Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 10: Tấm bản đồ xuất hiện




Buổi tối, khi ăn xong cơm tối, Lý Dục lặng lẽ chạy hết một vòng quanh tửu lâu Phú Hào, sau khi nhìn thấy Lâm Tu Văn vẫn còn ở trên lầu năm với một nữ nhân, mới phóng trở lại tửu lâu Như Ý, lúc trở lại, cũng không buồn ngủ tí nào, hắn liền vận nội lực, leo lên nóc phòng bếp bên cạnh bên cạnh một đống đồ đạc, trong phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng chỗ đựng đồ trên nóc phòng lại rất sạch sẽ, không có cây cành ngăn trở, không có bóng của lầu cao, ở nơi này có thể nhìn thấy rõ trăng sáng và sao, chỗ này là hắn vô tình phát hiện được, buổi tối không ngủ được, sẽ tới nơi này nằm một hồi, thuận tiện nghĩ một chút về chuyện của mình

Ban đêm gió mát thổi qua người thật thoải mái, đang híp mắt hưởng thụ, chợt bị một vật đập trúng bụng.

Cúi đầu xem xét, là một bao bố, ngay sau đó nghe được rầm một tiếng, một cái thang đặt ở phòng bên cạnh, vang lên mấy tiếng, đầu nhỏ của Tô Tĩnh Nhã xuất hiện.

Thấy Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã giật mình: "Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Ta. . . . . . Không ngủ được, nhìn phong cảnh ở đây rất đẹp nên đến ngồi một chút" Lý Dục giải thích.

"À." Một tiếng, bày tỏ mình biết rồi, sau đó tiếp tục bò lên trên, sau khi leo lên nhặt cái túi xách bên cạnh Lý Dục lên, mở ra, lấy ra tấm thảm ở bên trong, trải ra trên mặt đất, nói với Lý Dục: "Ta cũng không ngủ được, ngồi đi, chúng ta tán gẫu một chút."

Lý Dục hơi do dự, gan nữ nhân này thật đúng là lớn, nửa đêm canh ba đụng phải nam nhân mà không biết tránh, còn dám nói chuyện phiếm, chỉ là, hai chân cũng không chịu khống chế đi đến, ngồi ở trên tấm thảm, ngươi ta cũng không để ý, hắn còn sợ cái gì.

"Đối với chuyện buổi sáng, ngươi thấy thế nào" Tô Tĩnh Nhã không để ý hỏi.

"Phía đối diện muốn chèn sập tửu lâu Như Ý, dụng ý đã rõ rành rành, không thèm che giấu chút nào." Lý Dục nói.

"Ai. . . . . ." Thở dài, Tô Tĩnh Nhã nói: "Ngay cả ngươi cũng nhìn đi ra, xem ra tửu lâu Như Ý thật sự phải đau đầu rồi."

Lý Dục không nói nữa, tình cảnh quả thật không quá lạc quan: "Ta nghe Trụ Tử nói các ngươi cũng không phải người Thương Châu, tại sao còn phải ở lại chỗ này khổ sở chống đỡ như vậy?" Hàng xóm láng giềng còn có chút tình cảm này với bọn họ, nhưng tình cảm có thể chống đỡ được bức bách của hai nhà Lâm Vương sao?

"Cha nói, bảy năm trước, lúc cha mang theo ta chưa đầy chín tuổi đi tới Thương Châu này, không may mắn bị bệnh nặng, là nhà phía Đông cho một chén cơm, nhà phía Tây cho một bát thuốc cứu cha một mạng, cha nói, người nơi này làm cho hắn cảm thấy ấm áp, cho nên đã lưu lại, bảy năm rồi, nếu không có hai nhà Lâm Vương bức bách, mọi người vẫn chung sống rất tốt." Tô Tĩnh Nhã nói.

"Vậy sau này làm như thế nào, cứ chống đỡ như vậy sao?" Đây cũng không phải là biện pháp tốt nha.

"Đi một bước tính một bước thôi." Tô Tĩnh Nhã bất đắc dĩ nói: "Bọn họ cấu kết với quan lại, nhưng cũng không dám ép quá, những năm ở đây cha cũng biết không ít người, nếu những người này liên hợp lại thành một chỗ, mặc dù không thể tiêu diệt bọn họ nhưng cũng có thể để cho bọn họ thiếu ngủ vài ngày mà không sinh chuyện." Trước cứ chống đỡ như vậy thôi, dù sao cha của mình cũng không thể bỏ lại những người ở đây.

Cũng thở dài theo, trong lòng Lý Dục nghĩ, có nên giúp bọn họ một chút hay không đây?

"Hôm nay ta thấy bệnh của cha lại tái phát, ngày mai ta muốn đến phía sau núi hái chút thảo dược, ngươi đi cùng ta chứ." Tô Tĩnh Nhã nói.

"Ngươi còn biết y thuật sao?" Lý Dục rất ngạc nhiên, sao cô gái này lại bất đồng với cô gái hắn biết như vậy? Chẳng những xuất đầu lộ diện làm những chuyện của nam nhân, còn biết được nhiều thứ như vậy.

"Cha đưa ta đi học trong y quán, cái lần bệnh nặng kia khiến ông cực kì xúc động, ông nói, người ăn ngũ cốc hoa màu, có bệnh là chuyện rất bình thường, nếu bị bệnh thì nên biết cách trị, sẽ bớt đi rất nhiều, ông ấy lớn tuổi không học được, nên đưa ta sang, nói là học xong, mình có thể phòng thân, còn có thể trợ giúp người khác." Tô Tĩnh Nhã giải thích nói.

Nhìn qua cô gái trước mắt, trong lòng Lý Dục có một loại cảm giác rất lạ lẫm, trong gia tộc đế vương có rất nhiều cô gái vì mục đích của mình mà không chừa thủ đoạn nào, nhưng hắn lại chưa gặp qua người nào dám vì người khác mà bỏ ra nhiều như vậy, nàng chỉ là một cô gái nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, rốt cuộc là vì tin tưởng cái gì mà khiến nàng thản nhiên tiếp nhận những thứ bất công này, lại làm cho nàng thật lòng bỏ ra mà không oán hận đây?

"Được thôi, ta đi với ngươi."

Ngày thứ hai, Tô Tĩnh Nhã nói muốn lên núi hái thảo dược, Tô lão cha cũng không phải cực kì tán thành, nhưng Tô Tĩnh Nhã lại nói cho hắn biết, muốn dẫn Lý Dục cùng đi, hắn mới đồng ý, rắn độc mãnh thú trên núi rất nhiều, có thằng ngốc công phu tốt này đi cùng thì an toàn của nữ nhi hẳn chắc không thành vấn đề.

Núi lớn thâm sâu, lá xanh um tươi tốt, cổ thụ che trời, bụi gai khó dây dưa, cỏ dại cao bằng người, còn vài loại hoa dại không biết tên, hai người đi lên theo dòng suối nhỏ, vì Tô Tĩnh Nhã nói, nàng muốn tìm thảo dược hỉ ướt, sinh trưởng phần lớn ở trên dòng suối nhỏ.

Tô Tĩnh Nhã cầm xẻng đào thuốc, sau lưng Lý Dục mang giỏ, hai người đi cũng không nhanh, nhìn thấy thảo dược bản thân dùng được, sẽ dừng lại, sau khi hái thì giao cho Lý Dục, để hắn đặt vào trong giỏ sau lưng.

Cứ như vậy, bất tri bất giác, đã đến trưa, ăn một chút lương khô đơn giản, Tô Tĩnh Nhã xem giỏ một chút, nói cho Lý Dục biết còn thiếu hai loại thảo dược nữa là đủ.

Nghỉ ngơi xong, hai người đứng lên, lúc chuẩn bị đến nơi khác tìm kiếm, Lý Dục chợt nghe thấy sâu trong cánh rừng khác truyền ra tiếng khác thường, vội vàng lôi kéo Tô Tĩnh Nhã, tự mình thu thập xong, giấu người trong bụi cỏ cao.

Từ trong rừng cây truyền tới một hồi tiếng ken két ken két, chỉ chốc lát sau, có hai nam nhân áo đen đi ra, một người cầm trong tay cây đao, liên tục chém những nhánh cây cản đường trước mắt, bọn họ dọn dẹp con đường, ở phía sau hai người đàn ông này, còn có năm người, ba người cũng giống như hai người trước mặt, cũng là một thân áo đen, chỉ có hai người ở giữa, một thanh niên mặc trường bào màu xanh và một người trung niên mặc quần áo máu vàng, trong tay nam nhân mặc quần áo màu xanh còn cầm một cuộn da màu vàng, vừa đi vừa nhìn.

Thấy được hai người ở giữa, Tô Tĩnh Nhã và Lý Dục cùng trợn to hai mắt.

Tô Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm vào người trung niên mặc tơ áo màu vàng kim: sao Lâm Khải Thái lại đến nơi này dã ngoại hả?

Lý Dục nhìn nam nhân áo xanh: Lâm Tu Văn không ẩn núp ở trong quán rượu mà tới nơi này làm gì?

Bảy người đi tới bên dòng suối rồi ngừng lại, đánh lướt nước, ngồi nghỉ ngơi ở trên tảng đá.

"Hiền chất này, cái đồ đó có phải có vấn đề hay không vậy, tìm khắp nơi đã hơn nửa ngày rồi mà sao một chút đầu mối cũng không có vậy chứ?" Lâm Khải Thái lau mồ hôi nói.

"Không sai được. " Nam nhân áo xanh Lâm Tu Văn chỉ vào tranh trong tay: "Đây là đồ Lệ Phi nương nương tự tay giao cho ta, nàng còn nói cho ta biết, đây là quân phí lúc trước tiên đế giao cho Lương vương lúc ấy đang đóng quân ở Thương Châu để phát động chiến tranh, sau đó Lương vương bị bắt, Tướng quân thân cận của Lương vương vì lý do an toàn đã giấu tiền bạc ở phía sau ngọn núi ở Thương Châu này, cũng vẽ một tấm bản đồ, sau đó Tướng quân thân cận của Lương vương bị tiên đế thù giết, tấm bản đồ liền rơi vào trong tay tiên đế, tiên đế cố kỵ Thương Châu còn sót lại thế lực của Lương vương nên không hạ lệnh đến tìm, sau đó tiên đế lại chết vì bệnh, bí mật đưa cái này cho con trai của mình, cũng chính là đương kim hoàng thượng, lúc đương kim hoàng thượng say rượu, trong lúc vô tình nói ra, khiến Lệ Phi nương nương nghe được. "

"Sau đó Lệ Phi liền trộm đồ này ra cho ngươi? Ta thật sự không hiểu, làm sao Lệ Phi này lại chọn ngươi? Ngươi nói cho thúc thúc một chút, rốt cuộc ngươi và Lệ Phi có quan hệ gì?" Lâm Khải Thái tò mò hỏi.

"Thúc thúc không biết điều này, Lệ Phi là nữ nhi họ hàng xa của mẫu thân ta, bàn về thân phận, nàng còn là biểu muội ta đó?" Lâm Tu Văn nói.

"Có phải và thanh mai trúc mã của ngươi, lúc nhỏ là cái loại .....biểu muội vô tư kia hay không?" Lâm Khải Thái bỉ ổi hỏi.

"Ngươi nói thử xem?" Lâm Tu Văn không nói rõ trả lời, lại dùng một câu hỏi, khẳng định: "Cha đẻ của biểu muội ta là Thị Lang, phụ thân của nàng vì chức quan của mình mà đưa nữ nhi đến hoàng cung, người ta là trọng thần của triều đình, vốn không nhìn trúng tiểu hộ nhỏ của chúng ta, tất cả những chuyện này ta cũng không biết, sau khi đầu quân hồi kinh, ta bị ở lại cấm vệ quân, trong lúc vô tình lại phát hiện mình tiểu biểu muội của mình là sủng phi đương triều."

"Sau đó liền cám dỗ lại rồi hả ?"

"Ngươi cũng biết, trong hoàng cung có nhiều phi tử như vậy mà chỉ có một Hoàng đế, biểu muội ta cũng không chịu nổi tịch mịch trong người, ta chỉ trêu chọc một chút, nàng liền mắc câu." Lâm Tu Văn hả hê nói.

"Gan ngươi thật đúng là lớn, nữ nhân của hoàng thượng cũng dám động."

"Vậy đã là cái gì, hoàng thượng nhiều nữ nhân như vậy, một mình hắn cũng rất bận rộn đó, ta đây là đang giúp hắn, ngươi nói có phải không?”.

"Ngươi. . . . . . Ha ha. . . . . . Nếu để hoàng thượng nghe được lời này của ngươi, chắc chắn là chu di cửu tộc." Sau khi Lâm Khải Thái cười ha ha nói.

"Chu di cửu tộc? Cha mẹ chết sớm, vô thân vô cố, nói đến cửu tộc thì trong cửu tộc của ta chỉ có thúc thúc ngươi, thúc thúc ngươi có sợ hay không?" Lâm Tu Văn hỏi.

"Sợ? Sợ thì ta cũng không chứa chấp ngươi." Lâm Khải Thái nói: "Sau đó thì sao? Đồ đến trên tay ngươi như thế nào?"

" Trong lúc vô tình Hoàng thượng nói chuyện này cho biểu muội ta biết, nàng cho thành chuyện cười nói cho ta nghe, ta cảm thấy chuyện này là một cơ hội, nên để cho nàng dùng biện pháp lấy đồ ra, sau đó mang theo nàng cao bay xa chạy, biểu muội ngây ngốc của chúng ta thật sự tin." Nhưng phản ứng của hoàng đế này cũng thật nhanh, mình mới ra thành, mà người của hắn đã đuổi theo, dọc theo đường đi, giết hết thủ hạ hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không cầu xin đến thúc thúc này, ai nguyện ý chia thứ gì của mình cho người khác một nửa chứ.

"Theo như ngươi nói thì tấm bản đồ này không sai, nhưng sao chúng ta không tìm được chứ?" Lâm Khải Thái hỏi.

"Ta nói này thúc thúc, ngươi ngẫm lại xem, một kho báu lớn như vậy, chắc chắn không thể để ở ngoài sáng, đương nhiên là muốn giấu bí mật chút mới an toàn rồi đúng không?" Lâm Tu Văn an ủi thúc thúc của mình.

"Vậy chúng ta nên làm cái gì đây? Người của triều đình đuổi theo ngươi đã đến Thương Châu rồi, nếu để bọn họ tìm thấy ngươi, thì chúng ta đã liền xong rồi." Lâm Khải Thái sợ hãi nói.

"Không phải thúc thúc đã nói Thương châu là địa bàn của ngươi ư, còn sợ người ở kinh thành đến sao."

"Hiền chất này, thúc thúc chỉ là một thương nhân, dù tay mắt vô số, cũng không so được với vua một nước như hắn đâu." Lâm Khải Thái bất đắc dĩ nói.

Trầm tư một chút, Lâm Tu Văn nói: "Vậy chúng ta tìm một chút đi, nếu thật không tìm được, thì tìm lại thôi."

Lâm Khải Thái gật đầu một cái, nhóm người lại đi vào trong rừng cây sâu.

Nhìn đám người từ từ đi xa, hai người mới đi ra từ trong bụi cỏ.

"Bọn họ đang tìm kho báu sao?" Tô Tĩnh Nhã kinh ngạc nói.

"Hình như là vậy." Lý Dục nói xong, không trách được chuyện lớn như vậy mà không dám vận động đến cấm vệ quân, còn như ăn trộm đêm hôm khuya hoắt lẻn vào trong phủ của hắn, bắt được hắn từ trong chăn ra, một câu còn chưa nói liền đá hắn ra ngoài, thì ra chính là tên đó gây họa, thật là, làm hại hắn ngay cả người của mình cũng không kịp mang đi, chỉ kêu mấy tên hộ vệ từ trong phủ, hại chết người ta, còn khiến mình thiếu chút nữa mất mạng rồi.

"Kho báu à. . . . . ." Còn là tấm bản đồ lộ ra từ trong triều đình, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Ta cảm thấy chúng ta nên xuống núi nhanh lên, chuyện những người này làm cũng không vẻ vang gì, nếu bọn họ biết chúng ta nghe thấy bí mật này, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta." Lý Dục nói, khó báu cũng không phải nhất thời tìm là có thể tìm được, nếu bọn họ biết kho báu ở Thương Châu này, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, chỉ chờ tới lúc người của mình tìm đến, những người này sẽ không nhảy nhót được mấy ngày nữa rồi.

Tô Tĩnh Nhã nghĩ, cũng có chút đạo lý, thảo dược còn thiếu cũng không tìm nữa, liền theo đường cũ đi về với Lý Dục.