Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 109-3: Đại kết cục – Trung (3)




Editor: Taiga Sae

Binh quyền Nam Dục quốc chia làm ba, trong tay hắn nắm năm vạn Ngự lâm quân Hoàng cung, trong tay Triệu Kỳ Nghị là binh phù điều khiển năm mươi vạn đại quân trông coi biên thùy, cuối cùng là Binh phù Bộ binh điều khiển ba bạn tướng sĩ bảo vệ kinh thành.

Tướng sĩ Nam Dục quốc từ trước đến nay chỉ nhìn Binh phù nghe lệnh, vì thế cho dù hắn là hoàng đế một nước, nhưng tại thời khắc này cũng chỉ có thể dùng vũ lực trấn áp. May mắn quân số Ngự lâm quân đông đảo, nếu không hôm nay thật sự sẽ gặp nguy. Nam Cung Quân Hạo tức giận không thôi, trong lòng càng hối hận, năm đó diệt cả nhà Dạ gia, nên nhổ cỏ tận gốc, nếu không cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế này!

“Hoàng thượng, khoan đã!” người lên tiếng là Thượng Thư Bộ Binh Liễu Minh mới nhậm chức nửa năm trước, ngoài 30 tuổi, thoạt nhìn là một nam tử trung niên nghiêm nghị.

Thân thể Nam Cung Quân Hạo tựa vào long án thở gấp, gương mặt gầy gò tái nhợt không còn giọt máu, lại thở mạnh một hơi, khôi phục lại thần thái lúc trước lại ra lệnh lần nữa: “Liễu Thượng thư nếu có chuyện đợi lát bẩm báo sau, Triệu tướng quân, ngươi nhanh đi thi hành mệnh lệnh!”

“Hoàng thương! Binh phù vẫn còn ở chỗ vi thần!”

Từ lúc nghe thấy thị vệ bẩm báo Kinh vệ quân (quân đội bảo vệ kinh thành) làm loạn, trong đầu có chút mơ hồ, đến lúc Nam Cung Quân Hạo ra lệnh Triệu Kỳ Nghị dùng vũ lực trấn áp Kinh vệ quân, muốn bắt Ly vương, hắn mới bừng tỉnh tinh thần vội vàng hô lên.

Nam Cung Quân Hạo và Triệu Kỳ Nghị đang đang vội vã kinh ngạc, ddlqđ-taiga có thể thấy được vẻ không thể tin trong mắt mình!

“Liễu thượng thư, có thật như vậy không?” Nam Cung Quân Hạo hỏi.

Tuy là Liễu Minh không hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết chuyện này không đơn giản, hắn lập tức trả lời: “Hai tháng trước có người phụng chỉ Hoàng thượng giao Binh phù cho thần? Người còn dặn dò vi thần phải giữ bí mật, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

Người trong điện hai mặt nhìn nhau, không biết là rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bọn họ lại biết được một chuyện, Binh phù bộ binh từng bị thất lạc, lại còn trong lúc Hoàng thượng không hay biết gì đã xuất hiện ở Bộ Binh rồi, trong lúc này hiển nhiên có thể thấy được tin đồn rõ ràng.

“Vậy Binh phù hiện đang ở đâu?” Nam Cung Quân Hạo vội vã hỏi, bất kể trong lúc này hắn có ấm mưu gì, trước tiên llaasylaij binh phù mới là quan trọng.

“Vi thần vẫn để ở chỗ bí mật trong Bộ Binh, đảm bảo không có ai biết chỗ này, xin Hoàng thượng phái người đi cùng vi thần lấy về.” Liễu Minh lập tức chắp tay nói.

“Hoàng thương, việc này không thể chậm trễ, tránh cho tổn thất càng lúc càng lớn, mạt tướng tình nguyện nhanh chóng đi cùng Liễu Thượng thư lấy lại Binh phù!” Triệu Kỳ Nghị lập tức xin chỉ thị, bên ngoài Kinh vệ quân và Ngự lâm quân đang giao chiến, ddlqđ-taiga ếu chậm trễ tổn thất sẽ nhiều hơn. Khóe mắt hắn phát hiện Ly vương vẫn trấn định như trước, chợt cảm thấy chuyện này có chút ly kỳ rồi, là người có lòng giúp đỡ, hay tất cả là do một tay Ly vương gây nên? Nếu thật như vậy, Ly vương có mục đích gì?

“Trẫm lệnh cho hai người các ngươi nhanh đi lấy trở về, nhanh chóng dẹp yên náo loạn ngoài cửa cung!”

“Tuân chỉ!”



Chỉ một khắc nữa thành công đã có thể nắm trong tay, một giây sau mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, ai có thể cho hắn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Từ lúc Liễu Minh nói ra binh phù hiện đang cất giữ ở Binh bộ, Nam Cung Nguyệt Hiên giống như ngã vào trong hầm băng, trong nháy mắt, máu như ngừng chuyển từ đầu đến chân, cả người tê liệt không thể nhúc nhích dù chỉ một chút!

Hắn kinh ngạc nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly, thấy Dạ Nguyệt Ly vẫn duy trì vẻ tự nhiên tự do tự tại hưởng thụ rượu và món ăn ngon, ánh mắt hắn chợt lóe chậm rãi hoàn hồn, không được, hắn không thể tự làm loạn thế trận trước, Bộ Binh có binh phù thì sao, hiện tại vừa hay có thể xem binh phù ở bộ Binh là thật hay giả? Huyết Thiên sẽ không lừa gat hắn, Huyết Thiên đối với Dạ Nguyệt Ly và Nam Cung Quân Hạo đích thực là hận ý ngập trời, nếu không sẽ không để lộ ra ý nghĩ muốn đích thân chính tay đâm Dạ Nguyệt Ly mà lại nhẫn nhịn, chỉ vì muốn nhìn thấy hai người Dạ Nguyệt Ly và Nam Cung Quân Hạo phụ tử tương tàn! Thậm chí vì hắn mà trộm binh phù từ trong tay Dạ Nguyệt Ly, lại tặng thuốc cho hắn giúp hắn đối phó với lão gia này, cũng giúp hắn loại bỏ mấy ám vệ của lão gia, những điều này là do hắn tận mắt nhìn thấy, đã như vậy thì binh phù kia sao có thể là giả?

Chẳng qua là vì sao lại chậm chạp không về, không phải đã hẹn trước khi cửa cung có náo loạn sẽ trở về bẩm báo sao?

Hắn không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ ra biện pháp ứng phó tình huống.

Khóe môi Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng cong lên, Nam Cung Nguyệt Hiên bắt đầu luống cuống tay chân? Lúc này mới bắt đầu hành động, ra hiệu bằng tay ở sau lưng, nhất thời bóng dáng Tức Mặc Tuyết Dương nhảy đến cửa điện!

Nam Cung Nguyệt Bân nhíu mày càng chặt, rốt cuộc Dạ Nguyệt Ly muốn diễn tuồng gì?

Bên này có động tĩnh lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, người mới động thủ rõ ràng chính là thủ vệ của Ly vương ngăn lại một gã ám vệ áo đen ngoài cửa điện.

“Oan khuất của Bổn vương còn chưa rửa sạch, Hiên vương tốt nhất là chớ động thủ, còn chư vị đại nhân, ddlqđ-taiga tránh lát nữa Bổn vương sai thủ hạ giết nhầm người, như vậy cũng không thể trách Bổn vương.”

Tiếng nói của Dạ Nguyệt Ly trầm thấp dễ nghe vang lên trong điện, có vẻ lười nhác nhưng cũng không che giấu sát ý trong đó, đôi mắt đỏ yêu mị mê hoặc nhiều người nhìn quanh một vòng, gia quyến các đại thần vội vã co lại một góc trong điện.

Ôm chặt lại người ăn no trong ngực, lúc này Dạ Nguyệt Ly mới có thời gian rót cho mình ly rượu, từ từ uống.

“Ly vương, lời này của ngươi có ý gi! Chỉ là Bổn vương nghĩ phái thủ hạ ra bên ngoài xem một chút tình huống ra sao, còn cần phải báo trước cho ngươi? Phụ Hoàng vẫn đang ở đây, Ly vương ngươi đừng có làm càn!”

Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn đám ám vệ bị khống chế, thiếu chút nữa bị đè bẹp, thái dương hắn nổi gân xanh, thấy Nam Cung Quân Hạo dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, nhất thời âm thầm thề trong lòng, đợi đấy, hôm nay hắn nhất định diệt trừ tên Dạ Nguyệt Ly chết tiệt này!

“Người đâu, bắt Ly vương lại cho trẫm!” ngoài dự liệu của mọi người, Nam Cung Quân Hạo hạ lệnh.

Lúc này có người lên tiếng: “hoàng Thượng, chuyện này không liên quan đến Ly vương, vì sao lại hạ lệnh bắt Ly vương?”

“Bất kể có phải do Ly vương dùng Binh phù điều binh hay không, Ly vương là người đáng nghi nhất điều động Kinh vệ quân, để thể hiện trong sạch của mình trước chịu giam trong Thiên Lao, sau này Trẫm sẽ tái thẩm vấn sau.” Nói nhỏ lại, Nam Cung Quân Hạo lại nói tiếp: “Ái khanh có dị nghị gì không?”

Nhất thời người vừa lên tiếng sợ hãi nói: “Vi thần không dám.”

Không khí càng thêm ngưng trọng, mà đại thần có chút tâm ý dường như lại sáng tỏ tâm tư đế vương vì sao lại làm như vậy.

Hai tròng mắt Nam Cung Nguyệt Hiên sáng ngời, vô cùng vui mừng, nhưng hắn che giấu vô cùng tốt, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng không ngăn được cười lớn, xem đi, cho dù Dạ Nguyệt Ly ngươi vô tội thì sao, không chỉ có hắn, cả lão gia cũng nổi lên sát tâm!

Triệu Thi Mộng trốn trong đám người, ánh mắt long lánh điên cuồng, sắc mặt vui mừng, ông Trời có mắt, cuối cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu khó có thể thoát được một kiếp, muốn nhốt vào Thiên Lao sao? Nàng muốn nàng ta có mạng đi vào mà không có mạng trở ra ngoài!

Âu Dương Tĩnh đứng cách Triệu Thi Mộng không xa, cau mày nhìn Triệu Thi Mộng, lập tức dời tầm mắt về phía Nam Cung Nguyệt Hiên trong đại điện, trong đáy mắt có chút chuyển động, ddlqđ-taiga biến khóa khó thấy được.

Nam Cung Nguyệt Bân vẫn ngồi ngay ngắn đối diện đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu, có thị về đến muốn mời hắn tạm thời lui sang một bên, lại bị cái nhìn ôn nhu như nước liếc qua, lời nói vừa định ra khỏi miệng lập tức nghẹn lại trong cổ. Là ảo giác của hắn sao? Sao hắn cảm thấy ánh nhìn của Bân vương lạnh lẽo, mang theo nguy hiểm?

Vài giây, mười mấy tên thị vệ bao vây đám người Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Ly, ta không nghe nhầm chứ? Ông ta muốn mời chúng ta đến Thiên Lao làm khách?”

Thiên Lao? Đây không phải là xác định phạm tội ròi sao? Sau sẽ thẩm vấn lại? Lời nói như vậy Nam Cung Quân Hạo cũng có thể nói ra được.

Dạ Nguyệt Ly không nhìn thị vệ quanh mình, cười gật đầu uv[í Mộ Dung Tiểu Tiểu: “Ừ, nha đầu nghe không nhầm.”

Thấy bộ dạng Dạ Nguyệt Ly không chút động tĩnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh nhắc nhở: “Trong phòng giam sẽ không có đồ ăn, cẩn thận hài tử của huynh kháng nghị.”

Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly nhíu lại, vung tay lên: “Người đâu, bảo vệ phu nhân, nhớ kỹ, phu nhaankhoong thể thấy máu.”

“…” khóe mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ co rút, hắn còn thật sự quan tâm, biết nàng đã mang thai không thể ngửi mùi máu tươi.

Trong nháy mắt, khoảng mười người áo đen bịt mặt từ trên nóc điện nhảy xuống, vừa xuống đã hang hái đá bay thị vệ vậy quanh Dạ Nguyệt Ly, thay vị trí thị vệ phía sau, đưa lưng về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu và mấy người trong điện.

Nhất thời khí huyết trong lồng ngực Nam Cung Quân Hạo dâng trào cuồn cuộn, trong cơn giận dữ, hắn siết chặt tay, nắm chặt lấy tay vịn, giận giữ nhìn chằm chằm đám Hắc y nhân kia, thiếu chút nữa tức giận đến mức thổ huyết.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đầu đầy hắc tuyến, còn Dạ Nguyệt Ly lại cười vô cùng dịu dàng tà mị, tiếng nói hắn trầm thấp vang lên: “Nha đầu hài lòng không?”

“…” vô cùng hài lòng.

Dạ Nguyệt Ly liếc nhìn mọi người, ddlqđ-taiga lạnh lùng tặng thêm một câu: “Nếu dọa đến phu nhân, giết không cần hỏi!”

“Dạ!” moijt người trăm miệng một lời, mang theo sát khí lạnh lùng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, nàng nói: “Nam Dục các người xảy ra chuyện gì, Binh phù là thật hay giả cũng không phân biệt được?”

Nàng rất yên tĩnh, nhíu mày suy nghĩ, nếu không hôm nào nàng cũng làm một cái binh phù, điều binh vui chơi một chút?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ cua rnanfg, Dạ Nguyệt Ly buồn cười xoa lỗ mũi nàng nói: “Muội cho rằng mọi người đều mù cả sao?”

Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu sáng ngời, bàn tay trắng nõn nắm lấy áo Dạ Nguyệt Ly, khẳng định nói: “Huynh có tham gia.”

Dạ Nguyệt Ly không nhịn được hôn lên mũi nhỏ của nàng: “Người hiểu ta như vậy chỉ có nha đầu.”

“Huynh tham gia bao nhiêu?”

“Một chút xíu.”

“Một chút xíu là bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, chỉ là một chút xíu.”

“…”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện không coi ai ra gì ngươi hỏi ta đáp, còn lại hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời yên lặng dùng ánh mắt xin chỉ thị Nam Cung Quân Hạo.