Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 20: Tâm trạng khó hiểu




Chập tối, hạ nhân chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Liệt Minh Dã. Cháo táo lưu thông máu bổ khí, cải xanh xào với hành băm, tỏi giã đơn giản, canh suông, bữa ăn dù đơn giản bình thường nhưng đầy đủ sắc hương.

Tôi nâng khay đẩy cửa phòng Liệt Minh Dã, cậu ta nằm nghiêng trên giường, mặt hướng ra ngoài. Đặt khay lên bàn, tôi bước nhẹ tiến lên lấy ngón tay chọc chọc đầu vai trần của cậu ta, gọi, “Thiếu gia, dùng bữa thôi.”

Tôi vừa gọi, cậu ta lặng lẽ mở đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi.

“Tôi đỡ cậu dậy.” Nhích lên trước một chút, tôi cúi người nâng cậu ta dậy, nhét cái gối mềm trên đầu giường để cậu ta dựa lên.

Múc cháo táo, hương táo xông vào mũi, mùi hương từ từ tỏa ra xung quanh giường, chỉ cần ngửi vị ngọt trong mùi hương đã khiến người ta thèm ăn hơn nhiều!

Tôi múc một thìa cháo, cậu ta liền ăn một miếng. Tôi gắp một miếng rau xanh, cậu ta cũng ngoan ngoãn ăn. Tôi đút cho cậu ta, ánh mắt của cậu ta vẫn cứ nhìn đăm đăm vào mặt tôi không dời đi, như thể đã cắm rễ vào rồi.

“Cậu cứ nhìn tôi làm gì?” Tôi không nhịn được mở miệng hỏi, động tác múc cháo ngừng lại.

Cậu ta nhìn tôi không nói, màu mắt dường như trầm hơn, trong chớp mắt lại như có ảo giác kỳ lạ.

Cậu ta không trả lời, tôi không hiểu nổi tâm tư của cậu ta, lắc đầu tiếp tục cho cậu ta ăn cơm.

Ăn hết cháo với rau xanh, tôi mở nắp bát canh suông múc ra một bát nhỏ, đút từng thìa một cho cậu ta uống.

Có lẽ cậu ta ngồi mệt rồi, thân thể trượt xuống, từ tựa vào đầu giường chuyển sang nằm nghiêng, khuỷu tay chống giường. Làm thế tôi đút canh không được tiện, nên cũng theo cậu ta hạ thấp người ngồi xổm ở đầu giường.

Khi đút tới thìa cuối cùng một giọt canh suông chảy xuống theo khóe miệng của cậu ta, thấy thế, tôi để bát canh lên bàn nhỏ bên cạnh, rút khăn lụa từ trong lòng ra. Giọt canh chảy xuống cằm cậu ta, thẳng xuống dưới xương quai xanh, tôi cầm khăn đuổi theo cứ thế lau cho cậu ta.

Lúc lơ đãng, ngón tay chạm vào da thịt lộ ra ngoài của cậu ta, ấm áp, đàn hồi, cơ bắp trước ngực cậu ta vì thế mà khẽ động đậy.

Tôi không để ý, cậu ta lại bỗng nhiên bắt lấy tay tôi. Cử động đột ngột này của cậu ta khiến tim tôi đập lệch một nhịp. Nhìn tay bị cậu ta bắt lấy, khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, vẫn không nói lấy một lời.

“Muốn gì thì nói ra, tôi không hiểu ý cậu đâu.” Tôi nhăn mày, môn chuyên ngành của tôi không phải là tâm lý học, lại càng không phải là pháp sư. Giữa người với người quan trọng là giao tiếp, nếu ai cũng chỉ nhìn không nói giống như cậu ta vậy thế giới đã loạn lên rồi?

Cậu ta nắm tay tôi bất động, ánh mắt khóa chặt lấy tôi. Tôi rút tay về, cậu ta lại nắm chặt không cho tôi cơ hội.”Cậu nói một câu được không? Rốt cuộc là cậu muốn gì?” Cậu ta làm như vậy không phải là làm khó dễ người ta sao?

Cậu ta rũ hàng mi dài mà dày xuống, một lát sau lại ngước mắt lên lần nữa, trước sau như một nhìn tôi.

Tôi có cảm giác thất bại, cậu ta không nói một lời lại không buông tay, tôi chỉ đành ngồi xổm ở đầu giường mắt to trừng mắt nhỏ với cậu ta. Tôi nhìn thấy mình trong đôi mắt đen của cậu ta, dáng vẻ bây giờ của tôi có chút bất đắc dĩ.

Cậu ta vẫn giữ nguyên một vẻ mặt duy nhất, nhưng ánh mắt lại không ngừng thay đổi, khi thâm trầm, khi lấp lánh, đổi tới đổi lui làm tôi đau đầu, như thế tôi lại càng không hiểu ý của cậu ta.

Không khí trong phòng như ngừng lại, xung quanh hai chúng tôi tràn ngập mùi táo còn sót lại. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, dần dần, tôi không tìm được mình trong mắt cậu ta nữa, chỉ cảm thấy như ngã vào hồ sâu.

Ánh mắt của cậu ta như nam châm khiến người ta bị hút vào, không thể kháng cự, từng chút từng chút một dẫn người ta vào xoáy vực sâu!

Khi tôi ý thức được bản thân sắp rơi vào tay giặc theo phản xạ muốn hét to, lập tức hất cậu ta ra như tránh rắn rết, đứng bật dậy. Đứng dậy quá nhanh nên tôi bị choáng đầu, vội vịn lấy trụ giường ổn định lại thân thể.

Trái tim không thể kiểm soát được cứ đập “thình thịch” như điên, cảm giác rất quái lạ. Rõ ràng trước khi đắm chìm tim tôi còn đập rất bình thường! Không hiểu sao cơ thể lại trở nên khô nóng, không dám tiếp tục nhìn cậu ta nữa, tôi vội thu dọn bát đũa chạy khỏi Trúc Uyển.

Trở lại Lan Uyển ngâm nước giếng, dù có ngâm thế nào tay phải bị cậu ta nắm cũng vẫn cảm thấy nóng, đặc biệt là phần da ở mu bàn tay tiếp xúc lâu với lòng bàn tay của cậu ta! Tôi theo bản năng ôm mặt, tần suất tim đập vẫn rất nhanh. Tại sao lại như vậy? !

Nằm trên giường lăn qua lộn lại không thể ngủ được, tôi giấu tay phải bị Liệt Minh Dã nắm dưới người, trong đầu tràn ngập ánh mắt và biểu cảm làm người ta không đoán được của cậu ta.

Một đêm này, tôi mất ngủ. . . . . .



Hôm sau, tôi mang đôi mắt gấu mèo đi hầu hạ Liệt Minh Dã rửa mặt. Nhìn lén cậu ta, cậu ta không có mắt gấu mèo cũng không có dấu hiệu ngủ không ngon, nhìn không khác bình thường lắm. Tôi tức giận, cậu ta ác thật, quấy nhiễu giấc ngủ của tôi, bản thân thì không bị ảnh hưởng!

Buồn phiền trong lòng không được xả ra từ sáng sớm đến sau bữa trưa, tôi bưng bát thuốc đã được sắc sẵn về Trúc Uyển, khi vào trong viện thì ngừng chân vì có giọng nói truyền ra từ trong phòng. Tôi căng tai lên nghe, nhanh chóng nhận ra giọng một nam một nữ là Liệt Minh Dã và Mục Liễu Nhứ.

Mục Liễu Nhứ đã đến đây thăm cậu ta, bây giờ tôi đi vào thì không tốt lắm, bát thuốc trong tay hẵng còn nóng, không bằng đợi nguội chút rồi bưng vào cho cậu ta.

Nghĩ đến đây, tôi xoay người định ra ngoài, khi mới bước được chân trái ra ngoài thì dừng lại, bởi vì nghe thấy Mục Liễu Nhứ nhắc đến tên tôi!

Cơ thể tự động quay lại, đã nghe thấy tên mình thì không thể đi được. Tôi bước nhẹ chân, cố gắng không để phát ra âm thanh đi đến gần cửa phòng đang đóng. . . . . . Đặt lưng dựa vào cột cửa, lần đầu tiên từ khi sinh ra tôi làm người nghe lén!

“Để Tiêu Lạc gặp Thương Sí đi, đệ không biết được dáng vẻ mất mát hôm đó của muội ấy đâu. Tỷ đã từng làm mẹ, hiểu được cảm xúc của muội ấy.” Giọng Mục Liễu Nhứ dịu dàng, nhưng giữa dịu dàng lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Nghe vậy, toàn bộ lực chú ý của tôi đều tập trung lại, trong lòng cảm động đồng thời lại thầm nghĩ, sao lại là đã từng làm mẹ? Vì sao lại dùng ‘đã từng’?

Dán chặt tai lên ván cửa, muốn nghe xem tiếp theo Liệt Minh Dã sẽ trả lời thế nào. Nhưng cái tôi nghe được lại không phải đáp án mà là một tiếng thở dài bi thương nặng nề, Liệt Minh Dã nói, “Đệ thật xin lỗi tỷ.” Năm chữ ngắn gọn ẩn chứa sự bi thương và thê lương khó nói thành lời!

Trong lại phòng yên tĩnh, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói có chút chua xót của Mục Liễu Nhứ, “Việc đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa.”

“Đệ không thể không nghĩ, tình cảnh hôm ấy cứ quanh quẩn ở trong đầu, trong lòng đệ. Nếu không phải đệ, tỷ cũng sẽ không. . . . . .” Nói đến đây thì ngừng, không hiểu Liệt Minh Dã tự ngừng hay Mục Liễu Nhứ che miệng cậu ta.

Che miệng cậu ta? Tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Suy nghĩ này thực khó hiểu!

“Qua rồi đừng nhắc đến nữa, đệ nghĩ kỹ lại đi, tỷ không hy vọng Tiêu Lạc đi theo vết xe đổ của tỷ. Đứa con rất quan trọng đối với người mẹ.” Giọng Mục Liễu Nhứ hơi khàn, sâu xa, dường như mờ mịt.

Nghe đến đây, lòng tôi căng thẳng, đứa con của cô ấy bị làm sao ư?!

Chờ đợi. . . . . . Liệt Minh Dã chỉ im lặng trước câu nói của cô ấy!

Trong phòng yên lặng đến khác thường, tôi ở ngoài phòng cũng có thể cảm nhận được bi thương bên trong. Giữa họ đã từng xảy ra chuyện gì? Chắc là chuyện đau khổ rồi, nếu không sao lại có cuộc nói chuyện này?

Cuộc nói chuyện thật sự không rõ ràng, làm người ta liên tục suy nghĩ. . . . . .

Bát thuốc trong tay tôi đã không còn nóng nữa, độ ấm vừa phải. Tôi nhìn bát thuốc đen tuyền, do dự một chút cuối cùng vẫn gập ngón tay gõ cửa phòng,”Cốc, cốc, cốc”

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Mục Liễu Nhứ mở cửa ra. Cô ấy cười nhẹ với tôi, quay đầu nhìn Liệt Minh Dã trên giường, không nói gì thêm, rời đi.

Đóng cửa, tôi mang bát thuốc đến giường, đưa bát thuốc cho Liệt Minh Dã.

Khi cậu ta ngẩng đầu vẻ mặt bình tĩnh, làm gì có nét bi thương nào, ngay cả không khí đau buồn trong phòng cũng trở thành hư không theo Mục Liễu Nhứ rời đi!

Tôi nhìn câu ta uống thuốc lặng lẽ thở dài, tội gì? Vì sao phải giấu tình cảm thật của mình? Vì sao nhất định phải làm khổ bản thân như vậy? Tôi không hiểu cậu ta còn nhỏ sao lại chọn khép kín tâm tư của mình như vậy!

Nhận lấy bát thuốc cậu ta đưa lại, chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng bước chân từ phòng ngoài vọng đến, rất nhiều người! Tôi theo phản xạ lập tức nhìn về phía cậu ta, sắc mặt cậu ta hơi trầm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.

Cửa mở “Kẽo kẹt” một tiếng, một bóng dáng xinh đẹp đập vào mắt, quả là một vị khách bất ngờ!

“Trang phi nương nương?!” Tôi và Liệt Minh Dã kinh ngạc đồng thanh, vì sao cô ấy đến đây mà không có ai thông báo! Ánh mắt di chuyển, không ít cung nữ, thái giám đi theo cô ấy, thậm chí còn có đội hộ vệ, xem ra sự kiện trà độc lần trước làm Hoàng thượng nâng cao sự quan tâm đến an nguy của cô ấy!

“Cậu có thương tích trong người, nằm đi.” Trang phi vào phòng, bước nhanh gót sen đến trước giường, muốn ngăn Liệt Minh Dã hành lễ.

Tôi hoàn hồn vội cúi người hành lễ với cô ấy, xong rồi rời khỏi phòng chuẩn bị trà bánh.

Không hiểu Trang phi và Liệt Minh Dã đã nói chuyện gì, chỉ biết lúc tôi bưng trà bánh về thì trên mặt hai người họ đều có ý cười, tuy Liệt Minh Dã có nhạt hơn một chút.

Hai tay tôi bưng chung trà chuyển tới trước mặt Trang phi, khẽ nói, “Mời nương nương dùng trà.”

Cô ấy mỉm cười nhận lấy, không uống ngay mà đưa mắt lên nhìn búi tóc của tôi. Nhìn kỹ một lát, hỏi: “Vì sao không đeo trâm ngọc bản cung đưa cho cô?”

Nghe vậy, trong lòng tôi “Lộp bộp” một tiếng, theo phản xạ lấy tay che đi búi tóc không có đồ trang sức nào, nửa là xấu hổ nửa là căng thẳng trả lời, “Bẩm nương nương, trâm ngọc rất quý, dân nữ sợ mất.” Ngay đến cả tôi cũng thấy đấy là một cái cớ rất chán.

Cô ấy vui vẻ bật cười, cũng không có ý trách tội, chỉ nói, “Sau này đeo nó lên, cô nhìn cô đi, trên đầu trống trơn không có lấy một món trang sức, lần sau bản cung chọn một ít đồ hợp đưa cho cô.”

Cô ấy vừa dứt lời tôi lập tức sợ hãi, lắc đầu định cự tuyệt, lại thấy nụ cười trên môi Liệt Minh Dã đã cứng lại, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Ha ha. . . . . .” Trang phi mỉm cười nhìn hai người chúng tôi, tôi thấy cô ấy nói chuyện rất thẳng thắn, mặc dù giọng điệu không nặng nhưng rõ ràng là đang trách Liệt Minh Dã không đối xử tốt với tôi.

“Tạ ơn nương nương ban thưởng, chỉ là dân nữ nghèo hèn, không đeo nổi trang sức quý báu, mong nương nương. . . . . .” Tôi vội ngừng lại chỉ vì Trang phi nhẹ nhàng nhấc nắp chung trà lên, ý cười trong mắt dịu dàng nhưng kiên quyết, không cho phép từ chối.

Thấy thế, tôi nuốt nửa câu sau xuống, cúi người tạ ơn, “Dân nữ tạ ơn nương nương ban thưởng.” Thôi, thôi, cô ấy đã muốn đưa thì tùy cô ấy, tôi nhận là được.

Trang phi và Liệt Minh Dã nói chuyện với nhau khoảng nửa canh giờ, khi về thì tôi tiễn cô ấy ra phủ thay Liệt Minh Dã. Cô ấy ngồi trên kiệu phượng, vén rèm lên nói với tôi, “Nếu trong phủ không có việc gì thì vào cung giúp ta, dạy ta làm mấy bộ quần áo trẻ con.”

Nghe vậy, tôi trợn tròn mắt, sau một lúc lâu vẫn không trả lời.

“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô kìa, không phải đã quên mình có được một đôi tay khéo đấy chứ?” Cô ấy lấy khăn lụa che miệng cười khẽ, lông mi đen dài mà cong nghịch ngợm chớp với tôi.

“À, không, không quên.” Tôi hoàn hồn, vội vàng đáp lại.

Cô ấy cười gật đầu, buông rèm kiệu. Đám thái giám vững vàng khởi kiệu, đoàn người hộ tống cô ấy chầm chậm rời khỏi Liệt phủ.

Đứng ở cửa phủ tôi dở khóc dở cười, được cô ấy nhắc tôi mới phát hiện ra mình hoàn toàn chẳng biết gì về sở thích của “Lăng Tiêu Lạc” cả!

May quần áo không làm khó được tôi, tôi vốn là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp. Nhưng hoàng cung này. . . . . . Chậc! Không nhịn được rùng mình một cái, nhà giam bằng vàng kia làm tôi không dám khen tặng! Tôi ghét nơi đó!