Tướng Công Bám Người

Quyển 1 - Chương 36: Nương tử, đau lắm à?




“Rắc rắc…”

Âm thanh gãy gọn vang lên.

Mặt Diệp Khê Thiến trắng xanh, cánh môi bị nàng cắn rỉ cả máu, mồ hôi giọt giọt rơi xuống nhưng mắt vô cùng quật cường, có thấp thoáng ánh lệ lại bị nàng khống chế không cho nói rơi xuống, đến một tiếng rên nàng cũng không cho thoát ra khỏi cổ họng, chỉ chăm chăm nhìn Tề Thiên Phóng. Đau… tê tâm liệt phế… lan tràn tới toàn thân…

“Không ngờ ngươi giỏi như vậy, gãy tay cũng không kêu một tiếng!” Tề Thiên Phóng tán thưởng nhìn Diệp Khê Thiến. Nữ nhân này khiến y phải mở rộng tầm mắt rồi, ngay cả nam tử có khi cũng không làm được thế, nàng lại có thể kiên cường đến vậy khiến y bội phục không thôi.

Một giây sau, Diệp Khê Thiến hôn mê bất tỉnh.

Mắt An Nguyệt Quân mở thật to, tay nắm chặt, khuôn mặt vô cảm băng lãnh, không, phải nói là kinh khủng! Đồng tử đen láy tinh khiết bắt đầu phai màu…

Khi Tề Thiên Phóng định thần lại, ánh mắt An Nguyệt Quân đã hoàn toàn chuyển tím. Hắn gầm lên: “Ngươi đả thương nàng!”

Nói rồi hắn ho khan hai tiếng, người chậm rãi ngồi dậy đi tới trước mặt Tề Thiên Phóng, tàn khốc nói: “Nàng là bảo bối trân quý của ta, bảo bối ta cẩn thận che chở, ngươi thậm chí dám đả thương nàng!”

Gió ù ù nổi lên từ từ quây thành vòng quanh thân An Nguyệt Quân, tóc đen phấp phới tung bay, bàn ghế càng không ngừng lay động, thậm chí cả giường cũng lay động. Không khí trong phòng nồng nặc nỗi sợ hãi kinh hoàng.

“Ngươi… rốt cuộc… là ai?!” Tề Thiên Phóng kinh hãi nhìn một màn trước mặt. Đây là yêu nghiệt phương nào?!

An Nguyệt Quân điên cuồng đến không còn nghe thấy gì, chỉ không ngừng tự lẩm bẩm: “Ngươi đả thương nàng! Thậm chí dám đả thương nàng! Dám đả thương nàng…” Nàng là bảo bối của hắn, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, là ấm áp duy nhất của hắn, là tình cảm chân thành của hắn, là tất cả mọi thứ của hắn! Lại có kẻ dám đả thương nàng! Chết, quá tiện nghi cho y, hắn sẽ làm y sống không bằng chết!

Thoáng chốc, bên trong gian phòng, bàn ghế, giường chiếu, đến cả cánh cửa cũng vỡ vụn.

Lúc này kèm theo tiếng “rắc rắc” chói tai vang lên, hai chân Tề Thiên Phóng đã gãy lìa làm y ngã nhào trên mặt đất, thân thể cũng có nhiều chỗ bị thương. An Nguyệt Quân mắt chớp cũng không chớp một cái, lạnh lùng gằn: “Ngươi đối xử với nàng thế nào, ta cũng sẽ làm thế với ngươi! Ta không giết ngươi là bởi ngươi còn phải chữa trị cho nàng!”

“Ha ha, thú vị, thú vị lắm! Ngươi chắc chắn ta sẽ chữa trị cho nàng sao?” Tề Thiên Phóng cười khẽ, cứ như người bị thương không phải là y vậy.

“Ta sẽ khiến ngươi phải chữa trị cho nàng!” An Nguyệt Quân vẫn lạnh lùng nói.

“Ta, Tề Thiên Phóng, bình sinh căm ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp! Nếu ngươi cứ buộc ta chữa cho nàng, vậy ta càng thập phần không chữa!” Tề Thiên Phóng khoé miệng lạnh nhạt nhếch môi, dường như chuyện gì trên đời cũng đều không liên quan tới y, cái gì y cũng không để vào mắt, nhưng đáy lòng lại là một nỗi đau đớn khôn nguôi. Những thứ này làm y nhớ lại quá khứ đó… Thân xác đau, tâm còn đau hơn!

“Thế sao?” An Nguyệt Quân đạm mạc nhìn y, hai mắt loé sáng âm u, mặt âm ngoan nói: “Dương Nhược Nhi.”

“Cái gì?!” Sắc mặt Tề Thiên Phóng đại biến, đầu lông mày toát ra niềm căm hận, hận, hận đến tận xương tuỷ: “Làm sao ngươi biết?!”

An Nguyệt Quân đáp: “Không phải ngươi vẫn muốn báo thù sao? Ta sẽ cho ngươi biết nàng ta ở đâu.” Lạnh lẽo, âm hàn, một đôi mắt băng giá hơn tuyết ngày đông.

Tề Thiên Phóng chấn động. Y thật sự sai lầm, lại cho hắn là một kẻ chết nhát vô dụng, xem ra hắn nhìn người quá sơ sẩy rồi. Giống như Dương Nhược Nhi, không phải cũng là do y mù quáng sai lầm sao? Bất quá y nghĩ, lần này hẳn cũng không sai lắm, cuối cùng y ngẩng đầu, trả lời: “Ta sẽ cứu nàng, nàng làm ta thấy hứng thú.”

Mặt An Nguyệt Quân biến sắc, đang muốn nói cái gì nữa nhưng thần khí càng trở nên tái nhợt, rốt cuộc thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Bên trong phóng một mảnh yên tĩnh…

“Ôi chao… Hai người hôn mê bất tỉnh, phải làm thế nào đây?” Lát sau, Tề Thiên Phóng mới lắc lắc đầu, buồn rầu ca thán, một tẹo cũng không vì cái chân đứt lìa của mình mà lo lắng. Y là thần y mà, không phải sao?

Sau đó, y chu môi huýt sáo một tiếng, ngoài cửa liền có một con hổ tiến vào. Nó khổng lồ, toàn thân phủ một lớp lông mao vàng vằn đen nhàn nhạt, ngực bụng và tứ chi thì có lớp lông mao trắng, cái đuôi vằn đen nhánh làm nổi bật bộ lông hoàn hảo. Nó thấy Tề Thiên Phóng bị thương liền tức giận rống lên, dáng vẻ thập phần đáng sợ.

Nó tới gần Tề Thiên Phóng, dụi dụi vào lồng ngực y. Tề Thiên Phóng vỗ vỗ nó, hướng nó gượng người dậy, con cọp hiểu ý, phối hợp nâng y ra ngoài.



Chờ An Nguyệt Quân tỉnh lại lần nữa đã qua hai ngày. Mở mắt, đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó tức thì ngồi bật dậy, miệng không ngừng gọi: “Nương tử, nương tử, nương tử ơi…”

Nhanh chóng bị một cánh tay đè xuống, hắn lặng lẽ nâng mắt, thấy khuôn mặt lo lắng của Diệp Khê Thiến ở trước mặt mình. Nàng đưa tay muốn vuốt tóc hắn, không ngờ mới động cổ tay lại chạm đến chỗ bị thương, đau đến ứa nước mắt.

An Nguyệt Quân đau lòng muốn chạm vào cánh tay băng bó trắng toát của nàng, thấy nàng đau lại vội vã rụt về, khẩn trương: “Nương tử, đau lắm à?”

“Anh thổi một chút sẽ hết đau.” Diệp Khê Thiến cảm động, đột nhiên nghĩ đến hành động hồi trước của hắn, bật nói.

“Ừ.”

Đáp xong, An Nguyệt Quân nhẹ nhàng mà thổi, chăm chú, dịu dàng, cẩn trọng làm tim Diệp Khê Thiến phập phồng mật ngọt ấm áp, lông mi thật dài càng không ngừng rung động. Hồi lâu sau, An Nguyệt Quân ngẩng đầu hỏi: “Nương tử, bây giờ còn đau không?”

“Không, không đau chút nào, thật.”

Nhìn cánh tay bị thương của nàng, đáy mắt đột nhiên hiện lên chút sợ hãi. An Nguyệt Quân ôm nàng thật chặt, kích động hỏi tiếp: “Nương tử, ta là của nàng, nàng là của ta sao?”

“Anh đang nói cái quái gì thế?” Diệp Khê Thiến buồn cười nhìn hắn. Ngốc nghếch, dĩ nhiên nàng là của hắn!

“Nương tử, khi nào thì chúng ta đi?” An Nguyệt Quân đáy lòng sợ hãi sâu sắc. Sự xuất hiện của Tề Thiên Phóng… Nếu như có thể, hắn muốn giết y! Tuy thế, đáy mắt vẫn cứ hồn nhiên làm nũng.

“Ngốc à, anh khỏi hẳn chưa đã?” Diệp Khê Thiến bận tâm xem xét hắn.

“Tốt, tốt lắm nương tử, nàng nhìn ta vui vẻ chưa này.” Rạo rực nói nói cười cười, tuy nhiên, sắc mặt tái nhợt của An Nguyệt Quân vẫn không thể giấu hết.

Thấy thế Diệp Khê Thiến vừa buồn cười vừa đau lòng.

“Ngươi thì khỏi nhanh lắm, nhưng cánh tay của nàng vẫn chưa ổn, ít nhất hai ngày tới vẫn không được lộn xộn.” Một giọng nói chen vào.

Hai người quay đầu, thấy Tề Thiên Phóng chân đã băng bó ngồi trên xe lăn, gương mặt đạm mạc, tóc trắng tung bay, phía sau y còn có một con hổ.

An Nguyệt Quân thấy nó, vẻ mặt canh giác bước lên chắn trước mặt Diệp Khê Thiến: “Nương tử, có hổ! Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng!”

Ai ngờ Diệp Khê Thiến đẩy hắn ra, tới trước mặt con hổ sờ sờ đầu nó, thân mật bảo: “Bạch Tướng Quân hôm nay thật ngoan nha.”

Con hổ vui sướng dụi dụi vào ngực Diệp Khê Thiến. An Nguyệt Quân nổ đom đóm mắt chạy lên phía trước, hướng nó quát: “Xê ra! Chỗ kia là của ta đó, không cho phép mi đụng vào!”

Con hổ trừng mắt lại, hướng An Nguyệt Quân rống một tiếng, rồi không thèm để ý đến hắn tiếp tục cọ.

“Nương tử…” An Nguyệt Quân đáng thương kêu, đôi mắt ngập nước nhìn nàng, kiểu như một oán phu nơi khuê phòng vậy, rất tội nghiệp.

“Ngốc à, nói cái gì đó? Cùng con hổ ghen cái gì?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu.

Thấy một người một hổ thân quen như là bạn lâu năm, An Nguyệt Quân đột nhiên hỏi: “Nương tử, ta ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày.” Diệp Khê Thiến đáp.

“Hai ngày? Nàng…” An Nguyệt Quân liếc qua liếc lại giữa hai người Diệp Khê Thiến và Tề Thiên Phóng, chần chờ.