Tướng Minh

Chương 112-1: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (1)




Một người mặc áo xanh biếc, khuôn mặt như hoa đào tháng ba, vẻ đẹp vô cùng khác thường, lay động lòng người, chỉ là thần thái trong ánh mắt đó quá lạnh lùng, còn lạnh hơn cả nước sông Liêu Thủy. Lý Nhàn vẫn còn nhớ tên của người con gái áo xanh đó, hình như là Thanh Diên. Thấy nàng ta cao nhiều lắm cũng chỉ 1m6, nặng không thể trên 40kg được, sao lúc nào cũng thích cầm chiếc ô nặng đó chứ?

Người con gái mặc áo màu đỏ đó bên cạnh Thanh Diên, dáng người nhỏ nhắn hơn nàng kia một chút, chỉ là sau lưng dắt một thanh thiết thương lớn, rõ ràng là cũng nặng không kém chiếc ô của Thanh Diên. Chiếc thương này, cán thương to hơn trường mâu bình thường. Đầu thương cũng dài hơn đầu mâu bình thường, lại có hai thước, có thể so với sóc dài. Cũng không biết bàn tay nhỏ nhắn đó của nàng thì làm thế nào để cầm lấy cán thương này?

Vẻ mặt của hai người đều độc nhất vô nhị, lạnh lùng không hề có chút hỉ nộ ái ố. Nếu không phải diện mạo của hai người không giống nhau, khó tránh khỏi khiến cho người ta có cảm giác đây là một cặp song sinh.

Đó là hai người đẹp, đứng trên chiếc thuyền nhìn Lý Nhàn, tầm mắt không né không tránh, bình thản, giống như xem cơ thể người đàn ông chẳng khác gì một viên đá, một con cá xấu xí, thậm chí là một phiến lá. Căn bản không thể khiến họ kinh ngạc. Chính ngay cả khi họ vô tình nhìn thấy thứ đó của Lý Nhàn, trong thần mắt cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì.

Lý Nhàn cũng là một người đẹp, bởi vì hắn nói lời hay.
- Đi một vòng trên Yến Sơn, một hồi trong Liêu Thủy, tất cả đều vượt qua hai người con gái, quả đúng là duyên phận, hoặc là … ta không cởi các cô không tới?

- Vô sỉ!

- Đáng chết!

Thanh Diên và Hoàng Loan mỗi người nói hai từ, sắc mặt hơi tái đi.

- Vô sỉ quả thực là đáng chết!

Lý Nhàn gật đầu chân thành nói:
- Chỉ là không biết, hai người phụ nữ các cô nhìn chằm chằm cơ thể trần truồng của ta như vậy, lẽ nào lại không vô sỉ?

Thanh Diên nhíu mày nói:
- Nếu không phải phụng mệnh mà tới, thì một mũi tên bắn chết tên lãng tử phóng đãng ngươi rồi!

Lý Nhàn xì một tiếng cười:
- Lời này sao mà nói không được tự nhiên vậy? Hai người các cô chèo thuyền đuổi tới đây xem ta khỏa thân lặn. Ta thực ra đã là lãng tử phóng đãng rồi …. Các cô còn có thể nói ngang nhiên lẫm liệt được sao?

Hoàng Loan tính tình dữ tợn, giật lấy chiếc cung từ tay Long Đình Vệ phía sau phát uy, lại thấy Lý Nhàn đưa tay chỉ về phía bờ cách đó mười mấy mét, đám người Lạc Phó đã cầm liên nỏ ngắm thẳng tới mấy người trên thuyền rồi.

Lý Nhàn mỉm cười, bơi vào bờ lau khô người, cũng không vội cầm từng cái quần, cái áo mặc vào. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của người khác, khoác tấm áo giáp đen lên người chỉnh tề, đặt nọn tóc đen thẳng mượt khiến phụ nữ phải đố kỵ sau gáy, sau đó mới nghiêm túc đem hắc đao, túi da hươu, cung cứng, hộp tên treo lên người.

Hoàng Loan đặt cung tên xuống, thấy hắn cẩn thận mang khôi giáp và binh khí như vậy, trong lòng thầm có chút cảm giác mơ hồ. Cảm thấy động tác nghiêm túc của chàng thiếu niên này dường như không phải là đang mặc quần áo đeo binh khí, mà là như lễ Phật bái đường. Từ lúc mấy tuổi, nàng và Thanh Diên đã được Văn Ngoạt nuôi dưỡng làm đồ đệ, huấn luyện độc nhất vô nhị khác với đàn ông. Binh khí, áo giáp họ đều quen thuộc, nhưng cũng chưa từng thấy có người lại đối đãi thật lòng như vậy.

Nàng hơi nghiêng đầu nhìn Thanh Diên, phát hiện thấy sắc mặt nàng ta cũng có chút khác thường.

Lý Nhàn mặc quần áo chỉnh tề, quay người liếc nhìn hai người, mỉm cười, lẩm bẩm:
- Khi cởi đồ thì bình tĩnh như thường, sao khi mặc quần áo vào sắc mặt lại biến đổi như vậy?

Trần Tước Nhi nghe được lời hắn nói, liền cúi sát người hắn nói nhỏ:
- Sao ta lại không thấy nhỉ, hay là đệ cởi lần nữa xem xem?

- Huynh nghĩ huynh và đệ là cái gì gì đó à?

Lý Nhàn giả vờ giận nói:
- Cho tiền lão tử cũng không làm!

Trần Tước Nhi ừ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, không cho tiền cũng làm!

Lý Nhàn ….

Chiếc nón trụ màu đen của hắn kẹp dưới nách, không để ý tới ánh mắt khiêu khích của Trần Tước Nhi về hai người phụ nữ trên chiếc thuyền nhỏ cách xa 10m kia, nói:
- Nếu đặc biệt tới để xem ta tắm, vậy các ngươi cũng đã thỏa lòng rồi nên đi thì đi đi chứ.

Thanh Diên bỗng thở dài, rất chân thành nghiêm túc nói:
- Có người muốn gặp ngươi.

Lý Nhàn khẽ cười nói:
- Xin lỗi, gần đây lịch hẹn của ta đã sắp xếp kín rồi, hẹn trước đi.

Nói xong, hắn quay người muốn đi.

Hoàng Loan nói:
- Ngươi nhất định phải đi.

Lý Nhàn cũng không quay đầu lại, chỉ là khua chân múa tay một chút, sau đó hô lên, Đại hắc mã hí lên hai tiếng liền từ xa lao tới. Lý Nhàn quay người lên ngựa, đứng ở bờ sông, nói với hai người phụ nữ:
- Lần sau mời ta, hoặc là mang theo vạn lượng vàng, hoặc là mang theo vạn hùng binh. Dựa vào hai người các ngươi tới khoa môi múa mép cũng không đủ.

Hắn quay đầu ngựa hạ giọng nói với Lạc Phó và Thiết Lão Lang:
- Đi nhanh!

Phương Đông Liệt Hỏa nói:
- Ta áp hậu.

Mọi người lên ngựa, quất roi ngựa đi ra ngoài.

Kỳ lạ, Thanh Diên và Hoàng Loan trên chiếc thuyền nhỏ lại không ngăn lại, chỉ là hơi nhíu mày nhìn đám người Lý Nhàn biến mất, sau đó quay đầu đi vào trong thuyền.

Văn Ngoạt mặc áo gấm một mình ngồi trong thuyền, trước mặt có một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn có một chiếc ly bạc, một vò rượu. Tóc ông xõa xuống bay phất phơ sau gáy, khẽ vuốt cằm tự rót một ly uống. Tính tuổi, ông còn lớn hơn Hoàng đế Bệ hạ một tuổi, nhưng bàn tay ông vẫn mềm mại, bóng loáng mà trắng nõn.

Hơi ngẩng đầu lên uống cạn một ly rượu, sau đó khoát tay ra hiệu quay về.

Thanh Diên bên ngoài thuyền thăm dò thấp giọng dặn dò:
- Trọng Hổ, về.

Chiếc thuyền nhỏ vượt qua dòng Liêu Thủy, sau đó xuôi dòng xuống, cũng không biết nhanh hơn khi tới mấy phần. Người chèo thuyền là một người đàn ông khôi ngô mà khiến người ta kinh sợ, chân cao 2m, trung tuần tháng 3, Liêu Đông vẫn còn lạnh như mùa đông, Y lại cởi trần để lộ bộ ngực đầy lông và cơ thể tráng kiện. Đặc biệt là hai bên cổ y giống như cơ bắp nổi lên và bụng nổi lên sáu múi rõ ràng, khiến người ta nhìn chăm chú. Ngay cả Phục Hổ Nô cũng không bằng y. Cánh tay y rất thô, lực trên cánh tay khỏe đến kinh người. Chiếc chèo dài trong tay hướng xuống nước đẩy một cái, chiếc thuyền đó liền lao đi như tên bắn. Trên chiếc bàn trong thuyền, rượu trong ly bạc không còn giọt nào.

- Hắn sợ quá chạy mất, nhưng khi không cần lại tới.

Văn Ngoạt cúi xuống nhìn bàn tay thon dài của mình, thì thào nói.

…….

……..

Trăm vạn đại quân vượt sông Liêu Thủy, bao vây thành Liêu Đông đông nghịt. Dương Quảng sai người đi chiêu hàng tướng Ất Chi Văn Thanh thủ thành Liêu Đông. Tuyên dương một chút quốc uy của Đại Tùy không dễ chống cự và là thần thánh của giải dân. Đáng tiếc người ta không mang ơn, trước tiên là khách khí nói là vốn không dám chống lại thiên uy của Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy, quả thực là bất đắc dĩ. Liêu Đông nghèo khó và Vương ở xa tới cũng không có gì để tiếp đãi được, nhưng ngược lại mũi tên lông vũ, cây lăn đã được chuẩn bị không ít. Ất Chi Văn Thanh ta đã chuẩn bị sẵn sàng với sự tồn vong chung của thành Liêu Đông, nhất định không thể đầu hàng.