Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 43: Dò xét ban đêm




Edit: hongheechan

Đêm khuya yên tĩnh thì có hai bóng đen xuất hiện phía dưới chỗ vách đá phía sau núi, bóng đen kia khá vạm vỡ ném sợi dây lên tảng đá trên vách đá, sau khi xác định đã cố định, vừa dùng lực, người theo sợi dây, bám trên vách đá, lên trên vách đá, nhìn một chút không có động tĩnh gì, liền kéo kéo sợi dây, người nhỏ nhắn được tín hiệu, cũng trèo lên theo sợi dây.

Vì vậy vách đá tương đối cao, không có người sẽ nghĩ tới nơi này còn có thể có người trèo, nên cũng không canh giữ, sau khi hai người đi lên thì từ từ lẻn tới doanh trại cách vách đá đó không xa.

Kéo hai người phía sau cùng của một đội lính tuần tra, vặn gảy cổ của bọn họ không một tiếng động, kéo tới một cái góc nhỏ, chỉ chốc lát sau, hai binh lính một cao một thấp đi ra từ trong góc kia.

Hai binh lính quang minh chính đại đi lại ở trong doanh phòng đi lại, đến cái lều lớn nhất ở chính giữa doanh địa, chợt lách người, núp ở chỗ tối, lặng lẽ mở một vết nhỏ ở lều ra, nhìn vào bên trong.

Trong lều, một người mặc trang phục quân quan đang nhìn tấm bản đồ, phía dưới còn có hai Phó tướng đang ngồi.

"Dựa theo chỗ vẽ trên bản đồ, bảo tàng đang ở phía dưới ngọn núi nhỏ cao nhất phía tây, chuẩn bị xong tất cả chưa?" Tướng quân hỏi.

"Bẩm Tướng quân, đã chuẩn bị xong, nhưng, Tướng quân, rốt cuộc tin tức này có đúng hay không? Chúng ta phái nhiều binh lính ở nơi xa xôi đến như vậy, thật sự có thể đào được kho báu sao?" Một Phó tướng hỏi.

"Đúng vậy, Tướng quân, chúng ta chỉ có một phần chỉ thị của Tề vương, đã tự mình dẫn hơn một vạn người quân đội tới nơi này, nếu thật sự có bảo tàng còn có thể nói là công lao, nếu không có, đây chính là tội chém đầu đó?" Một Phó tướng khác cũng nói.

"Phí lời nói làm cái gì, đây là đồ Tề vương tự tay giao cho bản tướng quân, sao có thể có chỗ sai?" Tướng quân nói.

"Nhưng, Tướng quân, nhìn qua thì tấm bản đồ này mới như vậy, sẽ là bản đồ lưu lại sau khi Lương vương chết sao?" Phó tướng hỏi.

"Đó cũng không phải bản đồ ban đầu, bản đồ ban đầu bị một Ngự Lâm quân trong kinh thành trộm đi, Tề vương nói rồi, đề phòng có biến cố, hắn đuổi theo bản đồ ban đầu, sẽ diệt miệng người trộm đồ, chúng ta chỉ để ý đào kho báu ra đưa đến Kinh Thành, đây cũng là ý tứ của hoàng thượng, nếu chúng ta làm xong chuyện này, sau này thăng quan phát tài chắc chắn là chuyện đương nhiên." Tướng quân nói.

"Ồ, nếu là ý của bệ hạ, cũng sẽ không có sai, hạ quan sẽ đi phân sắt thép đến các doanh trại ngay bây giờ, trời vừa sáng sẽ bắt đầu, chúng ta có đầy đủ nhân thủ, hơn nữa có bản đồ để làm, không bao lâu là có thể tìm được kho báu Lương vương lưu lại, lại đưa đến Kinh Thành, thì chúng ta có một cái công rất lớn rồi." Phó tướng nói.

"Đúng vậy. . . . . ." Một Phó tướng khác cũng hùa theo nói.

"Tốt, đi đi." Tướng quân đứng lên: "Giao phó cho người phía dưới, làm xong thì hãy đề phòng, không để cho bảo tàng ở trong tay chúng ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nếu có biến cố gì, đây chính là tội chém đầu."

"Dạ." Hai phó tướng đứng lên hành lễ.

Nhìn thấy hai Phó tướng sắp sửa đi ra ngoài, hai người chỗ tối rụt thân thể một cái, giấu thân mình càng thêm nghiêm chặt.

Chỉ chốc lát sau, đèn ở doanh trại Tướng quân tắt, hai người cũng ra khỏi nơi ẩn thân, trở lại vách đá lúc đi tới, xuống vách đá, sau khi bóng người biến mất từ vách đá, trên vách đá xuất hiện ba cái đầu, vừa nhìn, chính là ba người Tướng quân Phó tướng mới vừa ở trong doanh phòng: "Này, ngươi nói xem bọn họ có mắc mưu không?".

"Nhất định có, vật dụng nơi đó của người Kim khá túng thiếu, rất coi trọng kho báu này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cơ hội như thế." Người mặc trang phục Tướng quân nói.

"Vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?"

"Trở về, đặt bẫy, chờ bọn họ tới nhảy."

Sau khi hai bóng đen xác định phía sau không còn vết tích, chạy thẳng tới trong nhà đang ẩn núp đó, vừa vào cửa, kéo lớp vải bố bên ngoài ra, bóng người nhỏ nhắn đó lại là Diệp nương, y phục cũng không đổi, Diệp nương trực tiếp vào phòng của Lâm Khải Thái, bẩm báo những gì mình nhìn được nghe được cho Lâm Khải Thái.

Tay nắm cái ly của Lâm Khải Thái nổi gân xanh: "Cái đồ vô dụng đó, còn tưởng bản đồ trên tay hắn là phần duy nhất, không nghĩ tới đã bị người sao chép rồi, hắn cũng không biết, uổng công ta còn coi hắn giống như Bồ Tát."

"Vậy tiền trạm sự dự định bây giờ sẽ làm gì?" Diệp nương hỏi.

"Trong thành có chuyện tình gì xảy ra hay không?" Lâm Khải Thái bỏ qua hỏi ngược lại.

"Nha dịch cũng đã xuất động, cầm bức họa Lâm công tử tìm người đầy đường." Diệp nương trả lời.

"Tiểu tử kia đã vô dụng rồi, ngươi đi diệt miệng, tìm một chỗ ném đi, thấy thi thể, nha dịch sẽ an tĩnh xuống." Lâm Khải Thái phân phó, người nào uy hiếp mình thì không giữ được, con trai cũng không được, huống chi là cháu trai.

"Rõ." Diệp nương không do dự chút nào trả lời, sau đó xoay người ra cửa, đến cửa, nam nhân áo đen mới vừa làm nhiệm vụ một chỗ với nàng đang khom người đứng ở nơi đó, Diệp nương nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn một cái, khoát tay: "Ngươi, đi theo ta."

Nam nhân kia không nói gì, đi theo phía sau nàng.

Trong một gian phòng củi cũ rách, die nd an l equ yd on hai tay Lâm Tu Văn bị trói, ngồi trên rơm rạ dưới đất, nghe được tiếng cửa mở, thấy Diệp nương đi tới, cực kì vui vẻ: "Diệp nương, ngươi tới thả ta sao? Tiểu yêu tinh nhà ngươi, ta nhớ muốn chết rồi, mau đến tháo ra cho ta. . . . . ." Chạy đến trước Diệp nương, mặt hưng phấn giơ lên hai tay bị trói.

"Do thám báo lại, nha dịch trong thành đều đang tìm ngươi đó." Diệp nương không động thủ mở trói, không để ý chút nào nói.

"Đó là đương nhiên, vì trên tay ta có bản đồ bọn hắn muốn thôi." Lâm Tu Văn cảm thấy chuyện có chút không đúng, cứng rắn nói.

"Đã xác định, tấm bản đồ trên tay ngươi, đã bị người khác sao lại từ lâu rồi, rất nhiều quan binh đã chạy tới trên núi đó, đã bắt đầu đào, qua không bao lâu nữa, kho báu này sẽ bị khai quật." Diệp nương khinh thường nói.

"Này. . . . . ." Suy nghĩ xấu nhất đã thành sự thực: "Ta muốn gặp thúc thúc." Ôm một tia hi vọng cuối cùng, Lâm Tu Văn nói xong vội muốn xông ra ngoài cửa, lại bị người áo đen đi theo ngăn lại.

"Tiền trạm sử sẽ không gặp ngươi, hắn bảo ta tới tiễn ngươi một đoạn đường." Diệp nương cười một tiếng: "Vì chúng ta thoải mái, chết kiểu nào thì tự ngươi chọn đi, là dùng độc của ta hay là dùng kiếm của hắn, hay là muốn, ta chuẩn bị cho ngươi ba thước lụa trắng?"

"Sẽ không, ta là cháu trai của hắn, thúc thúc sẽ độc ác với ta như vậy." Lâm Tu Văn không tin, giùng giằng muốn xông ra ngoài, nhưng làm thế nào cũng không đột phá được kiềm chế của người áo đen: "Diệp nương, ngươi sẽ không giết ta đúng không? Chúng ta. . . . . . Chúng ta tốt như vậy. . . . . ."

"Ha ha." Diệp nương cười to: "Ngươi đang chỉ chúng ta cùng lên giường sao? Đừng dại dột, phục vụ ngươi là mệnh lệnh của tiền trạm sử."

"Ngươi, nữ nhân độc ác, ta. . . . . . Ta là nam nhân của ngươi. . . . . ." Lâm Tu Văn từ từ lui về phía sau.

"Đúng thì thế nào, không phải Triệu Tử Tiêu cũng là nam nhân của ta sao? Đến cuối cùng vẫn là chết ở trong kế hoạch của ta, nam nhân sao? Chỉ cần ta muốn, còn có thể không có sao?" Nói xong, hôn một cái trên mặt người áo đen ở đó: "Đi đi, sau khi giải quyết thì ném xa một chút, buổi tối đến phòng của ta . . . . . ."

"Ngươi. . . . . . Đồ tiện. . . . . ." Lời nói dừng lại ở chỗ này, một thanh trường kiếm đâm thủng ngực, cắt đứt tiếng mắng của hắn.