Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 20




CHUYỂN NGỮ: JUN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Đây là đâu, là trên một con hẻm nhỏ nằm trên phố Bắc, nổi tiếng ở thành phố Nhã Giang là nơi tụ tập của bọn lưu manh. Cứ đến đêm, đầu ngõ lại có hiện tượng túm năm tụm ba vây quanh một gã đang hút thuốc, bọn họ lỗ mãng, khoa trương, ầm ầm ĩ ĩ cả một bang ngồi xổm bên đường nhìn các cô gái qua lại, nhìn thấy con gái mang váy ngắn liền huýt sáo, vén làn váy lên, những thứ này đều là “chuyện thường ngày ở huyện”. Nhưng thật ra vài năm gần đây, chính phủ bắt đầu cải cách, mở rộng an ninh nên lưu manh đã giảm xuống không ít, nhưng ngược lại ma men lại nhiều như gốc rạ.

Phố  này có 3 ngõ nhỏ, có Chợ đêm ăn khuya đã nổi danh từ lâu, Trương –Vương – Lý – Ký tất tần tật mọi chủng loại thức ăn, người người nhà nhà phố Bắc đều thích nơi này, rất thích những món ăn ở đây. Sau này ở trong thành phố có một ông chủ giàu có mua đứt một gian hàng nhỏ ở đây, đổi thành quán bar, sửa sang thành phong cách độc đáo, thiết kế cũng rất tinh xảo, ngay cả bức tượng điêu khắc ở cửa cũng một trăm phần trăm bằng ngọc thạch trắng.

Có điều cũng chỉ là một quán bar nhỏ chưa nhiều người biết, được sửa sang như vậy cũng có người nhìn vào không khỏi tò mò, rốt cuộc là ông chủ nào mà lắm tiền như vậy?

Nghe đồn là một phú nhị đại (người có bố mẹ giàu), kỳ thật là đoán cũng đúng, trong thành phố nhà giàu từ ba đời đổ lên cũng chẳng nhiều, Trầm gia này xem như là nhà giàu. Đúng vậy, quán bar duy nhất trong phố ba ngõ nhỏ này chính là Thái tử gia của Quang Thế, Trầm Tinh Châu mở. Người này mặc dù người ngoài giới đồn đãi bình luận không ra gì, nhưng rất có đầu óc buôn bán, là người đầu tiên khởi xướng, anh ta chắc chắn sẽ lấy về lợi nhuận gấp bội.

Dần dần, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể nhìn xuyên hết ngõ nhỏ, tất cả đều bị đổi thành quán phố, mọi người say mê cái thế giới thối nát này, đem những bất mãn ban ngày phát tiết trong đêm tối. Đàn ông coi nơi này như trường săn bắn sắc đẹp, ánh mắt chớp cái đã nhìn chằm chằm vào những cô gái qua đường, vừa có thể tán ngẫu đôi câu, hai người đều cùng một kiểu mặt, cực kỳ ăn ý.

Ở trong mắt bọn họ, đã là một “pháo” có thể giải quyết được chuyện kia thì chẳng có gì phải bàn nhiều.

Mà lúc này, ở đầu hẻm đang cực kỳ náo nhiệt, một chiếc xe thể thao mui trần xa xỉ đỗ ngay ven đường, một người đàn ông mang kính râm dựa vào cửa xe, liên tục vẫy vẫy tay với hai cô gái nhỏ. Cũng không biết là đang vẫy ai, cho tới khi người nọ đem kính râm đẩy lên đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt lớn cùng đôi mắt ti hí, diện mạo hết sức bình thường. Hai người đàn ông trạc tuổi gã cũng đã theo xuống, đứng vây Tô Trản và Thịnh Thiên Vi vào cạnh tường.

Người mặc áo khoác xám và quần jean quay đầu, nói với người ngồi trong xe: “Người anh em của tôi hình như biết các cô đấy.”

Người đàn ông bên cạnh lại lấy di động ra: “Hay là kết bạn trên mạng với nhau đi, sau này rảnh thì ra ngoài chơi?”

Người đã xấu mà còn vô lễ, nếu so với đại thần thì đám này chẳng khác nào lũ rác rưởi.

Tô Trản chán ghét nhíu mày, hoàn toàn không muốn phản ứng, quay người định bỏ đi nhưng tay đã bị người ta níu lấy.

Cô giật mình, sợ đến mức rụt vột tay về, lại bị giữ chặt lấy, cánh tay trắng trẻo như trong suốt lại mềm mại, đàn ông nếm được mùi ngon ngọt thế này thì đâu chịu buông tay. Cô trừng mắt, tức giận giơ tay lên muốn đánh.

Nhưng lại bị Thịnh Thiên Vi giành trước, cô lên gối một đòn, không chút do dự mà đá vào xx người đàn ông kia, hắn hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó lại là một cú vật qua vai,  hắn kêu gào đau đớn, trực tiếp bị cô nàng xoay người ném thẳng xuống mặt đất.

Thịnh Thiên Vi đứng lên, phủi phủi hai tay, khinh bỉ nói: “Thứ gì thế này? Thời bà cô mày ở phố ba ngõ này tung hoành, bọn mày còn chưa là cái thá gì đâu?

Thịnh Thiên Vi từ nhỏ đã luyện võ tự vệ, ba của cô nói không cần nhiều, chỉ cần biết mấy chiêu hù dọa người khác là được rồi, con gái ở bên ngoài khó tránh khỏi những tình huống bất lợi, chỉ cần có thể thoát thân không bị người bắt đi là được, từ nhỏ đến lớn cô đã luyện thuần thục động tác ném người qua vai này, động tác lại đẹp mắt, người xem cũng bị doạ đến sững sờ, ngay cả Trầm Tinh Châu kia cũng bị cô dọa đến hoảng hồn.

Người kia nằm trên mặt đất đau đến nhăn răng méo miệng, hoàn toàn không nghĩ cô gái kia sức lực lại trâu bò như vậy, đồng bọn cũng thấy mất mặt, hai người đàn ông trưởng thành mà lại bị một con bé đánh cho thảm hại, bị người biết thì còn ra thể thống gì nữa?

Lúc hắn mới vừa vươn tay lên muốn đánh Thịnh Thiên Vi, cô nắm lấy ngón tay hắn đang đánh tới, tàn nhẫn mà bẻ xuống, gãy, không chút nương tay, đồng bọn hắn chân đã run rẩy hoảng loạn.

Toàn bộ sự việc xảy ra trong lúc Tô Trản vẫn còn mơ màng, nhìn toàn bộ những chiêu thức soái khí của Thịnh Thiên Vi, đùa giỡn mà cũng có bài bản hẳn hoi.

Người trên xe thấy tình huống vẫn bất lợi, từ ghế sau lại bước xuống thêm hai người đàn ông, hai người lúc nãy đã bò dậy, bốn người bao vây hai cô gái nhỏ, hung ác nói: “Con nhãi này, chúng mày cũng không biết lớn nhỏ rồi, chọc giận bọn anh thì chuyện gì bọn anh cũng có thể làm đấy”.

Tình huống này là muốn ăn tươi nuốt sống hai cô rồi.

Đại Minh cùng một nhóm bảy tám người đứng ở trước cửa tiệm tôm hùm Vương Bàn Tử ôm một bụng ham hố xem náo nhiệt, ngược lại còn muốn xem phản ứng của hai nha đầu này nữa

Hai người đều không hề có ý muốn xin tha, Thịnh Thiên Vi đã mạnh miệng, Tô Trản còn cứng rắn hơn, muốn hai người bọn họ chịu thua, cũng khó có khả năng.

… Từ Gia Diễn theo quán tính dùng đầu lưỡi chạm vào quai hàm, bước xuống bậc thang, lại chậm chạp tiến tới, nhóm người Đại Minh theo sau, bất kể là bao nhiêu người, cũng luôn là người đứng đầu, nhan sắc cũng cao nhất, từng giây từng phút, đại thần vẫn luôn áp đảo bọn họ.

Từ Gia Diễn đút hai tay vào túi áo lông, thong thả tiến về hướng những người kia, cười nhưng tâm không cười: “Bốn thanh niên lại đi chèn ép hai cô gái, tính làm gì đây hả?”

Tô Trản dựa lưng vào tường, phát hiện anh đứng ở dưới đèn đường, bóng đổ trên nền ánh sáng vàng, đem cả người anh bao trong vầng sáng, đột nhiên cô có một loại ảo giác, thời điểm ánh mắt quét qua cô, sao lại có cảm giác dịu dàng như vậy?

Hơn nữa trên gương mặt anh tuấn của anh có vẻ mệt mỏi, bình thường luôn điên cuồng thức trắng đêm, đột nhiên nhớ tới đêm đó Đại Minh ở dưới lầu nói chuyện với cô,

“Xương cổ của Lão đại kỳ thật không tốt lắm, nhiều năm ngồi trước máy tính hay ngồi máy bay lâu rất dễ bị đau nhức xương, có nhiều lúc không thể ngồi được, phải dựa vào giấc ngủ để giảm bớt cơn đau – – ”

Tô Trản đột nhiên hiểu ra, kỳ thật có đôi khi anh có một số thói quen nhỏ, căn bản không phải vì “làm màu”, mà là thân thể anh thật sự không thoải mái, ví dụ như lúc xế chiều, anh ngồi ở khu vip đã liên tiếp chà xát phía sau gáy, giờ nghĩ lại, có lẽ là đau xương cổ.

Giờ khắc này, Tô Trản lại thấy có chút thương anh.

Chuyện đàn ông đánh nhau tranh gái ở khu này thật ra cũng thường xuyên xảy ra, nhưng tình huống đêm nay lại là nhóm người khác đông gấp đôi, bốn tên kia hiểu rõ câu “hảo hán không chịu thua trước mắt”, chỉ chỏ vào bọn họ, ý là – bọn mày nhớ cho rõ mặt tao đó!

Từ Gia Diễn nhún vai tỏ ý không sao cả.

Nhóm người Đại Minh cùng bọn tiểu lưu manh trong ngõ còn ở phía sau ồn ào.

Vài người lên xe, sau đó liền nhanh chóng rời đi, con ngõ khôi phục lại vẻ náo nhiệt thường ngày, đám người ban đầu hơi chú ý cũng bắt đầu quay trở về với việc của mình.

Từ Gia Diễn thu lại ánh từ kia trên mấy người kia, sau đó nhìn sang Tô Trản, nhíu mày, “Còn ngơ ngác cái gì? Còn chờ cho người ta chọc ghẹo lần thứ hai sao?”

Nói xong cũng xoay người kéo theo một đám phía sau vào quán ăn.

Ây da – –

Sự dịu dàng của anh chưa bao giờ duy trì liên tục quá một giây.

Tô Trản đi giày cao gót khập khiễng đuổi theo.

Thịnh Thiên Vi níu lấy cô, “Cậu đi chậm một chút, nếu không ngày mai chân cũng phế luôn đó.”

Tô Trản thấy Thiên Vi quan tâm mình, trong lòng vui lên, “Bà không giận tôi nữa sao?”

Nghe vậy, Thịnh Thiên Vi lập tức buông tay, “Tự bà đi đi.”

Tô Trản chậm rì rì đi tới, Thịnh Thiên Vi ghét cô chậm chạp, đi hai bước lại đi trở về, nâng cánh tay cô, “Đừng lộn xộn nữa.”

Tô Trản nhanh chóng nhân cơ hội ôm lấy Trịnh Thiên Vi, nói: “Chỉ có cậu là tốt nhất.”

“Tôi không tốt tí nào hết – – ”

“Tốt, tôi nói tốt sẽ là tốt, bà đối với người khác rất tốt, còn rất thiện lương, còn biết đánh nhau nữa”

“Không có lố như vậy chứ?”

Tô Trản hạ bút thành văn: “Có đâu, có dùng nhiều chữ hơn cũng không thể lột tả hết được sự tuyệt vời của bà, bà là cô gái tốt nhất”

“Hừ.”

Trong ngõ hẻm, hai cô gái nhìn nhau cười, cuối cùng cũng làm lành.



Lúc này quán ăn khuya Vương Bàn Tử chật kín người, phòng khách cũng đầy, ông chủ cùng Trầm Tinh Châu có quen biết nên cố ý để lại gian có cửa kín cho bọn họ. Từ Gia Diễn đã sớm ngồi xuống thảo luận chuyện thế giới, khí thế ngút trời. Tô Trản cùng Trịnh Thiên Vi bước vào vừa vặn đụng trúng Trầm Tinh Châu, bên cạnh còn có một cô gái mà Tô Trản có biết.

Gặp mặt hai lần.

Em gái kéo tay Trầm Tinh Châu, hắn nhìn hai người bọn họ, giới thiệu: “Đây là em gái tôi, Trầm Mộng Duy.”

Cô bé cười ngọt ngào với hai người, “Chào hai chị.” Sau đó chỉ chỉ Tô Trản nói: “Em đã từng gặp chị, chị với anh Gia Diễn ở cùng một tầng.”

Liền Trầm Tinh Châu kinh ngạc, “Sao tôi chưa không nghe em nói chuyện này bao giờ?”

Tô Trản trả lời hời hợt: “Tôi cũng vừa mới chuyển nhà thôi.”

Trầm Tinh Châu suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, đưa các cô đi vào, người đã lấp gần đầy chỗ, Trầm Tinh Châu vừa mới quyết định muốn đến còn dẫn theo em gái, vừa vặn có hai chỗ trống, trừ hai chỗ bên cạnh Từ Gia Diễn còn lại đều đã kín người, Đại Minh gọi  nhân viên phục vụ đem đến hai băng ghế, chen vào những chỗ trống.

Trầm Tinh Châu đi vào hiển nhiên ngồi xuống một trong hai chỗ trống gần Từ Gia Diễn, Trầm Mộng Duy cũng ngồi xuống theo anh trai, Tô Trản cùng Thịnh Thiên Vi chỉ có thể tách ra ngồi cùng bọn Đại Minh.

Ổn định chỗ ngồi trong phút chốc, Từ Gia Diễn ngẩng đầu nhìn Tô Trản đang ngồi bên kia, mặt không hề biến sắc cúi đầu xuống chơi di động.

Các nam sinh còn đang nói chuyện cực kỳ hứng thú, Trầm Tinh Châu vừa nghe, “Có chuyện gì vậy?”

Đại Minh nửa đùa nói: “Địa bàn của Thái tử gia ngài an ninh không tốt – -” sau đó liền đem chuyện bốn thanh niên bao vây hay cô gái kể lại một lần, cuối cùng còn có vẻ tiếc nuối: “Nếu không phải bọn nó chạy nhanh, ông đây đảm bảo đánh cho chúng răng rơi đầy đất!”

Thịnh Thiên Vi không phục, “Còn phải phiền anh sao? Không nhìn thấy tôi vừa cho hai thằng ăn đất à?”

Mạnh Thần chen miệng vào: “Được được, chiêu thức này của em ứng phó thì tạm được, nhưng nếu thực sự động chân động tay thì em- không được”

Thịnh Thiên Vi bản tính hiếu thắng, đặc biệt là với những chàng trai cô gái đồng trang lứa, cô không cho rằng phụ nữ cùng đàn ông hơn kém gì nhau, vì vậy thoắt cái đã đứng dậy, “Hai ta tỷ thí một trận đi”

Mạnh Thần cười to: “Một đại lão gia như anh tỷ thí với con nhãi như em á?”

Thịnh Thiên Vi nhướn mày:  “Đại lão gia nhà anh, đến lúc đó đừng để bị con nhãi đánh gục nha – – ”

Mạnh Thần khinh thường lắc lắc đầu.

Trầm Tinh Châu có chút hiểu rõ tính tình Thịnh Thiên Vi, lại thấy bầu không khí giằng co càng lúc càng căng thẳng mới lên tiếng hoà giải: “Tôi nói Mạnh Thần cậu cũng đừng xem nhẹ cô bé này, người ta lên trung học đã đại diện trường học tham gia thi đấu giải toàn quốc, nếu nhớ không lầm, còn là quán quân giải thiếu niên đúng không?”

Lúc này đang nói tỷ thí, anh lại đem so với thời trung học, ai mà nghiêm túc đánh nhau theo luật với anh chứ?

Thịnh Thiên Vi giật giật khóe miệng, trong lòng lặng lẽ châm chọc, không hiểu đừng nói liều, được không?

Mạnh Thần phì cười một tiếng, Từ Gia Diễn liếc anh ta một cái, ý bảo dừng đi, lúc này mới chắp tay thở dài: “Được rồi được rồi, anh sợ bà cô rồi, coi như em lợi hại, khắp thiên hạ này không ai bằng em.”

Thịnh Thiên Vi cắn răng ngồi xuống, tên này nhìn ngược nhìn xuôi thế nào cũng thấy bỉ ổi.

Trầm Mộng Duy cũng giúp Thịnh Thiên Vi nói: “Anh Thần, mặc dù trước kia em không biết chị Thiên Vi, nhưng mà em thường xuyên nghe anh hai em nói chị ấy rất lợi hại, thật sự rất lợi hại.”

Mạnh Thần nhếch khóe miệng, cười nói: “Lợi hại thì có dùng được không, con gái con đứa, không có việc gì thì ở nhà vẽ tranh cắm hoa đi, còn đánh nhau là chuyện của đàn ông con trai bọn tôi chứ.”

Trầm Mộng Duy cúi đầu ngượng ngùng cười.

Trầm Tinh Châu nhớ tớimột chuyện, nói: “Cuối tháng là sinh nhật em gái tôi, tôi mở tiệc rượu ở Hào Duy, mọi người cùng đến nhé.”. Trầm Mộng Duy bổ sung: “Hai chị cũngđến nha, càng đông càng vui.”

“Cuối tháng?” Từ Gia Diễn im lặng từ đâu chợt lên tiếng, liếc qua.

Trầm Tinh Châu biết anh nghĩ gì, tên Từ Gia Diễn này luôn luôn “có tâm huyết” như vậy, mặc kệ ngươi nói chuyện gì với anh, phản ứng đầu tiên luôn là “có trận đấu không?” “có tường thuật trực tiếp trận đấu nào không?”, “trận đó có quan trọng không?” Quan trọng nhất là những trận đấu giao hữu, những chuyện khác đều dẹp hết sang một bên.

“Ngày đó vừa đúng là lễ giáng sinh, ở Mỹ không có trận đấu, cũng không có sắp xếp cho cậu thi đấu, lý do này bỏ qua.” Cuối cùng, Trầm Tinh Châu lại bồi thêm một câu: “Nếu cậu có đi hẹn hò thì tôi còn có thể suy nghĩ lại một chút mà thả cậu đi.”

Món ăn đã dọn lên đầy đủ, mọi người cũng chẳng quan tâm chuyện trò gì nữa, đã bận rộn một ngày nên bắt đầu lao vào ăn ngấu nghiến.

Tô Trản ăn được một nửa, đang muốn vào nhà vệ sinh, Thịnh Thiên Vi hỏi, “Có cần mình đi với cậu không?”

Cô xua tay, “Không cần, cậu cứ ăn đi.”

“Vậy cậu cẩn thận một chút.” Trịnh Thiên Vi liên tục nhìn cô suốt đến khi ra cửa.

Đại Minh nghi hoặc, chọt chọt Thịnh Thiên Vi: “Chân của Tô tiểu muội làm sao thế?”

Thịnh Thiên Vi quay đầu lại, nhặt lại chiếc đũa, “Đến xế chiều hôm nay đã đi quá nhiều, lại còn mang giày cao gót, phía sau cọ sát vào gót chân rách da, sưng lên.”

Đại Minh nhíu mi, cảm thấy không thể tưởng tượng ra: “Lúc đợi lên sân khấu thì thế nào?”

Thịnh Thiên Vi: “Ở khu cánh gà cũng  córất nhiều việc, lúc này giúp lão đại tặng đồ, lúc kia còn đổi chuột cho thành viên khác, lúc nọ còn đưa nước uống cho các anh, giúp các anh gọi thức ăn ngoài, chạy tới chạy lui cũng tất bật suốt một buổi trưa, lúc vừa ra, chân đã sưng tấy như vậy.”

Câu nói này cả bàn đều nghe thấy.

Hai người đang nói bỗng nghe thấy tiếng băng ghế di chuyển, sau đó Trầm Tinh Châu nói: “Cậu đi đâu vậy?”

Từ Gia Diễn cầm thuốc và  bật lửa từ trên bàn, một mạch đi ra ngoài, đầu cũng không quay lại nói;

“Hút thuốc.”