Tuổi Trẻ Tươi Đẹp Chúng Ta Từng Đi Qua

Chương 14: Cuộc sống vẫn tiếp diễn




"Luật sư Lam"

Đang tập trung nghiên cứu tài liệu thì có người gọi cô, hơi giật mình suýt làm đổ cốc cafe trên tay nhưng cô vẫn bình tĩnh.

"Luật sư Tưởng"

"Cô nghiên cứu tài liệu Trợ lý Tịnh đưa rồi chứ?"

"Tôi vẫn đang xem đây."

"Đây là vụ quan trọng, ảnh hưởng tới danh tiếng của văn phòng luật chúng ta, cô và cả tôi nữa đều phải cố gắng."

"Vâng. Tôi biết."

"À phải, lát nữa tôi có việc phải đi Thượng Hải một chuyến, ngày mai không đi cùng cô được, cô cứ tới đó trước, ngày kia tôi sẽ tới sau."

"Sáng ngày kia phiên tòa bắt đầu, anh nên chú ý."

"Tôi sẽ cố gắng tới sớm."

Lúc này, từ cửa ra vào vọng tiếng của Thẩm Lộ, cô sinh viên mới ra trường, đang thực tập ở đây, cô ấy là em họ của Tưởng Vũ nhưng không vì thế mà kiêu ngạo, trái lại Thẩm Lộ rất hòa đồng, yêu ghét rạch ròi, đặc biệt là có chút bốc đồng, cá tính.

"Chị Tiểu Huyên, em mua xủi cảo về rồi nè!"

Giọng nói vui vẻ ấy là khi chưa nhìn thấy Tưởng Vũ, sau khi đã thấy rồi thì bao nhiêu hớn hở chấm dứt ngay, thay vào đó là gương mặt ngượng ngập và một loạt biểu cảm sinh động khác.

"Anh Tưởng Vũ, anh đừng hiểu lầm chị Tiểu Huyên, không phải chị ấy bảo em đi mua xủi cảo đâu, là em muốn ăn nên ra ngoài mua." Thẩm Lộ vội vàng giải thích.

"Đây là nơi ăn uống à? Không muốn tốt nghiệp nữa phải không?"

"Không, không. Anh Tưởng Vũ, em biết anh sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, phải không?"

Lam Huyên ngồi nhìn những biểu cảm trên mặt Thẩm Lộ thay đổi liên tục, nhìn cô nàng nịnh nọt ra trò thì cô không nhịn được cười thành tiếng. Hai người họ quay sang nhìn cô. Cô hơi ngượng, liền đánh trống lảng: "Anh Tưởng, Tiểu Lộ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh bỏ qua đi."

"Phải, phải!"

Thẩm Lộ nghe Lam Huyên bênh vực mình thì vội vàng tán thưởng.

Nghe Lam Huyên lên tiếng, Tưởng Vũ chỉ đành phủi tay cho qua, nhưng vì ánh mắt mọi người đang nhìn anh như chờ xem anh có thiên vị em gái không nên anh đành độc ác một chút.

"Chiều nộp cho tôi bản báo cáo nghiên cứu vấn đề luật kinh tế. Cứ thử không có xem!"

Bỏ lại câu này, Tưởng Vũ quay về phòng, Thẩm Lộ chỉ biết ngồi than số khổ.

"Chị Tiểu Huyên, chị nói xem, có phải em rất xui xẻo không?"

"Xui xẻo gì chứ! Tại em không chuyên chú thôi, bớt nghịch ngợm một chút là mọi chuyện sẽ ổn ấy mà!"

"Nhưng bản báo cáo này làm sao em làm được đây, luật kinh tế rất dài, em còn chưa thuộc hết nữa."

Lam Huyên cười: "Con bé ngốc này, không nhìn ra hả? Câu nói vừa rồi là nói để mấy người xung quanh nghe thôi, lát nữa anh ta phải đi Thượng Hải sau đó đi Tứ Xuyên luôn. Làm gì còn thời gian mà kiểm tra cái báo cáo của em chứ!"

Thẩm Lộ kinh ngạc: "Chị không lừa em chứ?"

Cô vẫn cười không nói gì.

"Woa... Chị Tiểu Huyên, chị thông minh thật đấy!"

"Là em thiếu sáng suốt thôi." Cô lắc đầu.

"Có phải em rất ngốc không?"

"Chị thấy em rất có tiềm năng đấy chứ!"

"Em yêu chị chết mất!"

Thẩm Lộ là vậy, luôn bộc lộ hết suy nghĩ và cảm xúc ra ngoài, một cô gái hết sức chân thành, bộc trực.

Nhìn nụ cười tươi không chút kiêng dè của Thẩm Lộ, Lam Huyên tự cười nhạo mình, không biết đến khi nào cô mới dám sống như thế đây.

Lam Huyên không muốn nghĩ nữa, tập trung phân tích tài liệu.

Đến trưa, mọi người ra ngoài ăn cơm, chị Trương đi tới.

"Huyên Huyên, nghỉ chút, đi ăn cơm với bọn chị đi!"

Thẩm Lộ đứng bên cạnh tán thưởng: "Chị Huyên Huyên, em không muốn chị bị lây bệnh chăm chỉ của anh Tưởng đâu!"

Cô cười nhẹ, nhìn chị Trương nhiệt tình, hơi ngại nhưng vẫn lên tiếng từ chối.

"Chắc em không đi được rồi, mai phải đi Tứ Xuyên rồi, em phải tranh thủ nghiên cứu hồ sơ cho xong."

Chị Trương nghe vậy, thức thời cũng không ép nữa, Thẩm Lộ thì hơi thất vọng, bị chị Trương kéo đi.

"Lát em sẽ mua cơm sườn về cho chị."

Lam Huyên cười, thật may khi có những người bạn nhiệt tình và tốt bụng như vậy, cô thấy cuộc sống nhàn tẻ của mình phong phú thêm một phần.

Lúc này điện thoại rung lên, cô nhận máy ngay.

"Mặc Ngạn!"

"Huyên Huyên, cậu ăn cơm chưa?"

"Tớ đang phải nghiên cứu tài liệu vụ ở Tứ Xuyên, tờ nhờ đồng nghiệp mua cơm rồi."

Đầu giây bên kia im lặng, cô liền đoán ra: "Đừng nói là cậu đang ở ngoài văn phòng của tớ đấy!"

"Nếu phải thì sao?"

"Thì tớ sẽ ra."

"Vậy cậu ra đi!"

Lam Huyên không mấy ngạc nhiên khi nghe Lăng Mặc Ngạn nói vậy, cô đã đoán được từ lúc nhìn tên "Mặc Ngạn" trên màn hình điện thoại.

Cô cúp máy, xếp đồ đạc gọn gàng, sau đó đi về phía cửa ra vào.

Quả thật, xe của Lăng Mặc Ngạn đã đậu ở đó, cậu ấy đứng dựa người trước cửa xe.

Thấy cô, Lăng Mặc Ngạn đi tới, vui vẻ nói: "Tớ mua cơm rồi, mình tìm chỗ ăn đi."

"Vào trong văn phòng tớ làm đi, dù sao mọi người cũng đi hết rồi."

"Có tiện không?"

Cô cười không nói gì, cậu ấy quay lại lấy hai hộp cơm ở trong xe ra. Hai người đi vào trong, ngồi ở bàn tiếp đón khách hàng.

"Mai mấy giờ cậu đi."

"9 giờ"

"Để tớ đưa cậu ra sân bay nhé!"

"Có tiện không?"

Giờ đến lượt Lăng Mặc Ngạn im lặng, cậu ta tiếp tục ăn cơm, cô cũng không hỏi nữa.

Đang ăn được một nửa thì cô nghe thấy tiếng Thẩm Lộ vọng vào.

Một chút sau, Trương Tử Hoa và Thẩm Lộ vui vẻ đi vào, trên tay cầm một hộp cơm.

Chợt Thẩm Lộ đứng yên, không nhúc nhích nhìn về phía cô và Lăng Mặc Ngạn, chị Trương cũng nhìn theo nhưng không quá bất ngờ.

"Tiểu Lộ à, có lẽ hộp cơm này em phải tự giải quyết rồi." Chị Trương huých nhẹ vào người Thẩm Lộ.

"Không phải chứ, vừa nãy còn bảo bận mà bây giờ lại thế này là sao?" Thẩm Lộ nửa thật nửa đùa lên tiếng chất vấn.

Lam Huyên cười, đứng dậy giới thiệu: "Giới thiệu với hai người, đây là Lăng Mặc Ngạn, bạn em."

Lăng Mặc Ngạn cũng đứng dậy, cười nói: "Rất vui được gặp hai người!"

Thẩm Lộ cũng cười, nhưng vẫn tiếp tục làm khó: "Bạn bè mà tới chỗ làm ăn cơm chung sao?"

"Chẳng phải đây là người buổi sáng đưa em đi làm sao?" Chị Trương ở bên cạn thêm lời.

Thẩm Lộ lại càng ngạc nhiên,tròn mắt nhìn Lăng Mặc Ngạn, Lam Huyên hơi lúng túng không biết nói gì.

"Tôi là bạn trai của cô ấy." Lăng Mặc Ngạn nói.

Lam Huyên cười gượng nhìn hai người kia, chị Trương hiểu ý liền kéo Thẩm Lộ đi.

"Tiểu Lộ, chúng ta đi ăn phần cơm này đi!"

"Nhưng mọi chuyện còn chưa sáng tỏ mà!" Thẩm Lộ vẫn muốn tra vấn thêm.

"Sáng như ban ngày còn gì!"

Hai người họ ra ngoài, cô nhìn Lăng Mặc Ngạn: "Cậu đừng để ý, cứ kệ họ!"

Lăng Mặc Ngạn cười không nói gì, vẫn canh cánh từ "bạn" mà lúc nãy Lam Huyên giới thiệu.

Ăn xong, Lăng Mặc Ngạn ra về, còn hẹn sáng mai sẽ tới đón cô, cô chỉ biết gật đầu sau đó lại quay lại bàn làm việc.

Giờ làm việc buổi chiều đã đến, cô vẫn ngồi nghiên cứu tiếp,cảm thấy vấn đề này hơi khó hiểu. Đúng lúc đó, Thẩm Lộ đi tới, trên tay cầm hai ly nước.

"Chị Huyên Huyên, hôm nay trời hơi nắng, uống trà chanh là tuyệt nhất!"

Cô nhận ly nước từ tay Thẩm Lộ: "Cảm ơn em!"

Thẩm Lộ cười không nói gì, sau đó kéo ghế ngồi sát lại chỗ cô, thấp giọng hỏi: "Chị kể em nghe về mối tình đầu của chị đi. Chắc không phải cái anh Lăng vừa nãy đâu phải không?"

Cô biết ngay là Thẩm Lộ sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.

"Không phải."

"Chắc bạn trai cũ của chị phải ưu tú lắm mới cưa đổ được chị!" Thẩm Lộ nói mà đôi mắt nheo lại, như là tường tận lắm.

Cô nhấc li trà chanh, uống một ngụm.

Thẩm Lộ nhìn cô, cô thì nhìn vào ly nước trong tay mỉm cười, không hiểu sao giờ phút này nụ cười càng lúc lại càng miễn cưỡng thế này.

Thẩm Lộ vẫn không tha: "Chị Huyên Huyên, chị kể cho em nghe đi mà!"

Nhìn viên đá nhỏ đang tan dần trong cốc, cô nhẹ nhàng nói: "Chị và anh ấy yêu nhau năm 17 tuổi, gần kết thúc năm nhất Đại học thì chia tay. Anh ấy quả thật rất ưu tú."

"Anh ấy học trường gì ạ?"

"Đại học kinh tế, khoa quản trị kinh doanh."

"Chắc bây giờ anh ấy trở thành một doanh nhân thành đạt rồi nhỉ?"

"Không phải, giờ anh ấy là cảnh sát."

Thẩm Lộ ngơ ngẩn không hiểu gì.

Lam Huyên cười cười: "Em đừng hỏi chị, chị cũng không biết. Sau khi chia tay chị liền nhận học bổng của trường sang Pháp du học."

Bức rèm trắng khép hờ, yên lặnh đứng một góc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cô. Không hiểu sao hôm nay trời lại nắng, đã sắp hết mùa đông rồi.

Cô đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng khép lại bức rèm, che khuất đi những ánh nắng đang rạo rực bên ngoài.

"Chính chị suy nghĩ bao lâu cũng không hiểu nổi, nhưng dù sao thì cũng không còn liên quan đến chị nữa!"

Thế rồi cô không nói gì nữa, yên tĩnh đứng đấy nhìn tấm rèm trắng tinh khôi, không ai biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt cô như mờ mịt và xa xăm vô cùng.

Không ai nhắc thì bẵng đi sẽ không nhớ, chỉ cần ai đấy gợi lại một chút thì rất cả lại ào ra, tuôn như để vỡ, nhấn chìm cô.

Cô nhìn về phía Thẩm Lộ, cô nàng đã quay về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc.

Nhưng cô nàng không chịu ngồi yên, nổi hứng lên trêu trọc Quan Tử, cậu bạn cùng khoa, cũng đang thực tập ở đây.

"Tiểu Quan à, lấy cho tôi cốc cafe."

Quan Tử đang nghiêm túc làm việc, nghe Thẩm Lộ gọi thì bật dậy như lò xo, ngay lập tức đi pha cafe, tay nghề pha cafe của cậu ấy không tồi, có thể xếp vào hạng ngon, nhờ phúc của Thẩm Lộ cô cũng đã được thưởng thức.

Quan Tử cầm cốc cafe đi lại chỗ Thẩm Lộ.

"Tiểu Lộ, cafe của em đây!"

Thẩm Lộ ngẩng đầu lên, nhìn Quan Tử: "Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?"

Quan Tử tiêu hóa câu hỏi này hơi chậm, nhưng cũng nhanh chóng trả lời: "Tiểu Lộ?"

"Không phải!"

"Em?"

"Cậu hơn tôi mấy tuổi?"

"Chúng ta bằng tuổi mà!" Quan Tử gãi đầu như là chẳng hiểu gì.

"Vậy cớ gì mà tôi lại là em?"

Quan Tử cứng họng, không biết nói gì.

"Tại sao không gọi tôi là chị?"

"Kì lắm!"

"Thế cậu là anh thì không kì hả?"

Quan Tử chắc đang định nói "Dĩ nhiên", nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Lộ thì không dám nữa liền nói: "Cứ xưng cậu với tớ thôi!"

Thẩm Lộ lúc này mới thỏa mãn, không tiếp chuyện nữa, cúi xuống làm việc.

Một chàng trai để cho một cô gái bắt nạt, hoặc là quá yếu đuối, quá hiền, không thể không phục tùng mệnh lệnh của cô gái hoặc là tình nguyện để cô ấy bắt nạt mình.

Nhìn Quan Tử đâu giống yếu đuối quá mức chứ, chắc có lẽ là trường hợp hai, chắc có lẽ là có ý với Thẩm Lộ rồi.

Nghĩ đến đây, cô cười, xoa xoa mảnh rèm trong tay, kéo nó ra, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, nhắm mắt lại không nghĩ gì nữa.