Tướng Minh

Chương 169-2: Thiến hắn (2)




Nắm chặt lấy đôi gò má mềm mại của Âu Tư Thanh Thanh, Lý Nhàn nhanh như tia chớp hôn lên mặt Âu Tư Thanh Thanh một cái. Hắn cảm thấy ngọn lửa đó trong lồng ngực mình không những thiêu đốt trong lòng, thậm chí còn bốc lên mặt. Điều này khiến cho Lý Nhàn con người của hai thế giới cảm thấy mình rất mất mặt, không phải là hôn người con gái một cái, sao mình lại giống như làm chuyện xấu kinh thiên động địa vậy? Còn đỏ mặt hơn cả chuyện ở đời trước lén vào nhà vệ sinh nữ đi tiểu nữa, cảm giác đó còn khó chịu hơn là rút đao giết người ngoài chiến trường.

Âu Tư Thanh Thanh được Lý Nhàn hôn một cái liền hoảng sợ. Đó là hành động thân mật nhất của Lý Nhàn làm khi cô và Lý Nhàn ở bên nhau. Trong thoáng chốc, đầu óc cô bỗng mất đi trực giác.

Dù sao cũng đã hôn một cái rồi, đơn giản hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, Lý Nhàn ôm Âu Tư Thanh Thanh vào lòng mình, cúi đầu xuống hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Tự nhiên như thế, đầu lưỡi của Lý Nhàn vươn ra theo bản năng đẩy khớp hàm đang khép chặt của Âu Tư Thanh Thanh ra, sau đó mặc sức tìm kiếm trong chiếc miệng nhỏ xinh xắn đó. Ban đầu Âu Tư Thanh Thanh còn có chút kháng cự, dần dần trong lúc ý loạn mê tình đưa đầu lưỡi đinh hương ra quấn lấy đầu lưỡi lỗ mãng của Lý Nhàn.

Nụ hôn này kéo dài, cho tới khi hai người đều cảm thấy không thở được nữa mới lưu luyến không lỡ rời nhau.

Cùng với cánh môi dần tách ra của hai người, giữa môi hắn và môi son của Âu Tư Thanh Thanh kéo ra một tí nước bọt. Bờ môi hơi lạnh bởi vì nụ hôn này thực sự quá mãnh liệt mà lại có chút sưng lên, nhìn lại càng thêm nở nang mê người. Không chờ Âu Tư Thanh Thanh trì hoãn thêm nữa, Lý Nhàn thưởng thức sự ngọt ngào lại hôn tiếp lần nữa.

- Ây da!

Đúng lúc hai người đang hôn nhau say đắm, bỗng bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi. Tiếng thét này đã khiến hia người hoảng sợ, liền tách nhau ra quay đầu lại nhìn.

Trương Tiểu Địch hai tay ôm lấy mặt mình giống như là nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn, nhưng cố tình để khe hở rất lớn nhìn trộm hai người.

- Cô cô nói, nam nữ khác biệt, An Chi ca ca Thanh Thanh tỷ tỷ hai người thật là mất mặt quá đi.

]Giọng trẻ con mang theo chút kinh ngạc, rõ ràng là trong mắt Tiểu Địch một nam một nữ ôm nhau là một chuyện rất mất mặt. Âu Tư Thanh Thanh đỏ mặt giãy ra khỏi vòng tay Lý Nhàn, dùng lời lẽ chân thành nhất nói với Trương Tiểu Địch:
- Kỳ thực … là Thanh Thanh tỷ tỷ nhắm mắt, An Chi ca ca đang giúp tỷ tỷ thổi hạt cát trong mắt ra.

Cô gật đầu tỏ vẻ mình nói là thật.

- Nhắm mắt?

Tiểu Địch thả tay xuống, cô bé nhìn thấy quả thật tròng mắt của Âu Tư Thanh Thanh đỏ lên, do đó đã tin lời ma quỷ của cô. Tiếp theo, dùng ánh mắt bỉ ổi nhất nhìn Lý Nhàn, sau đó nói với giọng khinh bỉ:
- An Chi ca ca thật ngốc! Thanh Thanh tỷ tỷ nhắm mắt, ca không ngờ lại thổi vào miệng cô ấy. Lẽ nào ca không phân biệt được mắt với miệng sao?

Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười, thật ra không biết nên nói gì?

Tiểu Địch đi tới, nhìn vào mắt Âu Tư Thanh Thanh hỏi:
- Hạt cát đã thổi ra chưa? Có cần ta giúp tỷ không, Thanh Thanh tỷ tỷ?

Âu Tư Thanh Thanh liền nói:
- Đã thổi ra rồi, không sao.

Tiểu Địch kinh ngạc nhìn Lý Nhàn nói:
- Hóa ra là thổi miệng cũng có thể thổi được cát trong mắt ra sao? An Chi ca ca thật lợi hại. Sư phụ nói thất khiếu của con người đều tương thông, hóa ra là thật.

Lý Nhàn hít một hơi hóa giải xúc động, sau đó đương nhiên rất nghiêm chỉnh nói với Tiểu Địch:
- Tiểu Địch, hay là muội đi chơi ném đá tiếp đi. Thanh Thanh tỷ tỷ của muội nói trong áo, trong cổ cũng có cát vào, ta còn phải giúp cô ấy thổi đi ….

Âu Tư Thanh Thanh đỏ mặt trừng mắt nhìn Lý Nhàn, đứng dậy kéo tay Tiểu Địch nói:
- Đi, tỷ tỷ đi câu cá với muội, mặc kệ cái tên xấu xa đó!

Lý Nhàn ớ một tiếng, liền mỉm cười.

Âu Tư Thanh Thanh kéo tay Tiểu Địch chạy tới bờ sông, cũng không biết liệu có phải tim mình giống như chú nai con nhảy loạn xạ không, không những khiến cho nàng rất khó thích ứng, dường như ngay cả cá dưới sông cũng đều sợ chạy. Bất giác nhớ lại nụ hôn vừa rồi của Lý Nhàn, trong đầu cô mơ mơ màng màng giống như là say rượu vậy. Nàng nhớ, lúc nhỏ lần đầu tiên uống trộm rượu mạnh của ông, cảm giác đúng như bây giờ, khiến người ta đứng không vững nữa.

- Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế?

Tiểu Địch ngẩng lên nhìn khuôn mặt xinh xắn của Âu Tư Thanh Thanh hỏi.

Trực giác nhạy bén của đứa trẻ khiến cho Âu Tư Thanh Thanh có chút kinh ngạc, cô ngồi xuống, đặt tay lên vai Tiểu Địch nghiêm túc trả lời:
- Ta đang nghĩ tới một tòa lầu nhỏ, một tòa lầu bên cạnh hồ, có một buổi tối một tên xấu xa trèo lên cửa sổ của lầu đó, sau đó đi vào lấy trộm đồ.

- Thanh Thanh tỷ tỷ, là lấy trộm cái gì của tỷ phải không?

- Đúng rồi.

- Vậy tỷ bị trộm mất thứ gì?

- Trộm đi … trái tim của ta.

Âu Tư Thanh Thanh mỉm cười hạnh phúc.

- A! Đừng sợ, Thanh Thanh tỷ tỷ.

Tiểu Địch giơ bàn tay nhỏ lên quơ quơ, giống như thề:
- Để muội đi bắt tên xấu xa đó, muội sẽ giúp tỷ thiến hắn! An Chi ca ca nói rồi, đối với loại người xấu ức hiếp phụ nữ và trẻ con, trừng phạt tốt nhất chính là như vậy!

- Ách ….

Đúng lúc Lý Nhàn bước tới phía sau họ liền hoảng sợ, gãi đầu, chân tay luống cuống.

Mặt trời mùa đông phương bắc luôn rất lười biếng. Khi các binh lính đã dậy từ rất sớm, kết thúc thao luyện nó mới từ từ nhô lên từ phía chân trời phía đông. Mặt trời vừa mới nhô đầu lên không chói mắt. Màu sắc của nó giống như lòng đỏ trứng gà chín. Từ sau khi tới Yến Sơn, những binh lính Đại Tùy này được Lý Nhàn tăng cường huấn luyện mang tính cưỡng chế. Đó chính là buổi sáng sớm phụ trách chạy bộ việt dã 3km.

Các binh lính chạy một vòng này bụng đói kêu vang, khi nhìn thấy mặt trời xinh đẹp đó, thậm chí có người còn liếm môi ảo tưởng hương vị của món ăn ngon.

Buổi chiều hôm qua Huyện lệnh Cố Thành Lý Kiến đã dẫn nông phu bắt đầu vận chuyển lương thực tới đại doanh. Đúng lúc trong huyện thành trưng thu la ngựa và xe vận chuyển lương thực tới Liêu Tây đều ở đó, cho nên tốc độ vận chuyển lương thực từng xe từng xe rất nhanh. Số lương thực này vốn là phải vận chuyển tới trấn Hoài Viễn Liêu Tây. Nhưng để báo đám ơn cứu mạng của Tiết tướng quân, Lý Kiến cũng không chú ý lạm dụng một ít. Dù sao lương thảo của đại quân chinh Liêu chủ yếu là từ các kho lớn xuất ra, lương thực của các quận huyện địa phương cũng không có số lượng quy định.

Kho phủ Đại Tùy căn bản không thiếu lương thực, thiếu lương thực chính là người dân.

Chỉ là kho Lê Dương đã tích trữ hàng triệu thạch lương thực, chỉ có điều thu vào kho lúa, tình nguyện để mục nát cũng không dễ dàng cứu tế cho bách tính dùng. Bất luận là quan nhỏ địa phương như Lý Kiến, hay là quan lại quản lý kho lương thực lớn thích nhất vẫn là triều đình hạ lệnh điều phát lương thảo ra ngoài. Xuất một vạn thạch có thể báo lên một vạn năm nghìn thạch. Từng bó Nhục Hảo lớn đều được cất vào thắt lưng của họ.

Cho dù là tùy tiện khấu trừ một ít từ trong kho, họ cũng có thể kiếm được số tiền không chính đáng không hề nhỏ.

Tốc độ Đại Tùy từ khi lập nước tới khi thống nhất thiên hạ dẫn đến vạn nước tới triều khiến người ta khiếp sợ. Mà chốn quan trường của Đại Tùy trụy lạc thì chỉ có nhanh hơn chứ không có kém. Các quan lại nếu không thể biến đồ trong kho phủ thành vàng của mình, nếu không thể đem thuế má của dân chúng biến thành tiền của của mình, thì sẽ khiến cho đồng liêu khinh bỉ. Tham quan Đại Tùy nhiều như lông trâu. Nhưng thanh quan thì lại thưa thớt như sừng lân lông phượng.

Quan lại như Lý Kiến, tặng lương thực cho quân Lý Nhàn, chỗ hổng đó y chỉ cần chờ tới mùa thu hoạch mùa hạ năm sau là có thể bù lại dược. Dù nếu không bù lại được, nhiều lắm thì báo cáo lên triều đình bị thiên tai một năm. Sau đó sẽ tặng cho quận thủ đại nhân quận Thanh Hà một phần lễ vật hậu hĩnh, tự nhiên có vấn đề gì đều thành không có. Nếu làm không tốt triều đình sẽ phát tới một khoản tiền trợ giúp thiên tai chẳng hạn.