Tướng Minh

Chương 107: Nhất tiễn phong hầu




Lạc Phó nhíu mày nói:
- An Chi, ta vẫn muốn khuyên đệ một câu, nếu Hoàng đế Đại Tùy bằng lòng chi tiền để chuộc lại thi thể của Mạch Thiết Trượng, sao đệ còn phải mạo hiểm?

Lý Nhàn lắc đầu chậm rãi nói:
- Nếu Mạch Thiết Trượng biết thi thể của mình là mất tiền chuộc về, ông ở dưới suối vàng cũng nhất định không vui vẻ gì.

Lạc Phó khuyên:
- Điều này không phải chuyện của chúng ta!

Lý Nhàn mỉm cười, vẻ mặt kiên quyết:
- Đệ biết không phải chuyện của chúng ta. Đệ chỉ là không muốn để vị Hoàng đế đó dùng tiền làm ô uế di thể của lão tướng quân. Xem ra, ông ta thân là Hoàng đế Đại Tùy, không ngờ lại dám chi tiền chuộc lại thi thể của thần tử, đó là chuyện khá cảm động. Nhưng theo đệ thì đó lại là làm nhục Mạch Thiết Trượng! Yên tâm đi, Tam Thập Thất ca, trao đổi thi thể, hai bên không thể cử đi bao nhiêu người, càng không thể ở trong quân Cao Cú Lệ. Chúng ta ngựa nhanh, giành được liền chạy, lính Cao Cú Lệ không đuổi được chúng ta. Hơn nữa, ….

Lý Nhàn dừng lại một chút nói:
- Nếu tên tôn tử Ất Chi Văn Đức đó dám đích thân tới bờ sông, tiện tay làm thịt hắn ta cũng xem như đệ đã thắp một nén nhang, đốt một bọc giấy tiền cho Mạch lão tướng quân rồi.

Lạc Phó nói:
- Nhất định phải đi?

Lý Nhàn gật đầu, ánh mắt chắc chắn.

Lạc Phó thở dài, nói:
- Vậy được, Độc Cô không thiện chiến, để y dẫn các huynh đệ Phi Hổ quân tới bờ bên kia thành Vũ Lệ La chờ chúng ta, ta sẽ đi cùng đệ.

Lý Nhàn cười nói:
- Tam Thập Thất ca, nói thực đi, ca thực sự thấy đệ ngốc nghếch thế sao?

Lạc Phó thành thật gật đầu nói:
- Quả thực là rất ngu ngốc, nhưng … kỳ thực ta cũng muốn kệ con mẹ nó chứ.

Lý Nhàn bật cười ha hả, dần đầu xông lên phía trước đi ra. Lạc Phó cười khổ lắc đầu, càng ngày càng cảm thấy Lý Nhàn không bình tĩnh nữa rồi. Điều này tuyệt đối đã khác xa với Lý Nhàn trước đây. Dường như sau khi từ thảo nguyên trở về Yến Sơn, Lý Nhàn đã có sự thay đổi khiến y cảm thấy xa lạ. Sự thay đổi này không thể nói là xấu, nhưng cũng khiến y cảm thấy hình như Lý Nhàn muốn mưu cầu đại sự gì đó. Không sai, Lý Nhàn từ sau khi từ thảo nguyên trở về liên tiếp làm những chuyện rất manh động, ví dụ như tới U Châu gặp La Nghệ, ví dụ như đi xa tới Cự Dã Trạch tương trợ Hạ Nhược Trọng Sơn. Nhưng không có ngoại lệ chút nào đều không xuất hiện cục diện bất lợi, ngược lại còn thu hoạch lớn.

Ví dụ, tới U Châu vốn là muốn giết chết La Nghệ. Nhưng không biết vì sao Lý Nhàn và La Nghệ lại không có bất kỳ xung đột gì, ngược lại còn đổi lấy được sự ủng hộ của La Nghệ với nguyên nhân không rõ ràng. Ban đầu là tặng 17 bộ áo giáp, 17 chiếc liên nỏ. Sau đó, ở Yến Sơn trại lại tặng hai trăm bộ trang bị kỵ binh nhẹ. Ví dụ như đi Cự Dã Trạch giết chết Trương Kim Xưng, không những không xuất hiện bất kỳ tình huống nguy hiểm nào trong dự tính, ngược lại còn mang về một đội một nghìn hai trăm người. Không thể nghi ngờ, một nghìn hai trăm người này sẽ là căn bản của loạn thế sau này!

Còn lần này thì sao? Lý Nhàn không để ý tới phản đối dẫn theo mười bảy huynh đệ còn lại của Huyết kỵ và Thiết Phù Đồ lúc đầu, dẫn theo Độc Cô Nhuệ Chí và ba mươi thám báo của Phi Hổ quân chạy tới Liêu Đông. Hắn muốn làm gì thế?

Lạc Phó biết, Lý Nhàn muốn cướp lại thi thể của Mạch Thiết Trượng, tuyệt đối không chỉ là vì đạo nghĩa.

Nhìn theo bóng Lý Nhàn, Lạc Phó mỉm cười.

“Thiếu đương gia, xem ra, đệ thực sự đã trưởng thành rồi.”

Trong lòng y thầm nhủ như vậy.

Người của Huyết kỵ gồm Thiết Lão Lang, Triều Cầu Ca và các huynh đệ của Thiết Phù Đồ tổng cộng gồm mười bảy người đi sau Lý Nhàn, mặc áo giáp của La Nghệ tặng cho bọn họ, kéo xuống mặt giáp, tính cả Lý Nhàn là tổng cộng 18 người giơ roi mà đi. Bây giờ họ đã không còn phân biệt cái gì là Huyết kỵ và Thiết Phù Đồ. Họ bây giờ có một cái tên chung, gọi là Yến Sơn mã tặc! Mà Yến Sơn trại là Yến Sơn trại của Lý Nhàn. Tương tự như vậy họ đều là người của Lý Nhàn!

Sứ giả của Đại Tùy hơi nôn nóng chạy về phía bờ sông, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía doanh trại quân Cao Cú Lệ phía xa. Mặc dù ở đây cách doanh trại khoảng ba dặm, nhưng bờ sông thỉnh thoảng cũng có đại đội lính tuần của Cao Cú Lệ đi qua. Một khi trong đại doanh quân Tùy bên kia sông có binh mã tập kết, lính tuần tra Cao Cú Lệ liền thổi kèn, không bao lâu sau đại quân Cao Cú Lệ sẽ chạy tới bờ sông phòng ngự.

Cuối cùng cũng đã xuất hiện một đội kỵ binh, trang bị hoàn mỹ hơn những binh lính Cao Cú Lệ bình thường. Sứ giả này đã tới đại doanh Cao Cú Lệ một lần, biết đó là đội thân binh của Ất Chi Văn Đức. Năm mươi kỵ binh Cao Cú Lệ bảo vệ một cỗ xe ngựa đi tới. Một kỵ binh dáng vẻ quan văn cưỡi ngựa rung đùi đắc trí đi đầu tiên.

Gần tới nơi, vị quan Cao Cú Lệ đó liền xuống ngựa, thần thái kiêu căng, cũng không hành lễ, mà vênh mặt lên hỏi:
- Ai là sứ giả của Tùy quốc?

…..

……

Bờ tây Liêu Thủy, vẫn ở trên đài cao đó, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đứng chắp tay, nhìn theo sứ giả của mình ở bờ sông bên kia chờ người Cao Cú Lệ tới. Sắc mặt ông rất bình tĩnh, sớm đã không còn thấy rõ sự bi thương nữa. Bên cạnh ông không có triều thần đứng cùng, những người đó chỉ biết ríu rít tranh luận nên hay không nên dùng tiền mua thi thể Mạch Thiết Trượng đều bị ông đuổi ra đứng ở phía xa rồi. Nghe những người đó tranh luận ông liền tức giận. Những tên ngu ngốc đó không ai có thể hiểu được tâm tư của mình, đó mới là điều khiến người ta giận nhất.

Phía sau ông chỉ có một người đứng cùng, cách ông khoảng một bước chân.

Văn Ngoạt, vị hoạn quan này thoạt nhìn thanh tú giống như phụ nữ cúi đầu, bộ dạng bình tĩnh.

- Bệ hạ, người xem, người bên phía Cao Cú Lệ tới rồi.

Văn Ngoạt đưa tay ra chỉ, khẽ nói.

Dương Quảng ừ một tiếng, im lặng lát sau liền hỏi:
- Nhất Đao, ngươi cũng biết, Trẫm vì sao lại muốn dùng tiền để chuộc lại thi thể của Mạch Thiết Trượng chứ?

Văn Ngoạt cúi đầu, chậm rãi nói:
- Bệ hạ nhân từ.

Dương Quảng tự cười giễu cợt, quay đầu nhìn Văn Ngoạt hỏi:
- Còn gì nữa không? Đừng nói ngươi không biết, Trẫm biết ngươi thông minh hơn những kẻ huyên náo kia, dám không nói thật Trẫm sẽ cho người ném ngươi xuống Liêu Thủy với Vương Bát!

Văn Ngoạt rất nghiêm túc đáp:
- Bệ hạ, Liêu Thủy lạnh, không thấy được Vương Bát.

Dương Quảng ngẩn người ra, liền cười mắng:
- Lão cẩu ngươi!

Văn Ngoạt cũng cười nói:
- Đúng như lời Bệ hạ nói, thần chỉ là một con chó của Bệ hạ. Nhưng chó già cũng có thể bơi lội, cho nên ném xuống nước không chết … thần, sẽ bơi chó.

Nếu đổi lại là người khác nói lời này, Dương Quảng nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm. Bởi vì bất luận là người thế nào nói câu này, đều là kẻ nịnh bợ trắng trợn. Còn Văn Ngoạt thì khác, khi y nói lời này tuyệt đối không có ý nịnh nọt, chỉ là nói lên sự thật. Cho nên, bất luận là lời nào từ miệng Văn Ngoạt nói ra, đều không ghê tởm, cũng không buồn cười, mặc dù nghe thì rất đáng buồn cười, nhưng từ biểu hiện thành khẩn của y có thể thấy, y thực sự không có ý đùa giỡn.

Cho nên, nhiều khi Dương Quảng cảm thấy Văn Nhất Đao là một người chẳng vui gì.

- Đừng hòng chuyển đề tài, trả lời câu hỏi của Trẫm mau!

Dương Quảng hỏi.

Văn Ngoạt suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không dám nói một câu nào can thiệp tới chuyện chính sự. Bởi vì y biết, bây giờ, giờ khắc này Hoàng đế Bệ hạ đứng trước mặt y cần một người trò chuyện.

- Thần nghe nói, đêm qua Bệ hạ đã bí mật điều Tả Ngự vệ Đại tướng quân Tiền Thế Hùng dẫn quân tới thành Vũ Lệ La.

- Lão chó ngươi!

Dương Quảng nghiến răng lại nói:
- Cái gì cũng không giấu được ngươi là sao?

Văn Ngoạt tủi thân nhìn Dương Quảng, thành khẩn nói:
- Là Bệ hạ muốn thần trả lời.

Dương Quảng bỗng thở dài nói:
- Nhất Đao, nếu ngươi không phải là một nội thìị thì tốt biết mấy. Trẫm sẽ có thể phong thưởng ngươi là một quan lớn, nếu về khoa văn, Bùi Củ, Ngu Thế Cơ, chắc chắn không thể bằng ngươi được. Chữ nghĩa của ngươi ngay cả Ngu Thế Cơ cũng đều khen ngợi, Trẫm sẽ cho ngươi làm Thượng thư. Nếu về quân sự, với bản lĩnh của ngươi ngoài Vũ Văn Thuật ra, Trẫm không thấy ai mạnh hơn ngươi. Mặc dù Mạch Thiết Trượng dũng cảm lại thiếu mưu lược. Vu Trọng Văn càng là một người không cần chú ý tới! Một Đại tướng quân cho ngươi cũng chưa đủ, đáng tiếc, đáng tiếc ….

Văn Ngoạt bình tĩnh nói:
- Bệ hạ, thần sao có thể đánh đồng với trọng thận triều đình được.

Dương Quảng nhếch miệng nói:
- Trọng thần triều đình? Ai nấy cũng chỉ biết nịnh hót, Trẫm thấy phiền lòng quá rồi! Quả thực đều cho rằng Trẫm đã già rồi sao? Lời nói dối nào có thể giấu được Trẫm chứ?

Văn Ngoạt tái mặt đi, đoán xem là người nào chọc giận Hoàng đế, lại thấy Dương Quảng nghiến răng lại nói:
- Trương Kim Xưng, Cao Sỹ Đạt, Vương Bạc …. Họ nghĩ rằng báo vài câu thiên hạ thái bình, Trẫm không nghe được những lời này!

Văn Ngoạt im lặng.

……

……..

Quan văn của Cao Cú Lệ đó đứng ở trên cao, vênh mặt hỏi:
- Ai là sứ thần của Tùy quốc?

Sứ giả Đại Tùy ngẩn người ra, liền tức giận nói:
- Dã nhân của đất kiệt lực cũng dám kiêu căng?

Vị quan văn Cao Cú Lệ nhướn mày, cười nói:
- Dã nhân? Cũng không biết là Đại tướng quân nhà ai, hôm qua mới chết trong tay dã nhân! Hôm nay lại mang tiền tới chuộc xác, có bản lĩnh thì cướp về đi.

Quan văn Đại Tùy nói từng từ từng chữ:
- Chỉ có man di mọi rợ miệng lưỡi lợi hại, nói chuyện chanh chua như thế, chờ ngày mai binh hùng của Đại Tùy ta sẽ vượt Liêu Thủy, ngươi cũng chẳng qua là một kết cục bị mũi tên bắn khóa họng thôi!

Đang nói chuyện, một chiếc chùy phá giáp không biết từ đâu xuất hiện, đâm vào cổ tên quan Cao Cú Lệ đó, xuyên qua cổ y ….

Một tên khóa họng.