Tước Tích

Quyển 4 - Chương 0-5-3: Ảnh chi tử thị (3/3)




Editor: SuraChan

***

[Tầng cuối cùng, Hoàng cung Ngải Nhĩ Đế Quốc, Đế Đô Áo Đinh Duy Á]

Nhật Thần Tinh Hồn đã từ cung điện trong lòng đất lui về, không có ai biết được hắn chuẩn bị đi tới nơi nào. Vẻ băng lãnh vô tình giống như khói lửa nhạt nhòa trong không gian, phảng phất bóng dáng của một thiên sứ chết chóc. Nói không chừng, giờ đây hắn đã bắt đầu truy sát ai đó.

Đại sảnh trống trải khôi phục tĩnh lặng lúc ban đầu, thời gian như bị phong ấn ngừng lại. Trong không gian yên tĩnh rợn ngợp lạ thường chỉ còn tiếng hít thở trầm ổn của Huyền Thiên Linh, truyền đến đến cảm giác vô cùng quái dị.

Hắn khép hờ hai tròng mắt, hàng lông mày đen nhánh nổi bật trên làn da trắng nõn, dưới ánh sáng của căn phòng mà lộ ra vẻ lười nhác uể oải nhưng vẫn vạn phần tôn quý.

"Đến đây từ lúc nào?" Huyền Thiên Linh chậm rãi mở mắt, hai đồng tử thâm thúy sắc nét tựa như lòng hồ bị đóng băng giữa trời đông.

"Ta vẫn luôn ở đây thôi, chẳng qua là các người không có phát hiện" (Hóa ra anh vẫn ở đây =)))))))) thanh âm truyền cảm mềm mại như bông tuyết nhẹ nhàng bị gió cuốn đi nhưng cũng không kém phần sắc bén như gươm đao, ưu nhã đi vào cảm nhận của Huyền Thiên Linh.

Huyền Thiên Linh nhẹ nhàng cầm lên một cái chén, chậm chạp mà ưu nhã đứng dậy từ chỗ ngồi. Chân mày sắc bén cùng với ngũ quan hoàn mỹ đến vô thực mang đến cho hắn vẻ đặc hữu thần bí đầy vương giả. Hắn an tĩnh nhìn thân ảnh của thiếu niên tóc ngắn màu lửa đỏ đang dần dần trở nên rõ ràng.

Đó là một thiếu niên anh tuấn cực điểm, mặc mũi tinh xảo cùng thân thể tráng kiện thon dài, kết hợp với ánh sáng hồn thuật thuần khiết bao quanh mình thoạt nhìn vô cùng thu hút, tựa như thiên sứ vừa mới hạ phàm khiến người khác vô thức mà rét lạnh cả người.

Mái tóc đỏ phiêu dật của cậu trong không trung vũ động như ngọn lửa. Ánh mắt thâm thúy, mi tâm tuấn mỹ, sống mũi cao ngất. Đôi môi đỏ thắm yêu kiều như cánh hoa, vừa quyến rũ mê người lại có chút lẫm liệt tản ra hơi thở chém giết, rất ngọt ngào nhưng cũng rất nguy hiểm. Vạt áo màu đỏ bị hồn lực khua lên, không gió mà bay phần phật, giống như máu tươi của ác ma bao quanh thân thể cường tráng. Được ánh sáng thuần túy của hồn thuật chiếu rọi, những đường cong trên bụng và bắp thịt có thể rõ ràng nhìn thấy được, cứng rắn nghiêm nghị như loài người thưở nguyên thủy. Đồng thời trên người của còn tỏa ra khí chất cực kì thu hút mê luyến nhưng lại vô cùng sắc sảo, lạnh lẽo như một mũi tên băng.

"Ở bên trong [Tiên Tri Trận], năng lực của Tinh Hồn có thể sánh ngang được với thần thánh mà hắn lại không phát hiện được sự tồn tại của ngươi. Năng lực ẩn giấu hồn lực của ngươi thật khiến người ta phải đau đầu a" Huyền Thiên Linh tập trung quan sát người thiếu niên tóc đỏ, ánh mắt tỉnh táo lí trí, còn có chút cao quý của bậc đế vương khiến người khác phải kinh sợ.

"Thần?" Thiếu niên tóc đỏ cười lạnh một tiếng, gương mặt tuấn mỹ cùng nụ cười tà ác này khiến cậu thoạt trông có một loại tàn khốc khó diễn tả thành lời "Nếu người nói thần, bất quá chỉ là thứ tuyệt vọng hèn yếu của con người thôi. Thế giới này không tồn tại thần, cũng không cần đến thần, nhưng có thể khẳng định thần chính là ác ma, cơn ác mộng tồn tại trên nỗi sợ hãi của con người. Tất cả đều tự cho mình là thần nhân, cuối cùng cũng chỉ là loại lí tưởng nhàm chán tự trói buộc bản thân"

"Thật à" Huyền Thiên Linh nhẹ nhàng đáp lại, ánh nhìn khó hiểu không có cách nào giải thích, giống như thiên sứ tự tin cùng tử thần chết chóc kết hợp lại, có chút giống mặt biển an tĩnh thần bí trong màn đêm. Hắn chậm rãi đến bên người cậu, khẽ mở ra cánh môi mỏng "Nói như vậy, ngươi cho là lí tưởng của bổn vương rất nhàm chán?

"Không có a" thiếu niên ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua vài tia giễu cợt như hạt mưa lạnh lẽo rơi tõm xuống mặt hồ, "Nếu thật sự ta cảm thấy lí tưởng của người rất nhàm chán, làm sao có thể từ "nơi đó" ra giúp người? Đế quốc này cùng những quốc gia khác cũng là một dạng thôi, ngập ngụa trong dối trá và lừa gạt. Thật là khiến người khác phải buồn nôn....Bất quá, với bệ hạ, ta lại rất có hứng thú nha"

Cậu ra đem miệng mình ghé sát vào lỗ tai của Huyền Thiên Linh, nhẹ nhàng thổi một cái: "Rõ ràng là đế vương cao quý áp đảo chúng sinh, cao cao tại thượng mà lại lựa chọn rũ bỏ hết quyền lực địa vị, từ bỏ ngôi vương, tiến đến một cái tương lai không có chút hy vọng nào. Cái ngưỡng vọng về loại năng lực siêu việt đến không tưởng này, có cố gắng cứu vớt cũng vẫn sớm tan thành tro bụi mà thôi. Với trí thông minh đến cả thiên thần cũng phải ghen tị mà nguời lại ngây thơ tình nguyện bị trói buộc như vậy...Những vọng tuởng đó nhất định sẽ tan biến, cho dù may mắn thành công thì nguời đời đuợc nguời cứu vớt kia cũng sẽ không hiểu đuợc sự hy sinh của nguời đâu. Bọn họ sẽ chỉ căm ghét nguời như ác ma bẩn thỉu nhất, ngày đêm nguyền rủa nguời một cái chết thê thảm. Mà ta, ác ma chân chính, sẽ một buớc không rời, chăm chú thuởng thức nguời tuyệt vọng giãy giụa."

"Nói như vậy, ta cũng không còn cô đơn nữa" tia sáng loé lên trong ánh mắt của Huyền Thiêu Linh như bóng cá nơi đáy nuớc, đột ngột biến mất dạng. Duới ánh sáng của hồn thuật, ngũ quan hoàn mỹ siêu thực của hắn có chút giống guơng mặt đang say ngủ trong tấm thuỷ tinh của Tư Tế Bạch Ngân

Đột nhiên, hắn di chuyển nguời một cái, dùng tư thế cực kỳ cao quý ngồi ngay ngắn trên ngai vị bằng bạc trắng. Hắn nhẹ nhàng cầm lên một cuốn cổ thư, con nguơi đen nhánh như nghiên mực toả sáng lấp lánh "Nguơi thật nghĩ rằng mình có tư cách làm bạn (đời..) của ta sao" (ta không có ý gì đâu nhá =)))))

"aaa!" Thiếu niên tóc đỏ đầy phấn khởi, lại có chút mong đợi (ờ hớ =))) Khuôn mặt anh tuấn cùng tà khí đuợc ánh sáng hồn thuật soi rọi tựa như guơng mặt của thiên sứ buớc ra từ trong cuốn cổ thư.

Huyền Thiên Linh lạnh lùng nhìn thiếu niên mặt mũi đầy tà khí kia, chậm rãi nhắm lại cặp mắt của mình, lông mi đen nhánh lại mềm mại khẽ rung động như lông vũ của một con thiên nga đen. Biểu cảm trên mặt bây giờ cực kỳ phức tạp, hoàn mỹ, tinh xảo, lạnh lùng, cao ngạo, thần bí, tỉnh táo, lí trí, tà ác... đơn giản là guơng mặt của con nguời đứng đầu thần giới.

Trong nháy mắt, khi hắn lần nữa mở mắt ra, bóng đêm trong con mắt đã không còn tồn tại, thay vào đó là hoàng kim thuần tuý, không có lòng trắng, cũng không có đồng tử, chỉ có ánh sáng hoàng kim thánh khiết, tựa như có hồn vụ nguyên thuỷ sôi trào. Đồng thời, một cỗ hồn lực tinh thuần cường đại cùng ngạo mạn đặc hữu tản ra như dung nham, không chút kiêng kị mà chảy tràn ra xung quanh. Cung điện trống trải bỗng chốc biến thành một cái đầm lầy không đáy, bên trong chỉ có chết chóc cùng sợ hãi lạnh lẽo trí mạng.

"Đây chính là [Đồng Tử Huỷ Diệt] của Hoả Nguyên sao?" giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang lên giống như một khúc nhạc mê nguời "Nếu thật sự danh bất hư truyền, ta cũng muốn coi một chút lắm"

Cậu ta rời mắt khỏi tròng mắt của huyền thiên linh, trong ánh mắt là cảm xúc chiếm hữu mơ hồ. Cậu chậm chạp cúi đầu, miệng nhếch lên một nụ cuời lạnh lùng. Chợt, cậu đưa ra hai cánh tay hoàn mỹ, muời đầu ngón tay mở rộng, giống như tuợng gỗ bị nguời ta điều khiển bày ra tư thế quỷ dị, sau đó, guơng mặt tuấn mỹ bắt đầu vặn vẹo, vô số hoa văn đỏ thắm phức tạp điên cuồng hiện lên trên làn da trắng nõn, một tiếng ngâm xuớng thần bí cổ xưa chậm chạp từ miệng cậu ta thoát ra. Hình tuợng ban đầu của thiếu niên đã không còn tồn tại, thay vào đó là biểu cảm giữ tợn, tà khí cuờng đại như ác ma từ nơi tận cùng luyện ngục, hồn lực cuồng bạo cùng âm thanh chói tai lưu chuyển xung quanh thân thể cậu.

Những thứ này bất quá cũng chẳng là gì, điều khủng khiếp nhất bây giờ mới bắt đầu.

Đôi môi của thiếu niên chậm rãi cong lên, nụ cuời tà ác lạnh lẽo khó diễn tả thành lời. Trong giây kế tiếp, nụ cuời ấy ngay lập tức tàn lụi, con nguơi trong suốt bây giờ bị vẩn đục thác loạn. Cậu khép lại cặp mắt của mình, bộ mặt không có chút biểu lộ như một pho tuợng đá. Mà thời điểm cậu ta mở mắt ra, đôi mắt ấy....giống như đồng tử của mèo vào ban đêm, nhìn thẳng vào đồng tử hoàng kim của Huyền Thiên Linh, bên trong là vô số lạnh lùng, giễu cợt, thù hận cùng chà đạp.

Xúc cảm thê lương, lạnh lẽo không thể nào cưỡng lại được tản ra từ cơ thể trong nháy mắt đánh gãy cảm giác bí bách nặng nề từ đôi đồng tử vàng kim của Huyền Thiên Linh. Hai cỗ hồn lực khổng lồ mãnh liệt va chạm, từng giây từng phút trôi qua tựa như cái động không đáy liên tục hút không khí vào. Trong không gian như có hàng vạn thanh kiếm cọ sát, tấu nên vũ khúc rên rỉ tang thương trong sự im lặng đặc hữu của nơi này.

"Bắt đầu kí kết khế ước linh hồn đi!" hai mắt của Huyền Thiên Linh dần thu hồi lại được màu sắc ban đầu nhưng ngữ khí của hắn trở nên phi thường tỉnh táo, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mịn. Mặc dù vừa đối chiến hồn lực, trên mình không có một chút xíu tổn thương nhưng hắn cảm giác rõ được rằng mình đã thua, hồn lực của bản thân còn xa mới chạm đến năng lực của thiếu niên tóc đỏ này. Nhìn thẳng vào đôi mắt ác ma của cậu ta, Huyền Thiên Linh lờ mờ cảm thấy hơi thở rữa nát của bóng tối nơi tận cùng địa ngục, cảm thấy bí bách đến cùng cực.

"Người thật sự đã chuẩn bị xong chưa? Một khi cùng ta kí kết khế ước, người vĩnh viễn đem tương lai và linh hồn của mình trục xuất khỏi thiên đàng cùng địa ngục, vĩnh viễn không thể nào bước chân tới, vậy mà những kẻ khác căn bản không thể hiểu được người, có đáng để làm vậy không?

"Ta chẳng qua là đang làm chuyện Hỏa Hoàng nên làm" Huyền Thiên Linh lại cầm lên chiếc chén tê giác nhấp một ngụm, cố ý lảng tránh ánh mắt của thiếu niên nhưng trong giọng nói là cương nghị không thể nào lay chuyển.

"Người đúng là bậc đế vương cao quý nhất" Thiếu niên tóc đỏ tiến đến trước mặt của Huyền Thiên Linh, quỳ một chân trên đất, ưu nhã đưa ra hai tay nắm lấy bàn tay trái buông thõng của Huyền Thiên Linh. Cậu ta cúi đầu, đem đôi môi hồng hào như cánh hoa áp lên mu bàn tay trắng nõn của đối phương, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Linh hồn đế vương quý giá như vậy thật khiến người ta phải mê luyến a! Nếu có thể dùng [Phệ hồn] đem nó đặt ở trong miệng, chắc chắn sẽ rất ngon đi. Đáng tiếc, linh hồn cao quý không hẳn sẽ bị khế ước trói buộc hoàn toàn..." cậu ta đứng lên chậm rãi xoay người, giống như muốn rời đi.

"Có chuyện cần ngươi đi làm đây" Huyền Thiên Linh nhìn bóng lưng chuẩn bị ly khai của người kia, ánh mắt mờ mịt thâm trầm.

"Lần này là nhiệm vụ khó giải quyết gì đây? Vương Tước Cấp Bốn Trạch Mộc đó ta còn chưa giải quyết xong mà. Thiên phú [Thi Hồn] không phải quá mạnh mẽ nhưng lại có thể khiến cho hồn thuật sư đem một phần linh hồn của mình trú nhờ trên thân thể của kẻ khác, biến kẻ đó thành con rối thay cho hắn tác chiến. Nếu muốn tiêu diệt hắn hoàn toàn, bắt buộc phải tìm được bản thể đầu tiên, dù có tiêu diệt được bao nhiêu bản thể cũng chẳng có tác dụng gì. Vấn đề nằm ở chỗ hắn có thể tạo ra kết giới cho chính mình, dù ta có dùng [Thiên Quốc Mật Thược] người đưa cho ta, trong vòng một tháng đã xới tung cả Ngải Nhĩ đế quốc này lên cũng không tìm được hắn. Vương Tước Trạch Mộc chính là ác ma chân chính nha, nhưng mà ta nguyện ý vì người lao tâm khổ tứ truy sát ác ma đó..Lần này, người còn định cho ta đi nghênh chiến với Gilgamesh sao?"

"Không phải"

"A? Cứ để hắn như vậy cũng được sao? Thực lực của hắn rất thần bí nha! Hỏa Nguyên các người trừ Vương Tước Cấp Một ta chưa từng gặp, Tạp Ách Tư ra, chỉ có Vương Tước Cấp Hai Thương Tẫn là có thể cùng hắn đấu một trận, còn những người khác, người nào đi người ấy chết, bao gồm cả cái thứ [Đại Sát Khí] của người đó."

"Gilgamesh, hắn bây giờ là nam nhân có thể cân cả thế giới này rồi (=))))))))), chúng ta không nhất thiết phải cùng hắn kết địch, hãy cứ ở trong bóng tối lặng lẽ quan sát thôi" Huyền Thiên Linh lấy lại nụ cười quyến rũ của hắn, ngũ quan hoàn mỹ không có gì sánh được

" vậy ngươi muốn ta làm cái gì? "

"Ở nơi đó.... chẳng phải là người của địa nguyên sao?" anh khí giữa hai chân mày của Huyền Thiên Linh thoáng một ý buồn vẩn vơ, ánh mắt nóng bỏng mờ mịt hỗn loạn không ngừng"

"Chẳng lẽ là vương tước cấp một của Địa Nguyên Li Ca Lâm Mộ?" Tà khí trên mặt của thiếu niên tóc đỏ trong nháy mắt biến mất, tuyệt vọng trong suốt lạnh lẽo tản mát trong không trung "Nếu thật sự là hắn, chuyện kia coi như khó làm. Theo ta được biết, trong tất cả các Vương Tước hắn là kẻ duy nhất không có hồn khí, đồng thời cũng không có bất kỳ hồn thú nào. Không phải vì năng lực của hắn không thể có được những thứ đó mà chỉ cần hắn nguyện ý, bất kỳ hồn thú hay hồn khí nào cũng sẽ dễ dàng nằm trong tay hắn. Hắn sở dĩ không có là bởi vì không cần. Trong tâm niệm của Tư Tế Bach Ngân Địa Nguyên Ai Nhĩ Tư Đế Quốc, Vương Tước Cấp Một của họ đã mạnh đến mức không cần mượn đến sức mạnh của hồn khí hay hồn thú. Huống chi, họ còn ban cho hắn thiên phú vô cùng khó đoán [Khí Thần], đem tất cả thần giới vứt trên mặt đất, vĩnh viễn giẫm ở dưới chân. Cái thiên phú đó thực sự là kiệt tác của Bach Ngân Tế Ti nha!"

(@SuraChan có thể có bạn thắc mắc theo như

"Ngươi cảm thấy [Khí Thần] so với [Đấng Cứu Thế] của ta còn mạnh hơn sao?" Huyền Thiên Linh căng thẳng nắm chặt chén sừng tê trong tay, cái chén ngay lập tức tan thành nhiều mảnh vụn. Sau đó, luồng hồn lực khó có thể cảm nhận thấy từ đồng tử của hắn khẽ truyền ra cùng ánh sáng màu vàng chói mắt, một cái chén khác ngay lập tức hiện lên trong bàn tay của hắn.

Huyền Thiên Linh hướng về phía thiếu niên, tay nhẹ nhàng vung lên, cái chén như một thanh đao sắc bén bay thẳng về phía trước.

Cậu ta nhấc tay trái như thiếu nữ hái một bông hoa, ưu nhã bắt lấy cái chén, một hơi uống cạn chất lỏng trong suốt bên trong. Một xúc cảm lạnh như băng theo thực quản chảy xuống tới dạ dày hóa thành những ngọn lửa nóng bỏng, ngùn ngụt bốc cháy. Khóe miệng cậu nhếch lên, nụ cười lạnh lùng mà cao ngạo "Thiên phú [Đấng cứu thế] thực sự thần kỳ nha, bất quá khi đối chiến với Li Ca Lâm Mộ, hắn có thể tùy ý theo dõi linh hồn của ngươi. Nếu kế hoạch của chúng ta bị địa nguyên phát hiên, cũng thật là phiền toái. Cho nên ta nghĩ ngươi nên thỉnh cầu Bạch Ngân Tế Ti triệu hồi Vương Tước thương tẫn đi đối kháng với Li Ca Lâm Mộ. Thiên phú [Vận Mệnh Thẩm Phán] của hắn cũng là một lưỡi dao hoàn mỹ, sắc bén, lãnh khốc như lưỡi hái tử thần, kể cả có là ác ma cũng phải rùng mình sợ hãi. Hơn nữa hồn khí của hắn [Huyết lệ của Thiên Sứ] còn cho hắn chiến lực không bao giờ cạn kiệt, cho dù là ta cũng không dám đảm bảo có thể giết chết hắn. Để cho hắn đi đối chiến với Li Ca Lâm Mộ, coi như hắn đọc được tâm ý của Thương Tẫn, kế hoạch của chúng ta vẫn an toàn. Đúng rồi, nói đến Vương Tước Cấp Hai, ta có một việc muốn hỏi. Ta muốn biết Vương Tước Cấp Một đương nhiệm là loại quái vật gì vậy? Lấy cấp bậc hồn lực của Thương Tẫn, thiên phú cường đại, hơn nữa cộng thêm lá chắn [Huyết Lệ Của Thiên Sứ] coi như là Vương Tước Cấp Một của quốc gia khác cũng chưa chắc có thể cùng hắn đối kháng. Hắn còn lấy được hồn thú [Dạ Tẫn Chư Thành], mà chỉ xếp thứ hai. Vị vương tước kia thật làm người khác phải tò mò nha!"

"Ta cũng không biết Tạp Ách Tư là loại quái vật gì, có lẽ hắn, Li Ca Lâm Mộ và Gilgamesh là cùng một dạng, có thể tranh đoạt vị trí số một của thế giới này. Ngươi nói Li Ca Lâm Mộ không có hồn khí lẫn hồn thú, Tạp Ách Tư có lẽ cũng giống như vậy..bởi vì ba lá chấn thần cấp nhất của Hoả Nguyên [Huyết Lệ của Thiên Sứ] nằm trong tay Thương Tẫn, [Thiên Quốc Mạt Thược] thuộc về ngươi, còn [Chư Thần Vệ Miện] là hồn khí của ta. Về phần hồn thú, không có dấu hiệu hắn đã lấy được hồn thú, coi như lấy được cũng không thể vượt qua [Dạ Tẫn Chư Thành]" Huyền Thiên Linh quan sát biểu hiện của đối phương, lạnh lùng thần bí nói.

"Chẳng lẽ thiên phú của hắn là [Băng Phong Vương Toạ]?"

"[Băng Phong Vương Toạ]?"

"Đúng vậy" một tia lạnh lẽo vụt qua ánh mắt của thiếu niên, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm sềnh sệch "Cái thiên phú này quả thực rất đáng sợ, có thể áp đảo chúng sinh, cưỡng chế tử vong, là cơn ác mộng của cả thiên thần lẫn ác ma. Vương Tước Áo Thác của các người năm đó, suýt chút nữa đã thu được cả thế giới vào tay."

"Áo thác? Lịch sử Hoả Nguyên không có ghi lại điều gì về hắn"

"Quái vật chân chính vĩnh viễn núp sau lưng của bóng ma a.. Toàn bộ lịch sử Hoả Nguyên các người đã bị Bạch Ngân Tế Ti che giấu. Quá khứ đen tối, cho dù là không trực tiếp ở trong cũng sẽ bị tuyệt vọng cùng tàn nhẫn làm cho phát điên. Tư Tế Bạch Ngân không muốn các người biết về quãng thời gian trước, càng không muốn các người biết bí mật năm đó. Giết chết Áo Thác không ai khác chính là bọn họ, vì muốn che giấu bí mật của [Phệ Hồn] và khiến [Băng Phong Vương Toạ] biến mất khỏi thế gian, Tư Tế Bạch Ngân đã sử dụng thủ đoạn cực kì hèn hạ để loại bỏ Áo Thác. Tàn ác đến mức cho dù ở thời đại bây giờ các người cũng không có cách nào tưởng tượng ra được. Ta không tin bọn họ lại để cho thiên phú này hồi sinh, trừ phi......chuyện đó nhất định là không thể" Đồng tử ác ma của thiếu niên lại xuất hiện, một lượng lớn hồn lực bùng nổ cuồn cuộn chảy ra. Thanh âm của cậu ta vô cảm, bén ngọt như sắt thép, có lẽ vì có chút kích động. Nắm đấm vì dùng quá nhiều sức, móng tay khảm sâu vào da thịt, mùi máu tanh phẳng phất trong không gian.

Huyền Thiên Linh nhìn dáng vẻ kích động của người kia, lười biếng nhấc lên một ngón tay, một luồng hàn khí hướng vào gương mặt của cậu ta. Giá rét theo sống mũi chảy xuống, đem đối phương nhấn chìm xuống đáy biển băng giá tuyệt vọng.

"Tâm tình nóng nảy trẻ con này so với hồn thú cuồng nộ còn khó khống chế hơn" Thiếu niên đứng đó cười ngây ngốc như một tiểu quỷ bất hảo.

"Thật ra cũng không phải vấn đề, ngươi đến đó phải chú ý khống chế tâm tình một chút" ngữ điệu sắc sảo của Hoả Nguyên mang theo chút ngạo mạn đặc hữu của hoàng tộc "Li ca Lâm Mộ mặc dù cường đại nhưng quái vật ở Địa Nguyên không phải chỉ có một phải không? Lần này đại giá đến nơi đó, biết đâu lại không phải Li Ca Lâm Mộ mà là chủ nhân của thiên phú [Đế Vương Phán Xét], cũng chính chủ nhân của Địa Nguyên, [Địa Quân] Khang Tư Thản Đinh"

"Khang Tư Thản Đinh" đồng tử thiếu niên hiện ra sắc đỏ sôi sục như dung nham nhưng lại rét lạnh như băng.

Yên tĩnh đặc quánh một lần nữa bao phủ cung điện trống trải. Tất cả tựa như cuộc chơi câm lặng, mà bọn họ đều đem số mệnh đặt cược vào đó...

Tương lai vô tận... theo ý nguyện của con người mà ngập chìm trong tro bụi mịt mù hay ánh dương chói mắt....

Hoàn chương năm.