Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 38: Đồng hành




“Vậy sao ngươi lại ở đây?” Vị hoàng đế đại nhân này không phải nên ở cùng đội ngũ hòa thân sao?

Chưa ai dám hỏi lại hắn như vậy, Hiên Viên Tuyệt khẽ cau mày, nhưng vẫn giải thích nói: “Ta muốn đi Tang Thành lấy đồ.”

“Là cái gì mà khiến ngươi phải tự mình đi lấy?” Không phải nàng nghi ngờ, mà Thanh Hoàng sơn trang là trang viên ngay tại Tang thành, chẳng lẽ là trùng hợp?

“Kiếm lệnh!” Hắn biết Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc, huống hồ chuyện này nàng cũng biết, cho nên cũng không giấu diếm.

Kiếm lệnh?! Lý do quả thật đủ cho nàng tin!

“Còn ngươi? Vẫn chưa trả lời ta a!” Ánh mắt Hiên Viên Tuyệt đảo qua nàng, phát hiện nàng không bị thương mới hơi thở phào nhẹ nhõm, bất quá khi nhìn đến hai điều xà thanh đỏ lại nhất thời lạnh mặt, thần sắc chuyển động bị hắn che giấu vô cùng tốt, không bị Thiên Thanh Hoàng phát hiện.

“Ta cũng phải đi Tang thành!” Nàng không muốn giải thích rõ ràng, bởi vì chỉ đơn giản là không muốn nói.

“Vậy chúng ta cùng đi.” Hiên Viên Tuyệt tùy ý nói, làm cho người ta không thấy được sự khác biệt.

Thiên Thanh Hoàng muốn cự tuyệt, nhưng cự tuyệt thế nào bây giờ? Nói ta không muốn đi cùng ngươi? Hay là nói đi với ngươi ta không được tự nhiên? Toàn lý do không hợp lý! Ngay lúc Thiên Thanh Hoàng còn do dự, Hiên Viên Tuyệt đã tự nhiên dắt tay nàng đi về phía trước: “Đi thôi! Mặt trời lớn như vậy, đứng ở chỗ này phơi nắng sẽ bị đen.”

Thiên Thanh Hoàng triệt để im lặng, hoàng đế đại nhân hắn lại quan tâm đến vấn đề phơi nắng sẽ bị đen?

Dùng khinh công đi đến nhai hạ, vấn đề mới lại xuất hiện. Ngựa của nàng vừa mới đuổi đi, mà ngựa của Hiên Viên Tuyệt lại chỉ có một con, chẳng lẽ muốn đồng kỵ?

Hiên Viên Tuyệt xoay người lên ngựa, vươn tay với Thiên Thanh Hoàng: “Lên đi! Từ đây đến Tang Thành khá xa, cho dù dùng khinh công cũng rất mất thời gian.” Hắn trực tiếp chặt đứt đường cự tuyệt của nàng.

Thiên Thanh Hoàng nhìn cặp con ngươi sâu thẳm của Hiên Viên Tuyệt, trong lòng thầm thở dài: Xem ra là nàng nghĩ nhiều.

Hiên Viên Tuyệt để Thiên Thanh Hoàng ngồi phía trước, hai tay tự nhiên ôm nàng vào ngực, vung cương ngựa: “Đi!”

Con ngựa này thuần đen, không có một tia tạp mao, lưng ngựa rất rộng, cước bộ vững vàng, đúng là một hảo mã! Nhưng là… lồng ngực rộng lớn rắn chắc có độ ấm, cùng Long Tiên Hương quanh quẩn nơi chóp mũi lại làm cho Thiên Thanh Hoàng nhịn không được có cảm giác không nói lên lời…

Trước kia Hoa Úc cũng thường xuyên ôm nàng, hắn thoạt nhìn rất gầy, nhưng vì tập võ mà thân thể rắn chắc, nhưng khi đó nàng lại không có cảm giác như bây giờ, giống như chính mình hoàn toàn bị một người chiếm cứ, thậm chí còn bắt đầu chậm rãi ăn mòn tư tưởng nàng…

Cảm giác được người trong lòng đang dao động, ở chỗ Thiên Thanh Hoàng không nhìn thấy, bạc môi Hiên Viên Tuyệt gợn lên một nụ cười kinh tâm, xem ra nàng cũng không phải không có cảm giác! Ngửi được mùi trúc xanh cùng mùi hoa sen trên người nàng, cảm giác trong lòng bỗng vô cùng phong phú, Hiên Viên Tuyệt chưa từng thấy thỏa mãn như vậy.

Cho dù là ngôi vị hoàng đế hay là thiên hạ, với hắn mà nói có cũng được không có cũng không sao, nhưng chỉ có người trong lòng này khiến hắn thật tình muốn có được, muốn đem nàng bỏ vào trong lòng, nhu tiến cốt nhục.

Hắn bình sinh lần đầu tiên muốn một người như vậy, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ chuyện xấu gì phát sinh. Bất kể dùng thủ đoạn nào, hắn cũng phải có được nàng!

Giống như Hiên Viên Tuyệt nói, nơi này cách Tang thành rất xa, hơn nữa xung quanh đều là sơn đạo, cho dù có là hảo mã cũng chạy xóc nảy vô cùng. Vì không để chính mình đụng quá nhiều vào người phía sau, Thiên Thanh Hoàng cố gắng cứng ngắc thân thể, nhưng chỉ được một lúc, thắt lưng nàng đã mỏi nhừ, cảm giác ê ẩm cực kỳ khó chịu.

Rốt cục nàng cũng nhịn không được nữa mà thử nhích lại gần phía sau, cảm giác Hiên Viên Tuyệt không phát hiện mới nhẹ nhàng đem sức nặng trên thân đặt lên người hắn. Lúc này thắt lưng mới hơi thư thái.

Có lẽ do tối qua ngủ không tốt, hoặc có lẽ do cái ôm phía sau rất an tâm, mà Thiên Thanh Hoàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hiên Viên Tuyệt cúi đầu nhìn dung nhan Thiên Thanh Hoàng không phòng bị, không khỏi thả chậm tốc độ, bàn tay nâng lên muốn vuốt ve mặt nàng, lại sợ nàng tỉnh mà ngược lại đặt tới bên hông, làm cho nàng càng thêm dựa vào mình, hắc đồng sâu thẳm hiện lên một ý cười vừa lòng.

Cho dù giờ phút này trong lòng nàng không có hắn, nhưng nàng đã bắt đầu không phòng bị hắn, vậy nên chỉ cần nàng mở trái tim ra một chút, hắn tin mình nhất định sẽ dễ dàng tiến vào tâm nàng.

Vùi đầu vào mái tóc đen dài thật sâu hít một hơi, tất cả đều là hương khí dễ ngửi của nàng, trên khuôn mặt bá đạo liền lộ ra cô tịch cùng ngoan tuyệt, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng vang lên: “Nữ nhân! Hiện tại là ngươi cho ta hi vọng, vậy nên ta cũng hi vọng ngươi có thể yêu ta. Ta cô độc lâu lắm rồi, ta cần một người ở bên, mà ngươi, lại là người duy nhất có thể bước vào thế giới của ta. Ta không có khả năng buông tay ngươi… Trăm ngàn lần đừng thương tổn ta… trăm ngàn lần đừng… được không?” Nếu không ta sẽ thật sự cô độc cả đời…

Có lẽ vì cảm giác được hơi thở cô tịch trên người Hiên Viên Tuyệt mà Thiên Thanh Hoàng lại mơ thấy thiếu niên không rõ ràng kia… khuôn mặt hắn rất mơ hồ, nhưng y phục hoàng s ắc trên người lại rất rõ ràng, long bào!

Hắn quỳ gối dưới đài cao, lưng thẳng tắp, trong mắt tất cả đều là không cam lòng cùng hận thù, loại cốt hận này làm Thiên Thanh Hoàng nhịn không được kinh hãi. Mà trên đài cao là một nữ nhân mặc áo choàng hoa lệ, nàng nhìn thiếu niên quỳ phía dưới, trong mắt không có đau lòng, chỉ có ý cười làm càn cùng chán ghét thật sâu.

Hình ảnh bỗng nhiên nghịch chuyển, thiếu niên mặc long bào ngồi trên điện Kim Loan, phía dưới là nhất bang văn võ đại thần, vài người còn đang nói chuyện, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng nhìn biểu tình cũng có thể thấy được bọn họ đối với vị hoàng đế này không một chút tôn kính, cũng không có nghiêm cẩn một thần tử nên có.

Không biết người phía dưới nói gì, chỉ thấy thiếu niên vung tay lên, một chữ lạnh như băng phun ra, Thiên Thanh Hoàng nhận được khẩu hình kia: Giết!

Sau đó là một đội nhân mã từ trên trời bay xuống, vài quan viên nháy mắt bị chém đầu, huyết sát Kim Loan điện!

Hình ảnh mới lại xuất hiện, đại thần trên điện đã mang vẻ mặt cung kính, nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi cùng kinh hoàng!

Mười năm ẩn nhẫn mười năm hận, thanh sơn đổ, nước sông nghịch lưu!

Sát huynh giết cha đoạt thiên hạ, trấn chỉnh triều cương, huyết sát Kim Loan!

Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại trong sương mù, cảm giác được phía sau ấm áp mà đau đớn trong lòng thật lâu không tiêu tan: Hiên Viên Tuyệt, thiếu niên kia, là ngươi sao?