Tướng Minh

Chương 112-2: Tam thượng tam hạ cuối cùng vẫn ngậm hờn (2)




Dương Quảng còn tán thưởng một câu, người này có khí tiết, do đó lại sai sứ thần đi nói chuyện. Lần này Ất Chi Văn Thanh trả lời càng dứt khoát, từ đầu thành một mũi tên được bắn ngã sứ thần Đại Tùy, sau đó hạ lệnh cho cung tiễn thủ bắn tên, khiến cho người đi theo sứ thần đều bị tên bắn ngã lăn ra đất.

Dương Quảng tức giận, hạ lệnh công thành.

Tả Võ Vệ Đại tướng quân Vương Nhân Cung xin lệnh trận đầu, Dương Quảng đồng ý.

Tấn công từ sáng sớm cho tới sau giờ ngọ, người Cao Cú Lệ ngăn kín bốn cổng thành, tướng sỹ Tả Võ Vệ chỉ có thể tấn công trên tường thành. Binh lính Đại Tùy có người có kinh nghiệm công thành, nhưng nề hà người Cao Cú Lệ đã chuẩn bị gần hai năm rồi, cả thành Liêu Đông giống như một khối đá vững chắc. Các thủ thành trên tường thành vũ khí đầy đủ, mũi tên dồi dào, khiến cho Tả Võ Vệ bị tổn thất hàng nghìn người cũng không thể tấn công lên đầu thành.

Thành Liêu Đông đã được tu sửa hai năm nay, mặt ngựa, lầu quan sát đều đủ. Hơn nữa, vũ khí quân lương thủ thành đều được chuẩn bị dồi dào. Sỹ khí của quân Cao Cú Lệ không vì trận thất bại bên bờ Liêu Thủy mà giảm đi bao nhiêu. Ngược lại, bởi vì sự cảm nhiễm của Ất Chi Văn Thanh, ai nấy đều tin tưởng vào thành trì, cho nên quân Cao Cú Lệ ai nấy đều đánh như máu gà, mật độ mũi tên dày đặc như châu chấu, rơi xuống như mưa đá.

Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đích thân đốc chiến. Mặc dù quân Tùy sỹ khí lên cao, nhưng một thời gian lại cũng rất khó công lên đầu thành, quan sát hồi lâu Dương Quảng thấy không hạ được thành trong lòng bắt đầu nổi nóng.

Vương Nhân Cung cũng thấy nóng lòng, mấy lần đích thân dẫn quân xông lên nhưng đều bị thân binh dưới trướng ngăn lại.

Đội trưởng đội thân binh của ông Chính Bàng Chấn nói:
- Đại tướng quân, hay là ta dẫn theo mấy người thân thủ tốt đánh lên, chỉ cần có thể đặt chân lên tường thành, chiếm được một chỗ, người tiếp theo sẽ có thể lên được rồi.

Vương nhân Cung liền nói:
- Như vậy cũng tốt, ngươi phải cẩn thận đấy.

Bàng Chấn gật đầu, dẫn theo mười mấy thân binh dưới trướng xông lên. Vương Nhân Cung liền hạ lệnh, cung tiễn thủ tập trung chiến đấu, hàng nghìn mũi tên bắn chụm, thoáng chốc lính Cao Cú Lệ thủ thành đã bị ép tới mức không ngẩng được đầu lên. Bàng Chân nắm lấy cơ hội, dẫn theo thủ hạ trèo lên thang dây. Thân thủ y rất nhanh, treo lên thang còn nhanh hơn binh lính bình thường gấp mấy lần.

Có binh lính Cao Cú Lệ mạo hiểm ném đá xuống. Bàng Chấn liền bám sang một cái thang khác leo lên, tiếp tục leo lên trên. Động tác của y nhanh như vượn và khỉ. Rất nhanh đã xông tới lỗ châu mai của tường thành. Hai binh lính của Cao Cú Lệ trường mâu đâm mạnh xuống, Bàng Chấn liền nắm lấy trường mâu kéo mạnh xuống. Tên lính đó liền ngã từ tường thành xuống, đầu cắm xuống đất, nát bét như quả dưa chuột bị vỡ tung ra.

Bàng Chấn chộp lấy chiếc trường mâu thứ hai, một đao đâm ra vào đúng cổ họng của tên lính Cao Cú Lệ đó. Người đó băng cổ lại không hét nên lời, ngã lăn ra sau. Bàng Chấn một tay bám lấy lỗ châu mai nhảy lên, thân người vẫn còn đang ở trên không lại bị một tên lính Cao Cú Lệ dùng tấm chắn đánh xuống.

Thấy thân hình y ngã xuống đất, từ trên không bất ngờ đưa một tay ra cầm lấy một đầu thang dây. Lúc này, Bàng Chấn cũng đã giết ra máu tanh, á lên một tiếng, theo thang dây lại leo lên lần nữa. Thấy sắp tới đầu thành rồi, ba bốn tên lính Cao Cú Lệ dùng móc câu đẩy thang dây. Chiếc thang cao từ từ rời khỏi tường thành ngả ra phía sau.

Bàng Chấn đạp mạnh hai chân một cái, lại nhảy lên nắm lấy lỗ châu mai, nhẹ nhàng ở lại tường thành!

Tay trái y nắm lấy lỗ châu mai, tay phải cầm đao chém lung tung, đẩy lui lính Cao Cú Lệ gần đó. Sau đó liền nhảy chồm lên phía trước!

Dương Quảng từ trên ghế rộng đứng lên, quát lớn:
- Hay! Các ngươi xem, đây là anh hào của Đại Tùy Trẫm! Đánh trống! Trợ uy cho tráng sỹ đó!

Trống trận vang lên tùng tùng, cổ động cho vũ dũng của Bàng Chấn.

Bàng Chấn một đao chặt đứt cổ của một tên lính Cao Cú Lệ, lại một đao nữa chặt đứt mấy cái móc câu, bảo vệ chiếc thang. Y dồn hết sức mình chiến đấu trên tường thành. Có y tương hộ, thân binh trên chiếc thang đó nhanh chóng xông lên. Bàng Chấn liên tiếp giết chết bốn năm tên lính Cao Cú Lệ. Thân binh Tả Võ Vệ từ thang dây trèo lên cũng có ba bốn người. Họ sát cánh bên nhau cùng phối hợp, dựa vào một người vũ dũng quả thực đã chiếm được chỗ đứng trên tường thành.

Vương Nhân Cung vui mừng, chỉ về phía đầu thành hét lên:
- Xông lên, đừng để các huynh đệ bị cô lập!

Dương Quảng vỗ tay cười nói:
- Trẫm có được dũng sỹ này, lo gì Cao Cú Lệ không bị phá chứ?

Đang nói chuyện, chỉ thấy trên tường thành bỗng nhiên bị rối loạn, hàng trăm bộ binh trọng giáp Cao Cú Lệ chỉnh tề nện bước đi tới. Chúng mặc trọng giáp, tay cầm chiếc đao lớn, bao vây đám người Bàng Chấn. Bàng Chấn khua đao chém xuống vai của một bộ binh trọng giáp Cao Cú Lệ, chiếc đao đó không ngờ kẹt vào trong áo giáp. Tên lính Cao Cú Lệ đó đau đến sắc mặt dữ tợn, lao lên ôm lấy Bàng Chấn. Mấy chục tên trọng giáp Cao Cú Lệ phía sau hắn ta cùng hét lên, cũng không dùng binh khí lao lên đè sát lấy mấy thân binh Tả Võ Vệ trên đầu thành!

Bàng Chấn bị bộ binh trọng giáp Cao Cú Lệ đó ôm lùi về phía sau, bỗng dưới chân trống không, hai người ôm nhau cùng từ tường thành cao hàng trượng ngã thẳng xuống dưới!

Phịch!

Một tiếng vang lên, hai người đồng thời ngã xuống thành đống thịt!

Thùng!

Tiếng trống trận Đại Tùy bỗng nhiên dừng lại. Vương Nhân Cung khua tay cứng ngắc trên không trung, nụ cười của Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng bỗng như ngưng lại.

Bàng Chấn ba lần bị bức lui, cuối cùng vẫn bị ngã chết ở dưới thành Liêu Đông.

Thời khắc này, mấy vạn đại quân, toàn trận đều tĩnh lặng.

Tả Võ Vệ rút quân về, các binh lĩnh đã mang thi thể Bàng Chấn không còn nguyên vẹn trở về doanh trại. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng cảm động trước sự vũ dũng của Bàng Chấn, truy phong biệt tướng, xã bá, thực ấp trăm hộ.

Hôm sau tái chiến, Thượng thư Hữu thừa Lưu Sỹ Long nói với Dương Quảng số chiến đấu vượt sông đều là phủ binh tinh nhuệ xung phong phía trước, quân mới được tổ thành từ đệ tử gia đình các nơi vẫn không tham chiến, tấn công thành Liêu Đông, phủ binh binh đã mệt mỏi, chi bằng đổi lính mới sinh lực công thành. Lính mới mặc dù sức chiến đấu không bằng phủ binh, nhưng sỹ khí ngất trời, có lẽ một trận là xong hết.

Trong tay Dương Quảng lúc đó cầm một biểu chương của một vị quan Vọng Hải Đột dâng lên, nói là Vọng Hải Đột lại có điềm lành xuất hiện. Trên trời có một đôi chim lớn, màu sắc sặc sỡ, đuôi dài rực sỡ. Bay quang trên Vọng Hải Đột rất lâu mà vẫn chưa đi, có lẽ chính là phượng hoàng trong truyền thuyết.

Dương Quảng vui mừng, liền đồng ý với đề nghị của Lưu Sỹ Long. Dưới sự bảo vệ của lục quân thiên tử, hôm đó ông đã dẫn theo bách quan văn võ chạy tới Vọng Hải Đột, Vũ Văn Thuật là Hành quân tổng quản tổng đốc tấn công thành Liêu Đông, Lưu Sỹ Long là giám quân, chuyên quyền chiêu hàng, nhanh chóng công thành không thể lơ là được.
Kết quả là, Đại Nghiệp Hoàng đế ngự giá thân chinh dẫn theo Tiêu Hoàng hậu và một đám quan viên, sử tiết các quốc gia theo quân quan chiến phô trương long trọng xuất phát tới Vọng Hải Đột. Lần này đi cũng phải mấy tháng.