Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 15-1: Cậu không biết là tôi yêu cậu (1)




Vì trước đó đã ăn bánh kem nên khi chính thức khai tiệc, mọi người đều không đụng nhiều đến thức ăn. Năm người ai cũng ôm chai bia, hoàn toàn giải phóng tư tưởng, vui vẻ thoải mái uống hết mình.

Một lát sau, trên bàn đã bày đầy một hàng chai rỗng.

Trác Yến dần dần có cảm giác hơi rượu sộc lên đầu. Mọi thứ trong tầm mắt đều có vẻ nhạt nhòa. Ý thức hơi mơ hồ khiến thần kinh trở nên hưng phấn. Cô hào sảng cạn ly với bốn anh chàng kia.

Ba tên yêu quái phòng Trương Nhất Địch còn cao hứng hơn cả Trác Yến.

Mượn hơi men, bọn họ lại bắt đầu quậy phá, giành nhau chen đến trước mặt Trác Yến tỏ tình mãnh liệt.

Trác Yến đã chuếnh choáng say. Cô gạt hết ba tên kia ra, chau mày bực bội nói: “Ba cậu thật phiền phức! Buổi chiều chẳng phải đã nói rồi hay sao, lại nữa? Đổi trò chơi khác mới mẻ hơn được không?”.

Cô nói xong, dường như nghe có ai đó nói gì đó.

Hơi men mỗi lúc một bốc, trong đầu như có vô số những chú lùn đang đạp lên những sợi dây thần kinh và nhảy múa, nhảy đến độ cô thấy váng vất từng hồi.

Cô không nghe rõ câu đó là gì, vì tai cứ ù ù, là tiếng còi tàu.

Cô nhắm nghiền mắt lại, trước mặt như bỗng xuất hiện cảnh tiễn Đổng Thành đi trước khi nhập học.

Trương Nhất Địch thấy cô uống say thì bước đến dìu cô ra ngoài, tìm một góc khuất đỡ cô ngồi xuống, muốn để cô hóng gió cho bớt ngột ngạt.

Trác Yến dựa nửa người vào vai Trương Nhất Địch, kéo cánh tay anh, bắt đầu nhớ lại một chút kí ức vụn vặt giữa cô và Đổng Thành, kể từng chuyện một cho người bên cạnh nghe, mỗi chuyện đều bắt đầu bằng câu “cậu có còn nhớ không”.

Trương Nhất Địch nhíu chặt mày, lặng lẽ nghe, khóe môi thoáng nụ cười khổ sở, ánh mắt vương đầy nét đau thương.

Hôm nay là sinh nhật anh. Anh sắp đi rồi. Nhưng trong tim cô miệng cô, người mà cô lúc nào cũng nhớ nhung, không phải anh...

Trác Yến kể mãi cũng không thấy người ngồi cạnh đáp lại - cô tưởng nhầm anh là Đổng Thành, cô không hề biết rằng mình đã làm tổn thương anh biết bao - cô có vẻ tức tối ngẩng lên khỏi vai anh, xoay đầu anh lại, kề sát vào mặt anh, tuy hoàn toàn không tìm thấy tiêu cự nhưng vẫn ra sức mở to mắt, cách một làn sương mù dày đặc, nhìn anh hỏi: “Sao cậu phớt lờ tôi? Cậu lúc nào cũng phớt lờ tôi! Tại sao?”. Càng hỏi càng thấy tủi thân, cuối cùng, cô sắp khóc.

Ánh mắt Trương Nhất Địch thoáng một nỗi đau.

Nếu cô gái này là của anh, anh nhất định sẽ không để cô tủi thân như thế, đau buồn như thế. Anh có thể gắng hết sức làm mọi việc, chỉ cần khiến cô vui.

Anh khẽ vỗ đỉnh đầu cô, dịu giọng an ủi: “Ngoan, tôi đâu phớt lờ cậu!”.

Trác Yến cố gắng tập trung nhìn kỹ gương mặt nhòa nhạt trước mặt, dần yên tâm, thở ra một hơi dài rồi cười toe toét: “Đổng Thành, mình biết cậu sẽ không phớt lờ mình mà!”.

Trương Nhất Địch càng chau mày, nỗi đau trong ánh mắt càng sâu hơn.

Cười mãi cười mãi, Trác Yến càng thấy không nhìn rõ được mặt đối phương. Cô bất giác nhích lên gần hơn nữa.

Mặt cô áp sát anh; hơi thở của anh vướng vít hơi thở của cô.

Cô mở to đôi mắt long lanh. Lại nhích gần anh hơn.

Trong tích tắc chóp mũi chạm nhau, anh nghe thấy nhịp tim đập mạnh như sấm của mình.

Trác Yến đưa tay sờ chóp mũi của Trương Nhất Địch, muốn xem xem thứ gì đã ngăn mình lại gần anh, không để cô nhìn rõ Đổng Thành mà cô thương nhớ.

Cô vừa mở miệng định hỏi: “Đây là gì?”, môi vừa hé mở thì chạm phải một thứ mềm mại mát lạnh.

Nhất thời không biết là gì, đôi môi khẽ động đậy, định tìm hiểu rõ điều mình thắc mắc.

Bên tai như vang lên tiếng ai đó thở dài, trong cơn say mơ màng, mang một chút do dự, một chút tình cảm, một chút bất lực.

Giây sau đó, thứ mềm mại mang theo sức mạnh, ập xuống cô, ép vào môi cô, xoay chuyển.

Trác Yến nhắm mắt. Cô không muốn tránh. Cô cảm thấy rất dễ chịu.

Một lúc sau, cô cảm thấy có người đang đút cho cô ăn thứ gì đó qua làn môi hé mở của mình.

Khẽ nhấm nháp, cô ngỡ đó là thạch hoa quả.

Thạch vừa trơn vừa mềm, trong mùi vị ngọt ngào còn có hương rượu đặc biệt, lúc nếm thử thấy rất hợp khẩu vị. Điều duy nhất không ổn là nó có vẻ không ngoan ngoãn, cứ luồn lách qua đầu lưỡi cô, khiến cô không bắt được nó.

Cô ra sức mút lấy hai cái. Thạch hoa quả quả nhiên ngoan hẳn, ở yên đó không động đậy.

Nhưng sự ngoan hiền đó chỉ trong tích tắc; giây phút sau nó lại trở nên cuống quýt không yên, ra sức khuấy đảo trong miệng cô, luồn lách không ngừng.

Trác Yến cố gắng tiêu hóa miếng thạch đó. Cô vừa khẽ mút vừa nghĩ, món thạch đối phương đút cho cô ăn mỗi lúc một nhiều, cảm giác mát lạnh trơn tuột đó lúc nào cũng đầy ắp trong miệng, rất lâu cũng không thấy biến mất.

Trác Yến rất muốn biết rốt cuộc là ai đang đút thạch cho cô ăn? Là ai?

Là Đổng Thành chăng?

Nhất định là Đổng Thành!

Suy nghĩ đó khiến cô cười vui vẻ.

Tuy miệng vẫn bị thạch hoa quả chiếm dụng, nhưng cô vẫn ậm ừ kêu lên một tiếng “Đổng Thành”.

Không ai đáp lời. Cô hơi thất vọng.

Dần dần cô cảm thấy món thạch đối phương đút cho cô ăn hình như đã đổi mùi vị.

Không còn là vị ngọt mê đắm nữa; dường như ngoài nó ra, còn vương thêm một mùi mặn mặn, đắng đắng.

Đó là mùi vị khiến người ta không kìm được muốn thở dài, có phần buồn bã, có phần chơi vơi.

Hôm sau Trác Yến tỉnh dậy, nhận ra cô đang nằm yên lành trên giường trong phòng ký túc.

Trong phòng, các chị em đều có mặt.

Thấy cô tỉnh, họ đều xúm lại chọc ghẹo: “Em Văn Tĩnh à, cậu thật là, xem như tớ đã biết được bộ dạng ngốc nghếch khi cậu say khướt rồi! Cậu có biết hôm qua cậu hành hạ Trương Nhất Địch đến mức nào không?”.

Trác Yến mở to đôi mắt, trong đầu trống rỗng.

Cô không nhớ gì cả.

“Hôm qua tớ... về đây bằng cách nào?”. Cô đờ đẫn hỏi.

Lộ Dương xỉa vào trán cô: “Cậu đúng là say thành ỉn luôn rồi! Trương Nhất Địch đưa cậu về! Cậu tiêu rồi, để lại vết nhơ chỗ dì quản lý ký túc rồi! Nếu không phải do dì ấy thích Trương Nhất Địch đẹp trai thì hôm qua cậu đã bị tịch thu thẻ sinh viên rồi đó!”.

Trác Yến phớt lờ cô bạn, hỏi Tôn Dĩnh và Tiểu Dư: “Hôm qua tớ... dày vò Trương Nhất Địch à?”.

Tiểu Dư lườm cô, Tôn Dĩnh cứ xuýt xoa mãi.

“Cậu chẳng dày vò kiểu bình thường nữa... Cậu kéo tay người ta, sống chết cũng không cho người ta đi, cứ gọi cậu ta là Đổng Thành, cứ bắt người ta cùng nhờ lại chuyện cũ xưa xưa. Không ngờ Trương Nhất Địch lại tốt tính thế, cứ im lặng ngoan ngoãn, hết lần này đến lần khác đắp lại chăn cho cậu ngủ ngon, còn nhờ bọn tớ chăm sóc cậu nữa. Bọn này lúc ấy đứng một bên nhìn mà còn thấy đau thận thay cho cậu ta. Không phải, Văn Tĩnh, tớ hỏi cậu, sao cậu lại mượn rượu làm tổn thương người ta? Tại sao cứ kéo Trương Nhất Địch mà gọi là Đổng Thành? Trương Nhất Địch cũng thật đáng thương, người ta dù đi tới đâu cũng được nâng niu chiều chuộng, sùng bái hết cỡ, nhưng đến lượt cậu lại thành thế thân của kẻ khác! Văn Tĩnh, cậu đúng là làm lãng phí tài nguyên thiên nhiên quá!”.

Mặt Trác Yến xị xuống.

Hôm qua uống rượu là do cô đề nghị, không ngờ uống xong cô lại mất mặt đến thế.

Cô gục đầu ảo não, hét lên: “Tớ không uống rượu nữa! Chuyện mất mặt thế này đều do tớ làm sao? Trời ơi!!!!”.

Sau vụ say rượu, Trác Yến vô cùng xấu hổ. Cô gửi tin nhắn cho Trương Nhất Địch để cảm ơn và xin lỗi.

Đối phương trả lời rằng không sao.

Còn hỏi cô có nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm đó không; Trác Yến trả lời thành thật: Không nhờ gì cả.

Sau đó khi Trương Nhất Địch gửi tin nhắn lại, giọng điệu đã bắt đầu trở nên lạnh nhạt.

Trác Yến rất nghi ngờ về sự thay đổi đó, nhưng không tìm ra nguyên nhân.

Hai tuần sau, Trương Nhất Địch hẹn Trác Yến ra ngoài.

Họ gặp nhau ở ngôi đình nhỏ trước kia từng ôn tập.

Chỉ nhìn phớt qua, Trác Yến đã cảm thấy Trương Nhất Địch dường như gầy hẳn đi.

Cô hỏi anh: “Cậu sao vậy? Có phải bị ổm không? Gầy đi nhiều quá...”.

Trương Nhất Địch cười nhẹ, lắc đầu: “Không, có thể lúc thu dọn đồ đạc hơi lo lắng quá!”.

Cô hỏi anh: “Tìm mình có việc gì sao?”.

Trương Nhất Địch hiếm khi có vẻ tâm trạng trùng trùng như vậy, hỏi ngược lại: “Không có việc gì thì không thể tìm cậu à?”. Nhìn thấy Trác Yến rụt vai lại vẻ đáng thương, anh lặng lẽ thở dài, dịu giọng xuống: “Cảm giác lâu quá không nhìn thấy cậu rồi, muốn nói chuyện với cậu thôi”.

Trác Yến lập tức vỗ ngực cười đáp: “Trò chuyện phải không? Không vấn đề gì! Cái này là sở trường của mình!”.

Trương Nhất Địch bị cô chọc cười.

Cười xong, anh bỗng khẽ hỏi: “Trác Yến, anh chàng mà cậu thích... cậu và cậu ta, thê nào rồi?”.

Nghe hỏi đến khúc mắc trong lòng, nụ cười Trác Yến không giữ được nữa, vụt tắt: “Haizzz, còn thế nào được? Vẫn là như cũ, như gần như xa!”.

Trương Nhất Địch trầm tư, lại hỏi: “Cậu... vẫn thích cậu ta như xưa à?”

Anh nhìn cô không chớp mắt, đợi cô trả lời.

Trác Yến gật đầu rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định: “Đương nhiên”. Ánh mắt cô trong veo, nhìn Trương Nhất Địch và nói từng chữ: “Trừ phi cậu ấy chọn người khác trước, nếu không mình sẽ tiếp tục thích như thế này!”.

Trương Nhất Địch chau mày, quay đầu đi, cụp mắt xuống.

Im lặng một lúc, anh mở lời hỏi: “Trác Yến”. Sau đó ngẩng lên nhìn cô: “Tháng sau tôi phải ra nước ngoài trao đổi sinh viên rồi”.

Nói xong anh nhìn chăm chú vào mắt cô, như muốn tìm thấy chút thay đổi mà anh hy vọng trong đó.

Thế nhưng sự thực lại khiến anh vô cùng buồn bã.

Trác Yến ngẩn người, như không ngờ thời điểm anh đi lại sớm hơn nhiều so với dự định là năm thứ ba. Cô nhanh chóng nhoẻn cười trở lại: “Vậy thì tốt quá rồi, cuối cùng cậu cũng có thể đoàn tụ cùng bạn gái rồi!”.

Hàng lông mày của Trương Nhất Địch nhíu chặt.

Giọng anh bỗng trở nên khàn đặc: “Cậu đối với tôi... chẳng lẽ không có chút lưu luyến nào hay sao?”.

Trác Yến cố gắng nặn một nụ cười: “Đương nhiên là lưu luyến rồi! Nhưng... nói sao bây giờ... chẳng có bữa tiệc nào là không tàn...”.

Nghe cô nói xong, Trương Nhất Địch lặng lẽ nhìn cô đến mấy giây.

Tích tắc sau, anh lẳng lặng đứng dậy quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng anh, Trác Yến cảm thấy Trương Nhất Địch đã giận cô.

Nhưng dù có giận thì sao?

Cô nhớ đến một câu thơ trong “Mạch Thượng Tang”: Sứ quân có vợ, La Phu có chồng.

Tuy cô không có chồng như La Phu, nhưng cô thực sự đã có người trong mộng.

Tuy Trương Nhất Địch không có vợ như sứ quân, nhưng ở bên kia bờ đại dương xa xôi, luôn có một cô gái ngày đêm mong nhớ anh.

Cô ấy mới là bạn gái anh, không phải sao?

Quãng thời gian tiếp theo, Trác Yến hàng ngày vẫn ăn cơm,đi học, tự học, ngủ nghê đúng giờ, ngày tháng đơn điệu tới mức muốn hét lên thảm thiết.

Trương Nhất Địch không tìm cô nữa.

Có lẽ anh bận làm đủ mọi thủ tục liên quan nên không có thời gian; hoặc có lẽ thực sự anh cố ý làm thế -cô khiến anh không vui, thế là anh không muốn quan tâm nữa, định đặt cô sang một bên.

Trong khoảng thời gian không có Trương Nhất Địch, Trác Yến dần dần cảm thấy khó chịu.

Càng gần lúc anh đi, cô càng cảm thấy lưu luyến, càng cảm nhận rõ ràng sắp có một người bạn thân thiết sẽ rời xa cô.

Tâm trạng u sầu khi ly biệt, cảm giác buồn thương trong lòng, lúc nào cũng vây bám lấy cô.

Cô tự nhủ: Thoải mái lên nào, giống như trước đây cô nói với anh, không có bữa tiệc nào là không tàn.

Tuy rằng mọi người hôm nay có thể gặp nhau, ở bên nhau, nhưng vì cuộc sống riêng ngày mai, mọi người đều phải cố gắng thích ứng với những cuộc chia ly hết lần này đến lần khác sẽ xuất hiện trong cuộc sống sau này.

Cô tự an ủi: Không sao, tạm biệt không có nghĩa là lãng quên nhau, chia tay cũng là để chào đón sự trùng phùng mới.

Thế nên thật sự là không sao, không sao...

Thời gian trôi vèo như nước chảy, trong âm thầm, tháng cũ đã qua, tháng mới vừa tới.

Một ngày đầu tháng, Trác Yến nhận được điện thoại của Trương Nhất Địch.

Trong tích tắc, nhìn thấy cuộc gọi đến, tim cô đập rất nhanh.

Cô biết sau cuộc điện thoại này đang ẩn giấu sự biệt ly gần kề của họ.

Anh hẹn gặp cô ở chỗ cũ. Cô y hẹn chạy đến ngôi đình nhỏ ấy.

Lần này, anh đến trước cô.

Anh ngồi quay lưng lại với cô trong ngôi đình. Nghe tiếng bước chân, anh lập tức quay đầu lại, đón cô bằng ánh mắt.

Trác Yến không biết anh có còn giận cô không; gương mặt anh vẫn bình thản, cô không thể nhận ra điều gì.

Thế là cô đành cười bẽn lẽn, rụt rè đưa tay lên “Hi” một tiếng chào anh với vẻ thận trọng.

Tuy gương mặt Trương Nhất Địch không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng hàng lông mày khẽ nhíu và nét buồn trong ánh mắt đã tiết lộ một số điều - có lẽ, anh thực sự không muốn đi; có lẽ, anh muốn ở lại vì ai đó hơn.

Anh bắt bản thân phải nở nụ cười với Trác Yến: “Ngày mai tôi đi rồi, hôm nay gọi cậu ra là muốn nhờ cậu hai việc”.

Rõ ràng anh cười rất đẹp, nhưng Trác Yến lại cảm thấy lòng chua xót.

“Chuyện gì vậy, cậu cứ nói, nhất định là được! Dù là núi đao biển lửa, mình nhất định sẽ nhận lời hết!”. Cô nhận lời không chút do dự.

Trương Nhất Địch vẫn cười: “Không nghiêm trọng như núi đao biển lửa, sẽ không khiến cậu khó xử lắm đâu. Chuyện đầu tiên là... tôi hy vọng ngày mai cậu có thể đưa tôi ra sân bay!”.

Anh nói xong lặng lẽ nhìn Trác Yến, ánh mắt lộ vẻ mong chờ.

Trác Yến cũng lặng lẽ nhìn anh.

Anh mong cô tiễn anh.

Thực ra, cô sợ nhất là tiễn ai đó.

Đối với cô mà nói, thực sự đó là một dạng khổ hình - nhìn người ta sải bước mỗi lúc một xa, cô lại đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng ấy mà tự thấy đau buồn; mỗi lần như thế, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa, hoang mang và bất lực.

Nhìn Trương Nhất Địch, cô nghiến răng, ra sức gật đầu: “Được, ngày mai mình tiễn cậu đi!”.

Ánh mắt Trương Nhất Địch lóe lên một tia sáng rực rỡ. Ánh sáng ấy như bộc lộ niềm vui và sự an ủi.

“Còn một việc nữa”. Anh cúi xuống nhặt chiếc giỏ tre đặt ở cạnh lên, đưa cho Trác Yến: “Cậu giúp tôi chăm sóc Bánh Bao Đậu Đỏ nhé!”.

Trác Yến nhìn con nhím đang sợ hãi nhìn cô trong giỏ, tim bỗng rung lên.

“Đây chẳng phải là vật mà mẹ cậu tặng hay sao?”.

Chẳng phải đã nói lúc đầu rằng ngay cả bạn gái anh đòi mà anh cũng không cho ư? Bây giờ, lại giao cho cô nuôi?

“Nhưng... không... không hay lắm đâu...”. Cô lắp bắp nói: “Cậu đem nó sang đó, hai người cùng nuôi thì tốt hơn... Chẳng phải sẽ đáng tin hơn là giao cho mình nuôi sao; bản thân mình còn thường xuyên quên ăn cơm, mình nuôi bản thân mình còn không xong. Cậu yên tâm giap Bánh Bao Đậu Đỏ cho mình sao...”.

Trương Nhất Địch cắt ngang: “Nó đã quen khẩu vị ăn ở đây rồi, đồ ăn nước ngoài không hợp với nó đâu, đi theo tôi sang đó, nó sẽ không hợp với môi trường sống bên đó”. Anh đặt giỏ lên tay Trác Yến bằng một vẻ không cho phép từ chối, nói với cô như đang đùa: “Huống hồ Bánh Bao Đậu Đỏ ở đây, có nó gắn kết chúng ta, tôi sẽ không lo là cậu sẽ quên mất tôi”.

Trác Yến nghe anh nói mà trong lòng cảm thấy còn phần buồn bã.

“Nói linh tinh! Chúng ta thân với nhau như thế, làm sao mình quên cậu được! Mà là cậu đấy, đừng có bạn gái rồi quên bạn thân đấy nhé!”. Cô ôm giỏ vào trước ngực, lẩm bẩm: “Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ chăm sóc tốt Bánh Bao Đậu Đỏ! Mình nhất định sẽ không quên cậu đâu...!”.

Mãi một lúc sau Trương Nhất Địch mới đáp lời cô: “Ừ!”.