Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 43: Diệp Mạn Thanh




Hàng vạn tia nắng chiếu xuyên qua hàng cây rực rỡ, làm cả sắc xuân như lan tràn khắp nơi. Giữa tháng ba, Kỳ Vân sơn ngập tràn sắc hồng của mười dặm hoa đào, cánh hoa bay tán loạn, hương thơm ngát ngập tràn không khí, tiếng chim ca ríu rít tâm tình.

Rất nhiều nam thanh, nữ tú chưa có hôn ước đến Kỳ Vân sơn, nơi tiên cảnh như ẩn như hiện này, chỉ vì muốn tìm tình nhân, đều không phân biệt già trẻ, gái, trai.

Trong rừng một đôi nữ hài tử xiêm ý phấn hồng chạy ngang qua, tiếng cười thanh thúy bên tai mãi không dứt.

“Tỷ tỷ, tỷ xem, bên kia nhiều thứ hấp dẫn chưa kìa.” Tiểu hài tử thoạt nhìn mới mười tuổi đứng bên trái nói, hai mắt trong trẻo, gò má ửng hồng, tươi cười ngọt ngào, giọng nói ngây thơ.

“Thanh Nhi, muội chậm một chút, tỷ tỷ đi theo không kịp.” Nhìn lại, cũng là một cô bé hồng y xinh đẹp, chính là gương mặt tái nhợt kia đã nói lên nàng có bệnh trong người.

Làm người ta ngạc nhiên chính là, khuôn mặt của hai tỷ muội lại giống nhau như đúc, xinh đẹp tinh xảo như đôi tiên đồng lạc vào rừng hoa.

“Tỷ tỷ, tỷ chậm một chút, không thì thân thể lại khó chịu.” Phấn y tiểu oa nhi chu miệng than phiền, tuy là không muốn, nhưng cái bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đầy thịt kia vẫn nắm chặt bàn tay của tỷ tỷ mình.

“Ta chỉ muốn đi cùng muội.” Nàng ủy khuất cúi đầu, lễ hội hoa đào này, chỉ có những cặp nam nữ đến tuổi cập kê mới được tới, nhưng màng vất vả lắm mới xin được phụ thân cho tới đây xem náo nhiệt, màng cũng muốn giống như Thanh Nhi, vui vẻ như vậy, chạy nhảy tung tăng như vậy.

“Diệp Mạn Nhu! Tỷ lại như vậy!” Khi nàng mềm dẻo, giọng nói ủy khuất, chắc chắn tỷ tỷ nàng sẽ phải thỏa hiệp.

Diệp Mạn Thanh giọng nói vẫn còn mang chút khó chịu, con mắt mang vẻ nuối tiếc.

Lúc nhỏ nàng đã nghe mọi người trong phủ nói, sở dĩ cơ thể tỷ tỷ nhiều bệnh như vậy, là vì lúc ở trong bụng mẫu thân nàng đã đoạt hết dinh dưỡng cuả tỷ tỷ.

Lúc đó cả người nàng như bị sét đánh, thật như vậy sao? Là nàng đã hại tỷ tỷ sao?

Từ đó về sau, nàng cũng không bao giờ tranh giành cái gì với tỷ tỷ nữa, không bao giờ cố tình gây sự vì phụ thân cùng mẫu thân cưng chiều tỷ tỷ hơn. Nàng thấy được phụ thân cùng mẫu thân rất vui mừng, nhưng mà, trong lòng nàng chua sót cũng ngày càng nhiều, nàng tình nguyện người mắc bệnh là mình.

Nhưng chuyện này tất nhiên không thể xảy ra, cho nên, nàng chỉ có thể đối tốt với tỷ tỷ, thậm chí, muội muội là nàng thoạt nhìn càng giống tỷ tỷ hơn!

“Thanh Nhi….” Diệp Mạn Nhu lay lay cánh tay nhỏ bé của Diệp Mạn Thanh nói.

Diệp Mạn Thanh bất lực thở dài, gọi thị nữ cách đó không xa, “Ngươi ở đây chăm sóc tỷ tỷ, ta đi một chút sẽ nhanh trở lại.” Sau đó vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé của Diệp Mạn Nhu, “Tỷ tỷ, chờ một chút, Thanh Nhi đi hái cho tỷ bông hoa đẹp nhất.”

“Ừ.” Diệp Mạn Nhu nhu thuận gật đầu.

Diệp Mạn Thanh chạy giữa rừng đào, nhìn ngó bên này bên kia, chọn lấy nhành hoa nàng cho là đẹp nhất. Tiểu oa nhi chạy nhiều mà ửng hồng cả hai má, giống như một quả đào chín mọng, làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được muốn cắn một ngụm.

Bắc Thần Nghiêu đi theo phía sau một lúc lâu, nàng là tinh linh trong vườn đào sao?

Hắn không biết tiểu cô nương này ruốt cuộc đang làm gì, miệng ngâm nga không thành một khúc, phía dưới nhảy chân sáo cánh tay trắng nộn thì vung lên cao cao hái hoa, miệng thì hát mấy từ loạn thất bát thao.

Diệp Mạn Thanh bỗng nhiên nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua, con ngươi tinh nghịch xoay tròn, “Ngươi, lại đây cho bổn tiểu thư!”

Nam tử kia một thân hắc bào, ) thân hình cao lớn, nổi bật giữa rừng hoa đào phấn hồng, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt như điêu khắc, thoạt nhìn mười lăm, mười sau tuổi, quý khí tôn quý quanh thân không thể bỏ qua.

Trong mắt Bắc Thần Nghiêu hiện lên một tia nghiền ngẫm, nhíu mày, ngón tay chỉ lên chóp mũi, “Ngươi nói ta?”

“Vô nghĩa, bổn tiểu thư không gọi ngươi thì gọi ai, mau lại đây cho ta!” Diệp Mạn Thanh khinh thường nhìn lại, giọng điệu sai bảo.

Ánh mắt Bắc Thần Nghiêu sáng ngời, có ý tứ! Tạm thời hắn sẽ chơi đùa cùng nàng.

Một nén hương sau, khuôn mặt Bắc Thần Nghiêu đã đen như đít nồi, khóe môi ức chế run rẩy, lại cầm một bó hoa đào to, hắn thề, vừa rồi tuyệt đối không phải hắn muốn chơi đùa!

Diệp Mạn Thanh một mình hát, cơ thể nhỏ bé ngồi xổm xuống chuẩn bị ôm lấy bó hoa, nhưng bàn tay quá nhỏ bé, vừa mới đứng dậy liền bị rơi mấy cành, không thể để rơi như vậy, nàng lại ngồi xổm xuống, cứ như thế lập lại vài lần Diệp Mạn Thanh vô cùng tức giận, “Này, ngươi không biết giúp ta một chút sao?”

Bắc Thần Nghiêu nhìn mà buồn cười, tiểu ngu ngốc này thật đúng là cực phẩm. Bất quả quả thật hắn đã suýt phì cười, nếu vậy khẳng định tiểu nah đầu này sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.

Đang chuẩn bị tiến lên, thì phía sau có tiếng động.

Bắc Thần Nghiêu nhíu mày, “Ngươi chờ ta một chút, ta sẽ trở lại ngay!” Lời nói bỏ lại rồi vội vã dời đi ngay.

Chờ hắn trở lại chỗ cũ, đã không thấy người đâu?

Bắc Thần Nghiêu bực bội, cái đồ tiểu ngu ngốc!

Bên kia.

“Thanh Nhi, tỷ tỷ khát nước, muội có thể lên xe ngựa lấy nước cho tỷ không?” Lời nói của Diệp Mạn Nhu mềm nhẹ, ánh mắt sáng quắc.

Diệp Mạn Thanh không nói thêm lời nào liền đứng dậy, căn bản không nghĩ tới vì sao chỉ lấy nước mà tỷ tỷ không gọi hạ nhân, bởi vì nhiều năm cảm thấy có lỗi đã làm nàng có thói quen đáp lại mọi yêu cầu của Diệp Mạn Nhu.

Trong mắt Diệp Mạn Nhu ánh lên lệ quang, Thanh Nhi, tỷ tỷ thật xin lỗi ngươi,coi như ngươi báo đáp tỷ tỷ đã cho ngươi thân thể khỏe mạnh đi.

Lúc trước, nàng vẫn đi theo sau Thanh Nhi, ở xa xa nhìn thấy nàng cùng nam tử kia gặp nhau, dieendaanleequuydonn thấy nàng trò chuyện vui vẻ cùng hắn, không khí xung quanh hai người thật hài hòa, nàng hâm mộ, nàng ghen tị, nàng cũng biết, mới liếc mắt nhìn hắn một cái nàng đã động tâm.

Tới khi nam tử kia đi nàng liền xuất hiện, đứng bên dưới ngửi hương hoa thoang thoảng, bảo Thanh Nhi mang nàng ra ngoài chơi, Thanh nhi nghe xong quả nhiên đưa nàng tới rừng hoa đào chơi.

Nàng biết, nam tử kia tuyệt đối sẽ lại tới.

Quả đúng như nàng đã đoán, không lâu sau hắn đã đến chỗ nàng đang đứng, vừa đến chỗ trước mặt nàng hắn liền cười mắng, “Tiểu ngu ngốc, không phải ta nói ngươi chờ ta sao? Tại sao lại đi nhanh như vậy?”

Trên mặt đánh phấn hồng che đi khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh trạng, nàng biết, như vậy nàng mới giống Thanh Nhi.

“Thân thể có chút không thoải mái, cho nên mới đi.” Nói xong nhe răng cười, may mắn là, giọng nói của nàng và Thanh Nhi cũng gần giống nhau.

“Thật không? Hiện tại không tốt chỗ nào? Còn nữa, ngươi tên gì?” Ánh mắt Bắc Thần Nghiêu nhìn kỹ trên người nàng.

“…Tên ta là Diệp Mạn Nhu.”

“Cầm cái này! Ba năm sau! Chờ ba năm sau bổn vương sẽ tới thú ngươi! Nhớ kỹ!” Bắc Thần Nghiêu nói vội vàng, dứt lời vận khí phi thân dời đi.

‘Bổn vương?’ hắn là vương gia! Trời ơi, người nàng xem trọng không ngờ lại có thân phận cao quý như vậy!

“Này, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Lúc Diệp Mạn Thanh trở về nhìn thấy Diệp Mạn Nhu thần sắc ngây ngốc, khuôn mặt phiếm hồng, mà trong tay đang cầm một ngọc bội hình Giao Long.

“À, không có việc gì, chúng ta mau trở về thôi.” Ánh mắt của Diệp Mạn Nhu né tránh, hai tay bối rối cất miếng ngọc bội.

Nàng không thể để Thanh nhi biết, bằng không hạnh phúc sẽ mất đi dễ như trở bàn tay!

Ba năm sau.

Diệp Mạn Thanh nhìn thấy Diệp Mạn Nhu như ý nguyện gả cho người trong lòng, lúc đón dâu chú rể kia lộ mặt, nàng nhìn liền hiểu.

Thì ra là hắn!

Nàng nhớ rõ hắn.

Rừng hoa đòa, trên đường đi, Giao Long ngọc, tỷ tỷ động tâm, vương gia, thành thân.

Từ nhỏ nàng đã thông minh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng nàng vẫn hiểu được

Nàng vừa nói câu “Là hắn”, rõ ràng thân thể của tỷ tỷ trong khăn voan run rẩy.

Là lần nàng dẫn tỷ tỷ xuất môn sao?

A, tất cả đều đã ró ràng.

Nàng mỉm cười, “Tỷ tỷ, chúc tỷ hạnh phúc.” Nàng thật lòng chúc phúc.

Ngày hôm ấy, hoa đào bay tán loạn, ta với người gặp nhau.

Người không biết tình ta, ta tưởng người vô tình.