Tước Tích

Quyển 3 - Chương 7: Nhung hoa quan miện




Dịch giả: xoxASAxox

***

【Phía Tây Aslan • Cách Lan Nhĩ Đặc • Trung Tâm】

Trên tay Đặc Lôi Á nâng một chén bạc tinh xảo, màu canh gà trong chén bạc thoạt nhìn giống như tơ lụa màu trắng sữa, vừa nhìn chính là dày công nấu chín. Làn khói mờ mờ bốc lên tản ra hương vị mê người.

Ngón tay mảnh khảnh của nàng cằm lấy muỗng sứ, vô cùng cẩn thận đút tới trước mặt Nghê Hồng. Nghê Hồng miễn cưỡng mở miệng ra, hắn phối hợp, cố gắng nâng cổ lên. Đặc Lôi Á nhẹ nhàng nâng cổ tay đưa tới, canh gà trượt vào cổ họng Nghê Hồng. Yết hầu Nghê Hồng cuộn lên xuống mấy cái, trong ánh mắt vẫn là cái loại cuồng nhiệt đốt người kia.

Đã qua ba ngày rồi. Tình trạng vết thương của Nghê Hồng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng. Tốc độ thân thể hắn khôi phục chậm kinh người. Đặc Lôi Á đã thử chuyển hồn lực cho hắn, hoặc là dùng lượng lớn hoàng kim hồn vụ rót vào trong căn phòng này, gia tăng độ dày, để Nghê Hồng khôi phục thương thế, thế nhưng, tất cả thử nghiệm đều không có bất kỳ hiệu quả gì rõ ràng.

"Vẫn không có gì khởi sắc sao?" Âm thanh Khàn khàn mà trầm thấp từ phía sau Đặc Lôi Á truyền đến, tựa như tiếng dây cung rỉ sét kéo động, tràn đầy sức hút.

Đặc Lôi Á không quay đầu lại, nàng từ lúc U Minh còn chưa vào cửa đã cảm ứng được hồn lực của hắn. Nàng tiếp tục từng chậm rãi đưa từng muỗng canh gà vào trong miệng Nghê Hồng.

"Hắn thế nào? Có thể cử động rồi sao?" U Minh đến gần một chút, hắn nhíu chặt hai hàng chân mày dày đậm, trong cặp mắt bích lục kia không ngừng chớp động những điểm sáng trôi nổi bất định.

"Miễn cưỡng có thể cử động rồi. Thế nhưng vẫn không thể hành động bình thường." Đặc Lôi Á đáp lại, trong giọng nói có một tia yêu thương ngay cả chính nàng cũng không phát giác. Mấy ngày trước, lúc nàng được triệu hồi về trung tâm, thấy Nghê Hồng nằm ở trên bệ đá, vết máu loang lỗ. Trong nháy mắt đó, nàng cảm giác như bị một bàn tay vô hình nắm lấy yết hầu, ngay cả hít thở đều có vẻ khó khăn. Nàng vẫn cho rằng mình là người lãnh khốc vô tình, bất cứ chuyện gì, bất luận ai, đều không thể tổn thương nàng. Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy Nghê Hồng ngay cả tròng mắt cũng không động đậy, nàng phát hiện lòng mình còn xa mới cứng như sắt đá như nàng nghĩ. Khi đó, nàng cho rằng hắn đã chết. Song khi nàng bắt đầu cảm nhận được hắn vẫn còn sót lại hồn lực ngoan cường, nàng cuối cùng nhịn không được đã ươn ướt viền mắt.

"Vì sao tốc độ khôi phục chậm như vậy? Theo lý, thương tổn cỡ này, lấy năng lực của Nghê Hồng mà nói, đã sớm khôi phục. Là trúng độc?" U Minh thấp giọng hỏi.

"Không phải. Tình huống so với ngươi nghĩ phức tạp hơn nhiều." Đặc Lôi Á đặt chén xuống, nhẹ nhàng vuốt ve một chút gương mặt kiên cường của Nghê Hồng, đứng lên, xoay người, nhẹ nhàng kéo U Minh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Trong thủ pháp công kích của đối phương cũng không có hạ độc, trong thân thể hắn cũng không có bất kỳ độc tố nào, thế nhưng, đối phương dùng một loại phương thức tấn công cực kỳ... cực kỳ thú vị, phương thức tấn công này đối với hồn thuật sư lấy hoàng kim hồn vụ sinh ra hồn lực làm cơ bản mà nói, là một loại thương tổn trí mạng.""Đến cùng là chiêu số gì? Ngươi trước đây từng gặp qua sao?" Gương mặt U Minh giống như bao phủ một tầng khí lạnh, hai mắt dưới ánh sáng u ám một mảnh đen nhánh.

"Ngươi còn nhớ rõ lúc chúng ta trở lại, vừa nhìn thấy Nghê Hồng, vết thương trên người hắn hình dạng ra sao không? Ngay lúc đó hắn nằm trên bệ đá, dưới người là một vũng máu. Khi chúng ta rửa sạch vết máu trên người hắn, chúng ta mới phát hiện toàn thân hắn hiện đầy vô số miệng vết thương nhỏ, tinh mịn mà phức tạp. Lúc đó ta đã kiểm tra tỉ mỉ, kích cỡ những vết thương kia vô cùng khác nhau, có dài nhỏ mà mỏng như đao gió cắt ra, có vết không sắc bén mà sâu, giống như bị gai sắt đâm xuyên da thịt, có cái cắt dọc, có cái giật ngang, có cái dày đặc điểm nhỏ, giống như dấu vết mấy trăm cây kim bạc ghim vào để lại. Những vết thương này thoạt nhìn lộn xộn, hoàn toàn nhìn không ra quy luật cũng nhìn không ra đến cùng là binh khí gì hay thủ pháp gây thương tích. Trong đám người ta đã gặp qua, không ai biết tạo thành vết thương phức tạp như vậy."

"Ta cũng không nghĩ ra được, làm sao tạo thành vết thương như vậy cũng còn phụ, vấn đề là tại sao phải như vậy? Những vết thương này tuy rằng vừa dày vừa đặc, nhưng không có cái nào trí mạng. Đối phương tốn nhiều công phu và tâm huyết như vậy, đến cùng là vì cái gì chứ?"

"Ngươi nói đến chỗ mấu chốt nhất rồi." Ánh mắt Đặc Lôi Á chớp động, con ngươi của nàng hơi rung động, thoạt nhìn lại như là cảm thấy một chút sợ hãi."Đối phương chính xác đem tất cả vị trí kinh mạch cực kỳ trọng yếu, gân bắp thịt, mạch máu, các đốt ngón tay trên người Nghê Hồng, toàn bộ đánh gãy, kể cả phần lớn xương trong thân thể hắn đều bị thương nát vụn. Dưới công kích của đối phương, Nghê Hồng hoàn toàn đánh mất mọc năng lực hành động, đối phương không chừa bất cứ chỗ nào, diện tích thương tổn bao trùm to lớn, khiến Nghê Hồng ngay cả động tác nhỏ nhất cũng không thể hoàn thành. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng ta lúc trở lại thấy hắn vẫn không nhúc nhích."

"Vậy tại sao không dứt khoát giết chết Nghê Hồng? Từ tình trạng này mà xem, đối phương muốn giết Nghê Hồng, tuyệt đối là chuyện dễ dàng." U Minh lắc đầu, ngũ quan tràn ngập lệ khí nhíu chặt cùng một chỗ.

"Đây là chỗ kín đáo trong tâm tư của đối phương. Từ tình huống trước mắt xem ra, đối phương hiển nhiên là đơn độc một mình lẻn vào trung tâm, y tất nhiên biết, Nghê Hồng là một sứ đồ, nếu như hắn chết, vậy Vương tước của hắn sẽ cảm ứng được, như vậy y sẽ bại lộ sự tồn tại của mình. Dù đối phương ra tay thành công, nhưng dù sao chỗ sâu không thể dò như trong trung tâm này, y tuyệt đối không dám công nhiên tuyên chiến. Cho nên, y chỉ gây cho Nghê Hồng tổng thương không thể hành động, như vậy Nghê Hồng vừa không thể tiếp tục truy kích, cũng không thể thông báo cảnh giới."

"Thế nhưng đối phương đã đoán sai một việc, đó chính là đối phương cũng không biết Nghê Hồng và ngươi đều là kẻ ăn mòn, ngươi cũng không ban ấn cho Nghê Hồng, mạch hồn của các ngươi hoàn toàn khác biệt, giữa hai người, không có 'Linh Tê'. Dù Nghê Hồng chết đi, ngươi cũng sẽ không có bất cứ cảm ứng gì." U Minh ngẩng đầu nhìn về phía Đặc Lôi Á.

"Đúng vậy, ta nghĩ, nếu đối phương biết, hắn nhất định sẽ không chút do dự giết chết Nghê Hồng. Từ cách y ra tay mà nói, y tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì." Đặc Lôi Á cắn răng, sau khi nói xong câu này, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, mặt hướng U Minh. Con ngươi đen kịt của nàng nhìn chằm chằm con ngươi bích lục vẫn không động đậy của U Minh, ánh mắt giống như một dây cung thẳng tắp, "Nếu nói đến 'Linh Tê' giữa Vương tước và Sứ đồ, ta có một việc, không thể không hỏi ngươi. Trước đây ngươi bị đứa nhỏ thân bí kia gây thương tích ở Hành Lang Vực Thẫm, ngươi nói cho ta biết, ngươi gọi Thần Âm tới cứu ngươi, là nàng giúp ngươi một đường đi tới hồ nước hoàng kim sâu trong Hành Lang Vực Thẫm cứu sống lại cánh tay của ngươi. Nhưng ngươi và Thần Âm đều là kẻ ăn mòn, ngươi cũng không ban ấn cho nàng, bản thân hai người hoàn toàn có mạch hồn khác biệt, ngươi, làm sao có thể 'triệu hồi' nàng chứ?"Bên trong phòng đá hoảng động ánh nến ám ảnh, giống như một mảnh gió lay cỏ lau, trong ánh sáng loang lổ khiêu động, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của U Minh dần dần tràn ngập nồng nặc hơi thở giết chóc. Đôi môi thật mỏng của hắn đóng chặt, vẫn không động đậy, thoạt nhìn, hắn cũng không định trả lời câu hỏi của Đặc Lôi Á. Ánh mắt hẹp dài của hắn hơi nheo lại, ý vị sâu xa nhùn lại Đặc Lôi Á.

"U Minh, ta không thể không nhắc nhở ngươi" Đặc Lôi Á sâu kín thở dài, thân thể căng chặt rồi thả lỏng, nàng ý thức được thái độ chính mình đối với U Minh có chút chuyện nhỏ xé to, "Nếu ngươi ở sau lưng Bạch Ngân Tư Tế, một mình tiến hành ban ấn cho Thần Âm, ngươi cũng biết là ngươi đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng chứ? Tuy rằng trên lý thuyết mà nói, trong cơ thể Thần Âm không có 'mạch hồn Vĩnh Sinh' làm nền tảng thì không cách nào đồng thời ở trong người duy trì hai bộ mạch hồn cùng tồn tại, thế nhưng, nếu như ngươi thật sự có cách làm được điều này, hơn nữa còn thật sự làm như vậy, ngươi tốt nhất nói cho ta biết, bằng không..." Giọng điệu dịu dàng của Đặc Lôi Á đột nhiên cứng rắn nói ra trong không khí, nàng khó thể tin ngay trong nháy mắt vừa rồi, chính mình bắt được hồn lực dao động trong cơ thể U Minh, loại dao động này rõ ràng là... Nàng nâng mắt lên thật nhanh, trong ánh mắt, gương mặt đằng đằng sát khí của U Minh, rõ ràng tập trung trong con ngươi mình, "U Minh, ngươi?!" Đặc Lôi Á còn chưa nói hết, trong không khí đột nhiên một trận tiếng kim loại sắc bén, cả gian phòng đá phát sáng, ánh nến u ám bị ánh lục u linh kịch liệt chợt phủ lên, tấm chắn to lớn lăng không hiện ra. Tử Linh Kính trong nháy mắt xuất hiện trước mặt U Minh, chặn giữa hắn và Đặc Lôi Á, trên mặt kính trơn trượt, Đặc Lôi Á rõ ràng nhìn thấy cái bóng của mình.

Trong không khí nổ tung sóng khí, vô số tơ lụa màu trắng giống như quái vật đáy biển, cuộn trào mãnh liệt, đem Đặc Lôi Á bao vậy lại tầng tầng lớp lớp, hai mặt tấm chắn cao cấp nhất lãnh thổ Aslan giằng co với nhau nổ vang, giống như hai con thú lớn không thể buông tha giận dữ nhìn nhau, sóng khí cuồn cuộn xông tới trong phòng đá bịt kín, kích động lên một trận tiếng kêu sắc nhọn, Nghê Hồng trên bệ đá phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, trong tai hắn ồ ồ chảy ra máu đỏ tươi.

【Phía Tây Aslan • Dịch trạm Cổ Ma Trấn】

Sau khi Kỳ Linh nghe tiếng đập cửa, đứng dậy từ bên mép giường, hắn ngồi xổm trên mặt đất đã lâu, cho nên hai chân có chút tê dại. Hắn kéo cửa ra, thấy bên ngoài phòng là Liên Tuyền và A Khắc Lưu Khắc. Hắn đè thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?" Hắn vừa nói, vừa quay đầu nhìn lại Ngân Trần trong phòng, vô cùng cẩn thận, rất sợ nói lớn tiếng quấy nhiễu đến hắn đã nằm xuống ngủ yên.

"Chúng ta tới xem người này." A Khắc Lưu Khắc vươn tay, ngón tay mang theo bao tay da hoẵng màu nâu chỉ chỉ Ngân Trần ở trên giường.

"Ngươi hãy tôn trọng một chút, hắn có tên, hắn là Vương tước Ngân Trần của ta." Kỳ Linh nhíu chân mày đứng ở cửa phòng, cũng không nghiêng người, hiển nhiên không muốn cho hai người đi vào lắm.

"Kỳ Linh, ngươi trước hết để cho chúng ta đi vào. Ngươi cũng không cần kích động như vậy, ta nghĩ A Khắc Lưu Khắc có một số việc nói đúng, chúng ta đều biết Ngân Trần trước đây nghĩ cách cứu viện, đi tới chỗ nhốt Gilgamesh, trước đây chúng ta từ chỗ Bạch Ngân Sứ Giả lấy được tin tức là Ngân Trần đã chết. Tin tức này đã qua xác nhận, hơn nữa mạch hồn trong thân thể ngươi cũng đã phục chế hoàn thành gấp đôi, trên lý thuyết mà nói, ngươi bây giờ đã là Vương tước rồi... Mà người trong quan tài này, mạch hồn không rõ, có thể hắn chỉ là trùng hợp bộ dạng giống Ngân Trần như đúc mà thôi. Cho nên, A Khắc Lưu Khắc cần kiểm tra một chút, tiến hành xác nhận với hắn." Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn Kỳ Linh, ánh mắt có một loại dịu dàng của người chị. Thế nhưng nàng cũng không nói với Kỳ Linh nghi ngờ trong lòng nàng, bởi vì, nàng trước sau không quên được ở bên cạnh huyết trì tại di tích Eutours, bóng người mang mũ trùm xuất hiện cuối cùng, bắt lấy chính mình. Gương mặt hắn và Ngân Trần cũng giống nhau như đúc, chỉ là hai mắt hắn... Nghĩ tới đây, Liên Tuyền lại một lần nữa quay đầu lại nhìn về phía Ngân Trần trên giường.Gương mặt Kỳ Linh hơi chút hòa hoãn, nhưng nhìn ra được hắn vẫn như cũ rất không tình nguyện, "Kiểm tra? Hắn cũng không sinh bệnh, kiểm tra cái gì?" Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng hắn vẫn lui về sau hai bước, nhường lại vị trí cửa.

Liên Tuyền và A Khắc Lưu Khắc trao đổi lẫn nhau một ánh mắt, nhanh chóng đi vào phòng.

Kỳ Linh đi tới bên giường, nhẹ giọng gọi Ngân Trần tỉnh lại. Liên Tuyền đứng ở bên giường, đây cũng là lần đầu tiên nàng ở khoảng cách gần như vậy quan sát "Ngân Trần" mới vừa từ trong quan tài đi ra này. Gương mặt gã cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc, Đường nét tinh xảo lấy một loại tư thái vừa anh khí vừa nhu hòa vi diệu tổ hợp cùng một chỗ, khiến ánh mắt gã bày ra một loại thâm thúy động dung, tròng mắt gã... Liên Tuyền thở phào nhẹ nhõm, tròng mắt gã vẫn như cũ, trong suốt như vậy, giống như nước suối được ánh mặt trời chiếu sáng sóng sánh chớp động, lộ ra một loại u lam gần như màu đen, khiến ánh mắt hắn mang theo một loại ngây thơ thuần túy, giống như một lớp tuyết mới được gió lạnh mang tới, tản ra mùi thơm vắng lặng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

A Khắc Lưu Khắc nhẹ nhàng tháo xuống hai bao tay, giắt vào trong túi bên hông y. Y quay đầu, mười ngón của hai tay hướng lên trời, đặt ở trước ngực mình, bộ dạng thoạt nhìn quả thật như một thầy thuốc, y gian xảo hướng Kỳ Linh nháy nháy mắt trái, "Yên tâm đi, ta là thầy thuốc chuyên nghiệp, ta sẽ không làm loạn."

Trong đèn đồng trên bàn đèn, dầu thắp vẫn còn rất đủ, nhưng ánh sáng ngọn lửa phát ra có hạn, cả gian phòng có vẻ có chút u ám, Kỳ Linh nhìn A Khắc Lưu Khắc đang ở kiểm tra Ngân Trần, không nhịn được đẩy mấy cánh cửa sổ ra, khiến ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Bên trong vốn có ánh sáng màu vàng ấm, bị ánh trăng trong sáng đột nhiên thẩm thấu, bày ra một loại vẻ đẹp thê lương. Kỳ Linh và Liên Tuyền đứng ở bên cửa sổ, hai người nhìn núi tuyết xa xa, hai bên đều không nói gì. Đỉnh núi dưới ánh trăng giống như ánh bạc thánh khiết lưu động. Mà dãy núi lớn màu đen giống như con thú lớn dịu dàng đang ngủ say, lằn ranh tuyết chói mắt kia chính là một vòng lông mao vương giả trên cổ bọn chúng.

"Ta và Ngân Trần trước đó dọc đường nghĩ cách cứu viện Gilgamesh, là trốn ở trong miệng hồn thú Hải Ngân của ta, ẩn vào biển sâu. Lúc ở trong miệng Hải Ngân, xung quanh một mảnh đen tối, Ngân Trần có một hồn khí, ta đã quên tên, giống như một ánh trắng, sẽ phát ra ánh sáng nhu hòa." Liên Tuyền vén lên mấy lọn tóc bị gió thổi loạn, vén đến sau tai, nàng thấp giọng nói, giống như nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong ánh mắt chớp động ánh sáng hồi ức. Kỳ Linh bên cạnh không tiếp lời, Liên Tuyền ngẩng đầu, lại phát hiện cậu bé to lớn trước mặt này, hai mắt đã đỏ bừng, lông mi hắn run rẩy kịch liệt, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh. Liên Tuyền khe khẽ thở dài, không nhắc lại chuyện đã qua nữa.

"Được rồi." A Khắc Lưu Khắc xoay đầu lại, trên trán một tầng mồ hôi mịn, dưới ánh sáng trong suốt chiếu sáng. Y nặng nề hít và một hơi, sau đó như trút được gánh nặng, nhún vai. Y không nói gì, chỉ chậm rãi đem bao tay mang lên một lần nữa. Nhưng vẻ mặt y lại không giống như trút được gánh nặng, trái lại, trong ánh mắt y có một loại thâm thúy phức tạp."Kiểm tra ra cái gì sao?" Liên Tuyền nhịn không được hỏi.

"Quá kỳ quái" A Khắc Lưu Khắc vừa nói, vừa dùng ngón tay ấn huyệt Thái Dương của mình, vẻ mặt y thoạt nhìn giống như đang suy tư câu đố nào đó không thể tưởng tượng nổi, "Thật sự quá kỳ quái."

"Ngươi đến cùng kiểm tra ra cái gì khiến ngươi cảm thấy quá kỳ quái?" Kỳ Linh vòng tay, có chút không nhịn được. Hắn không nhịn được đi lại ở trong phòng, thoạt nhìn cực kỳ lo nghĩ.

"Cũng vì ta không kiểm điều tra ra gì cả, cho nên mới quá kỳ quái." A Khắc Lưu Khắc ngẩng đầu, ánh mắt vững vàng nhìn hai người, "Đây mới là kỳ quái nhất."

"Ngươi có thể nói cái gì mà chúng ta có thể nghe hiểu không? Cái gì gọi là không kiểm tra ra mới kỳ quái chứ?" Khóe miệng Kỳ Linh co giật mấy cái, ánh mắt hung hăng trừng A Khắc Lưu Khắc.

"Hắn quá mới, hắn mới như tuyết vừa tích lũy trên song cửa ngươi đột nhiên phát hiện vào buổi sáng lúc tỉnh lại, không có bất kỳ không sạch sẽ, không có bất kỳ mùi vị." A Khắc Lưu Khắc vòng hai tay ở trước ngực, hơi hướng người tới trước, nói với Kỳ Linh.

"Có gì kỳ quái chứ? Ngân Trần cho tới nay đều sạch sẽ như vậy, ngươi cho rằng hắn giống hai chúng ta sao, bùn trong nước? Không phải mọi người đều giống như chúng ta không coi trọng được chứ?! Hừ!" Kỳ Linh kéo lại một băng ghế, đỉnh đạc ngồi xuống, biểu tình trên mặt cực kỳ khinh miệt.

"Chúng gì? Chúng ta? Ngươi đừng lại đem ta và ngươi kéo đến cùng một cấp bậc chứ, ngươi là bùn trong nước, ta lại là mây trong gió, ta so với ngươi sạch sẽ hơn nhiều, trên người ta chính là mang hương liệu đó được không! Quần áo của ta tùy tiện dùng hồn thuật thổi một cái liền không dính một hạt bụi nữa được không?" A Khắc Lưu Khắc cũng kéo lại một băng ghế ngồi xuống, trong mũi cũng tương tự lầm bầm, cả mặt coi thường.

Biểu tình của Quỷ Sơn Liên Tuyền vừa cứng ngắc vừa xấu hổ, nàng nhịn không được ho khan vài cái, hắng giọng một cái, hai người đàn ông trước mặt này, nào có dáng vẻ Vương tước và Sứ đồ, hoàn toàn chính là hai con trâu trên núi, vừa trẻ con vừa buồn cười. Nàng xoa xoa trán, lo nghĩ nói: "A Khắc Lưu Khắc, ngươi đến cùng phát hiện cái gì, khiến ngươi kỳ quái như vậy?"

A Khắc Lưu Khắc kéo kéo áo, nghiêm mặt nói (trước khi nói còn nhịn không được trừng Kỳ Linh một cái, trẻ con vô cùng): "Ta vừa nói Ngân Trần quá mới, giống như là tuyết mới vậy, ngươi phải biết rằng, đây cũng không chỉ là một ví dụ đơn giản mà thôi. Ta là một bác sĩ, ta không phải nhà thơ. Vì một người, từ khi sinh ra, đến lúc lớn lên, các cơ quan, bộ phận và tổ chức trong thân thể đều sẽ phát triển ở mức độ khác nhau, sự trao đổi chất, hơn nữa tốc độ biến chất mỗi một bộ phận đều không giống nhau, ví dụ như mức độ lão hóa của đại não chúng ta so với tốc độ gan chúng ta già đi chậm hơn rất nhiều, mà bắp thịt tứ chi của chúng ta lại già đi nhanh hơn so với bắp thịt tim chúng ta rất nhiều, cho nên thân thể chúng ta sau khi thành niên, mỗi một bộ phận, cơ quan, thậm chí tế bào, thật ra đều là cực kỳ không đồng đều và khác xa... Nhưng ở trên người Ngân Trần, lại hoàn toàn không có tình huống này, bộ phận và kết cấu tế bào tạo thành toàn thân hắn đều gần như ở mức độ lão hóa không khác biệt lắm. Việc này hoàn toàn không hợp lý, tình huống này chỉ có thể là... Chỉ có thể là..." Sau khi A Khắc Lưu Khắc lập lại mấy lần vẫn không nói ra đến cùng là có khả năng gì, y dùng sức lắc đầu, giống như đang phủ định suy nghĩ này của mình."Đến cùng là cái gì?" Sắc mặt Liên Tuyền cũng biến thành nghiêm trọng.

"Chỉ có một trường hợp, thân thể người sẽ hiện ra loại tính chất đặc biệt này" A Khắc Lưu Khắc ngẩng đầu, trong con ngươi một mảnh buồn bã, "Đó chính là: Người này là một đứa trẻ vừa ra đời."

"Nói mò! Ngươi đây không phải là nói mò sao! Trẻ con?" Kỳ Linh vụt đứng lên một cái, thiếu chút nữa lật ngã ghế, vẻ mặt hắn thoạt nhìn đặc biệt kích động, trên gương mặt anh tuấn dâng lên màu máu, "Ngươi thấy trẻ con lớn như vậy sao!" Lúc Kỳ Linh nói hai chữ "như vậy", theo bản năng giơ ngón tay lên Ngân Trần, thế nhưng lập tức khi nhìn đến gương mặt vắng lặng của Ngân Trần, lập tức vụng về rút tay lại, ý thức được chính mình mạo phạm Vương tước, nhanh chóng cúi đầu. Liên Tuyền một bên nhìn ở trong mắt, trong lòng dâng lên một chút không đành lòng, đứa nhỏ này hoàn toàn không ý thức được, chính mình cũng sớm đã là Vương tước rồi.

"Cho nên ta mới cảm thấy khó hiểu." A Khắc Lưu Khắc mở tay ra, trên mặt ra vẻ "Ta đã sớm nói cho ngươi biết".

"Có phải mạch hồn trong cơ thể hắn khác hẳn với người thường, giống như theo ta biết, 'mạch hồn Vĩnh Sinh' có thể khiến thân thể con người lành lại cực nhanh, đồng thời trì hoãn già yếu, gần như 'sống mãi'." Liên Tuyền cắt ngang bọn họ, nói, "Dù sao hồn thuật thay đổi điều kiện vật lý của thân thể con người là việc rất thường gặp."

"Quái chính là quái ở chỗ này" A Khắc Lưu Khắc thu lại biểu tình hài hước trên mặt, nghiêm túc nói, "Ta vừa rồi kiểm tra thân thể hắn hai lần, ở trong cơ thể hắn, cơ bản không có bất kỳ một bộ mạch hồn nào tồn tại, đừng nói trọn vẹn, chỉ là bất kỳ một mảnh nhỏ mạch hồn cũng không có, ở trong cơ thể hắn cũng bắt không được mảy may dấu hiệu hồn lực. Cả người hắn chính là một phôi thai sạch sẻ nhất, giống như cùng thế giới hồn thuật này không có bất kỳ liên quan, cũng chưa bị hồn vụ hoàng kim nhuộm dần mà thay đổi bất kỳ đặc tính thân thể nguyên thủy."

"Cho nên hắn không phải là Ngân Trần." Liên Tuyền im lặng một hồi, nói từng câu từng chữ, "Ngươi là ý này sao?"

"Ta không biết hắn là ai, nhưng ít nhất ta khẳng định, hắn không phải là người kia mà các ngươi nghĩ." A Khắc Lưu Khắc nghiêm túc đáp lại. Nói xong, y đột nhiên xoay người, đi tới bên mép giường, ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy chân phải Ngân Trần, nhanh chóng cởi vớ trên chân hắn ra, y vén ống quần Ngân Trần lên, cả mắt cá chân lộ ra trong không khí.

"Làm càn! Ngươi muốn làm gì?" Kỳ Linh chợt phóng tới A Khắc Lưu Khắc, y bị cử động đột nhiên của hắn dọa ngảy dựng, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, "Buông hắn ra!"

A Khắc Lưu Khắc cơ bản không quay đầu nhìn hắn, chỉ hời hợt vung ngược tay lên, một cái không khí vặn vẹo mà lại kiên cường dẻo dai đột nhiên đánh về phía ngực Kỳ Linh, Kỳ Linh bất ngờ không kịp đề phòng, luồng không khí lạnh như băng giống như mãng xà còn sống, trong nháy mắt tiếp xúc với ngực Kỳ Linh liền trượt ra mọi nơi, quấn vòng quanh thân người Kỳ Linh, sau đó mạnh mẽ kéo hắn về phía y. Cả người Kỳ Linh mất đi trọng tâm ngửa mặt ngã xuống, phía sau lưng đột nhiên bị người vững vàng đón lấy, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy đứng sau lưng mình là Quỷ Sơn Liên Tuyền, nàng nhẹ nhàng ấn vai Kỳ Linh xuống, ánh mắt đang nói hắn đừng nên vọng động, tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến."Nếu hắn không phải người các ngươi nghĩ, vậy, ta muốn xác nhận một chút, hắn đến cùng có phải hay không người 'chúng ta' cho rằng kia." A Khắc Lưu Khắc không quay đầu lại, y nhẹ nhàng lấy tay nắm lên cổ chân Ngân Trần, từ bóng lưng của y nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, tấm lưng rộng của hắn giống như một bức tường dày, ngăn cách tất cả đáp án y muốn tìm kiếm. Giọng A Khắc Lưu Khắc trầm thấp, tiếp tục nói: "Trước khi chúng ta xuất phát, ta đã xác nhận mấy điều kiện của mục tiêu, ngoại trừ 'không có thuộc tính', 'Không có mạch hồn', 'không có hồn lực', 'trông giữ nghiêm mật' các loại, còn có một cái gần như có thể dùng làm dấu ấn cuối cùng xác định mục tiêu, đó chính là, ta phải tìm chân phải trên cổ chân người này, có xăm một chữ 'Linh'."

A Khắc Lưu Khắc chậm rãi xoay người lại, trên mặt y là một mảnh như mệt mỏi và mất mát sau gió bão, trong cổ họng khô khốc của y phát ra một câu ngắn gọn, "Hắn không có." Thân thể y chậm rãi dời đi, trong tầm mắt, hai chân Ngân Trần trơn bóng lộ ra trong không khí, trên cổ chân gã một mảnh trơn nhẵn hoàn chỉnh, không có bất kỳ hình xăm nào, thậm chí không có một chút dấu vết.

Thế nhưng, biểu tình của A Khắc Lưu Khắc từ từ ngưng trọng, ánh mắt y giống như phát hiện ra bí mật gì, nhanh chóng chớp động. Quỷ Sơn Liên Tuyền theo ánh mắt y, phát hiện sắc mặt Kỳ Linh lúc này một mảnh trắng bệch, lồng ngực hắn kịch liệt phập phòng, hơi trắng nồng đậm từ hơi thở hắn phả ra. Gương mặt Liên Tuyền cũng căng chặt lên, nàng không rõ tâm tình Kỳ Linh vì sao lại kích động như vậy.

"Ngươi nói... Ngươi nói người ngươi muốn tìm, trên cổ chân..." Hai tay Kỳ Linh theo bản năng nắm chặt, "Trên cổ chân có một hình xăm chữ 'Linh'?"

"Đúng vậy. Sao ngươi kích động như vậy? Ngươi từng gặp qua người như vậy?" A Khắc Lưu Khắc đột nhiên cảnh giác, mà lập tức, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ít mảnh nhỏ manh mối, không trung gần như đen nhánh đột nhiên như ánh chớp sáng lên, tâm tình y chợt kích động, "Ngươi để ta nhìn mắt cá chân ngươi một chút!"

"Không!" Kỳ Linh bản năng lui về phía sau, động tác của hắn quá lớn, gần như đụng bàn ngã lăn ra.

"Ta vốn là vẫn luôn kỳ quái, vì sao ngươi có thể triệu hồi ra thanh thần kiếm 'Phong Tân' thuộc về người Phong Nguyên chúng ta này, hơn nữa ta còn bỏ quên tên của ngươi chính là 'Linh', để ta xem mắt cá chân của ngươi!" Trên mặt A Khắc Lưu Khắc đột nhiên phóng hàn quang.

Kỳ Linh đột nhiên xoay người chạy ra cửa trước, vừa đưa tay mở cửa lớn, mấy luồng không khí mạnh mẽ giống như dây thừng vậy lấy tứ chi của mình, đột nhiên thấy hoa mắt, cả trời đất đột nhiên đảo lộn. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ biến cố bốn phía, liền chỉ nghe thấy Quỷ Sơn Liên Tuyền lớn tiếng quát: "A Khắc Lưu Khắc ngươi buông hắn xuống! Ngươi dám tổn thương hắn ta sẽ không khách sáo với ngươi!"

Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, tất cả hồn lực bạo tạc cuồn cuộn liền biến mất. Dòng không khí cuộn trào mãnh liệt không còn bóng dáng, có chút gió đêm lưu động trong phòng, hơi thở lạnh lẽo làm người ta tỉnh táo.

Thân thể Kỳ Linh vừa bị treo ngược trên bầu trời, chậm rãi đáp xuống mặt đất. Giày vải trên chân hắn đã không biết lúc nào bị đao không khí sắc bén xé nát, hai chân để trần lộ ra trong không khí.Da thịt màu tiểu mạch ở dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng khỏe mạnh, hai chân cổ chân hắn một mảnh sạch sẽ, giống như Ngân Trần, không có bất kỳ vết tích hình xăm.

------------------

Tiếng kêu bén nhọn trong phòng đá ngưng lại.

Nhưng thảm lục quang "Tử Linh Kính" phát ra vẫn như cũ bao phủ toàn bộ phòng đá.

Không khí giống như đọng lại, tất cả âm thanh đều biến mất, bốn vách tường lạnh như băng giống như một quan tài đá to lớn dưới lòng đất.

Lục quang u ám khiến gương mặt tràn ngập hơi thở giết chóc của U Minh nổi bật lên như tử thần âm trầm, thế nhưng, trên gương mặt hắn, lúc này chỉ có bình tĩnh, loại bình tĩnh này xen lẫn thương xót, mất mát cùng với châm biếm —— không biết là châm biếm đối với chính hắn, hay là đối với Đặc Lôi Á. Hắn nhếch nhếch khóe miệng, vẫn như cũ mang theo một nụ cười như hoa đào khấp huyết, nhưng chỉ khiến vẻ bình tĩnh của hắn càng thêm có vẻ tuyệt vọng mà thôi.

Đặc Lôi Á phiêu động bốn phía làn váy tơ lụa màu trắng, đang chậm rãi thu lại trong cơ thể, giống như đáy biển dần dần lắng dịu sóng triều, chậm rãi co rút một cái tảo biển thật lớn. Trên mặt nàng mang theo một loại xấu hổ, cũng có vài tia hối hận. Nhưng nàng hết sức dùng gương mặt lãnh diễm che dấu đi lo lắng và thất thố của mình.

"Đặc Lôi Á, ngươi quá nghi thần nghi quỷ rồi. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ra tay với ngươi sao?" U Minh nhàn nhạt cười, trong nụ cười giống như hàm chứa một mặt khổ sở.

"Ai thấy ngươi đột nhiên phóng ra "Tử Linh Kính" cũng sẽ căng thẳng chứ?" Đặc Lôi Á buông xuống ánh mắt, trong giọng nói có một loại nhượng bộ, "Ngươi đột nhiên phóng ra 'Tử Linh Kính', muốn làm gì?"

"Ngươi không phải hỏi ta, làm sao triệu hoán Thần Âm sao? Vì vậy ta phải trả lời ngươi." U Minh mặt không đổi vươn tay, làm một thủ thế, 'Tử Linh Kính' treo trên bầu trời chậm rãi chuyển động. Tuy Đặc Lôi Á và U Minh từng sóng vai chiến đấu rất nhiều lần, thế nhưng dù là nàng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mặt trái của 'Tử Linh Kính'. Cùng chính diện điêu khắc vô số hoa văn phức tạp khác nhau, phía sau 'Tử Linh Kính' khảm trứ các loại bảo thạch màu sắc, kích cỡ, hình dạng khác nhau, mỗi một chỗ bảo thạch khảm vào đều là chỗ hoa văn giao nhau, thoạt nhìn giống như một bộ mạch hồn phức tạp.

"Bòng tay ngọc bích đeo trên cổ tay Thần Âm chính là dùng mấy viên bảo thạch màu lam trên mặt kiếng rớt xuống tạo thành. Năm đó, trong một lần chiến đấu, mấy viên bảo thạch này lúc kịch liệt đánh rơi ra, ta vẫn tìm không được cách có thể khảm trở lại. Sau tới một lần vô tình, phát hiện mấy viên bảo thạch này cũng có thể chiếu hình, thế nhưng hình chiếu đối tượng chỉ có một, chỉ có thể phục chế chính mình, hơn nữa cái bóng sao chép được không đạt được mức độ của 'tử linh', không thể công kích kẻ thù, chỉ có thể mê hoặc kể thù. Thế nhưng có một cái vô cùng tốt, chính kà những bảo thạch này có thể cùng mặt kính của ta tạo ra cộng hưởng, phát sinh triệu hoán, cùng loại với 'Linh Tê' giữa Vương tước và Sứ đồ. Cho nên, ta đưa cho Thần Âm, làm vật gắn bó giữa bọn ta."

"Thì ra là như vậy." Đặc Lôi Á khe khẽ thở dài, sắc mặt thu lại, chỉ để lại một tầng nhàn nhạt hổ thẹn.

"Nếu ngươi ngay cả ta cũng không tin, trên cái thế giới này ngươi cũng không có người nào đáng để tin tưởng nữa rồi." U Minh ngẩng đầu, dùng ánh mắt thẳng tắp nắm lấy con ngươi Đặc Lôi Á, giống như dùng nắm đấm cố sức nắm chặt một cái.Nhưng Đặc Lôi Á không trả lời. Nàng chỉ là lặng lẽ đi tới rìa bãi đá, cẩn thận lau chùi máu chảy ra trong tai Nghê Hồng. "Cái này, chỉ sợ thời gian hắn khôi phục, lại phải kéo dài." Nàng cố ý tránh đi câu hỏi của U Minh, một lần nữa quay lại đối thoại vừa rồi.

"Trước đó ngươi nói, người công kích Nghê Hồng gần như chỉ là vì hạn chế hành động của Nghê Hồng, mà cũng không hy vọng lấy mạng hắn, vậy, vì sao qua hai ngày rồi, thương thế của Nghê Hồng khôi phục vẫn chậm chạp như vậy chứ?"

Đặc Lôi Á quay đầu, nhìn U Minh, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng, trong ánh mắt còn có một loại sợ hãi không đổi, "Ta ban đầu chỉ là cho rằng, đối thủ tạo ra trên thân thể Nghê Hồng các loại vết thương có hình thức và chiều sâu khác nhau, chỉ là vì cắt đứt phạm vi lớn thần kinh khớp xương hoạt động của hắn, cố hết sức hạn chế hành động của hắn. Thế nhưng, sau khi kiểm tra toàn thân thể Nghê Hồng, ta mới phát hiện, vết thương này thoạt nhìn lộn xộn, tùy ý, dường như không có quy luật đáng nói, nhưng mà, thật ra những vết thương chằng chịt này đều có một chỗ giống nhau, đó chính là: Chúng nó đều tránh được mạch hồn trong thân thể Nghê Hồng, ngay cả nhánh mạch nhỏ nhất đều tránh được."

"Ý của ngươi là..." Con người của U Minh giống như rắn siết lại thành dây nhỏ.

"Ngươi cũng biết, thân thể chúng ta so với người thường có sức mạnh to lớn hơn, tốc độ và năng lực phục hồi, những thứ này đều là vì mạch hồn trong cơ thể chúng ta biểu hiện ra, giống như quỷ hút máu vậy, có thể đem hoàng kim hồn vụ hội tụ thành hồn lực, vận hành toàn thân, do đó tăng cao tố chất thân thể của chúng ta. Nhưng, chỗ không có mạch hồn phân bố, hoặc bộ phận thân thể không đến được, thì cùng thân thể người thường không có khác nhau quá lớn. Nói cách khác, vết thương của người thường, nếu như là khu vực máu vận chuyển mạnh mẽ như trên đầu hoặc trên mặt, vậy giống nhau đều có thể rất nhanh lành lại hơn nữa không dễ lây nhiễm, mà nếu vết thương ở ngón chân các loại, khu vực cuối cùng máu chuyển đến không tốt, thì tốc độ lành lại trở nên chậm và dễ thối rữa. Đối với hồn thuật sư chúng ta mà nói, chỗ mạch hồn càng dày đặc, tốc độ lành lại càng nhanh, vì có thể có nhiều hoàng kim hồn vụ hơn từ mạch hồn đến chỗ bị thương." Đặc Lôi Á vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vết thương chằng chịt trên người Nghê Hồng, biểu tình trên mặt vừa đâu lòng, vừa thương xót, "Người tập kích Nghê Hồng dùng một loại thủ đoạn tà ác nhất, cũng hèn hạ nhất, hắn chọn tất cả chỗ tổn thương đều là chỗ mạch hồn của Nghê Hồng khó thể đến. Nghê Hồng hiện giờ và một người bị thương thông thường, không có khác nhau quá lớn, nhiều lắm tốt hơn một chút."

"Làm được trình độ này, có phải rất khó hay không?" U Minh thấp giọng hỏi, "Ngươi có thể làm được không?"

"Không thể." Mấy sợi tóc rũ xuống trên gò má Đặc Lôi Á, khiến nàng thoạt nhìn không còn là nữ tướic không ai bì nổi kia, thêm vào vài phần mềm yếu và động lòng người, "Muốn làm đến điểm này, đầu tiên phải vô cùng hiểu rõ mạch hồn của đối thủ, điểm này, ta miễn cưỡng có thể làm được, thế nhưng cũng cần thời gian, chí ít đối phương phải cùng ta chiến đấu chốc lát, ta mới có thể thăm dò tình hình mạch hồn đối phương vận hành.""Sau đó thì sao?" U Minh hỏi.

"Thứ hai, người này đối với kết cấu thân thể hiểu biết cực kỳ chính xác, nhiều vết thương như vậy, mỗi một vết thương sâu cạn và hướng đi, đều được đánh giá tốt trước đó, những vết thương này có thể ở phạm vi lớn nhất trói buộc năng lực hành động của người khác, đối thủ đối với xương cốt, gân thịt, mạch máu, hệ thần kinh của con người, nhất định đều vô cùng hiểu rõ. Điểm này, ta không làm được."

"Còn nữa không?"

"Còn có một điểm cuối cùng, cũng là điểm khó nhất." Đặc Lôi Á ngừng thật lâu, trong phòng đá chỉ còn tiếng hít thở trầm đục của Nghê Hồng, "Vết thương phải cắt đến chính xác như vậy, khống chế đối với hồn lực đến cùng phải đạt được trình độ biến thái cỡ nào, ta chỉ tưởng tựu cũng không nghĩ ra được, chớ nói chi là làm được điểm này. Hơn nữa ta không tin Nghê Hồng sẽ như một con cừu nhỏ, nằm yên không nhúc nhích tùy ý hắn cắt xẻ, bất luận Nghê Hồng di động hay tránh né, cũng có thể tạo thành vết thương như vậy, thế nhưng, không có một vết thương cắt đứt mạch hồn... Hắn đến cùng là làm sao làm được..."

"Người này sẽ là ai?" U Minh từ trên mặt Đặc Lôi Á, thấy được sợ hãi chưa từng có.

"Nếu ta đoán không sai, hẳn là người chúng ta gặp ở dưới cầu kia." Đặc Lôi Á quay đầu lại, nhìn U Minh.

"Cho nên Bạch Ngân Tư Tế mới dùng 'Linh độ tiếu âm' triệu hoán chúng ta? Bởi vì bọn họ biết hai chúng ta nhất định không phải đối thủ của người đó?" U Minh hỏi.

"Chính là vậy đi... Chí ít từ các loại dấu hiệu trước mắt xem ra, phỏng đoán này vẫn không sai lệch lắm. Nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."

Giọng Đặc Lôi Á vừa dứt, bên ngoài phòng đá truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc mà rất nhỏ. Một lát sau, bốn Bạch Ngân Sứ Giả nối đuôi nhau mà vào, bọn họ đứng song song ở cửa phòng đá, khom lưng hành lễ với U Minh và Đặc Lôi Á, "Bạch Ngân Tư Tế gọi đến hai vị Vương tước. Mời Vương tước U Minh và Đặc Lôi Á đi theo ta."

【Phía Tây Aslan • Cách Lan Nhĩ Đặc • Dự Ngôn Chi Nguyên】

Tuy rằng không phải lần đầu tiên đến đây, thế nhưng, Đặc Lôi Á vẫn như cũ bị cảnh tượng trước mắt chấn động. Bầu trời gần như vô hạn trên đầu, giống như hoàn toàn trái với quy luật vật lý, bày ra một loại vẻ đẹp trôi nổi không trọng lực. Giữa khung trời to lớn không có bất kỳ trụ chống đỡ, mặt đất trơn bóng rộng rãi, nhìn không ra bất kỳ dấu vết ghép lại. Giống như trời đất từ lúc hỗn độn sơ khai, khối thủy tinh to lớn này cũng đã chìm ngủ ở nơi này rồi. Thủy tinh hiện ra ánh sáng vô trần, ảnh ngược rõ ràng trên đỉnh đầu và bích hoạ và hoa văn lộng lẫy bốn phía.

Đặc Lôi Á và U Minh đứng trên mặt đất thủy tinh cứng rắn, cảnh tượng thật lớn mà trống trải khiến hai người bọn họ thoạt nhìn như hai con kiến đứng trên một mặt hồ đóng băng.

Chỗ sâu trong thủy tinh, ba vị Bạch Ngân Tư Tế như thiên thần, vẫn an tường ngủ say.

"Bạch Ngân Tư Tế, vừa rồi ngài nói là sự thật sao? Một 'vật chứa' Tương Chi sinh ra bị trộm mất rồi?" Đặc Lôi Á vô cùng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nàng thật sự không biết nên dùng từ ngữ gì để định nghĩa thứ quái vật con trùng mẹ không lồ kia sinh ra."Đúng vậy. Sự tồn tại của Tương Chi vẫn là bí mật quyền hạn cực cao của Aslan, dù là Vương tước tôn quý như các ngươi cũng chỉ vừa mới mở ra quyền hạn được biết. Nhưng mà, ngay ngày hôm qua, một 'vật chứa' đã bị lấy trộm rồi. Hơn nữa vật chứa này, là dùng mảnh vụn thân thể của Sứ đồ Thiên của Ngân Trần làm cơ sở mà thai nghén và sinh sôi. Cho nên, tình thế vô cùng nghiêm trọng." Gương mặt ba vị tư tế vẫn an tường như cũ, môi bọn họ không động, nhưng trong không khí lại trôi nôi âm thanh mờ ảo mà lại không linh, nghe vào tràn đầy thần tính. Đặc Lôi Á cố gắng áp chế suy nghĩ "tù phạm" trong đầu, cúi đầu lặng lẽ bất động.

"Hơn nữa, từ các dấu hiệu đến xem, người đánh cắp vật chứa" Thanh âm không linh tiếp tục quanh quẩn, "Có thể là Gilgamesh."

Đặc Lôi Á và U Minh cùng nhau im lặng.

"Cho nên hiện giờ, ta tin tưởng ngoại trừ Gilgamesh, còn có một trận doanh đối địch khác, bọn họ nhất định đã biết được sự tồn tại của Tương Chi. Chúng ta có thể kiêu ngạo nói, Tương Chi là một loại sinh vật vô cùng thần kỳ mà lại hiếm có, hiện nay chúng ta trên toàn bộ lục địa Odin, trong bốn quốc gia Phong Thuỷ Hỏa Thổ, gần như có thể xác nhận, chỉ có Aslan chúng ta có một Tương Chi, hơn nữa còn là duy nhất. Nếu như nàng chết đi, vậy giống loài sẽ vĩnh viễn biến mất. Cho nên hiện giờ, bảo vệ Tương Chi sẽ trở thành chuyện quan trọng nhất Aslan. Bởi vậy, chúng ta quyết định đẳng cấp an toàn của động Nguyên Tương đặt Tương Chi, điều chỉnh lên đến cấp 5. Đây cũng là cấp bậc an toàn cao nhất từng xuất hiện trên lãnh thổ Aslan."

Đặc Lôi Á đè nén nội tâm khiếp sợ to lớn, nàng cố sức dùng giọng điệu không sợ hãi hỏi tới: "Thế nhưng, dù là đẳng cấp an toàn của Dự Ngôn Chi Nguyên, cũng chỉ là cấp 4 mà thôi..."

"Cho nên ngươi có thể biết, tầm quan trọng hiện giờ của Tương Chi." Âm thanh trong khoảng không đáp lại.

"Vậy, cần ta và Đặc Lôi Á tới bảo vệ an toàn của Tương Chi sao?"

"Không cần, con đường duy nhất tới động Nguyên Tương đã bố trí ba trạm kiểm soát, phân biệt do ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải của Tu Xuyên Địa Tạng tầng tầng thủ vệ. Mà ở trong động, bên cạnh Tương Chi để cho Tu Xuyên Địa Tạng một tấc cũng không rời bảo vệ."

"Vậy hẳn là bạn lần không sai sót... Bảo vệ như vậy, quả thực cũng gọi là an toàn cấp 5 rồi." Đặc Lôi Á gật đầu, sau đó chuyển động ánh mắt, "Vậy, Bạch Ngân Tư Tế, các người là muốn ta và U Minh, đuổi theo lấy lại vật chứ bị trộm mất sao?"

"Cũng không phải" Mắt đất thủy tinh phát ra chấn động nhè nhẹ, "Nhiệm vụ đoạt về vật chứa, chúng ta đã phái ra Tất Lạp. Hắn ở tốc độ và năng lực truy kích là kiệt xuất nhất Aslan. Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hiện giờ đã tới biên giới Aslan, Tháp Thành Josephine."

"Vậy...", U Minh mặt mày bao trùm trong một bóng tối, "Bạch Ngân Tư Tế, các ngươi là muốn ta và Đặc Lôi Á làm gì chứ?"

Lúc U Minh hỏi xong những lời này, trong không gian lớn như vậy, một mảnh yên tĩnh. Giọng nói Bạch Ngân Tư Tế giống như biến mất. Đột nhiên nổi lên sợ hãi ngày càng đậm hơn, giống như trong không gian tích lũy trọng lượng vô hình, sắp đập nát vai người.Cuối cùng, âm thanh mờ ảo vang lên lần nữa, nhưng lời truyền tới cũng: "Ta mong hai người các ngươi, đi tới Tháp Thành Josephine, nghĩ cách cứu viện Tất Lạp."

Đặc Lôi Á cuối cùng nhịn không được thốt lên, "Nghĩ cách cứu viện Tất Lạp? Hắn bị hại rồi?"

"Hiện nay vẫn chưa, thế nhưng, chúng ta vừa biết được, có một người vô cùng khó đối phó, cũng đã đi tới Tháp Thành Josephine. Có nàng ở đó, Tất Lạp tuyệt đối không phải là đối thủ."

"Dù Tất Lạp không phải là đối thủ, vậy cũng không cần nghĩ cách cứu viện" Chân mày U Minh dùng sức nhíu, "Hắn ở phương diện thiên phú tốc độ, cùng năng lực điều khiển quân cờ của hắn, muốn toàn thân trở ra là chuyện dễ như trở bàn tay, ta chưa từng tưởng tượng, hắn sẽ để chính mình rơi vào hiểm cảnh cần hai người bọn ta tới nghĩ cách cứu viện."

"Nếu như là người khác, dù là Gilgamesh, chúng ta cũng tin tưởng, Tất Lạp có thể tuyệt đối tự bảo vệ mình. Nhưng rất tiếc, người tới là Tây Lỗ Phù và hộ vệ của nàng Y Hách Lạc Tư."

"Ngươi là nói đế vương Phong Nguyên, Phong Hậu Tây Lỗ Phù sao?" Đặc Lôi Á hỏi.

"Đúng vậy. Nàng tồn tại tương đương với Ngãi Âu Tư của Aslan chúng ta." Bạch Ngân Tư Tế đáp lại.

"Thế nhưng, dù là Ngãi Âu Tư, cũng không có thể dễ dàng đặt Tất Lạp vào trạng thái cần nghĩ cách cứu viện chứ?" Đặc Lôi Á thấp giọng hỏi, bởi vì nàng vẫn luôn cho rằng, thực lực Tất Lạp vượt xa bộ dạng hắn thể hiện ra.

"Các ngươi cũng không biết Tây Lỗ Phù. Đối với Aslan mà nói, đế vương và Vương tước cấp một, phân biệt đại biểu cho hai người thống trị tối cao về chính trị và tôn giáo, đồng thời quản thúc lẫn nhau, không cho lực lượng mất cân bằng. Thế nhưng, ở Nhân Đức Đế Quốc của Phong Nguyên, loại quản thúc lực lượng này, theo những năm gần đây, Bạc Y Tư hầu như đã không ra khỏi Phong Tân Đạo nữa, trên toàn bộ lãnh thổ Phong Nguyên, hồn lực của Phong hậu Tây Lỗ Phù tinh thuần rộng lớn bao la, ngoại trừ Sứ đồ Thiên của Bạc Y Tư là Ba Đồ Nhĩ, không ai có thể sánh được. Mà Ba Đồ Nhĩ cũng giống như Bạc Y Tư, định cư lâu dài tại chỗ sâu trong thung lũng Phong Tân Đạo. Cho nên, rất nhiều trường hợp hoặc nghi thức cần Bạc Y Tư đứng ra, cùng với rất nhiều mệnh lệnh của Bạch Ngân Tư Tế đều do Tây Lỗ Phù thay thế chấp hành, cho nên, nàng cũng trở thành tín ngưỡng chí cao vô thượng trong lòng hồn thuật sư trên toàn bộ lãnh thổ Phong Nguyên. Mà ở phương diện chính trị, nàng càng là đế vương không thể tranh cãi, lúc tuổi còn rất trẻ cũng đã đặt lên vương tọa quyền lực tột cùng, nhận được dân chúng kính yêu. Vì vậy tuổi còn rất trẻ, Phong hậu Tây Lỗ Phù tập quyền cao độ, đem quyền lực ba phương diện chính trị, hồn thuật, tôn giáo tập trung vào một người, nàng cũng vì vậy trở thành đế vương quyền lực lớn nhất Nhân Đức Đế Quốc của Phong Nguyên từ trước tới nay. Đồng thời, tương tự với 'Thiên cách' của lãnh thổ Aslan, Phong Nguyên cũng có một bộ phận hệ thống tình báo của mình, bọn họ gọi là 【Phong Âm】. Nhưng 'Phong Âm' lại cũng không thuộc bất cứ Vương tước cấp một nào quản lý, Tây Lỗ Phù thông qua một loạt động tác, đem hệ thống 'Phong Âm' bao gồm dưới trướng, không hề cắt cử Vương tước nào đảm nhiệm, tự mình quản lý tất cả mạng lưới tình báo. Nàng dựa vào bản thân hồn lực mạnh mẽ trời sinh và quyền lực sau này, trở thành vương giả chân chính của Nhân Đức."

"Trời ơi..." Đặc Lôi Á thấp giọng ở trong miệng không nhịn được phát ra rên rỉ thống khổ cùng loại.

"Cái này cũng chưa tính là gì, chúng ta dùng tất cả mạng lưới tình báo có thể điều động, cũng không thể lấy được tin tức thiên phú và hồn thú của Tây Lỗ Phù, nhưng từ lời đồn đãi có thể xác nhận, thiên phú của và hồn thú của nàng, đều có mức năng lượng cao nhất trong giới hồn thuật của Nhân Đức, hơn nữa, bản thân nàng cũng có tấm chắn cùng loại với ngươi và U Minh, nàng cũng có một tấm chắn hiện nay vẫn chưa biết công năng cụ thể được họi là 'Nữ Tu Nguyện Cầu'."

U Minh và Đặc Lôi Á đều không nói gì nữa.

"Ngươi biết vì sao chúng ta tra không ra thiên phú và hồn thú của Tây Lỗ Phù không? Bởi vì chúng ta vĩnh viễn không phát hiện, cần trường hợp nàng ta tự mình ra tay. Hộ vệ bên cạnh nàng, Y Hách Lạc Tư, luôn có thể đem tất cả nguy hiểm, đều vì nàng chống đối. Hắn là cận vệ của nàng, đã đủ để nàng không thể địch nổi."

"Một tên hộ vệ có thể không để cho nàng phải ra tay?"

"Bởi vì hộ vệ Y Hách Lạc Tư của nàng, là Sứ đồ Địa của Bạc Y Tư." Trong âm thanh mờ mịt mà không linh, lần đầu tiên nghe ra tâm tình, đây là một loại tâm tình thoáng không cam lòng, cũng thoáng khiếp đảm, "Đúng vậy, Tây Lỗ Phù, chỉ có nàng, người phụ nữ chí cao vô thương này của Nhân Đức, mới có thể đem sứ đồ của Vương tước cấp một cao cao tại thượng làm hộ vệ mà sử dụng."

"Trên lãnh thổ Phong Nguyên, mùa đông mỗi năm đều sẽ bay lên từng mảng lớn hoa cỏ, thuần khiết hoàn mỹ, vô cùng mềm mại, hoa cỏ giống như không có trọng lượng bay lượn khắp toàn bộ bầu trời lãnh thổ Nhân Đức. Những hoa cỏ này được muôn vạn dân chúng coi là hóa thân của Tây Lỗ Phù. Trong truyền thuyết, trên vương miện của Tây Lỗ Phù có khảm một vòng lông tơ dùng bạch kim hiếm có điêu khắc thành, kim cương khảm thành nhị hoa của vòng hoa nhung hoa, năm đó để đúc nhung hoa quan miện này, dân chúng Nhân Đức đã tiêu hao tài phú một năm của ba tòa thành trấn. Mọi người kính yêu nàng, si mê vì nàng, cuồng nhiệt vì nàng, khuynh đảo hết mọi thứ vì nàng, không từ bất cứ việc xấu nào."

—— Lời nhắc nhở sau cùng của Bạch Ngân Tế Tư quẩn quanh trên bầu trời không khoáng.