Từng Chút Từng Chút Một Yêu Nàng

Chương 10




“Tướng công,chàng lại muốn đi ra ngoài sao?” Ngày hôm qua tham gia lễ mừng, cùng người khác tỷ thí, lúc về lại bị Sở Dịch yêu cầu vô độ, Song Song có chút mệt mỏi.

“Ừ.”

“Thiếp cũng muốn đi.”

“Ta phải vào cung.”

“A! Vậy thiếp ở nhà được rồi, hoàng đế bảo chàng đi làm gì?”

“Không biết.”

“Vậy chàng đi rồi về kể cho thiếp.”

“Nàng nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.”

***

“Hoàng thượng, đột nhiên tuyên thần tiến cung vì có chuyện phát sinh sao?”

“Ngươi còn nhớ thủ lĩnh Lang tộc Đồ Cáp Ngươi?” Hoàng đế mở miệng hỏi Sở Dịch.

“Đương nhiên nhớ, hắn chết dưới kiếm thần.”

“Vậy ngươi còn nhớ “Thiên mặt lang quân”?”(*)

“Nhớ, chính tay thần bắt được hắn, nhưng đồng bọn hắn lại chạy thoát.”

“ “Thiên mặt lang quân” thú nhận hắn là người của Đồ Cáp Ngươi.”

“Vậy chính là nói Đồ Cáp Ngươi muốn áp sát hoàng thượng.”

“Đúng vậy. Vậy ngươi cũng biết bên người hắn có một tổ chức bí mật toàn những kẻ liều chết (tử sĩ) ?”

“Thần không biết. Nhưng lúc đó bộ hạ của hắn đều bị tiêu diệt hết, hiện tại có thể đoán rằng những kẻ chạy thoát lần trước là tử sĩ?”

“Không sai. Trẫm nhận được tin ngầm báo, gần đây có một nhóm người lai lịch bất minh lẻn vào trong thành, ta nghĩ bọn họ rất có thể là người của tổ chức kia. Mục tiêu là trẫm, cũng rất có thể là ngươi, mục điích của chúng là báo thù cho đầu lĩnh. Trong cung canh giữ nghiêm ngặt, lại có đại quân bảo hộ, bởi vậy mục tiêu của chúng phần lớn là ngươi.”

Hoàng đế mong muốn Sở Dịch chuẩn bị tốt.

“Hoàng thượng, tình báo có thể tin được không?”

“Đương nhiên, ngươi nghĩ người của Trẫm đều ăn không ngồi rồi chắc?”

“Hoàng thượng yên tâm, mấy con cá nhỏ lọt lưới không xứng vào mắt thần!” Sở Dịch cũng không lo lắng cho mình, hắn lo lắng chính là những người khác trong phủ.

“Để ngừa vạn nhất, ngươi cũng phải chuẩn bị thật tốt đi.” (Vạn nhất: chẳng may, không may.)

“Tuân lệnh. Vậy thần xin cáo lui.”

Trở lại phủ, lòng Sở Dịch có chút trầm trọng, hắn không cho phép bất cứ người nào dám thương tổn người nhà của hắn. Gia đình là thứ tốt đẹp nhất! Hắn không cho phép có người phá hư.

“Sao vậy đại ca, vẻ mặt ngưng trọng thế, Hoàng đế lại muốn ngươi xuất chinh sao?” Tiêu Ngọc Long nhìn Sở Dịch lo lắng , mở miệng hỏi.

“Ngọc long, Thạch Phi, ta cần các ngươi giúp, trong khoảng thời gian này, phải mật thiết chú ý tất cả mọi chuyện trong phủ, ta nghĩ sắp có phiền phức.”

“Nghĩa bất dung từ (*), muốn chúng ta làm thế nào?” Thạch Phi hỏi.

Tiêu Ngọc Long cũng không dám đùa giỡn, nghĩ sự tình không đơn giản, ba người bắt đầu thương lượng.

Song Song nghĩ, Sở Dịch, Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi mấy ngày nay cứ thần thần bí bí, hơn nữa Sở Dịch lại còn dặn đi dặn lại, nói nàng không được chạy loạn ra ngoài, trái lại phải ngồi yên ở nhà, hậu viện cũng phải ít đi. Hắn lại không nói vì sao! Nam nhân ai cũng không tránh khỏi có chút bá đạo.

Không chạy loạn thì không chạy loạn, tốt nhất cứ quay về với “chính nghĩa”, nằm ở trên giường là thư thả nhất.

Sở Dịch từ Tử Vân cư trở về, thấy Song Song nằm trên giường, không khỏi nở nụ cười, tiểu nữ nhân của mình gần đây rất thích nằm lì trên giường.

Cởi giầy, lên giường nhẹ nhàng ôm lấy Song Song, bắt đầu cọ cọ cổ Song Song.

“Ha ha, ngứa quá!” Song Song trong mộng đẹp cứ thấy ngưa ngứa, khanh khách cười.

Sở Dịch thấy Song Song không hề có dấu hiệu tỉnh lại, hung hăng hôn môi Song Song, mút vào.

Ưm! Song Song có chút khó thở, mở choàng mắt: “Dịch, trở về lúc nào?” tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng Sở Dịch, thân thể tự nhiên mà chui vào lòng hắn.

“Mới về.” Sở Dịch vuốt ve mái tóc mượt mà của Song Song.

“Dịch, thiếp còn muốn ngủ.”

“Không được!”

“Nhưng mà người ta rất mệt!”

Sở Dịch vẫn ôm Song Song, đầu lưỡi ướt át lập tức chui vào miệng nàng, dây dưa, bàn tay xấu xa xoa xoa thân thể Song Song, thâm nhập vào trong quần áo của nàng.

Song Song thở hổn hển, người bắt đầu nóng lên.

“Dịch, hiện tại là ban ngày.”

Sở Dịch không cho nàng nói tiếp, không để nàng có sức nói, hắn thật muốn yêu nàng…

Khoảng thời gian này, chuyện của Tả Mai Nhi chiếm phần lớn thời gian của hắn, hắn không có nhiều thời gian cùng Song Song. Nàng không trách hắn, không làm loạn lên, không ghen tuông, Sở Dịch biết là Song Song săn sóc hắn, nàng không muốn hắn phiền lòng, một người tri kỉ như vậy, bảo hắn sao có thể không thích! Thế nhưng hắn cũng biết nhiều ngày qua Song Song phải chịu không ít ủy khuất…

“Phu nhân, ăn một chút!”

Tiểu Ngọc đứng bên giường.

“Đến giờ ăn rồi sao? Tướng quân đâu?” Song Song nghĩ có chút khó chịu, dạ dày là lạ, đầu cứ ong ong, hữu khí vô lực hỏi Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc khó xử nói: “Có thể tướng quân ở… ở…”

Song Song nhìn vẻ khó xử của Tiểu Ngọc, đoán Sở Dịch hẳn là ở Tử Vân cư. Ánh mắt không khỏi có chút mất mác.

“Tiểu Ngọc, ta không muốn ăn.” Song Song hơi đau đầu.

“Phu nhân làm sao vậy?” Tiểu Ngọc bước lên đỡ lấy Song Song.

“Không biết, thân thể có chút khó chịu mà thôi.” Song Song cũng không rõ chuyện gì xảy ra.

“Phu nhân, hay là để đại phu nhìn một cái.”

“Cũng tốt.” Song Song cũng hiểu được mấy ngày hôm nay cơ thể khác lạ, cả người buồn bã ỉu xìu.

“Vậy ngài nghỉ ngơi một chút, có muốn báo tướng quân một tiếng?”

“Quên đi, trước đừng nói cho hắn, tìm một đại phu đã.”

“Vậy nô tỳ đi ngay.” Tiểu Ngọc vội vàng đi ra.

Chỉ chốc lát, đại phu đến, bắt mạch xong, cười ha hả nói: “Xin chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai rồi, hài tử đã hơn một tháng.”

Trong bụng có một sinh mệnh đang dần lớn sao? Song Song nghi hoặc. Đã hơn một tháng, đó không phải là lần Sở Dịch xuất chinh trở về, là ông trời ban thưởng cho hai người một lễ vật sao? Song Song được hạnh phúc bao quanh, kinh ngạc vuốt ve bụng. Nơi này có hài tử của nàng cùng Sở Dịch!

“Tiểu Ngọc dẫn đại phu đi trướng phòng lĩnh tiền, tiện thể tiễn đại phu một đoạn.” Nói xong Song Song đi trước một bước ra ngoài, nàng muốn đi tìm Sở Dịch, muốn nói tin vui này cho hắn. Thế nhưng nàng không biết Sở Dịch nghe xong có vui vẻ không, vì cho tới bây giờ hắn chưa từng đề cập tới chuyện có muốn hay không hài tử.

“Phu nhân đi chậm một chút!” Tiểu Ngọc nhìn Song Song bước đi vội vã không khỏi mở miệng nhắc nhở.

Đi tới Tử vân cư, Song Song định đẩy cửa mà vào, qua cánh cửa khép hờ, lại nhìn thấy cảnh tượng làm cõi lòng nàng tan nát.

Tả Mai Nhi xích lỏa, hai tay ôm chặt Sở Dịch, đầu tựa vào ngực hắn.

“Sở đại ca, ta thích ngươi, ngươi cưới ta có được hay không?” là tiếng Tả Mai Nhi.

“Ta hứa với Song Song, không cưới nữ nhân khác, Mai Nhi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.” Sở dịch nhìn Mai Nhi bị hắn đẩy ra rồi lại như điên nhào vào lòng hắn, không biết làm thế nào cho tốt. Hắn sợ thương tổn nàng.

“Thế nhưng lúc cha lâm chung, chẳng phải ngươi cũng đáp ứng cha sao?” Tả Mai Nhi vừa khóc vừa nói.

“Sao ngươi biết?”

“Ngày đó ta tình cờ nghe được, ta không phải cố ý, chỉ là lúc đi tìm ngươi không cẩn thận nghe được. Sở đại ca, Mai nhi chỉ cần ngươi, không cần người khác.” Nói xong lại gắt gao ôm lấy Sở Dịch.

Song Song chỉ cảm thấy khó thở, tan nát cõi lòng, tâm cũng chết. Bọn họ ôm nhau thân mật như vậy. Hắn từng đồng ý chuyện đó? Hắn hứa sẽ cưới Mai Nhi? Vậy vì sao hắn không nói cho nàng? Vì chờ lúc thích hợp ư?

Ôm cõi lòng đau đớn, Song Song thất thểu bước về Thính Vũ hiên.

Tâm trạng vỗn dĩ vui vẻ hạnh phúc là thế, đột nhiên biến thành đau đớn khôn nguôi. Ngồi trên giường, nước mắt Song Song như hạt châu từng hạt từng hạt rơi xuống không ngừng, không thể khống chế, không ngừng lau lại không ngừng chảy xuống.



“Mai Nhi, ta không thể cưới ngươi nhưng chỉ cần ngươi vẫn còn cần ta, ta sẽ vẫn chăm sóc cho ngươi, sau này ngươi nhất định sẽ gặp một người nam nhân yêu ngươi.”

“Không! Sở đại ca, ta không muốn ai khác, ta chỉ muốn ngươi!” Tả Mai Nhi không chịu buông tha, ôm Sở Dịch đau khổ cầu xin.

“Lòng ta sẽ không thay đổi, ngươi cần yên lặng suy nghĩ một chút, ngày mai ta trở lại nhìn ngươi.” Sở Dịch nói xong liền đẩy Mai Nhi ra, đi nhanh rời khỏi…

Thính Vũ hiên, Song Song đang khóc, nước mắt cứ chảy xuống.

“Song nhi, sao lại khóc?” Sở Dịch về thấy Song Song ngồi trên giường, khóc một mình, lại không biết nói cái gì.

Song Song nhìn Sở Dịch mỉm cười, lệ vẫn rơi: “Thiếp không khóc, hình như bụi bay vào mắt, vẫn rơi lệ, tưởng chừng không thể ngừng.”

“Nói cho ta biết, làm sao vậy?” Sở Dịch dùng bàn tay có chút thô ráp lau nước mắt cho Song Song, nhưng những hạt châu vẫn tiếp tục rơi xuống.

“Chết tiệt! Đừng khóc nữa được không, nàng khóc làm lòng ta rối loạn, nói cho ta biết có chuyện gì?” Sở Dịch gầm nhẹ một tiếng, đem Song Song ôm chặt vào ngực, không rõ vì sao Song Song rơi nước mắt, tim hắn như ngừng đập, đau đớn, không biết làm sao, thầm nghĩ cô gái nhỏ trong lòng ngừng khóc.

“Thực sự không có gì, xin lỗi! Làm chàng lo lắng rồi!” Song Song nỗ lực ức chế nước mắt đang tuôn ra, miễn cưỡng cười.

“Đừng khóc nữa, nàng có biết nàng khóc làm ta tâm hoảng ý loạn không, nàng không muốn nói ta sẽ không hỏi, thế nhưng cầu nàng đừng khóc nữa, nước mắt của nàng sắp thành sông cuốn ta đi mất!” Sở Dịch hoảng loạn kiên trì dỗ dành Song Song, thầm mong nước mắt nàng rơi ít một chút.

Nếu cứ mãi mãi dựa vào nhau như thế này, cứ gần nhau như thế này, không có người khác, chỉ có nàng cùng người nàng yêu, thật là tốt biết bao!

Cứ như vậy thật tốt! Sở Dịch rất tự tin có thể bảo vệ thật tốt thê tử của mình, đương nhiên vốn hắn cũng đã có khả năng này, giờ lại thêm Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi tương trợ, sẽ không có chuyện vạn nhất! Thế nhưng người tính sao bằng trời tính, luôn luôn có những chuyện ngoài dự tính của người ta.

…….

“Sở đại ca! Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi nói có chuyện muốn tìm ngươi.” Tả Mai Nhi thấy Song Song vẻ mặt hạnh phúc ngồi trên bàn đu dây, Sở Dịch nhẹ nhàng đẩy đu, ngực đố kị phát đau nhức.

“Sao bọn họ không chính mình tới?” Sở Dịch đối Tả Mai Nhi quấy rối có chút không hờn giận.

“Vốn bọn họ cũng muốn tới, lại thấy ta cũng đến, đã bảo ta tiện thì nói với đại ca.”

Sở Dịch có chút khó chịu, hôn nhẹ trán Song Song, rời đi.

“Thế nào? Muốn nói gì với ta sao?” Song Song thực không muốn một thân một mình gặp Tả Mai Nhi.

“Ngươi hẳn là không biết, Sở đại ca hứa với cha ta, hắn sẽ thú ta.” Tả Mai Nhi đi thẳng vào vấn đề, nàng không thể chờ thêm nữa.

“Vậy thì thế nào?” Song Song không thèm để ý, cười nhẹ, nghĩ đến ngày nào đó Sở Dịch cự tuyệt. Ngày hôm nay Tả Mai Nhi đến tìm nàng, thế nào? Là mong nàng đồng ý chắc?

“Ngươi hẳn là biết Sở đại ca là người coi trọng lời hứa, hắn đã hứa với cha ta, nhất định sẽ không thất hứa.”

“Đã như vậy ngươi tới tìm ta làm gì, sợ ta cản trở ngươi sao? Yên tâm, nếu như Sở Dịch nhất quyết muốn cưới ngươi, ta sẽ buông tay, vì hắn cũng không phải nam nhân ta cần, ta cần một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu ta, không phải một kẻ thê thiếp thành đàn, ngươi đến tìm ta, giúp ta hiểu một chuyện, đó chính là làm ta càng thêm khẳng định Sở Dịch là nam nhân ta cần, không phải sao?” Lòng Song Song lúc này thật vui sướng, nàng đã biết Sở Dịch chỉ cần nàng, vậy nàng còn thương tâm làm cái gì, chỉ là ngờ vực không căn cứ.

“Ngươi!… Ta sẽ không buông tay đâu!” Tả Mai Nhi tức giận nói, Song Song nói trúng chỗ đau của nàng.

Song Song không muốn nhiều lời, vốn định đi trước, đã thấy mấy đạo bóng đen lao tới chỗ các nàng. Cảm giác được ý đồ bất thiện, Song Song cả kinh vội vàng kéo Tả Mai Nhi lại, rất nhanh tránh ra.

Song Song nhìn mười mấy hắc y nhân trước mặt, đều sát khí đằng đằng, tay cầm vũ khí, nghĩ chắc chắn là chuyện không tốt, “Các ngươi là ai, muốn làm gì?”

Tả Mai Nhi sợ đến ngây người, vội vàng trốn sau lưng Song Song.

“Nhiều lời! Nạp mạng đi!” Một kẻ dẫn đầu trong đám hắc y nhân lên tiếng.

“Ha! Vậy phải xem bản lĩnh các ngươi!” Song Song cố giữ vững ổn định.

Nàng lo lắng là những kẻ này quá kích động mà cùng một lúc tiến lên vài tên, cứ như vậy sẽ không có phần thắng. Nếu như bình thường nàng có thể chống đỡ được một lúc, nhưng hôm nay còn dính một người không biết võ công Tả Mai Nhi, hơn nữa nàng đang mang thai, sợ rằng không thể chống đỡ được bao lâu.

“Đừng nghe các nàng nhiều lời vô ích, trực tiếp giết luôn đi!” Kẻ kia tiếp tục nói.

“A! Đừng giết ta, ta không nhận ra các ngươi, cùng các ngươi không thù không oán, cầu các ngươi buông tha ta!” Tả Mai Nhi vô cùng hoảng sợ, nàng hoàn toàn không muốn chết, cũng không muốn một cái chết không rõ ràng thế này, run run cầu xin.

“Hay là cứ giữ các nàng lại còn có lúc dùng, nghe nói Sở Dịch có một thê tử xinh đẹp như hoa không phải sao? Nhìn các nàng hai người cũng có thiên hương tư sắc, quần áo cũng không giống của hạ nhân.”

“Hai người các ngươi là gì của Sở Dịch?” Nam nhân dữ tợn kia chỉ kiếm vào ngực Song Song hỏi.

“Ta không phải là người trong phủ, nàng… nàng mới là thê tử của Sở Dịch, các ngươi… các ngươi muốn bắt đã bắt được nàng rồi, buông tha ta.” Tả Mai Nhi phía sau lắp bắp nói.

Tả Mai Nhi sẽ nói như vậy, Song Song dường như cũng sớm đoán được, cũng không quá mức kinh ngạc, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tả Mai Nhi, hướng nam nhân dữ tợn nói: “Đúng, ta là thê tử của Sở Dịch, nàng ta chỉ là người ngoài, muốn giết muốn bắt ta mặc các ngươi, thả nàng đi.”

Làm như vậy cũng không phải Song Song tốt bụng gì, cũng không phải nàng quá thiện lương, Tả Mai Nhi là người Song Song ghét nhất, nhưng nàng nghĩ đến Tả Thanh Vân, nghĩ tới Sở Dịch, nếu như Mai Nhi gặp bất trắc gì, thống khổ hổ thẹn chính là Sở Dịch, cũng có lỗi với Tả Thanh Vân nơi chín suối. Hơn nữa đây là nhà của nàng và Sở Dịch, nàng cũng không muốn liên lụy tới người khác.

“Đừng dài dòng, bắt sống cả hai người cho ta!” Nam nhân dữ tợn ra lệnh một tiếng, một hắc y nhân xông lên định bắt Song Song, cũng không ngờ, Song Song vừa che chở Tả Mai Nhi vừa chống đỡ, nhẹ nhàng né tránh mấy chiêu tấn công tới.

“Không ngờ con đàn bà này cũng có công phu!” Hắc y nhân hô lên.

Nam nhân dẫn đầu có chút không chờ được, thét: “Lề mề cái gì, nhanh lên!”

Mấy hắc y nhân đồng loạt tiến lên, Song Song vừa che chở Tả Mai Nhi vừa che chở thai nhi, tay không vũ khí Song Song khó tránh được cái này mất cái khác, thấy Tả Mai Nhi bị một hắc y nam tử nắm, nàng quýnh lên, liền bị một tên khác giơ quyền đánh thẳng vào bụng.

“A!” Song Song đau đớn kêu lên, chấn động lui về phía sau mấy bước,chạm vào rào chắn. Đối mặt là vách núi, đã không còn đường thối lui nữa…

Song Song xoa xoa bụng, tựa người lên rào chắn, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn.

Sở Dịch biết Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi không tìm hắn, vậy Tả Mai Nhi để hắn rời đi, là vì cái gì?

Hay là Mai Nhi muốn nói việc không nên nói cho Song Song, Sở Dịch vội vội vàng vàng chạy tới hậu viện, Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi thấy vẻ lo lắng của Sở Dịch, nghĩ có chuyện phát sinh, cũng vội theo sát.

“Có sát khí!” Sở Dịch đột nhiên nói nhỏ, thi triển khinh công, phi thân nhảy vào hậu viện. Tiêu Ngọc Long, Thạch Phi cũng không dám phớt lờ vội vàng theo.

Hắc y nhân cũng cảm thấy có ba người đến.

“Song nhi!” Sở Dịch lo lắng gọi Song Song, hắn không thèm để ý tới hắc y nhân, chỉ để ý tới Song Song đang lâm vào nguy hiểm.

“Mục tiêu của các ngươi là ta, không phải muốn báo thù cho thủ lĩnh sao, Đồ Cáp Ngươi là ta tự tay giết chết, không liên quan người khác.” Sở Dịch nhìn mười mấy hắc y nhân trước mắt, đoán chắc là tử sĩ.

“Tin tức thật nhanh, đã biết chúng ta là ai! Ha ha! Ngươi có ta cách gì bảo ta thả người! Trái lại chỉ cần ngươi hợp tác, ta có thể thả các nàng, nếu không hai tiểu nương tử mất mạng thì đứng có trách ta.” Một nam tử vóc người thấp bé nói.

“Sở đại ca, cứu ta, ta không muốn chết! Hu hu!” Tả Mai Nhi sợ đến hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy Sở Dịch xuất hiện, vội vã cầu cứu.

“Ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, ta giết chết ngươi!” Sở Dịch oán hận kêu. Hắn hận không thể lập tức tiến lên lập tức đoạt lại Song Song, rồi lại sợ làm thế lại hại Song Song cùng Mai Nhi. Vì tức giận mà hai tay nắm chặt đến run run.

“Dịch, không được tin bọn họ nói, ta không muốn liên lụy chàng, chàng động thủ đi, giết bọn họ!” Song Song hữu khí vô lực nói. Nàng không muốn thành sợi dây trói buộc hắn.

“Con đàn bà thối tha này, im miệng cho ta!” “Bốp”, nam nhân dữ tợn tát mạnh Song Song một cái.

Sở Dịch giận dữ tới cực điểm, liền rút nhuyễn kiếm ở thắt lưng, hắn muốn giết tất cả những kẻ dám đả thương Song Song.

“Không nên hành động thiếu suy nghĩ thế, ta sẽ giết các nàng rồi sau đó làm cá chết lưới rách!Ha ha!” Nam nhân dữ tợn điên cuồng cười nhạo, đặt kiếm lên cổ Song Song.

“Đại ca, đừng xúc động, cẩn thận bị thương chị dâu!” Thạch Phi có chút sốt ruột khuyến cáo Sở Dịch.

“Nói đi, các ngươi muốn ta làm gì?” Sắc mặt Sở Dịch lắng xuống, mở miệng hỏi.

“Ha, cao ngạo như vậy, ta muốn ngươi quỳ xuống, hướng chúng ta dập đầu, hướng thu lĩnh chết đi của chúng ta dập đầu, quỳ xuống! Có nghe không?” Vẻ mặt dữ tợn trên mặt tên hắc y nhân kia càng lúc càng dọa người, cuồng loạn hô.

Cai gì? Song Song nhìn nam nhân trở nên điên cuồng, không khỏi ngây người, hắn bắt Sở Dịch quỳ xuống, Dịch của nàng kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo như vậy, mà lại bắt hắn quỳ một đám người khốn nạn, còn tàn nhẫn hơn một kiếm giết hắn.

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi cùng nhau quát lên.

Sở Dịch nhịn xuống sát ý, tay nắm chặt chuôi kiếm, mắt bừng bừng lửa giận, chuẩn bị quỳ xuống thì nghe Song Song hô to.

“Sở Dịch, thiếp không cho chàng quỳ, không được! Đường đường một nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, sao lại có thể quỳ lũ này, bọn chúng không xứng, Dịch, ta không muốn, ta thà chết cũng không muốn…” Song Song vừa khóc vừa lắc đầu, nàng không thể để Sở Dịch chịu nhục nhã như vậy.

Tê! Là Nam nhân dữ tợn, một kiếm hướng mặt Song Song. Hiển nhiên Song Song nói như vậy đã chọc giận hắn.

Máu theo khuôn mặt tái nhợt nhưng mĩ lệ chảy xuống, Song Song không thể vì đau đớn mà kêu lên. Còn lại Tả Mai Nhi, bồng thấy trước mắt tối sầm, lại ngất đi.

“Dừng tay, ta quỳ!” Sở Dịch đau lòng quá, nhìn người mình yêu chịu đau đớn, tất cả kiêu ngạo vứt sang một bên. Đúng vậy, người hắn yêu nhất. Vì người hắn yêu nhất, có phải quỳ, cũng đáng giá!

Song Song nhìn Sở Dịch quỳ trên đất, chỉ có nước mắt mới có thể giải tỏa tâm tình lúc này của nàng.

Tiêu Ngọc Long, Thạch Phi muốn tiến lên ngăn cản, bị Sở Dịch phất tay lui xuống.

Bụng Song Song quặn đau từng cơn, hài tử muốn rời đi nàng sao?

“Ha ha!… Thật không ngờ vì một nữ nhân, đường đường một đại tướng quân phải quỳ xuống!” Nam nhân dữ tợn lại cười điên loạn, nói: “Ta muốn ngươi tự sát bằng chính kiếm của ngươi, chỉ cần ngươi chết trước mặt ta, ta sẽ thả hai nữ nhân này.”

“Haha…Chết có là gì?” Sở Dịch ngửa mặt lên trời cười to.

“Sở Dịch, không được!” Tình thế cấp bách, Song Song liền gọi cả họ tên Sở Dịch.

“Chàng nguyện ý vì thiếp mà chết?” Song Song hỏi bình tĩnh như vậy, trong mắt đã lấp lánh nước.

“Chết cũng không tiếc, nếu nàng chết có gì đáng sống?” Sở Dịch kiên định trả lời.

“Dịch, có một câu của chàng, Song Song chết cũng không có gì nuối tiếc, Dịch, biết không, thiếp yêu chàng, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, thiếp đã yêu chàng!” Song Song nở nụ cười tuyệt đẹp, thân thể lùi về phía sau, nhảy xuống thâm cốc, kiếm cứa vào cổ nàng một đường, nàng cứ như thế rơi vào Hồ Điệp cốc mà nàng thích nhất…

……..

Tiêu Ngọc Long, Thạch Phi sớm đã chờ đợi thời cơ, chỉ là không biết lúc này làm người ta cỡ nào thương tâm… Không do dự, cầm nhanh vũ khí đã chuẩn bị từ trước, tiến lên.

“Không, Song nhi! Sao nàng lại làm thế? Bày tở tình cảm xong bỏ lại ta một mình!” Sở Dịch nhìn trừng trừng Song Song ngã xuống, gào thét xông lên phía trước.

“Ta bắt các ngươi đền mạng!” Sở Dịch điên cuồng giơ kiếm, đánh về phía hắc y nhân. Song nhi đã chết hắn còn bận tâm cái gì, hắn sẽ đi cùng nàng!

Hắc y nhân không ngờ tình huống lại thành như vậy, đúng vậy, không ai ngờ Song Song lại làm thế, tựa vào rào chắn, trái phải đều bị hắc y nhân vây quanh, nàng đã biết không thể tiến, chỉ có vách núi là đường duy nhất.

Nhất thời bọn tử sĩ có chút ngây người cũng hoảng loạn, Tiêu Ngọc Long nhân lúc loạn đoạt lại Tả Mai Nhi, mà Sở Dịch như phát điên, giơ kiếm hướng địch nhân, một phát lại một phát, trí mạng. Thạch Phi bên cạnh hỗ trợ Sở Dịch. Từng tên hắc y nhân ngã xuống, co quắp biến thành Tử thi thực sự.

Sở Dịch lảo đảo bước, hướng tới rào chắn.

“Song nhi! Nàng cứ đi như vậy sao, nàng chết rồi ta sống làm cái gì?” Sở Dịch bi thống lẩm bẩm.

“Song nhi, ta đến cùng nàng!” Ngay lúc Sở Dịch định nhảy xuống, một quả đấm mạnh mẽ giáng vào gáy.

“Đại ca, xin lỗi. Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết thế này.”

Thạch Phi đỡ Sở Dịch.

Tiêu Ngọc Long khiêng Tả Mai Nhi về tiền viện.