Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 58-2: Ngoại tuyện Diệp Mạn Thanh (2)




Một màn này những người di theo phía sau đều nhìn rõ trong mắt, đôi mắt đau lòng của vương gia, tựa như chỉ cần người trong lòng khó chịu, liền thấy vô cùng đau lòng, khó chịu vô cùng.

Diệp Hạo Nhiên cùng Bắc Thần Nghiêu nói chuyện, Lâm thị thì phân phó hạ nhân bưng trà và điểm tâm, Diệp Mạn Nhu lại ôn nhu gọi, “Thanh nhi, sao lại đứng ở kia, lại đây ngồi bên cạnh tỷ tỷ.”

Mọi người lúc này mới quay lại nhìn, sắc mặt Diệp Hạo Nhiên lo lắng, không biết vì sao đại nữ nhi lại đột nhiên lên tiếng như vậy?

Chân tướng chuyện ba năm trước đây hắn cũng biết. Nhưng do đại nữ nhi đau khổ cầu xin, hắn không thể không thuận lòng, ngay cả cảm thấy ủy khuất tiểu nữ nhi hắn cũng không nghĩ tới, nhiều năm qua dau lòng thân thể nữ nhi ốm yếu, cuối cùng cũng khiến hắn thỏa hiệp, cũng may tiểu nữ nhi nhu thuận do được Lâm thị dạy bảo từ nhỏ, cũng không có phản kháng gì, như vậy Nhu nhi mói có thể được gả cho người trong lòng như ý nguyện.

Nhưng bây giờ như vậy, không phải sẽ làm cho vương gia chú ý? Vạn nhất bị phát hiện ra sự thật, thì sẽ phải làm thế nào?

Sắc mặt Lâm thị không kiên nhẫn, bà đã sớm dặn tiểu nữ nhi phải chú ý, nay làm như vậy chẳng lẽ là bất mãn với dặn dò của bà?

(Hai ông bà này quá độc ác rồi !!! Quá phân biệt đối xử rồi…..bất công với DMT quá)

Diệp Mạn Thanh đem biểu tình của phụ mẫu đều thu lại trong mắt, nàng chỉ cảm thấy trái tim băng giá, cố gắng cười một chút, nàng đáp, “Vẫn là không nên đi, hôm nay thân thể muội muội có chút không khỏe, vân là nên về phòng nghỉ ngơi.”

Như vậy, các người chắc chắn sẽ vui vẻ đi.

Đôi mắt của Diệp Mạn Nhu nhất thời dâng lên lệ quang, ủy khuất đến cực điểm, Bắc Thần Nghiêu thời thời khắc khắc chú ý đến Diệp Mạn Nhu sắc mặt lạnh lùng lên tiếng, “Đứng lại.”

Diệp Mạn Thanh quay người lại một chút, khẽ bối rối cắn môi dưới, nàng cúi đầu nói nhỏ, “Không biết vương gia có gì phân phó?”

“Tỷ tỷ ngươi gọi ngươi, mà thái độ của ngươi như vậy?” Sắc mặt của Bắc Thần Nghiêu lạnh như băng, hắn đã sớm nghe Nhu nhi nói qua về muội muội này, đoạt đi sự khỏe mạnh của Nhi nhi không nói, trong lòng lại còn thầm hận phu phụ Diệp thị lạnh nhạt với nàng, những năm gần đây hường xuyên không để ý tới Nhu nhi. Làm muội muội lại có thể đối đãi với tỷ tỷ của mình như vậy, mất công Nhu nhi của hắn còn quan tâm tới nàng, Nhu nhi gọi nàng tới ngồi nàng còn tỏ ra xa cách, thật đáng giận!

Diệp Mạn Thanh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt và lời nói của nàng đều lạnh lùng, “Thanh nhi sợ bệnh của mình sẽ truyền cho tỷ tỷ, đành phải lui ra, vương gia cho rằng như vậy có gì không ổn?”

Nàng đã hết hy vọng với hắn từ lâu, từ lúc hắn nhận sia người kia, nàng đã xác định đời này nàng với hắn không thể có chuyện gì.

Từ lúc Diệp Mạn Thanh ngẩng đầu kia Bắc Thần Nghiê đã ngạc nhien tới mức không nói nên lời, nữ tử này lại có thể giống Nhu nhi như đúc, đây thật sự là một Nhu nhi thứ hai.

Hắn thu hồi lại cảm xúc trên mặt, tuy hắn biết nhị tiểu thư Diệp gia mỹ mạo phi thường, nhưng lại không hề biết thì ra tỷ muội hai người lại giống nhau như đúc, nếu không phải nhìn thấy Nhu nhi trước, hai người mà đứng cùng nhau như vậy, hắn quả thật có chút nhận không ra.

“Đi xuống đi.”

Thời điểm Bắc Thần Nghiêu nhìn Diệp Mạn Thanh Diệp Mạn Nhu có chút bất an, móng tay nàng ta hung hăng đâm vào lòng bàn tay con ngươi cúi xuống không rõ cảm xúc, đợi đến khi Bắc Thần Nghiêu nói đi xuống, trong lòng nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta sợ Bắc Thần Nghiêu sẽ nhìn ra manh mối, nhưng nàng ta lại càng muốn cho Diệp Mạn Thanh biết nàng ta hạnh phúc ra sao, từ nhỏ nàng ta đã hận, mọi người luôn nghĩ từ nhỏ nàng ta đã được phụ mẫu yêu thương, muội muội che chở?

Sai! Nàng ta muốn một thân thể khỏe mạnh, bọn họ có thể cho?

Từ lúc vào Diệp Mạn Thanh lại là một bộ dạng không thèm để ý mới làm nàng ta hận, nàng ta vốn là đoạt tất cả của nàng, lại còn khuyên cha mẹ thuận theo nàng ta, chẳng lẽ trong lòng Diệp Mạn Thanh không hận nàng ta chút nào?

Nội tâm Diệp Mạn Nhu cười lạnh, Diệp Mạn Thanh ngươi cứ cải trang đi, ta biết ngoài mặt ngươi càng bình tĩnh, trong lòng lại càng thống khổ!

Mà Diệp Mạn Nhu nàng ta lại càng đắc ý!