Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 16: Thất phổ đồ (thượng) – Có một kiểu ám sát riêng




Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

Tấm màn đen bao phủ, gió mát phơ phất, duy chỉ lưu lại ngôi sao chói mắt, lóng lánh. Người trong cung đình dần dần tán đi, Phượng Hạo không thể ly khai đó là tất nhiên. Tri Nhã ngồi không trên xe ngựa, bên môi câu tia cười. Nàng tuy rằng không biết trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng đã định trước trở thành một con cờ bọn họ áp chế Phượng Hạo.

Mà hoàng thượng, tuyệt đối muốn đem nàng khống chế trong tay! Môi mỏng trong trẻo nhưng lạnh lùng phun ra câu: Buồn chán….

Quản gia tựa hồ cũng ý thức được điểm này, cả người ngồi ở trước ngựa vẫn luôn lạnh run. Đột nhiên một đôi tay ấm áp cầm thật chặc tay run rẩy của lão, lão mới phát hiện tiểu thư nhìn lão đã rất lâu rồi.

“Tiểu thư…”

“Có cái gì mà sợ?” Tri Nhã lộ ra nửa mặt, vẫn là mạn bất kinh tâm, đóng chặt hai tròng mắt lại.

Tới!!!

Trong sát khí nồng đậm, hơn mười người vọt tới, người mặc dù không nhiều lắm, nhưng bọn chúng đều là cao thủ.

Khóe miệng Tri Nhã cười nhạt, nếu tới, vậy cũng đừng nghĩ an tĩnh trở lại.

“Các ngươi ở tại chỗ này, không được di động!” Tri Nhã chậm rãi hộc ra một câu. Thậm chí không để cho quản gia suy tính thời gian, cả người mềm mại giương lên, bay đi.

Nếu người tới không biết võ, nàng tất nhiên sẽ không lấy tánh mạng của bọn họ.

Thân ảnh vững vàng rơi vào tiền phương. Ánh trăng yên lặng chiếu tia sáng nhu hoà lên người nàng, cả người Tri nhã giống như một con mèo lười nằm trên cây. Lẳng lặng lắng nghe tiếng bước chân không ngừng tới gần.

Tới gần… Tới gần nữa…

Lông mi Tri Nhã khẽ nhúc nhích, cất lên giọng nói mê hoặc: “Ly Vương, là muốn thấy thi thể của ta sao?”

Quả nhiên trong bóng tối hiện lên thân ảnh màu lam ưu nhã phi tới bên người, Hiên Viên Uyên bật cười câu phách lòng người: “Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này.” Cánh tay dài thuần thục duỗi tới phía Tri Nhã.

Tri Nhã bất động thanh sắc, tách ra, hồ ly này thích động thủ động cước. Nàng có chút không thú vị xoắn xoắn tóc, tựa hồ có chút mệt nhọc: “Ngươi đã đáp ứng cha ta rồi, nên đừng kêu những sát thủ này đi ra.”

Nếu không có tin tức trong hoàng cung, cũng nhìn ra cha của mình đứng về phe Ly Vương.

Môi mỏng không tiếng động câu lên, phiền phức, Hồ ly chết tiệt!

Tri Nhã nhắm hai mắt lại, nàng lười quản những việc này, nếu như những sát thủ của hồ ly này đều xử lý không tốt, còn giữ để làm chi?

Hiên Viên Uyên tươi cười, dưới tình huống này mà nha đầu còn thanh thản đến vậy. Bàn tay ở trong không khí vỗ vài cái vang dội, trong nháy mắt hơn mười hắc y nhân từ trong bóng tối bay ra, chuẩn bị diệt trừ hoàng y sát thủ.

Hoàng y? Hai tròng mắt Hiên Viên Uyên thâm thúy phát ra nguy hiểm. Lúc này trong bóng tối tiếng chém giết liên tiếp vang lên, hai đạo nhân mã không chút chiếm lấy thượng phong.

Ánh trăng trong lúc vô tình chiếu sáng mặt hoàng y nam tử, hai tròng mắt không hề tiêu cự.

Ngón tay Hiên Viên Uyên chế trụ thân cây, không nghĩ tới hoàng thượng lại mệnh lệnh sát thủ trong cung, dồn mình vào tử địa!

Mắt đỏ ngầu, Hiên Viên Uyên vừa muốn động, nhưng bất chợt một đôi tay nhỏ bé giữ chặt tay hắn lại. “Chờ một chút.”

Tri Nhã đã mở mắt từ lúc nào, con ngươi trong suốt nhìn màn máu tanh trước mắt, lại không chút sợ hãi.

“Nhắm mắt lại!” Hiên Viên Uyên vô ý thức muốn che khuất tầm nhìn của Tri Nhã, máu tanh kinh tởm, hắn thậm chí không muốn nàng chứng kiến.

“Đừng nhúc nhích!” Tri Nhã nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: “Có gì mà sợ?” Kiếp trước nàng từng gặp qua nhiều, những cuộc chiến kiểu này. Người thắng làm vua, người thua làm giặc.

Trong mắt Hiên Viên Uyên lóe lên sự kinh ngạc, thần tình này rõ ràng là bão kinh phong sương, đã trải qua vô số đau khổ mới có. Nàng tuổi nhỏ như thế rốt cuộc trải qua cái gì, mới biến thành như vậy? Hắn thậm chí quên phía dưới còn đang chém giết, tay vô ý thức muốn phất qua mặt Tri Nhã.

“Ngươi rốt cuộc…”

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên trên mặt đất vang lên tiếng cười cuồng vọng. Trong bóng tối một hoàng y nam tử giơ cao đầu vài người lên, cuồng ngôn. “Nếu như còn dám ngăn trở, để mạng lại!”

Nam tử áo đen dẫn đầu khinh thường nói: “Xem ngươi có đủ bản lĩnh không!” Tri Nhã biết người này, là Phù Trần.

Trên mặt đất thân ảnh Hoàng y cấp tốc lưu động, lập nên trận pháp vô hình.

Tri Nhã vỗ vào tay Hiên Viên Uyên, “Này tỉnh lại! Nhìn đây là cái gì?” Tên nam nhân này giờ mà còn thẫn thờ gì nữa đây?

Hiên Viên Uyên mới hồi phục tinh thần lại, hắn âm thầm buồn cười, mình tại sao lại đột nhiên hành động như vậy. Ánh mắt lần thứ hai rơi trên mặt đất, nhất thời sắc mặt kịch biến! Hắn thốt lên: “Là Thất phổ đồ.”

Tri Nhã nghe được tên này, không khỏi ngẩn ra, nàng tuy rằng không biết cái đồ gì, mà ở hiện đại, nàng thường xuyên nghiên cứu loại trận pháp này, không ngờ ở cổ đại còn có thể thấy.

Quả nhiên lợi hại!

Lúc này thân ảnh bảy Hoàng y nhân dường như bay lượn bốn phía, vài người nhất thời hình thành một tấm lưới vô hình, vây thật chặc hắc y nhân vào bên trong, như thú bị nhốt vậy, khiến tất cả chấn động.

“Không xong!” Hiên Viên Uyên hét lớn một tiếng, hoàng thượng vì muốn bắt Tri Nhã để uy hiếp Phượng thừa tướng, cả tứ đại trận pháp Thất phổ đồ đứng đầu, Hiên Viên cũng dám lấy ra nữa. Hắn tuy rằng không tinh thông trận pháp, nhưng tuyệt không thể để cho thủ hạ cũng chính là huynh đệ cứ như vậy tử. Xông vào một lần còn có đường sống!

Tri Nhã từ lâu chú ý tới sắc mặt của Hiên Viên Uyên, khóe miệng khẽ cong, “Thế nào? Lợi hại lắm sao?” Nhướng mày, vậy có phải nên chúc mừng nàng được coi trọng hay không?

“Ngươi ngồi ở phía trên đừng nhúc nhích, ta đi giúp bọn hắn.” Hiên Viên Uyên tung người bay xuống.

Tri Nhã chăm chú nhìn trận pháp trên mặt đất, miệng chợt vẽ lên nụ cười.

Khiêu chiến? Nàng thích nhất! Nàng không tin có bất kì trận pháp nào có thể gây khó khăn cho nàng!

Thân ảnh nho nhỏ quỷ mỵ bay đến bên cạnh Hiên Viên Uyên.

“Ngươi tới làm gì?” Trên mặt Hiên Viên Uyên bạo giận triệt để, muốn đẩy Tri Nhã ra ngoài: “Ngươi quả thực muốn chết!”

Hắn một mình còn chẳng dám bảo chứng toàn thân trở ra, nàng một tiểu nha đầu tới xem náo nhiệt gì, đây không phải trò chơi!

Mặt Tri Nhã nhẹ nhàng xẹt qua tiếu ý: “Ngươi cũng biết lo lắng cho người khác à?” Nếu hắn lo lắng cho mình như thế, vậy cứ giúp một lần.

Thân ảnh nho nhỏ rơi vào trong lòng Hiên Viên Uyên, “Ôm ta, ta có biện pháp phá giải!” Giọng nói cũng không cho người khác hoài nghi. Nàng phá trận pháp này, bất quá là thiếu khuyết di động, lại nhanh hơn tốc độ bản thân, chỉ vậy mà thôi.