Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 7




CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN PƯỢNG VŨ.

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Tô Trản đưa lưng về phía anh đứng, đẩy áo lông xuống cầm ở trong tay, quay đầu trông thấy Từ Gia Diễn đút tay vào túi chậm chạp đi đến, phủ trên người một cái áo mỏng màu xám, đơn giản, đường nét lưu loát.

“Em không lạnh.” cô trả lại áo cho anh.

Từ Gia Diễn đi vài bước đến bên người cô, xoay người đối mặt với cô, sau lưng dựa vào trên lan can, cánh tay cánh tay chống  xuống lan can, khẽ ngửa ra sau, một chân lười nhác đặt lên lan can trên bậc thềm đá nhỏ, híp mắt nhìn cô hồi lâu, một lúc lâu sau cười nói: “Không lạnh?”

Tô Trản lấy tay quạt gió “Tại vì uống rượu mà, nóng.”

Khóe miệng của anh cong lên, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, lấy một điếu nhẹ nhàng gõ trên bao thuốc lá, ánh mắt vừa nhìn về một phía, vừa nhà nhạt nói: “Mặc vào, đừng để tôi nói lần thứ ba.”

Người miễn cưỡng dựa vào, một chân cong lên để trên thềm đá hỏ, trong tay bóp một điếu thuốc, cúi đầu vuốt vuốt qua lại.

Về chuyện nào đó, chẳng qua cuối cùng một người phụ nữ và một người đàn ông, chẳng hạn như đêm tối, đàn ông so với đàn bà vẫn tràn ngập sức mạnh hơn.

Mà trên thân thể đàn ông luôn phát ra nhiệt lượng.

Cô không nói một lời mà khoác áo lông vào cúi đầu nhìn xuống, nếu như nhìn không lầm là đồng phục của đội mà lần trước anh mặc ở sân bay, toàn bộ màu đen đến gối, vị trí ngực trái có một phù hiệu màu trắng
    • Pot.
Màu đen đơn giản hình chữ Khải[1].

Trên áo có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi, lẫn lộn tươi mát.

Dáng người Tô Trản mảnh mai, được áo khoác của anh che phủ chặt chẽ, trên chân đi một đôi cao gót nhỏ, lộ ra màu sắc ổi bật trên mu bàn chân da thịt trắng mịn. áo khoác đàn ông to lại đi một đôi cao gót trộn lẫn lại với nhau có một ý vị khác..

Thấy cô đã mặc, Từ Gia Diễn lúc này mới hài lòng ngậm thuốc vào trong miệng, sờ khắp toàn thân mới nhớ ra cái bật lửa để ở trong túi áo lông.

Anh lấy thuốc xuống cầm ở trong tay, lưng dựa vào lan can, một bàn tay chống vào cột trụ, trọng tâm hướng về một bên, đứng nghiêng lười nhác, ngón trỏ tay kia ngoắc ngoắc về phía cô.

Tô Trản đi lên phía trước một bước.

Giọng nói của anh không tập trung: “Tới gần một chút.”

Tô Trản không biết anh muốn làm gì, lá gan lớn hơn bước lên phía trước một bước dài, một bước này gần thân thể anh trong gang tấc, tản ra nhiệt lượng và lực lượng đêm tối, lưng anh dựa vào lan can, ánh trăng chiếu vào sau lưng của anh, nửa người bao phủ ở trong bóng tối khiến anh trông mông lung thần bí, tràn ngập hấp dẫn.

Lúc này Từ Gia Diễn nhìn Tô Trản cảm thấy cô không giống với lúc trước.

Cô đứng đón ánh sáng, khẽ ngước mặt lên, ánh trăng chiếu vào trên mặt, mí mắt, lông mi, tai, chóp mũi cô… Mỗi một chỗ, anh đều nhìn thấy rõ ràng tường tận.

Hai người đứng gần nhau, bốn phía cũng rất yên tĩnh, trừ ánh trăng và tiếng gió vụn vặt, xung quanh gần như không có một tiếng động nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Thong thả, rõ ràng, đơn giản, độ nóng vây bốn phía.

Anh thu hồi thế đứng không nghiêm chỉnh, dừa về phía cô.

Tô Trản dũng cảm chăm chú nhìn vào đôi mắt anh.

Anh cũng nhìn cô, đôi mắt kia đen lay láy, so với đêm tối còn muốn trầm và sâu hơn.

Anh khẽ liếc về phía bên phải, phả hơi ấm vào một bên tai.

Chỉ cần Tô Trản lập tức nghiêng đầu, hai người liền đụng vào nhau.

Trong lúc cô đang do dự nên nghiêng đầu hay không nghiêng đầu.

Một bàn tay chui vào túi áo lông, cô vô ý thức nghiêng đầu.

Người Từ Gia Diễn đã rời khỏi, khí nóng tiêu tan.

Sau khi anh lấy ra vật gì đó lại lười biếng dựa vào đằng sau, cánh tay để vào cột trụ, trong tay có thêm một cái bật lửa kim loại hình hộp, anh cúi đầu vuốt vuốt không để ý nói:

“Không phải là nói muốn mời anh uống rượu sao?”

Tô Trản cầm trong tay ly rượu đã uống nửa đưa cho anh: “Anh muốn uống?”

Từ Gia Diễn cười lắc đầu, “Được rồi, Em tự mình uống đi.”

Tô Trản thu lại ly rượu, lại rót đầy một ly, hơi ngửa đầu uống một hơi hết nửa ly, giọng nói Từ Gia Diễn châm chọc vang lên: “Định say ở đây à?”

Kỳ thật về sau, Tô Trản giả say bao nhiêu lần, đều bị anh nhất nhất vạch trần, nhưng mà đều là nói sau.

“Không say được.” Cô nói thầm.

Rượu chat tác dụng chậm, điều này ai cũng biết, người bình thường nếu uống theo kiểu của Tô Trản không đến mấy chén khẳng định sẽ say, nhưng Tô Trản uống như vậy từ nhỏ, cô uống không giống kiểu nho nhã của Tô Minh Triều, cô thích uống từng ngụm lớn.

Tô Trản uống rượu dễ đỏ mặt, khuôn mặt trong trắng ửng hồng, so với bình thường thì hìn qua cảm thấy có sức sống hơn nhiều, giống như một cô bé 21 tuổi không buồn không lo, nhưng hết lần này tới lần khác cô chỉnh mình thành tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.

Việc khác không sao, nhưng sau khi uống rượu cô sẽ nói nhiều hơn, mà người thì vẫn tỉnh táo.

Cô nháy mắt, nói với Từ Gia Diễn: “Anh muốn uống rượu gì, em lấy cho anh”

Từ Gia Diễn không thích uống rượu, thứ nhất người chơi game uống rượu sẽ làm giảm độ bén nhạy, thứ hai uống rượu dễ làm hỏng việc, đặc biệt là cô nam quả nữ trong đêm đen, gió lớn như hôm nay.

Tô Trản mở to đôi mắt rất tròn nhìn anh, con mắt sáng long lanh, so với vầng trăng  còn sáng hơn,

“Em có cả Thâm Hải, để em đi lấy cho anh” Nói xong xoay người vừa muốn đi.

Từ Gia Diễn nhất hoảng hốt, lập tức túm lấy gáy cô, một tay xách cô trở về, nhíu mi dạy dỗ:

“Cô an phận một chút cho tôi, cô cảm thấy nửa đêm canh ba ở cùng với một người đàn ông xa lạ uống rượu như vậy thích hợp sao? Lại còn Thâm Hải?”

“Đâu có xa lạ, chúng ta là hàng xóm mà?”

Anh nhíu mi càng sâu, “Không xa lạ? Em biết Anh tên là gì không?”

“Biết rõ, anh tên là Từ Gia Diễn, Em tên Tô Trản, Tô trong chữ Tô, Trản trong bông cúc nhỏ.”

“Hiểu rõ còn rất rõ ràng.” Anh bật cười, người lại dựa vào đằngsau.

Tô Trản suy nghĩ một chút, nói: “Em hỏi dì chủ cho thuê nhà”

Sau khi chuyển đến đây ngày thứ hai, Tô Trản liền biết này căn bản đây không phải nhà của cái đồ bỏ đi Tạ Hi kia, chỉ là chuyện này cô không muốn tra cứu, cũng không đi tra cứu.

“Em trở về ngủ đi.” cuối cùng anh hút xong điếu thuốc, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói chuyện cùng cô.

Một giây sau, cả người Tô Trản và bình rượu cô mang đến đều bị ném ra ngoài.

Cái tính tình gì vậy, nói trở mặt liền trở mặt ngay được.

Đầu kia, sau khi Từ Gia Diễn đóng cửa lại, mới phản ứng được đồng phục của đội còn ở trên người cô, lần nữa mở cửa ra, ngoài cửa rỗng tuếch.

Cô vừa nói cô tên Tô Trản?.

Không phải một chiếc đèn nhỏ sao? Còn hoa cúc nhỏ?

Nghĩ tới đây, anh không nhịn được nở một nụ cười.



Ngày hôm sau đường điện được sửa chữa tốt, sau đó thấy cũng không bị cắt điện nữa, Tô Trản cũng không để trong lòng, nhưng mà không bị cắt điện, liền không thể đi tìm Từ Gia Diễn ở cách vách, như vậy ngẫm lại vẫn là cắt điện tốt hơn.

Hôm nay, Tô Trản đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua đồ, tìm nửa ngày mới phát hiện mình không mang tiền lẻ, vừa định hỏi nhân viên phục vụ có thể dùng Alipay không thì bên canhjmootj bàn tay đưa ra: “Tính cùng nhau đi.”

Tô Trản quay đầu lại nhìn, phát hiện là anh chàng cắt đầu đinh, nhìn cô cười hì hì: “Xin chào, tôi đã thấy cô ở cách vách phòng của lão Đại”

Tô Trản biết rõ thiếu niên kia tên Đại Minh, lớn hơn cô hai tuổi, 23, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, trong nhà bắt anh ta tìm việc làm, có thể anh ta một lòng dốc sức vào eSport, thường xuyên cạy đến chỗ Từ Gia Diễn, Đại Minh là một nam sinh sáng sủa, mỗi lần trông thấy Tô Trản đều chủ động chào hỏi, thích gọi cô là “Tô tiểu muội”. Thường xuyên qua lại như vậy hai người liền quen nhau. Rảnh rỗi, Đại Minh thích chạy sang phòng của cô, thích tìm cô nói chuyện phiếm, số lần cô gặp anh ta còn nhiều hơn Từ Gia Diễn

Thiếu niên trẻ tuổi lời gì cũng dám nói ra ngoài, nói nào là eSport có một cô gái trẻ rất xinh đẹp,  nào là có cô gái không trang điểm liền không thể nhìn được, còn có phụ nữ nào thầm mến anh lão đại, theo đuổi lão đại.

Tô Trản đối với câu nói kế tiếp cảm thấy hứng thú, tiếp lời: “Có thành công không?”

Thiếu niên khổ hề hề nói: “Không có! Lão đại nói, không tìm trong giới”

Tô Trản cười: “Vẻ mặt này của anh có ý gì, rất hy vọng lão đại anh tìm trong giới sao?”

“Cũng không phải như vậy, chỉ hy vọng lão đại nhanh nhanh tìm bạn gái, nếu như vây thì thầy Từ cũng sẽ không suốt ngày bắt lão đại đi xem mắt.” Đại Minh nói.

Tô Trản kinh ngạc: “Xem mắt?!”

Đại Minh còn nói: “Đúng vậy, lão đại vài ngày nay đều không ở đây, chính là bị thầy Từ bắt về nhà xem mắt.”

“Xem mắt? Lão đại các anh có thể đồng ý sao?” Tô Trản nhướn mày.

“Không rõ, dù sao lần này cũng về.” Đại Minh nói, “Ôi – – Tô tiểu muội, em cũng chơi game à?”

Tô Trản: “Chơi chứ, sao lại không chơi, em cũng là fan của lão đại các anh”

“Được được được, toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều là fan của lão Đại”

Cô hời hợt cười một tiếng,

Hai người liền ngồi xổm ở cửa nhà nói chuyện phiếm, Tô Trản thấy ngực hơi ngứa, đột nhiên muốn hút thuốc, đây đã trở thành thói quen của cô, mỗi khi buồn bực thì luôn muốn hút thuốc, vì vậy cô hỏi Đại Minh: “Anh có thuốc không?”

Đại Minh kinh ngạc nhìn cô một cái, vẫn lấy từ trong túi ra một bao, nói: “Hút đi, Anh cũng muốn nhìn một chút xem tiên nữ hút thuốc thế nào”

Đại Minh thích gọi cô là tiên nữ, anh thưởng thức Tô Trản chỉ là muốn thuần túy thưởng thức những thứ tốt đẹp nhất, cảm thấy người đẹp tốt, đặc biệt tốt đẹp, tốt đẹp đến toàn bộ thế giới đều mất ánh sáng, nhưng muốn nói có suy nghĩ không an phận thì một chút cũng không dám có, anh ngu nữa cũng nhìn ra được ánh mắt Tô Trản mỗi lần nhìn lão đại đều sâu kín sáng lên!

Tô Trản mới vừa duỗi tay ra, cửa thang máy “Leng keng”  vang lên, cửa mở ra, hai người cùng nhau nhìn sang.

Từ Gia Diễn đi ra,  ăn mặc già dặn, mũ áo quần thường, cả người nhìn qua so với trước kia chán chường mà âm hiểm hơn, thấy rõ lần về nhà đàm phán này chẳng hề thuận lợi.

Đại Minh hưng phấn vẫy tay với anh: “Lão đại anh đã về rồi?!”

Từ Gia Diễn nhìn sang.

Tô Trản phẫn nộ thu tay lại đứng lên,  Vẫy vẫy tay với anh, “Đã về rồi.”

Anh ân một tiếng, “Hai người ngồi xổm ở đây làm gì?”

“Nói chuyện phiếm, Tô tiểu muội vừa mới cùng em cầm…” Lời còn chưa nói hết, bị Tô Trản che miệng lại, cười với Từ Gia Diễn một tiếng, “Không có gì, liền thảo luận một chút về sở thích.”

Cô véo thắt lưng của Đại Minh.

Đại Minh bị đau, mãnh liệt gật đầu.

Từ Gia Diễn không nói gì, xách Đại Minh về nhà, Đại Minh quay đầu lại nhìn cô, Tô Trản ra dấu tay với anh ta, ý tứ là – – dám nói với anh ấy việc em hút thuốc chúng ta tuyệt giao.

*

Vừa vào cửa, Từ Gia Diễn liền buông tay ra, đến tủ lạnh rót đồ uống, nhấp một hớp, rảnh rang ngồi ở trên ghế sofa thẩm vấn Đại Minh: “Ở cửa tán gẫu gì vậy?”

Từ Gia Diễn là người thế nào, Đại Minh nói dối hay không, ánh mắt của anh có thể nhìn ra luôn, Đại Minh từ không dám lừa anh, thành thật nói: “Tán gẫu về chuyện của anh.”

Từ Gia Diễn duỗi chân, chậm chạp nhấp một hớp, “À, tán gẫu cái gì?”

Đại Minh suy nghĩ một chút nói: “Kỳ thật cũng không có gì, Tô tiểu muội nói cô ấy cũng là fan của anh!”

Lúc nói lời này, thì Mạnh Thần mở cửa vào, vừa vặn nghe thấy câu cuối, cực kỳ hứng thú hỏi: “Ai là fan? Ai là fan vậy?”

Đại Minh nói: “Tô tiểu muội, nói cô ấy là fan của lão đại”

Mạnh Thần lập tức liếc nhìn phía dưới, “Dẹp đi, cô ta đang muốn tán tỉnh lão đại của chúng ta đó!”

Từ Gia Diễn đang quay đầu đốt thuốc nghe thấy lời nói này, lửa đánh lệch, lần thứ nhất không dốt lên được, cái thứ hai mới đốt lên, đốm lửa nhỏ sáng ngời, anh đóng nắp cái bật lửa rồi ném lên trê bàn tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, người khẽ dựa ra sau, nhả ra một ngụm khói sương mù, không nhanh không chậm nói:

“Vé máy bay có cầm đến không?”

Mạnh Thần đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, “Đã ổn thỏa. Ôi, trận đấu lần này quan trọng như thế, chúng ta có nên mang bọn A Ken đi sang quan sát không?”

Từ Gia Diễn phủi phủi khói bụi, nói: “Không đủ lực, giữ bọn họ lại huấn luyện đi, trận tiếp theo rồi dẫn bọn họ đi sau”

“Nói về ma nữ cách vách kia còn muốn tán tỉnh anh sao?” Mạnh Thần ba câu lại quấn trở về.

Từ Gia Diễn nhàm chán nả sương mù, nghe thấy lời nói này cả người ngồi thẳng, ấn tàn thuốc ấn ở trong gạt tàn: “Cái miệng của cậu có im nổi không?”

Mạnh Thần bĩu môi.

*

Buổi tối, Tô Trản đứng trước giường.

Trên giường bày ra một cái áo lông dài màu đen, trước ngực còn có phù hiệu màu trắng.

Cô giặt cái áo này rồi phơi nắng, xịt nước hoa bình thường cô hay dùng, lại giặt sạch, tới tới lui lui mấy phen, cuối cùng là có thể ngửi thấy một chút hương vị nhàn nhạt của cô, lúc bình thường nếu chẳng để ý sẽ chẳng ngửi thấy được đâu.

Lúc này mới ôm lấy áo, đi gõ cửa cách vách.

Ngược lại lần này Từ Gia Diễn mở cửa  rất nhanh, dường như vừa mới gội đầu xong, đầu tóc mềm mại nhàn nhàn tản tản dựa vào cửa, vẻ mặt vui vẻ hỏi cô:

“Lại cắt điện? Bông cúc nhỏ?”

“…”

Chú thích:

[1] Chữ Khải: Còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷),khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viếtchữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN), do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).