tay nói cười vui vẻ, Khiết nhi kéo khăn choàng tuột thấp xuống, nắm chặt lớp tơ lụa, đúng lúc này đi vào tiệm may nổi tiếng.

"Chào cô, tôi lại đây lấy lễ phục tôi đặt làm lúc trước". Khiết nhi mỉm cười nói với cô nhân viên trông coi cửa hàng.

Cô nhân viên lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, một cái nhìn không cởi mở. Khiết nhi đối với loại thái độ này làm như không thấy, dù sao người phương đông ở niên đại này vẫn phải chịu đủ sự phân biệt đối xử như nhau, cô nhân viên tám phần là xem cô như nô lệ của gia đình quý tộc nào đó, giúp chủ nhân qua đây lấy y phục.

"Xin chờ một chút." Vén lên bức rèm che, nữ nhân viên cửa hàng uể oải đi vào trong tiệm, hỏi thầy dạy may đang giúp khách đo kích cỡ vóc người.

Khiết nhi nhìn xuyên qua khe hở bức rèm, thoáng thấy mái tóc đen của vị nữ khách, khung xương mảnh mai bé bỏng, có vẻ như người phương Đông?

Ở nước ngoài mà trông thấy có người cùng màu da với mình, bao giờ cũng đặc biệt phấn khởi. Làm Khiết nhi tò mò muốn chạy lại gần xác nhận, thì cô nhân viên đã chậm rãi đi ra, tay cầm một món đồ thêu thủ công tinh tế, lễ phục màu xanh ngọc được cắt may hoàn mỹ, trong khi đưa cho cô, đuôi mắt còn liếc nhìn vẻ khinh bỉ.

Khiết nhi tự biết mình có tính tình tốt, nhưng đối với sự đối xử này, không thể xem nhẹ được, thế là cô cố ý cân nhắc về lễ phục một chút, nói: "Để đảm bảo kích thước không có vấn đề, tôi muốn mặc thử ngay tại chỗ".

Mặt cô nhân viên hơi biến sắc, vẻ kiêu căng trên mặt lập tức rút đi, đổi lại bằng nụ cười giả dối. "Không thành vấn đề, mời".

Khiết nhi ngẩng cằm lên, ôm lễ phục đi vào buồng thay đồ, một khắc trước khi cánh cửa khép lại lén nhìn trộm cô nhân viên vì nhìn lầm mình mà cảm thấy thất vọng, tâm trạng của cô lập tức tốt lên.

May mà Martha năm nay mới mười lăm tuổi, chưa hoàn toàn dậy thì, theo kích cỡ lễ phục được đặt làm, cô mặc vào dĩ nhiên là hoàn toàn vừa người, thật không hiểu nên khóc hay nên cười?

Nói cách khác, vóc người của cô so sánh với người phương Tây mà nói, cùng cô gái mười lăm tuổi không có gì khác nhau, nghe có hơi thảm hại, không phải sao?

Khiết nhi thay xong lễ phục rồi đi ra khỏi buồng thay đồ, đang muốn hỏi cô nhân viên tấm gương dài ở đâu thì một người phu xe mặc đồ lộng lẫy đột nhiên liều lĩnh chạy vào tiệm may.

"Công tước phu nhân, thật xin lỗi tôi đã tới trễ." Phu xe tháo mũ hướng Khiết nhi nghiêng người tạ lỗi.

Cô nhân viên nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được chính mình mới vừa rồi thiếu chút nữa thì chọc giận nhân vật lớn.

Công tước phu nhân? Khiết nhi mở to mắt kinh ngạc.

Nhìn quần áo trên người gã đánh xe này không tầm thường, chắc hẳn là người của một vị quý tộc nào đó, nhưng có điều tuổi của hắn còn trẻ, vẻ mặt lại sợ hãi lo lắng, cô nghĩ, có thể là vừa mới được mướn, còn chưa có bước vào mối quan hệ, nên mới có thể nhận lầm người.

Nhưng, cô đúng là có gương mặt Đông Phương nha, có vị công tước nào sẽ cưới người phương Đông làm vợ?

Nghe thấy tiếng chuông đồng hồ treo tường trong tiệm may gõ vài cái, phu xe đâm hoảng nhảy dựng lên, thậm chí tức tốc kéo tay Khiết nhi xông ra ngoài.

"Xong rồi xong rồi! Không còn kịp rồi! Thực xin lỗi, công tước phu nhân, xin ngài nhất định phải thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ quanh quẩn đến rạp hát gần đó một chút thôi, không ngờ lại làm chậm trễ thời gian... Xong rồi xong rồi! Nếu không chạy đến kịp, tôi nhất định sẽ bị đuổi việc!"

Người phu xe lo lắng, ngay cả phép tắc cũng không màng tới, huống hồ Khiết nhi cũng không tức giận, thần kinh hắn cũng chỉ lo xúc tiến cho nhanh.

Khiết nhi bị hành động khoa trương của hắn làm cho tiến thoái lưỡng nan, bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào trước xe ngựa.

"Chờ một chút, anh hãy nghe tôi nói trước đã, tôi không…"

"Thật xin lỗi, công tước phu nhân, đã không còn thời gian!" Người phu xe đem cửa xe chạm trổ lộng lẫy hoa lệ đóng sầm lại, rồi nhảy lên trước ngồi, roi ngựa trong tay lên xuống một cái, xe ngựa màu vàng kim di chuyển như bay về phía trước.

Khi chiếc xe ngựa lần nữa dừng lại, Khiết nhi mới hoàn hồn trở lại từ trên đoạn đường rung lắc, đến giờ vẫn chưa hiểu rõ chính bản thân mình làm người ta nhầm lẫn thì phu xe đã đem cửa mở ra.

"Công tước phu nhân, đã đến rồi". Phu xe giơ tay lên lau trán, bộ mặt nhớp nháp treo một nụ cười nhẹ nhõm, hại Khiết nhi nhớ đến thế kỷ 21 hậu cần chạy quảng cáo nào đó, nhiệm vụ nhất định phải đạt tới số một này.

"Ở đây..." Khiết nhi hai tay thu váy bước xuống xe ngựa, ngỡ ngàng nhìn biệt thự lộng lẫy trước mặt, "Là đâu?"

"Ngài quên rồi sao? Là yến hội tiểu thư Caroline tổ chức ". Gã trẻ tuổi bất cẩn hấp tấp trỏ về đại sảnh biệt thự.

"Caroline?" Cái tên rất quen thuộc, hình như từng nghe ở đâu rồi thì phải?

"Ngài Công tước Holt đã tới trước rồi, phu nhân mau vào đi thôi." Phu xe thúc giục Khiết nhi vẻ mặt đang bối rối.

"Đợi đã, anh nhầm rồi, tôi không phải..."

Thật ra phu xe có nhận nhầm người cũng là chuyện có thể, bất kể là ở thế kỷ mười chín hay là thế kỷ hai mươi mốt, xem ra trong mắt người phương Tây, người phương Đông nhìn cũng gần giống nhau, tuyệt nhiên không phân biệt rõ ai là ai.

"Công tước phu nhân Holt đến!" Người gác cửa đột nhiên lớn tiếng công bố, làm Khiết nhi sợ tới mức ngực chấn động.

Làm sao giờ? Sự tình sao lại biến thành như vậy?

Khiết nhi thu lại váy, hoảng sợ bước vào biệt thự, nhìn tấm ảnh thế giới phù hoa di động trước mắt với những tóc tai quần áo thơm phức, liền tính muốn xoay người bỏ chạy.

"Lily?" Ngay khi cô quay người, ở xa truyền đến một giọng nói du dương dễ nghe, cô vừa quay đầu nhìn, thì thấy một người đàn ông cao lớn trẻ đẹp lịch sự đi tới.

"Ơ? Xin lỗi, tôi nhận lầm người." Worth vừa thấy mặt mũi cô, sắc mặt liền ngưng lại.

Mới vừa rồi nghe miệng người hầu đón khách ở cửa hô lớn công tước phu nhân Holt, hắn từ xa xa nhìn qua, ngắm thấy một mái đầu tóc đen tuyền xinh đẹp, khung xương lại đáng yêu tinh tế của người Đông Phương, trực giác đã nhận định là Lily của anh.

"Anh... Chính là công tước Holt?" Khiết nhi ngạc nhiên hỏi.

"Đúng. Xin hỏi cô là?"

Khiết nhi ngượng ngùng mắt nhìn xuống, rất xấu hổ nói: "Công tước phu nhân và tôi vừa trùng hợp đều ở trong tiệm may, phu xe hình như tìm nhầm người, cũng không nghe tôi giải thích, liền chở tôi lại đây..."

Worth nhăn mày."Có chuyện thế sao?" Không thể ngờ ngay cả hình dáng nữ chủ nhân của mình thế nào mà cũng lẫn lộn được, gây ra lầm lẫn lớn như vậy, gã phu xe này nên được dạy dỗ tốt một chút.

"Tóm lại, tôi thật xin lỗi." Khiết nhi khẽ khom người về phía Worth, hai gò má hiện lên hai đám mây hồng, vội vàng xoay người muốn bỏ đi, dưới chân lại đột nhiên vấp một cái.

"Coi chừng." Worth phát huy phong thái lịch lãm, vươn cánh tay đỡ lấy cô.

"Ôi chúa ơi! Xem là ai đến kìa?"

Khiết nhi nghe thấy giọng ngạc nhiên của người phụ nữ vang lên gần đó, mắt cá chân của cô hình như bị bong gân nên trong lúc nhất thời không cách nào tự mình đứng vững được, bàn tay nhỏ đành phải bám chặt vào cánh tay của Worth, ngước mắt lên nhìn về phía trước mặt.

Chỉ liếc mắt một cái, mà đã gần như cướp đi hơi thở của cô.

Simon đang dắt tay một cô gái tóc vàng, đôi mắt xanh lạnh lùng, gương mặt đẹp trai nhìn không ra vui vẻ hay giận dữ, quai hàm thon gầy cao ngạo giơ lên, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về trước khiến lòng người kinh hoàng.

“Gã khốn nhà Charlemagne”. Khiết nhi lạ lùng khi nghe thấy Worth phát ra tiếng càu nhàu khinh thường.

Ồ đúng rồi! Cô nhớ lại, nghe nói hai đại gia tộc Holt và Charlemagne là kẻ thù truyền kiếp, không tưởng được giờ phút này cô lại tận mắt xác nhận tin đồn này.

“Công tước Holt và ….. Công tước phu nhân?” Caroline ban đầu bất ngờ vì sự xuất hiện của Worth, dù sao mọi người đều biết cô là người của Simon, kết quả là ánh mắt lóe lên, sau khi nhìn rõ diện mạo của Khiết nhi, trong lòng lập tức căng thẳng.

"Không, tôi không phải..." Khiết nhi lúng túng nhìn xuống, đồng thời tránh đi ánh mắt lạnh lùng của Simon.

"À, cô là cô gái trồng hoa”. Khóe mắt Caroline thoáng nhìn như không có gì, thò người ra nhìn trộm người đàn ông tình tự bên cạnh.

Sắc mặt Simon lạnh lẽo, bộ mặt đẹp trai mềm mỏng mặc dù nhìn không ra vui vẻ hay giận dữ, nhưng vô cùng căng thẳng, lúc trông thấy tay Khiết nhi khoát lên cánh tay của Worth, quai hàm càng thêm căng ra.

Đó là hành động đè nén tức giận, chỉ sợ bên trong tức giận này, phần lớn xuất phát từ sự ghen tị.

Worth luôn luôn quan sát tỉ mỉ, chỉ cần nhìn kĩ, sẽ có thể từ trong ánh mắt tương tác kỳ lạ của ba người này, đánh hơi ra một ít đầu mối.

Mặc kệ sự việc bắt đầu thế nào, tóm lại, cô gái Đông Phương bị hắn ngộ nhận là vợ cùng với Simon, nhất định là có chuyện bí ẩn gì đó, hơn nữa giống như là có liên quan đến tình cảm vậy.

A, anh không quên, trước đó thính thủ hạ của Simon, vì làm vui lòng ông chủ, trên đường dám bắt đi cô vợ bé nhỏ thân yêu của anh, đặt cô lên giường của Simon.

Cũng không quên, lúc đó vì ngăn ngừa miệng của gã Simon khốn kiếp này, làm cho hắn về sau không bao giờ mượn cớ tìm Lily quấy rầy nữa, anh đã vô điều kiện hai tay dâng lên một tòa trang viên cùng một con tàu buôn, khi ấy trên mặt cái gã khốn kiếp này cười tươi đồng ý.

Worth sẽ không bao giờ quên. Khó được có cơ hội trời cho hoàn hảo như vậy, để anh có thể lấy lại một thành phố, tại sao phải lãng phí ?

“Cô ổn không?” Worth nhẹ nhàng đỡ Khiết nhi dậy, khẽ vòng một tay lên eo mảnh mai của cô, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo sít sao nhìn chăm chú một màn này.

"Cám ơn anh." Khiết nhi ngẩng đầu mỉm cười bối rối xin lỗi Worth.

“Công tước Holt biết cô ấy sao? Trước kia Khiết nhi là cô gái làm vườn nhà Charlemagne đó”. Thủ đoạn giao tế của Caroline luôn luôn hài hòa, nhưng khi nói về Khiết nhi thì lại lộ ra vẻ châm biếm, điểm này đã khẳng định suy đoán của Worth.

A, xem ra hôm nay là ngày tốt để tiêu diệt Simon – Charlemagne.

Worth đột nhiên nắm chặt cánh tay Khiết nhi, cô rất sợ hãi, theo bản năng giật mình ngửa đầu lên nhìn, thấy trong mắt “người có lòng tốt”, đầy mập mờ cùng mơ màng xa xôi.

Người có lòng tốt – Đôi mắt xanh của Simon rét lạnh, bàn tay cầm ly thủy tinh lặng lẽ bóp chặt.

"Tôi đương nhiên biết cô ấy." Worth mỉm cười vẻ khiêu khích khiến người ta chói mắt, tiện tay đem người đẹp Đông Phương ôm vào ngực, trong lòng vui vẻ nhìn sắc mặt Simon vừa u ám vừa nặng nề, hai ánh lửa bốc cháy trong mắt.

Sao hả, nhớ lúc trước anh nhìn thấy người phụ nữ yêu quý của mình nằm ở trên giường gã khốn này, tâm trạng cũng thế. Đồ khốn, đêm nay để mi nếm đủ đi!

“Khiết nhi là bạn đồng hành tối nay của ta”. Worth cầm tay Khiết nhi lên, nhẹ nhàng để rơi một nụ hôn lên mu bàn tay nhỏ mềm mại. Có thù tất báo, anh đối với vợ luôn trung thành không hề thay đổi, nhiều nhất chỉ ra vẻ thôi, sẽ không đi quá đà.

"Tôi, tôi..." Đầu Khiết nhi choáng váng, đầu tiên là bị phu xe hồ đồ mắt kém nhận lầm, giờ lại bị thành bạn đồng hành của một công tước, đây là thế giới gì? Thế giới bi thảm sao?

"Mới cưới không bao lâu, nhanh như vậy đã liền thay lòng sao?" Khóe miệng Simon nặng nề xoi mói, nụ cười lại lạnh như băng, làm người ta không rét mà run.

"Đàn ông luôn cần một chút không gian cho bản thân mình thoải mái". Worth thoáng hiện nụ cười tươi rói phóng đãng không bị ràng buộc.

"Tiểu thư Khiết nhi thật sự may mắn, lại có thể được làm bạn đồng hành với công tước Holt". Hai người đàn ông bên này đang lấy ánh mắt ra giao chiến, bên này Caroline cũng sử dụng nụ cười đùa giỡn, ngấm ngầm cười nhạo Khiết nhi.

Nhìn Caroline đang khoác chặt cánh tay Simon, ngực Khiết nhi chua xót, có cảm giác thở gấp gáp nhưng nghẹt thở. Cô tưởng mình có thể không sao, kết quả lại khó như thế.

"Nào, chúng ta nhảy một điệu" Worth nói thật tự nhiên với bạn đồng hành, nhưng đôi mắt chớp lên tia khiêu khích, lại nhìn thẳng Simon.

"Ơ, tôi...." Khiết nhi bối rối, Worth không có bất kỳ giải thích nào mà ôm lấy eo cô đi tới sàn nhảy phía trước.

Một đôi mắt lạnh như dao, nhìn dán vào bóng lưng hai người quá mức thân mật, nhìn bọn họ vui vẻ trong tiếng nhạc do đội nhạc trình diễn, khoác vai ôm ngang eo bắt đầu nhảy một điệu van.

Rắc rắc, ly thủy tinh trong tay Simon bị xuất hiện vết nứt, rượu vang đỏ chảy trượt xuống các đốt ngón tay trở nên trắng, tí tách rơi xuống đất.

"Ôi chúa ơi! Anh yêu, hãy cẩn thận tay của anh". Caroline vội vã gọi kẻ hầu, tiếp lấy cái ly thủy tinh nứt vỡ, lại dùng khăn mặt lau sạch lòng bàn tay cho anh ta.

Cảnh thân mật này, xuyên qua đám đông đang khiêu vũ, lọt vào trong mắt Khiết nhi, cô khép hai hàng lông mi xuống, dưới sự dẫn dắt của Worth quay một vòng tròn.

"Xin lỗi, tôi đã lợi dụng cô". Worth áy náy cười với cô. "Tôi chỉ muốn làm cho Simon tức điên, không phải có ý muốn đùa giỡn cô, đừng hiểu lầm".

"Tôi hiểu". Khiết nhi cười gượng, biết Worth lo cô hiểu lầm, xem ra anh ta rất yêu thương vợ mình mới đúng.

"Cô và gã khốn máu lạnh đó có chút hiểu lầm, hay nói là có dính dáng đến tình cảm, phải không?" Worth hỏi trúng tim đen.

"Không..... Tôi....." Khiết nhi nhất thời lúng túng nói không ra câu.

"Đừng lo, tôi ngó thấy cô và hắn có bí mật, chẳng qua là gã khốn đó lúc trước làm một chút việc khiến tôi hận thấu xương, đợi một lát tôi có thể sẽ làm một chút chuyện rất thất lễ, hi vọng cô có thể hiểu được".

"Chuyện thất lễ?" Khiết nhi không hiểu nhấp nháy mí mắt, một giây sau, Worth đã đưa bộ mặt đẹp trai lịch sự nghiêng trước chóp mũi cô, làm thế muốn hôn.

Ô! Mọi thứ đến quá đột ngột, sự phòng vệ của phụ nữ bị thất bại, Khiết nhi ngây người.

"Worth. Holt!" Câu gầm thét này, không hẹn mà cùng đến từ trong miệng một đôi nam nữ.

Simon đã giành bước trước Lily - Không, không chỉ là bước, mà là bước nhanh như chạy tới, trước khi môi Worth chạm vào môi Khiết nhi, Worth đã bị Simon nắm chặt cổ áo lên, hai người đàn ông quay sang đánh nhau.

"Chúa tôi!" Các tân khách sợ hãi hô lên, rối rít dạt sang một bên, nhường lại sàn nhảy cho hai người đàn ông đang vật lộn nhau trên đất như trên chiến trường.

Lily hai tay xách theo váy, nổi giận đùng đùng xông vào, bắt đầu la hét: "Simon, lần này tôi ủng hộ anh, đánh chết tên khốn hoang dâm này đi! Cho hắn một cú đấm! Đánh méo miệng hắn đi! Để hắn sau này méo miệng, xem hắn còn tán gái thế nào!"

Câu tán gái cuối kia là tiếng Hoa, Khiết nhi nghe xong đầu tiên là buột miệng cười, vài giây sau sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Lời nói này phải là người thế kỷ 21 mới hiểu được từ vựng này đi?

Khiết nhi ngạc nhiên gia nhập vào nhóm hỗn loạn kia, kéo tay Lily, dùng tiếng Hoa nói chuyện: "Cô sao lại biết từ tán gái này vậy?"

Lily hết sức tức giận liếc nhìn cô. "Nói nhảm! Cô không phải cô gái vừa rồi hắn bỏ rơi sao? Tiểu thư, tôi không biết cô là ai, nhưng cô hạ thấp sự phẫn nộ của tôi rồi! Worth là chồng tôi —— Chờ đã, cô cũng biết ý nghĩa của tán gái thế nào à?"

Ánh mắt hai cô gái ngay lập tức tỏa sáng, cảm giác quen thuộc không nói rõ được bao quanh cả hai người.

"Chẳng lẽ cô cũng từ......" Khiết nhi khó nén vui mừng, trong lúc vừa mới tỏ rõ thân phận, hai người đàn ông đang vật lộn đánh nhau trên mặt đất đột ngột tách ra.

Worth lau một chút máu rỉ ra ở khóe miệng, quần áo trở nên lộn xộn, hung dữ trừng mắt nhìn Simon, rồi mới kéo Lily đi ra ngoài, "Lily, em nghe anh giải thích....."

Khiết nhi ngượng ngùng đứng ngây tại chỗ. Vợ chồng này sao vậy? Sau khi làm cho trong này lộn ngược cả lên, bàn tay to dắt bàn tay nhỏ liền quay người đi mất.

Khóe mắt sáng thoáng nhìn, Simon giống như con thú nguy hiểm bị chọc giận, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh cũng bị thương, ánh mắt như có thể giết chết người, cô lập tức sẽ bị chết thảm.

Ngực nổi lên một trận hoảng loạn, Khiết nhi cảm giác được thì đã muộn để nghĩ đến tình trạng của mình, ớn lạnh bò lên sống lưng, cô xoay người muốn chạy trốn.

"Lần này, cô lại muốn cùng bỏ trốn với thằng con hoang nào nữa đây?" Giọng nói trầm như sét đánh, Simon kéo cánh tay Khiết nhi, trước mặt mọi người lôi ra khỏi phòng.

Simon lôi cô đến khu vườn sau viện cách xa ngôi biệt thự, khu vườn rất lớn, bụi hoa màu tím được cắt tỉa cẩn thận chen chúc thành một cái mê cung nhỏ.

Họ đang ở giữa không gian xanh dày đặc, bông hoa tím nhạt chen chúc ngay bên người, Khiết nhi lui về phía sau, lưng đã dán lên bụi hoa tím, phiến lá đâm vào làn da mềm mịn, dẫn đến một cảm giác kinh hãi.

Ánh mắt Simon rất hoang dã, tựa như con báo, theo dõi con thỏ nhỏ liều lĩnh, nhấp nháy tia sáng ác nghiệt vừa khát máu.

"Cô không phải muốn cùng tên con hoang nào bỏ trốn nữa đấy chứ?" Anh từng bước tới gần cô, bắt lấy hai tay đang muốn ngăn cản của cô, bóp chặt cổ tay trắng hơi run, lồng ngực ngang tàng không khách khí đè lên ngực cô.

Tim cô phập phồng lên xuống, từ đầu đến cuối truyền vào bộ ngực anh, anh nắm giữ từng phản ứng của cô trong nháy mắt.

"Thằng con hoang..... Anh nói đến Taylor sao?" Khiết nhi sợ hãi nhớ lại từng chút một ba tháng trước đây. "Anh ấy chỉ đưa tôi đến trạm xe lửa thôi, anh không làm gì anh ấy chứ?"

"Nếu tôi nói, tôi đã giết hắn rồi, cô sẽ thế nào?"

"Không!" Khiết nhi hoảng sợ lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi làm cho Simon liên tục cười nhạt.

"Yên tâm, hắn còn sống tốt". Simon lạnh nhạt nói. Khi anh phái thủ hạ tìm đến Taylor, cô cũng không có ở chung với tên nhãi kia, do đó anh mới bỏ qua cho thằng nhãi đó, chỉ đánh một trận đau nhằm trừng phạt thôi.

"Anh từng sai người tìm tôi?" Khiết nhi nuốt xuống cổ họng khô khốc.

"Em tin rằng, một kẻ đầy tớ không quan trọng, đáng giá để tôi lãng phí thời gian và tiền bạc, cho thủ hạ đi tìm sao?" Simon cười nhạo, vừa bắt đầu đưa thân phận kia ra để lăng nhục cô, mượn việc này che dấu lòng mình.

Anh đương nhiên từng phái người đi tìm cô, lật toàn bộ Luân Đôn lên, nhưng trước sau vẫn tìm không thấy cô.

Lúc đó những người gác cửa và bảo vệ nói, cô cùng đi với cái thằng nhãi tên gọi Taylor, hai người dường như rất thân mật, còn nói thêm đã đặt phòng khách sạn, một lời nhận xét kia làm anh tức giận, thiếu chút thì đem cả trang viên san bằng mặt đất.

Cô vừa biến mất, ngực anh giống như bị đào rỗng, linh hồn quấy nhiễu không yên, tức giận, lo lắng, ghen tuông tất cả trộn lẫn vào nhau.

Buồn bực đến mức nổ tung mà không thể xả được, chỉ có thể lần nữa nhẫn nại chịu đựng, lúc đêm khuya yên tĩnh, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh kỳ lạ.

Cô đáng yêu xinh đẹp, đang dựa vào trong lòng người đàn ông lạ, cười duyên với người đàn ông kia, cô giúp người đàn ông ấy trồng hoa, lau mồ hôi trán, cởi cúc áo....

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Tim Khiết nhi đập khiếp sợ nhìn Simon nghiến răng cúi đầu chửi rủa, cô không nhẫn nại được lui ra sau chút, bụi hoa phía sau lại đâm vào lưng vừa tê vừa ngứa.

"Đủ..... Đủ chưa? Tôi biết tôi không thân phận không tư cách, tôi chỉ là một tên đầy tớ, anh có thể cách xa tôi một chút được không? Tôi sợ tôi sẽ làm dơ bẩn thân phận cao quý của anh".

Cô có lẽ không hiểu được, cô run run đôi môi hồng mềm mại, cặp mắt đen nhấp nháy ướt át, dáng điệu phảng phất như chớp mắt là sẽ rơi xuống giọt nước, có bao nhiêu đau khổ đáng thương, lại có thể...... Làm cho người ta yêu thương đến bực nào.

Cặp mắt sáng của Simon u ám, ngón cái nắm cái cằm nhỏ mềm của cô, làm cô không thể cúi mặt xuống, sợ hãi quai lại nhìn anh.

"Em đã để bao nhiêu người nhìn thấy qua dáng điệu này rồi? Hửm?" Ngón cái nặng nề ấn một cái, hàng lông mày đẹp đẽ nhăn lại, anh nén cơn giận hỏi câu khiến cô ngẩn ra.

Anh hỏi vậy là ý gì? Anh đang nghi ngờ cô dùng chuyện này đi dụ dỗ đàn ông..... Hay là cám dỗ anh?

Nhục nhã và xấu hổ lúc trước lập tức dâng lên, tất cả ầm ầm tấn công, cô cắn môi dưới, trong mắt mơ màng chút nước, như mảnh thủy tinh bị vỡ, lóng lánh tia sáng chói mắt.

"Anh bỏ tay ra! Tôi không muốn cám dỗ anh! Là anh dọa nạt tôi, cho nên tôi mới sợ hãi như thế, những người khác không giống như anh, vừa thất thường vừa thích nhục nhã tôi!"

Không biết sức lực ở đâu đến, Khiết nhi tức giận đẩy ra lồng ngực hùng hậu kia, xoay người muốn tránh khỏi hơi thở đầy nam tính của anh, vừa pha lẫn mùi bụi hoa tử đinh hương.

“Anh còn chưa trừng phạt em, em lại muốn trốn đi đâu?” Simon xoay cánh tay, đem cô kéo vào trong lòng mình, bóp chặt cái quai hàm của cô mở ra, nghiêng người che lại đôi môi muốn hét to của cô.

Mùi hương nam tính mát lạnh thổi vào miệng, anh ngậm lấy môi dưới run run của cô, lưỡi thăm dò tô vẽ, mút thật sâu, rồi mới cạy ra hàm răng trắng, đem lưỡi xâm nhập vào nơi trơn mềm này.

Bàn tay to bóp chặt quai hàm đổi thành bưng lấy khuôn mặt xinh xắn của cô, anh từ nông đến sâu, điên cuồng mút lấy, lưỡi nóng rực quấn quanh cái lưỡi nhỏ mềm thơm, ngậm nhấm nháp đầu lưỡi, hết sức kiềm chế khơi gợi ham muốn.

Cô nghe môi lưỡi của chính mình bị anh mút phát ra tiếng vang, hai má lập tức ửng hồng.

Cô muốn kháng cự, muốn hung hăng cho anh một tát nhưng oán giận quá nhiều, cuối cùng hóa thành một tiếng còn mềm mại hơn so với nước.

Simon không cách nào chế ngự bản thân mà bú mút cô, giống như là muốn đem từng giọt ngọt ngào nơi miệng thơm tho đều hút sạch, cánh tay ở trên hông cô bất ngờ vòng thật chặt, cô bị giữ chặt trong lòng anh, không chỗ nào trốn được.

Anh đang nếm đôi môi cô một loại mùi vị kỳ diệu.

Đó là một loại, có chút chua xót, có chút ngọt, có chút đắng, có chút chát ….

Mùi vị nhớ nhung.