Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 28




- Mà khoan đã, sao tự nhiên ở trong nhà kho ra bà lại có vẻ tức nó đến thế? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không? Tôi nói đúng chứ?

- Thì… - Đột nhiên Hà trở nên ấm úng.

- Sao sao? Mau nói đi!

- Thì lúc đó có con gián nó bay xuống, thằng đấy nó sợ gián xong thì… tôi mới trêu nó rồi… rồi tự nhiên…

- Sao? Sao? – Mắt Ngọc mở to như chuông đồng chờ đợi mấy chữ “vàng ngọc” tiếp theo của Hà. Có thể nghĩ vậy là không phúc hậu nhưng bên cạnh có một đôi oan gia, cuộc sống của cô chẳng sợ nhàm chán đâu.

- Không… không có gì đâu!

- Nói mau. – Ngọc lao đến túm chặt lấy Hà. Thề có trời, chuyện khiến Hà phải ấp a ấp úng như thế tuyệt đối là tầm cỡ không phải dạng vừa đâu!

- Đã bảo là không có gì rồi mà!

- Bộ trông tôi giống trẻ nhỏ dễ bị lừa đảo lắm hả? Bà có tin không ngày mai tôi lên lớp bà phao tin đồn nhảm là thằng Khánh với bà có gian tình không?

Thấy Ngọc tỏ vẻ kiên quyết muốn moi ra bằng được, Hà nhăn mặt, suy xét xem nói ra hay là im lặng thì có lợi cho mình hơn. Rốt cuộc cô chậm chạp nói ra trọng điểm, vẻ mặt Ngọc theo đó biến hóa không ngừng và ừm… tất nhiên chúng đều là hướng hớn hở thẳng tiến. Tiêu hóa xong lượng tin tức vừa nhận được, Ngọc há mồm lựa chọn từ ngữ để biểu đạt sự “xúc động” lúc này của mình, chỉ thiếu chấm nước mắt sụt sịt nữa thôi.

- Ngậm miệng lại ngay cho tôi, tôi biết là bà muốn nói gì rồi. Ngậm lại!

- Ừ ừ… hí hí… thế có xem là bà đã mất nụ hôn đầu vào tay nó không?

- Đã bảo là không phải rồi, có phải là bà cũng bị điên giống nó rồi không? – Hà lẩm bẩm – Đúng là nổi điên nên mới cưỡng hôn cái khẩu trang.

- Trọng điểm không phải ở đó! Trọng điểm là nó ở trên mặt bà! Đó….

Bị Hà lườm, Ngọc cố nén lại nhưng cuối cùng cũng phải lăn ra giường mà ôm bụng cười. Hà bất đắc dĩ ngồi đợi cô bạn cười đủ, cô đã đoán trước tình hình này nên mới cố ý giấu giếm chuyện kia, ai dè nó lại tinh ý phát hiện ra có vấn đề. Một lúc sau, Ngọc vẫn không có xu hướng ngừng cười, Hà tức giận đạp nó lăn xuống giường.

- Á! Cái con này! Bà làm cái trò gì thế hả? – Ngọc ôm mông quát to.

- Thế bà mới chịu dừng cười, đã bảo là quên đi rồi mà! Không có chuyện gì xảy ra hết! Cấm kể cho Vy đấy, nghe chưa?

- Vy nó thích hóng chuyện của bà với Khánh lắm, không kể thì tiếc quá!

- Bà có biết hậu quả của những kẻ lắm lời là gì không?

- Là gì?

- Giết người diệt khẩu!

Ánh mắt mang đầy vẻ chết chóc của Hà làm cho Ngọc sợ hãi nuốt nước bọt, làm động tác khóa miệng lại. Hà vùi mặt vào đống chăn trên giường, hét thật to, xả nỗi uất ức trong lòng. Hôm nay cô giẫm phải phân chó gì mà phải dây dưa với những người đáng ghét đó!

- Thế bà định thế nào? Em Trang bí thư lại chẳng thù bà đi. – Ngọc đào Hà từ trong chăn ra.

- Tôi không biết, đã nói rõ là cho không thằng Khánh rồi, nó còn lằng nhằng với tôi làm cái gì nữa?

- Nhưng mà coi bộ thằng Khánh không nghĩ vậy đâu mà!

- Nghĩ gì mặc xác nó! Bà đây ghét nó rồi, liệt vào danh sách tuyệt giao!

- Học cùng lớp với nhau thể nào chẳng chung đụng?

- Yên tâm, thù này không báo tôi không phải là Hà!

- Mẹ tôi bảo sắp về đến nhà rồi. – Ngọc giơ giơ điện thoại ra. – Bà khôn hồn thì dọn lại cái đống bùng nhùng bà vừa mới gây ra đi.

.

.

.

Đại học Ngoại ngữ…

Vy tựa vào lan can ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, tiết trời của những ngày chuyển mùa đỏng đảnh như một nàng công chúa kiêu sa. Dạo gần đây cả tình cảm lẫn học hành của cô đều rất thuận lợi, đôi khi còn khiến cô cảm giác mình đang mơ chứ không phải là hiện thực. Không phải là cô tự ti nhưng ai cũng vậy thôi, trước cơn bão trời thường lặng gió, cảm giác bất an này là điềm báo trước cho chuyện gì sao?

- A, chào Vy! – Một người nào đó đập vào vai cô chào hỏi.

- Chào cậu! – Theo thói quen, cô tự vỗ bên vai còn lại. – Lớp cậu tan rồi hả?

- Ừ, mới tan xong. Cậu với Hà giống nhau thật đấy!

- Giống nhau cái gì?

- Thì cái động tác vừa rồi ấy! – Việt mô phỏng lại hành động của Vy. – Đúng là bạn thân có khác.

- Chắc là lây nhiễm thói quen của nhau, cả ba bọn tớ đều có thói quen này từ năm cấp hai rồi. Cậu cứ thử với Ngọc mà xem, nó cũng làm tương tự đấy!

- Ha ha ha, tình cảm của các cậu tốt thật đấy.

Khánh đứng kiên nhẫn bắt chuyện với cô làm Vy có cảm giác cậu ấy đang muốn nói gì đó nhưng vẫn ngập ngừng. Cô đoán chín mươi phần trăm chuyện này liên quan đến Hà. Cô nhớ gần đây biểu hiện của nó có hơi khác lạ, cả Ngọc thỉnh thoảng cũng giấu giếm chuyện gì đó làm cô tức sôi máu mà vẫn không moi móc được thông tin gì. Oan gia ngõ hẹp đúng là oan gia ngõ hẹp!

- Bà chờ tôi lâu chưa? – Hà chậm chạp từ cửa lớp bước ra ngoài.

- Ra rồi hả? Tôi cũng mới sang thôi.

- Ừ, thế ra chỗ khác đi. – Ngay lập tức, Hà kéo tay Vy đi về phía trước.

- Ơ từ từ, để tôi chào Khánh cái đã nào! – Vy nén cười, nghĩ bụng muốn trêu chọc hai người này một phen nên cố quay lại vẫy tay với Khánh. – Bọn mình đi trước nhé, hẹn gặp lại.

- Ừ… ừ…

- Gián ơi! – Đột nhiên Hà buông một câu chẳng liên quan. – À nhầm Vy, đi thôi.

Từ đầu đến cuối, đến nửa khóe mắt Hà cũng lười bố thí cho Khánh. Cô hoàn toàn coi cậu ta là không khí, chẳng khác gì cái cột nhà trang trí cho hành lang và là một cái cột xiên xẹo, được tạo ra do sai lầm của thợ xây dựng. Khánh cúi đầu, mắt nhìn mũi chân đầy tâm sự. Thật sự cậu đang rất bối rối, hoang mang không biết nên làm gì, cũng không biết mình cần gì. Trước khi cậu nhận thức được bản thân thì cậu đã bị cô lơ đẹp rồi. Cứ đà này, không sớm thì muộn, cậu đoán cô sẽ liệt cậu vào danh sách kẻ thù không đội trời chung mất. Làm ơn ai đó, cho cậu biết cách xử lí tình huống này đi!

- Sao bà gọi tôi là gián? – Vy càu nhàu. – Trông tôi giống con gián lắm à?

- Ờ, đúng rồi đấy, đột nhiên nhìn bà tôi lại nhớ đến con gián nên nhỡ mồm!

- Hừ, nhỡ mồm cái đầu bà, rõ ràng là có chuyện gì. Cứ giấu giấu giếm giếm thế này đến bao giờ đây?

- Có chuyện gì đâu. – Hà đánh trống lảng. – Tại bà giống con gián thật mà. Tôi là đang khen bà kiên cường giống nó, tràn đầy sức sống thế còn không muốn à?

- Đúng là thần kinh. Chẳng ai muốn mình bị so sánh với một con gián cả!

- Thôi thôi! Bà qua đây rủ tôi đi đâu mà? Đi đâu đây? Tôi không phải giống con Ngọc, rủ đi đâu cũng đi đâu nhé!

- À thì… tôi định rủ bà qua quán của chị Phương với tôi. Sắp đến sinh nhật chị ấy, tôi muốn qua chúc mừng nhân tiện thăm chị luôn. Đi nha?

- Qua đó hả? Không đi đâu!

- Ơ… sao không đi?

- Ngại, với cả tôi cũng chẳng quen thân chị ấy lắm, qua thì ngại. Nói chung là không muốn đi. Bà tự đi qua đó một mình đi.

- Đi với tôi đi mà!

- Tôi thấy bà có vấn đề thật rồi. – Hà đột nhiên quát lớn. – Tóm lại là bà muốn qua đó làm cái gì? Bộ còn lưu luyến nữa hả? Bà đừng có quên là bây giờ không còn như trước nữa, bà cũng có thằng Việt rồi, bà còn muốn cái gì nữa? Nếu tôi mà là bà, có đánh chết tôi cũng không quay lại chỗ đó nữa. Không phải là bà còn muốn níu kéo gì với cái thằng kia đó chứ?

- Không phải mà, tôi có lưu luyến cái gì nữa đâu. Tôi chỉ là rất quý chị Phương, muốn trực tiếp nói với chị ấy thôi.

- Trời ạ, đây có phải Vy mà tôi biết không? – Hà lay lay vai cô. – Đã yếu còn thích ra gió. Bảo không muốn gặp mà cứ trườn mặt ra đó làm cái gì không biết. Tôi bảo rồi, không là không.

- Nhưng…

- Thôi bà đừng ngụy biện nữa. Lí do thực sự chỉ có mình bà biết, tôi chỉ nói đến thế thôi. Tôi về!

Nhìn thời gian không còn sớm nữa, Hà vừa đi vừa cúi xuống tìm vé xe máy trong cặp, khóe mắt nhìn thấy người nào đó đang đi ở phía sau cách mình vài bước chân liền dừng lại, trừng mắt với cậu ta. Khánh giật mình, quay đi ho khan vài tiếng, âm thầm nói với mình có chết cũng không thừa nhận là cậu đã đi theo cô từ nãy đến giờ nhưng ngoài dự kiến, cô chẳng hề hỏi gì, hất tóc đầy kiêu kì, nghênh ngang đi tiếp. Bị thái độ của cô chọc tức, cậu túm chặt lấy tay không cho cô đi.

- Buông tay ra!

- Trừ phi là cậu chịu nói chuyện với tôi.

- Tôi bảo cậu buông ra! Có nghe thấy gì không? – Cô cố gạt tay cậu ra.

- Không buông thì cậu làm gì được nào? – Cậu càng siết chặt tay mình hơn, nhất quyết không để cô bỏ chạy.

Máu nóng bắt đầu dồn lên mặt Hà, cô ác động cấu thật mạnh vào tay Khánh, cậu mím chặt môi, vẫn dai dẳng, kiên trì ngăn cản cô. Cấu véo không có tác dụng, cô sử dụng chiêu tiếp theo: cắn tay cậu đến mức cậu phải á lên vì đau đớn. Cậu lật đật buông tay ra, trên cánh tay hằn rõ dấu răng như sắp chảy máu, chứng tỏ người cắn không hề có chút ý định nào sẽ nhẹ tay với cậu. Cô quệt miệng, không phúc hậu nhìn cậu ôm tay nhăn nhó, dường như từng đó cũng chưa làm cô hả giận, Hà còn “tặng” một cái vào ống chân cậu:

- Đồ thần kinh!

Giữa sân trường hôm đó xuất hiện một cậu trai ôm chân nhảy lò cò đầy khốn khổ, cả chân cả tay đều bị cô tấn công đến thành thương binh. Người khác thường nói Khánh làm gì cũng giỏi nhưng hễ là chuyện có liên quan đến Hà, sao cậu làm gì cũng tệ vậy nhỉ? Cậu rất thắc mắc, tại sao vậy nhỉ? Cậu không hay làm người khác giận, họ cũng chẳng bao giờ lờ cậu đi như thế. Hình như sau khi gặp cô, cả thế giới của cậu đều bị đảo ngược hết cả. Nhưng kì lạ rằng cậu chẳng hề ghét nó đâu, vẫn muốn đến thật gần cô, vẫn muốn nói chuyện với cô, dù có là nghe mắng đi chăng nữa. Có lẽ nào cậu đúng là bệnh thần kinh mất rồi?

- Ê cu! Mày sao đứng nhăn nhó ở đây? – Một cậu bạn nam đến vỗ vai Khánh trong lúc cậu đang thất thần. – Nhìn ai mà đắm đuối vậy?

- Không có gì đâu! A… - Bị chạm nhẹ vào vết cắn trên tay, Khánh suýt xoa kêu đau.

- Ớ, sao có vết răng thế này? Vừa bị chó cắn hả?

- … - Khánh không để tâm đến lời cậu bạn nói, sau một hồi lẩm bẩm, bỗng nhiên hỏi. – Mày đã bị mấy đứa con gái đánh hay chửi gì chưa Tiến?

- Tất nhiên là có rồi. Chúng nó chua hơn cả chanh thế không bị mới lạ. Sao hả? Bị ai đánh ra nông nỗi này? Nghe tao, mấy đứa chúng nó đừng có dại mà chọc vào.

- Nhưng mà… nếu cứ muốn chọc vào chúng nó thì sao?

- Cái gì? Nếu là như vậy có ba khả năng xảy ra. Một là, nó là bạn thân của mày nên mày quen rồi. Hai là mày thích nó!

- Còn cái thứ ba? – Cậu hồi hộp chờ đợi, hai cái đầu một cái là không có khả năng, cái còn lại thì… chắc là không đâu nhỉ?

- Mày bị điên, thế thôi!

Tiến tỉnh bơ phán, Khánh tức giận đập một cái vào gáy thằng bạn. Cậu vò rối tung đầu tóc, chắc là điên thật rồi nên mới thế. Thái độ kì lạ của Khánh làm cái tính hóng hớt của Tiến được thể phát huy, cậu ta xoa xoa cằm, tỏ vẻ thần bí ghé sát lại Khánh, nói:

- Thân là bạn bè của mày, tao đưa ra lời khuyên, nếu mày ở trong hoàn cảnh kia thì hoàn toàn có thể xác định được mình đang ở số mấy.

- Bằng cách nào?

- Mày có thể ôm người ta mà, nếu tim mày có dấu hiệu đập nhanh thì chắc chắn là số hai rồi!

- Nhưng mà nhỡ không ôm được còn bị đánh tiếp thì sao?

- Vụ đó thì… tao không chắc à nha nhưng có một điều tao nghe người ta nói… - Tiến ghé sát vào Khánh tỏ vẻ thần bí. – Hành động vô thức thì không biết nói dối đâu, mày cứ kể hết cho tao nghe rồi tao phán cho.

- Biến!