Tương Kiến Hoan

Quyển 1 - Chương 17: Ngôn truyền




Đoạn Lĩnh có chút quá hưng phấn, lúc cậu ở cùng với Lý Tiệm Hồng nhân sinh chính là vô câu vô thúc, thiên địa bao la, vô luận phải chạy tới nơi nào cũng không lo lắng. Mà Lý Tiệm Hồng còn thỉnh thoảng để cậu khống chế ngựa, điều khiển xe hướng về phía bình nguyên bao la điên cuồng chạy loạn.

“Muốn cưỡi ngựa một chút không?” Lý Tiệm Hồng mang theo vẻ mặt thú vị hỏi thăm.

Đoạn Lĩnh cũng có chút muốn thự, cậu còn chưa bao giờ cưỡi ngựa một mình, thế nhưng nếu không có Lý Tiệm Hồng che chở cậu cũng có chút sợ.

“Thử xem!” Lý Tiệm Hồng tung người xuống ngựa, tiện tay mạnh mông ngựa, tuấn mã nhất thời hí vang lập tức tung vó chạy xa. Đoạn Lĩnh sợ đến kêu to, quay đầu gọi “Cha ——!”

Lý Tiệm Hồng phất tay với cậu một cái, lại còn huýt sáo, tuấn mã liền rướn người phóng lên, bay qua dòng suối chạy đi. Đoạn Lĩnh không ngừng kêu to, trong đầu chỉ cảm thấy kích thích, nhưng mà khi quay đầu lại liền phát hiện Lý Tiệm Hồng đã không thấy bóng dáng, cậu nhất thời kinh hoảng, thử quay đầu ngựa lại, thế nhưng tuấn mã lại không tuân lệnh, Đoạn Lĩnh chỉ có thể kinh hãi hô: “Đừng chạy nữa! Cha! Cha! Người ở chỗ nào!”

Tuấn mã vọt vào một rừng cây, Đoạn Lĩnh suýt nữa ngã xuống, đành phải ôm chặt lấy lưng ngựa, thanh âm mang theo nức nở hô to.

“Cha ——!” Đoạn Lĩnh hô, “Người đang ở đâu?!”

Tiếng huýt trầm bổng du dương lại vang lên, Lý Tiệm Hồng xuất hiện từ sau một thân cây, mỉm cười nhìn cậu.

Đoạn Lĩnh sợ đến suýt nữa ngừng thở, lập tức nhảy xuống ngựa, chạy đến ôm chặt Lý Tiệm Hồng.

“Nó tên Vạn Lý Bôn Tiêu.” Lý Tiệm Hồng vỗ vỗ thần câu, thần câu liền cúi đầu lỗ mũi phát ra vài tiếng phì phì, cọ cọ vào Đoạn Lĩnh, lúc này Đoạn Lĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Là ngựa Ô Tôn.” Lý Tiệm Hồng nắm lấy tay Đoạn Lĩnh, tay kia cầm lấy dây cương, nói, “Cha từng cứu Ô Tôn Vương một mạng dưới Kỳ Liên sơn. Bọn họ đưa con ngựa này đến làm tạ lễ.”

“Chạy thật nhanh.” Đoạn Lĩnh nói, “Suýt nữa con cũng bị quăng xuống rồi.”

Lý Tiệm Hồng nói “Khi trốn khỏi tuyết mạng, là nó đã cứu cha một mạng.”

Đến lúc chính ngọ, Lý Tiệm Hồng và Đoạn Lĩnh nghỉ lại trong rừng, cậu thấy rất nhiều loại trái cây không biết tên gọi liện hỏi” “Đây là trái gì?”

“Nữ nhi quả.” Lý Tiệm Hồng tùy ý thoáng nhìn, nói, “Rất chua, nấm hoang quả dại bên đường không được ăn loạn, càng là những thứ sặc sở nhiều màu lại càng dễ mang kịch độc.”

“Con không ăn, vậy đây là cái gì?” Lòng hiếu kỳ của Đoạn Lĩnh không giống tầm thường, cậu cũng dần dần phát hiện được một việc vô cùng trọng yếu —— vô luận cậu hỏi Lý Tiệm Hồng vấn đề gì cũng có thể đặt được một câu trả lời thỏa mãn, chứ không phải giống như Lang Tuấn Hiệp chỉ có một câu “Không nên hỏi, sau đó ngươi sẽ biết”.

“Cây hồ dương.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Lúc còn nhỏ rất giốn liễu, khi lớn xòe tán rộng, chịu hạn cực tốt.”

Lý Tiệm Hồng gần như không gì không biết, Đoạn Lĩnh còn nghĩ cần phải đọc sách làm gì, nếu như có việc không giải thích được liên đi hỏi cha là xong.

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Tối nay chúng ta phải ngủ ngoài trời sao?”

“Vậy cũng không cần.” Lý Tiệm Hồng nghiêm mặt nói, “Trước khi mặt trời lặn chúng ta có thể đến Hoài Đức, tìm chỗ ngủ lại ăn một bữa cơm nóng.”

Đoạn Lĩnh: “Hoài Đức là nơi nào?”

“Thuộc địa phận Tín Châu.” Lý Tiệm Hồng nói.

“Tín Châu là ở đâu?” Đoạn Lĩnh đối với thế gian này quả thực hoàn toàn không biết gì cả.

Lý Tiệm Hồng đáp: “Liêu Thái Tổ định đô tại Thượng kinh, từ Thượng kinh lại định ra mười chín con đường, tận cùng phía Nam chính là Tín Châu, nếu từ Tín châu lại đi về phía nam liền đến trường thành rồi.”

Trường Thành Đoạn Lĩnh thị biết đến, nói: “Qua trường thành chính là Ngọc Bích quan, lại tiếp tục đi thẳng về phía nam là Hà Bắc lộ, cửa nẻo xuôi nam…”

“Đúng rồi.” Lý Tiệm Hồng cúi đầu né một chạc cây, đáp, “Chỉ là hiện tại, Thượng Tử, Nhữ Nam đều là lãnh thổ của người Liêu rồi.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Thủ phủ Trần quốc là ở sâu về phía nam sao? “

“Trường Giang nam bắc quy về Trần.” Lý Tiệm Hồng phảng phất bị gợi lên hồi ức cửu viễn, thở dài nói, “Là một vùng Tây Xuyên, Giang Nam, Giang Châu rộng lớn như vậy.”

Đoạn Lĩnh lại hỏi “Vậy cha nói xem, chúng ta sau này còn có thể quay về Trần quốc không?”

“Thật muốn trở về?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Bất tri bất giác đã rời khỏi rừng cây, Lý Tiệm Hồng ôm Đoạn Lĩnh lên ngựa, cả hai đi dọc theo dòng suối. Đoạn Lĩnh ngồi trên ngựa nói: “Phu tử nói phía nam rất đẹp, đáng tiếc con chưa được nhìn qua.”

Đoạn Lĩnh cũng không biết, tưởng tượng một chốn đào nguyên xa xôi vô cùng nhìn thấy, đối với cậu chỉ là phí công.

“Viễn lai thị khách, tẫn sổ tư hương.”[1] Lý Tiệm Hồng phóng người lên ngựa, nói, “Phía nam trông bắc, phương bắc ngóng nam, ý niệm trong đầu Hán nhân đều là như vậy. Đúng thế, phía nam rất đẹp.”

Đoạn Lĩnh ở Thượng kinh năm năm, dần dần cũng hiểu rất nhiều chuyện, cũng biết theo gót sắt người Liêu xuôi nam, Hán nhân bắt buộc ly hương kéo dài hơi tàn, mỗi một người Hán ở Thượng kinh đều hy vọng có một ngày có thể trở về phía nam.

“Nhà chúng ta sau khi quân Liêu xuôi nam có còn không? ” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Cái gì?” Câu hỏi này cắt đứt sự suy tư của Lý Tiệm Hồng, con ngựa dưới thân vẫn không nhanh không chậm cất bước, hắn vuốt vuốt đầu Đoạn Lĩnh, đáp: “Nhà chúng ta vẫn còn, bất quá cũng không không xê xích gì nhiều..”

“Còn có ai?” Đoạn Lĩnh chẳng bao giờ nghĩ tới mình vẫn còn thân thích, thế nhưng hôm nay, cậu đột nhiên ý thức được mình cũng giống như những người khác, có phụ thân, có mẫu thân cũng có thúc bá cữu di thân tộc, tựa như vị “Tứ thúc” trong lời nói của phụ thân mà mình chưa từng gặp mặt.

“Tứ thúc của con, ” Lý Tiệm Hồng đáp, “Ngũ cô đều còn ở đó, cha nói cho con biết, con chỉ cần nhớ kỹ trong lòng, tuyệt đối không thể nói cho người ngoài biết.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng nhân tiện nói: “Cha đứng hàng thứ ba, trên có một vị đại cả, chưa đến nhược quán liền mất sớm, nhị tỷ khômg phải con chính thê, cũng mất sớm rồi, tứ đệ còn đang ở Tây Xuyên, dưới gối chưa có con nói dòng, ngũ cô của con thì được gã về Giang Nam.”

“Cha của người thì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Còn sống.” Lý Tiệm Hồng nói, “Ông ấy thích tứ thúc của con, không thích cha… Giá!”

Tình cảm của Lý Tiệm Hồng đối với phía nam rất phức tạp, Đoạn Lĩnh hiểu được, đồng thời cũng cảm nhận ra sự lảng tránh của hắn đối với chuyện cũ, vì vậy cậu rất hiểu chuyện mà không hỏi nữa.



Thời tiết Giang Châu vừa vặn cuối xuân đầu hẹ, hoa quỳ trắng như bông tuyết nở rội khắp nơi, tám đóa cùng cành, rực rỡ tươi đẹp. Cô sơn phơi bày trần trụi ánh cùng bầu trời sáng sủa thành một bức màn lam dịu dàng tươi sáng, thi thoảng từ xa nhìn thấy một cánh diều tô vẻ sắc màu sặc sỡ tung bay, ảnh ngược in vào dòng nước một mảnh giang sơn gấm vóc, một đầu dây diều kéo dài gần như vô tận, tiêu thất ở đầu phía bên kia sơn lâm.

Lang Tuấn Hiệp mặt một bộ trường bào màu làm thiên, dắt ngựa đi dọc theo đường mòn hiểm trở xuống núi. Y chỉ tạt ngang Giang Châu mà không ghé vào, chỉ ở bờ nam Trường Giang uống một ngụm nước, sau đó liền lên thuyền viễn hành. Chiếc thuyền kia dọc theo sông lớn đi về phương bắc, vượt qua Ngọc Hành sơn đổ vào sông nhỏ, vòng qua hiểm địa đất Thục tiến về phía thủ đô Nam Trần.

Dọc theo đường đi y cũng rất ít nói chuyện, lúc khách nhân rời thuyền hắn cũng xuống theo, ngồi bên bờ sông chờ một hồi, lại khom người uống một ngụm nước. Ba tháng sau, Lang Tuấn Hiệp rốt cục cũng đến Tây Xuyên.

Trên trường thành một mảnh xanh biếc rậm rạp, đợi khi thu đến, hẳn là sẽ nở đầy hoa phù dùng.

Tiến vào thủ đô, y liền đi đến trước một cửa hàng sách đã đóng kín, tiện tay vặn gãy khóa cửa rỉ sét, bên trên phủ một tầng bụi dày. Lang Tuấn Hiệp tìm chỗ tạm an bày tuấn mã, lại lấy chút cỏ khô, sau đó đặt hành trang xuống rồi đẩy cửa bước vào trong, đột nhiên cả người khựng lại.

Tại một góc khuất tia sáng ảm đạm có người đang đứng, thích khách nọ che kín gương mặt, tựa hồ đã đợi y thật lâu, lại tựa hồ chỉ vừa mới đến.

Thích khách vóc người khôi ngô, cao chừng cửu xích, so với Lý Tiệm Hồng cũng không chút thua kém, trên tay cầm một thanh kiếm bất động như núi đứng trong đại sảnh, hai mắt lộ ra ngoài nhìn chằm chằm vòa Lang Tuấn Hiệp..

“Xin chào.” Thích khách nói câu nói đầu tiên.

Lang Tuấn Hiệp đặt một tay lên chuôi kiếm tạ thắt lưng.

“Ta là Thương Lưu Quân.” Thích khách nói câu thứ hai, lại chậm rãi đưa ngón tay ra kéo vải che mặt xuống, để lộ ra dung mạo anh tuấn.

“Ta là tới giết ngươi.”

Thương Lưu Quân nói ra câu thứ ba.

Lang Tuấn Hiệp không đợi Thương Lưu Quân nhấc tay lên đã rút kiếm, thế nhưng đối phương từ lâu đã cầm kiếm nơi tay, chỉ chờ thời khắc tiên phát chế nhân này. Kiếm của Lang Tuấn Hiệp chỉ mới rút ra được phân nữa, thần binh Bạch Hồng của Thương Lưu Quân đã thoát ra khỏi vỏ, mang theo một đạo kiếm khí xông đến trước mắt.

Trong cuộc đời Lang Tuấn Hiệp, đây là thời khắc y tiếp cận gần với tử vong nhất.

Nhưng mà cho dù vạn sự sẵn sàng, Thương Lưu Quân lại không ngờ bố trí chặt chẽ như vậy lại bị tuyệt chiêu bảo mệnh của Lang Tuấn Hiệp trốn qua một lần —— chỉ thấy tay trái của y hướng lên, tay phải ép xuống, tam tấc Thanh Phong vừa lộ ra bỗng nhiên lui ngược vào bao, nội lực phát động nhất thời khóa chặt thần binh của Thương Lưu Quân.

Một chiêu này, Lang Tuấn Hiệp cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn, ngay sau đó tay trái của y cầm lấy vỏ kiếm, nương theo lực đạo của Thương Lưu Quân xoay người một cái, hai người trao đổi vị trí đồng thời xuất chưởng. Lang Tuấn Hiệp đẩy ra hữu chưởng, Thương Lưu Quân đáp lại tả chưởng.

Tay trái chung quy vẫn kém tay phải nửa phần lực đạo, trong nháy mắt đối chưởng khí lực mãnh liệt đủ để đánh tan bia đá của Thương Lưu Quân bị Lang Tuấn Hiệp dùng một chiêu nhu lực như có như không hóa giải, chuyển hướng đẩy thẳng vào tường. Một tiếng nổ vang, cả một mặt tường có thể bị chưởng lực của Thương Lưu Quân đánh thành vỡ nát.

Tay phải của Lang Tuấn Hiệp không biết bị thương tở đâu lại ra một tia máu tươi, lập tức phá cửa đi mất, chỉ là phương hướng kia tựa hồ cũng không phải là vào thị tứ.

Thương Lưu Quân bước lên hai bước, khom người nhặt lấy một ngón tay trên mặt đất, đội mũ sa vào, quay về phủ thừa tướng, còn tiện tay ném ngón tay nọ cho chó ăn, thả kiếm vào phòng, đi qua hành lang tiến vào thư phòng.

Mục Khoáng Đạt đang viết một bản tấu thỉnh hoàng đế thoái vị bảo dưỡng tuổi thọ.

“Ta thất thủ.” Thương Lưu Quân bước đến thủ ở sau lưng Mục Khoáng Đạt.

“Nhất định là trước khi hành động phải nói đủ ba câu.” Mục Khoáng Đạt hời hợt nói: “Dù sao y cũng trốn không thoát, bị thương nơi nào?”

Thương Lưu Quân “Tay phải của y, thiếu ngón tay út.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Đi gởi một phong thư cho tướng quân, hắn biết được hẳn là rất cao hứng.”



Phía Bắc của huyện Hoài Đức cũng bao gồm một phần rộng lớn của A Nhĩ Kim sơn, không ít rừng sâu núi thẳm, muốn đến Thượng kinh đều phải đi qua con đường này, huyện thành ven quan đạo đều rất rộng rãi phồn hoa. Phía sâu bên trong còn có một cái thôn nhỏ gọi Kỳ Hạ, ẩn sâu rừng núi, chỉ có một con đường nhỏ quanh co phủ đầy mạng nhện làm độc đạo lưu thông cùng thị trấn. Mỗi khi xuân đến, sản vật trong núi phồn thịnh, Hoài Đức cũng thuận thế trở thành nơi giao lưu vật tư.

Ngoại trừ Nhữ Nam, đây là lần đầu tiên Đoạn Lĩnh rời khỏi Thượng kinh, cho dù vẫn ngồi trên ngựa cùng với Lý Tiệm Hồng, thế nhưng ánh mắt lại tràn ngập tò mò, nhìn xung quanh thị tập nhộn nhịp.

“Này! Da hổ, hổ cốt có muốn không?!”

“Từ đâu tới đây?”

“Ăn kẹo đường không?”

Đoạn Lĩnh không dám trả lời đám người xung quanh, giương mắt nhìn Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng nói: “Sao? Thích cái gì thì cư slấy, không cần nhìn cha, tiền tất nhiên sẽ trả giúp con.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Có phải không thể nói chuyện với người xa lạ không?”

Lý Tiệm Hồng nở nụ cười, nói: “Cũng không có quy củ này, muốn nói thì nói, muốn làm quen ai thì làm quen người đó.”

Vì vậy Đoạn Lĩnh liền bước đến một sạp thảo dược gần đó: “Đây là cái gì? Là Ngưu Hoàng[1] sao?”

Trên sạp còn có không ít thảo dược hiếm lạ chỉ thấy sâu trong A Nhĩ Kim sơn, trong số đó có một khối Ngưu Hoàng lớn như một con gà hấp dẫn sự chú ý của Đoạn Lĩnh. Lý Tiệm Hồng chỉ nhìn thoáng qua một chút liền giúp Đoạn Lĩnh trả tiền mua về.

“Không phải là không thể cùng người lạ nói chuyện.” Lý Tiệm Hồng dắt ngựa, cùng Đoạn Lĩnh chậm rãi tản bộ trong thị tứ, vừa lúc giảng giải, “Mà là ở hoàn cảnh xa lạ, phải hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, phải biết bảo hộ chính mình.”

Đoạn Lĩnh “Dạ” một tiếng, biết Lý Tiệm Hồng đang dạy chính mình phương pháp đối nhân xử thế.

Lý Tiệm Hồng còn nói: “Một loại gạo nuôi trăm loại người, cho dù con không có lòng hại người khác cũng không chắc được người khác sẽ không tới hại con.”

“Vậy làm sao biết được cái gì là nên nói, cái gì là không nên nói?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

“Lúc không có việc trong người thì.” Lý Tiệm Hồng giải thích, “Cái gì cũng có thể nói, thế nhưng phải quan sát đối tượng trò chuyện, đề phòng đối phương có ác ý. Đối với người nghèo không nói chuyện phú quý, đối với kẻ giàu sang không nói chuyện cơ hàn,đối với nam nhân không luận so khí phách,đối với nữ nhân không nảy sinh sắc tâm.”

“Khi có việc trong người thì không thể để người khác biết được thân phận của mình, nhất định lúc nào cũng phải đề phòng.” Lý Tiệm Hồng còn nói, “Dưới tình huống cần thiết còn phải dựa vào thế cục tạo một thân phận giả, khách điếm gì đó càng là chốn thị phi, người nhiều miệng tạp, đối với chuyện quan trọng bằng thủ khẩu như bình. Đặc biệt là chưởng quỹ khách điếm, tiểu nhị, những người không liên quan, vạn lần không thể để cho bọn họ biết rõ người muốn làm chuyện gì.”

Đoạn Lĩnh cái hiểu cái không gật đầu.

“Xét đến cùng, người ở trên đời là không nên động tham niệm.” Lý Tiệm Hồng nói, “Chỉ cần không tham lam những thứ không thuộc về mình, sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.”

Lý Tiệm Hồng đưa Đoạn Lĩnh đi tìm chỗ trọ, báo với tiểu nhị muốn ở một đêm, lại đưa công văn chứng minh thân phận cho chưởng quỹ kiểm tra. Hiện tại Liêu quốc thế cục phức tạp, các tộc người nam bắc vãng lai, công văn mỗi nơi mỗi khác, chưởng quỹ cũng chỉ miễn cưỡng nhận ra một hai, liền phân phó mở một phòng hảo hạng.

“Cha, ngày mai chúng ta còn lên đường sao?” Đoạn Lĩnh nằm trong lòng Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng thì tựa vào đầu giường ôm lấy cậu, vẫn còn xuất thần.

“Không đi nổi nữa?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Đoạn Lĩnh thở dài một tiếng đáp lại, có chút mệt mỏi rã rời nhưng vẫn lắc đầu nói: “Đi được.”

Lý Tiệm Hồng hôn Đoạn Lĩnh một cái, Đoạn Lĩnh liền nghiêng người sang chôn đầu trên vai hắn cọ tới cọ lui. Lý Tiệm Hồng thuận miệng hỏi: “Sao, mất hứng?”

Đoạn Lĩnh cũng không lên tiếng, chỉ càng rúc sâu vào lòng Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng lại nói: “Đúng là nũng nịu.”

Lý Tiệm Hồng ôm Đoạn Lĩnh đặt lên trên giường cù lét, khiến cậu cười to ha hả, giãy dụa không ngừng. Hai phụ tử mặt đối mặt, Lý Tiệm Hồng liền nhìn chằm chằm vào Đoạn Lĩnh, lại đặt tay cậu lên trên mặt mình, nhắm mắt lại xuất thần.

Đoạn Lĩnh có chút buồn ngủ, mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Lý Tiệm Hồng liền nhẹ nhàng vuốt ve gò má, đôi môi của hắn, còn tựa đầu vào vai đối phương chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài vang lên tiếng từng tràng tiếng huyên náo, lúc Đoạn Lĩnh thức dậy đã thấy là bình minh, trong lòng có chút hoảng hốt, sợ binh lính Thượng kinh đuổi theo bắt bọn họ: “Làm sao rồi?”

“Không sao cả.” Lý Tiệm Hồng thấy Đoạn Lĩnh đã tỉnh liền đứng dậy giúp cậu nhúng khăn mặt, giúp cậu rửa mặt.

Tối hôm đó Hoài Đức binh hoang mã loạn, không ít người dẫn theo gia quyến một đường từ phía đông bắc chạy đến, luôn miệng hô to: “Người Nguyên sắp đánh tới rồi!”

“Chạy! Bọn họ là đánh về phía này!”

Đoạn Lĩnh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kinh hoảng sợ hãi quan sát đám người bên ngoài, bọn họ không ngừng tràn vào những con đường lớn của Hoài Đức, dõi mắt nhìn quanh, nơi nào cũng là dân chạy nạn. Hai phụ tử đang ngồi trong khách điếm ăn mì, Lý Tiệm Hồng lại tựa hồ là thấy nhiều liền quen.

“Không được vào đây!” Chưởng quỹ giận dữ nói, còn phái tiểu nhị ra ngoài cản đám nạn dân kia, loạn thế đương đào, không có tiền nửa bước khó đi. Đoạn Lĩnh thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài, thấy một hài tử cũng trạc tuổi mình dẫn theo một đứa bé, cả hai trên người đầy bụi đất lẻn vào trong tiệm.

“Ăn không?” Đoạn Lĩnh cầm một cái bánh đưa cho đứa lớn, “Nghỉ một lát đi.”

“Đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài!” Tiểu nhị mắng.

Lý Tiệm Hồng liếc nhìn tiểu nhị, chỉ một cái liếc mắt, đối phương liền không dám nói tiếp nữa.

“Lại cho đệ đệ ta một cái.” Đứa bé kia khom người nói, “Đa tạ ngài, nguyện ngài thượng lộ bình an.”

Đoạn Lĩnh nhìn thấy cản tượng này trong lòng không khỏi chua xót, đối phương cũng rất hiểu lễ nghi, chỉ chiếm một chút không gian nhỏ, còn để đệ đệ mình ăn bánh.

Lý Tiệm Hồng lại cầm một cái bánh nữa, xé ra ngâm vào canh thịt dê, đưa cho Đoạn Lĩnh ăn.

“Từ đâu tới đây?” Lý Tiệm Hồng thuận miệng hỏi.

“Hồ Xương thành.” Đứa bé kia đáp.

“À? Thành phá?” Lý Tiệm Hồng hỏi tiếp.

“Xấp xỉ rồi.” Đại hài tử nói, “Người Nguyên đến, mọi người sợ bị đồ thành[2] liền chạy đi Thượng kinh. Lão gia, có thể cho bọn tiểu nhân chút nước không??”

Lý Tiệm Hồng liền gọi châm trà, sau đó rót cho đứa bé kia một chén, đứa bé tiếp lấy uống trước một ngụm lớn, sau đó lại đút cho đệ đệ.

“Cha mẹ hai người đâu?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

“Thất lạc.” Đại hài tử nói, “Huynh nếu đi về phía bắc, liệu có thể hỏi thăm vài câu giúp chúng tôi không…”

“Chúng ta đi phía đông.” Lý Tiệm Hồng nói, “Không cần lo lắng, người Nguyên còn chưa đuổi đến đây, hẳn là không có chuyện gì.”

Đại hài tử gật đầu, nói: “Phía đông cùng phải cẩn thận, khắp nơi đều là kỵ binh của người Nguyên.”

“Đi đi.” Lý Tiệm Hồng căn dặn, lại thanh toán tiền phòng và thức ăn, mang theo đối phương rời đi, cỡi lên Bôn Tiêu vòng qua vài con đường, phi nhanh.

———————

1/ Ngưu Hoàng: Một vị thuốc đông y, là sỏi trong túi mật của trâu bò. Có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tan đàm.

2/ Đồ thành: Tàn sát cả thành, trong chiến tranh thường thấy, binh lính phe địch sẽ đồ thành, đồ thôn để lập uy, đe dọa phe đối địch hoặc chỉ đơn thuần là thỏa mãn nhu cầu tàn sát của binh lính. Trong lịch sử có rất nhiều vụ đồ thành, thảm sát nổi tiếng, như vụ mười ngày thảm sát dương châu khi quân Thanh tiến vào Trung Nguyên, vụ thảm sát Nam Kinh do người Nhật gây ra, ở Việt Nam mình có vụ thảm sát Mỹ Lai.