Tướng Minh

Chương 136-1: Cái miệng ti tiện (1)




Không thể không nói, Vương Khải Niên là một “hảo hán” cầm lên được mà cũng buông xuống được. Từ sau khi vị trí Lữ suất bị Lý Nhàn giáng xuống làm đội trưởng, y không hề oán hận mà còn thể hiện dáng vẻ cảm ơn. Tố chất tâm lý này không thể dùng hai từ cứng rắn để hình dung được, tối thiểu cũng phải dùng bốn từ.

Vô cùng cứng rắn.

Buổi chiều, Vương Khải Niên dẫn theo năm mươi du kỵ đi tuần tra dọc thượng du Tát Thủy. Trên đường đi gặp một số người dân Cao Cú Lệ, các binh lính định bỏ qua không thèm chú ý gì tới những nạn dân không có khả năng sát thương đó, nhưng Vương Khải Niên bỗng hạ lệnh cho bốn năm người xuống giết chết người dân Cao Cú Lệ rách rưới đó. Các binh lính chỉ hơi do dự rồi vẫn tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng, một trận liên nỏ bắn tới, bốn năm người Cao Cú Lệ lập tức ngã lăn xuống đất.

Vương Khải Niên liền nhảy từ trên ngựa xuống, bước tới bên cạnh thi thể của một người Cao Cú Lệ kiểm tra, quả nhiên từ trong bọc trên lưng người đó rơi ra một con đao thép và số áo của lính Cao Cú Lệ. Những người khác cũng như vậy, đều giấu đao sắc, rõ ràng những người này đều là thám báo của quân Cao Cú Lệ. Sở dĩ họ gặp du kỵ Đại Tùy mà không trốn là vì quân Tùy luôn tự cho mình là nhân nghĩa, từ thành Liêu Đông thẳng tới thành Bình Nhưỡng hầu như không giết hại người dân ven đường. Đương nhiên, tuyệt đại đa số người Cao Cú Lệ đều trốn trong thành lớn căn bản không dám đi ra. Nhưng người Tùy không lạm sát. Điều này lại là chuyện hoàn toàn chính xác. Còn những thám báo Cao Cú Lệ này nhìn lộ liễu đứng ở ven đường nhìn du kỵ quân Tùy đi qua cũng không tránh né, chỉ là lần này rõ ràng phán đoán của họ đã sai rồi.

Nhìn những thi thể đó, Vương Khải Niên bỗng nhíu mày.

Thành Bình Nhưỡng đã bị quân viễn chinh Đại Tùy bao vậy. Những thám báo Cao Cú Lệ này từ đâu tới? Câu trả lời rất dễ, đương nhiên là lính của Ất Chi Văn Đức rồi.

Vương Khải Niên cho các binh lính chặt đầu mang về báo công, sau đó dẫn du kỵ tiếp tục đi tuần tra.

Chờ sau khi họ đã đi xa rồi, mấy tên lính Cao Cú Lệ trốn phía sau tảng đá của sát cây cổ thụ mới lộ đầu ra. Thấy đám người Vương Khải Niên đã đi khuất rồi, những người Cao Cú Lệ này mới khẽ nói với nhau vài câu, lập tức để lại hai người tiếp tục giám sát, những người còn lại quay đầu chạy ra ngoài.

……

……..

]Lý Nhàn biết Tiết Vạn Triệt là có ý gì, đưa ba chiết xung doanh này của Tả Đồn Vệ ở lại bờ nam, nhìn bề ngoài thì đối xử với Lý Nhàn rất tốt, không giao cho hắn bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào. Trên thực tế, đây chính là Tiết Vạn Triệt không tín nhiệm Lý Nhàn. Không thể không nói, Tiết Vạn Triệt thực sự không phải là một người thông minh, còn kém hơn Tiết Vạn Quân em trai y rất nhiều. Lý Nhàn tin rằng, nếu đổi lại là Tiết Vạn Quân tới chỉ huy, nhất định không để mâu thuẫn vốn không tồn tại giữa Tả Đồn Vệ và Tả Ngự Vệ xuất hiện. Y tạo ra cục diện thế này một người sáng mắt cũng có thể nhìn thấy rõ. Người của Tả Ngự Vệ căn bản không phải là người một nhà với Tả Đồn Vệ.

Đám người Lạc Phó bị Lý Nhàn cử đi bố trí doanh trại cho các binh lính, Lý Nhàn đặc ý giữ Lưu Mãn ở lại.

- Lưu Giáo úy, lúc ta mới lĩnh binh mã, đều không quen với những việc trong quân, cho nên giữ Lưu Giáo úy lại chỉ là muốn thỉnh giáo một chút, xin ngài vui lòng chỉ giáo.

Lý Nhàn thành khẩn nói.

Lưu Mãn là một người đàn ông hơn 30 tuổi, nhân sỹ Bác Lăng, cũng xuất thân con cháu hàn môn. Mặc dù trong nhà có một chị gái được gả cho Thôi Thị Bác Lăng, nhưng con cháu Thôi gia đó cũng chẳng qua là một Thôi Thị chi xa, cũng không có gì nổi bật. Nói thực, gia cảnh của nhà người đó còn không bằng Lưu gia nhà họ. Chỉ là Thôi gia Bác Lăng thực sự danh tiếng quá lớn, phụ nữ được gả cho con cháu của một chi làm thiếp, đối với người dân bình thường mà nói cũng xem như là chuyện mở mày mở mặt lắm rồi.

Nhưng Lưu Mãn này lại là một người đàn ông hiền hậu, không thiện về đầu cơ luồn cúi. Nhân duyên trong bọn binh lính cực tốt, nhưng thật ra quan hệ với lãnh đạo cấp trên Trương Biệt Tướng lúc đầu không được hòa hợp lắm. Trương Biệt Tướng là một người lấy tiền không nương tay. Mấy lần đã ngầm bày tỏ ý với Lưu Mãn, để y hiếu kính một ít. Nhưng Lưu Mãn thực sự không bỏ ra được đáng là bao, hai là y cũng không muốn tiêu khoản tiền này. Quân tiền của y cứ ba tháng lại sai sai thân binh gửi về hiếu kính mẹ ở Bác Lăng gia. Một người luôn lấy chữ hiếu làm hàng đầu như vậy ít nhiều cũng khinh thường Trương Biệt Tướng đó.

Chính vì như vậy, Trương Biệt Tướng đó không có thiện cảm với Lưu Mãn. Nhiều lần ra trận chém giết đều cử y ở phía trước, cũng không biết là may mắn hay là ông trời có mắt, Lưu Mãn sống rất tốt. Ngược lại, tên Trương Biệt Tướng đó khi quân Tùy tấn công ở một tòa thành lớn không biết tên lại bị trúng tên lạc mà chết.

- Tướng quân, hay là ngài gọi ta là Thiện Vi đi.

Lưu Mãn cũng rất có thiện cảm với Lý Nhàn, cảm giác người thanh niên này còn trẻ mà đã lên tới chức Biệt Tướng, khác với Trương Biệt Tướng, không hề kiêu ngạo chút nào. Ngược lại, đối với người không phải là thân tín của hắn như mình như vậy mà cũng lễ độ hơn.

- Chớ thấy điều ác nhỏ mà vẫn làm, chớ thấy điều thiện nhỏ mà không làm …. Biểu tự này của Lưu Giáo úy rất hay.

Lý Nhàn cười nói.

Lưu Mãn nói:
- Đó là giáo thụ trong huyện học ban tặng, ti chức kỳ thực có chút hổ thẹn.

Lý Nhàn khoát tay nói:
- Đủ thấy là vị huyện học đó tán thưởng ngươi rồi, con mắt của lão nhân gia không tồi.

Lưu Mãn hơi khom cười cảm ơn, liền hỏi:
- Tướng quân có gì muốn hỏi? Thời gian ti chức trong quân này cũng không ít, nếu tướng quân có nghi vấn gì, ti chức biết sẽ nói.

Lý Nhàn nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là nghe nói … trước khi xuất phát, Tân tướng quân cố ý cử ngươi đi, có chuyện này sao?

Vẻ mặt Lưu Mãn liền tái đi, cúi đầu nói:
- Quả thực có chuyện này. Tân tướng quân hôm đó đã sai ta đi, chỉ là dặn dò ti chức, cố gắng hộ trợ tướng quân lĩnh quân, không được bắt nạt tướng quân trẻ tuổi. Tân tướng quân nói, tướng quân được Bệ hạ xem trọng, sau này tất thành châu báu, cho nên muốn ta cố gắng giúp tướng quân ổn định lòng quân.

Lý Nhàn gật đầu, cười nói:
- Tân tướng quân thật là khách khí. Từ sau khi vào Tả Đồn Vệ, Yến mỗ đã được Tân tướng quân chiếu cố rất nhiều, trong lòng cảm kích vô cùng.

Lý Nhàn cúi đầu nói:
- Tướng quân tuổi trẻ tài cao ….

Lý Nhàn nhìn vẻ mặt Lưu Mãn, liền bật cười:
- Cái gì mà tuổi trẻ tài cao chứ, nếu không phải có quý nhân trợ giúp, chỉ e ta sớm đã biến thành bộ xương khô ở thành Bình Nhưỡng rồi.

Vẻ mặt Lưu Mãn tái đi, dường như không biết nên đáp lại thế nào.

Lý Nhàn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò vài câu, liền để Lưu Mãn trở về. Lưu Mãn cúi đầu bước ra ngoài, tới cửa trướng bỗng dừng chân lại, quay người nói với Lý Nhàn:
- Tướng quân, lần này chúng ta mang theo lương thảo miễn cưỡng chỉ đủ được 10 ngày, xin tướng quân chú ý.