Tướng Minh

Chương 174: Tam sách




Trên thực tế, người ngồi trong xe ngựa đó căn bản không chú ý tới phong cảnh ngoài xe có bao la hùng vĩ không. Một người đã từng sống ở thảo nguyên Tắc Bắc mấy năm thì kỳ thực cảnh núi tuyết mênh mông này chẳng có chút thích thú nào. Ngược lại, cô lại hiểu đây phía dưới lớp tuyết trong như gương này có lẽ đã chôn vùi không ít người hoặc gia súc bị chết.

Chậu than trong xe ngựa đã khiến cho nhiệt độ khác xa bên ngoài rất nhiều, thế cho nên cô thích mặc chiếc váy màu tím nhạt cũng không có cảm giác bị lạnh, chỉ là không khí trong xe vì chậu than mà khô hơn. Điều này khiến cho cô ít nhiều cũng có chút không kiên nhẫn.

Tầm mắt của cô luôn dừng lại ở tay mình, bởi vì nàng đang thêu.

Thêu một bông hoa mẫu đơn rất kiều diễm, giống như một đóa xinh xắn trên vai mình.

Bên cạnh nàng còn có một cái bàn thấp, bàn cờ trên bàn còn thể hiện một kết cục, cũng không biết nàng trên đường từ Tắc Bắc xa xôi mà tới liệu có phải là một mình chơi cờ để qua những ngày tháng nhàm chán hay không.

Từ bên cạnh thoạt nhìn lông mi của nàng rất dài, cũng rất cong, bờ mi hơi cúi xuống cùng với sống mũi thẳng tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Nàng vẫn chuyên tâm vào thêm đóa hoa mẫu đơn đó, cách biệt hoàn toàn với tiếng gió gào thét và tiếng ngựa chiến đập vào vang lên, không hề có gì ảnh hưởng tới dòng suy nghĩ của nàng.

Xe ngựa dừng lại ở chân núi. Kỵ sỹ dẫn đầu nhảy từ chiến mã xuống chậm rãi bước tới phía trước xe ngựa cúi đầu nói:
- Chủ nhân, đã tới chân núi rồi.

Người phụ nữ tuyệt đẹp đang thêu đó chính là Diệp Hoài Tụ. Nàng hầu như không nghe thấy tiếng của người kỵ sỹ đó bên ngoài, mà vẫn chăm chỉ thêu những mũi kim sau cùng, lúc này mới từ từ thư giãn thắt lưng một chút, tư thế đó có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng nổi lòng tham. Nhưng rèm cửa dày đã che hết tư thế của nàng, cho nên kỵ sỹ bên ngoài cũng không nhìn thấy được bức tranh đẹp mê người này.

Đặt bức tranh hoa mẫu đơn đã thêu xong đó xuống, Diệp Hoài Tụ mỉm cười giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó rất vui. Nàng đưa tay lên miệng ngáp dài một cái, xem ra có chút mệt mỏi.

- Đã tới rồi sao?

Nàng hỏi một câu, không chờ người thủ hạ trả lời mà thản nhiên dặn dò:
- Cử hai người lên núi bẩm báo một tiếng, nói Thảo Lư Diệp Hoài Tụ muốn bái kiến chủ nhân của Yến Sơn. Nhớ, tháo binh khí ra rồi mới lên, không được để người ta hiểu lầm.

Kỵ sỹ liền vâng lệnh, lập tức cử người lên núi.

Sau khi khoảng cách giữa họ cỏn khoảng 100m, mấy tên lính gác của Yến Sơn trại liền nhìn nhau, lập tức cử một người nhanh chóng chạy lên núi.

Một canh giờ sau, kỵ sỹ trên núi được trấn thủ ở sơn trại Lưu Mãn đích thân đi xuống, giọng điệu có chút khách khí. Mặc dù y không biết Diệp Hoài Tụ, nhưng cái tên Thảo Lư Diệp gia cũng đã nghe qua. Hơn nữa, y sớm đã biết giữa tướng quân Lý Nhàn và vị Diệp đại gia đó có quan hệ gì đó. Dù sao người có thể được Diệp đại gia đích thân ra tay chế tạo ra một thanh trực đao vào bộ khôi giáp, trên thế giới này không có nhiều.

Xuất phát từ lễ tiết, Lưu Mãn đích thân đi tới bên xe ngựa thi lễ nói:
- Yến Sơn Lưu Mãn ra mắt Diệp đại gia, quả thực không may chút nào, tướng quân nhà ta mấy hôm trước đã xuất núi rồi. Trong thời gian ngắn có lẽ là không thể trở về. Nếu Diệp đại gia có việc gấp, có thể nói cho ta biết, ta sẽ sai người đi thông báo tướng quân.

- Tướng quân?

Diệp Hoài Tụ ngồi trong xe hơi sửng sốt, lập tức cười giễu cợt.

Đúng vậy, tên tiểu tử đó giờ đã là đại hào một phương có hàng vạn binh, tính ra vừa mới bao lâu, ban đầu ở quận Ngư Dương gặp một thiếu niên lang đó, điều đó khiến nàng không thể tin nổi. Cho dù, những năm nay Diệp Hoài Tụ đã gặp rất nhiều thanh niên tài giỏi, cũng không có ai sánh được chàng thiếu niên tuấn tú họ Lý đó. Hơn nữa nhớ tới lúc gặp lần đầu ở quận Ngư Dương, Diệp Hoài Tụ lại có chút cảm giác như cách mấy đời rồi.

- Không cần, ta và tướng quân nhà ngươi không cần người khác truyền lời. Ngươi có thể cho ta biết hắn đi đâu? Ta tự đi tìm hắn là được rồi.

Diệp Hoài Tụ dựa người vào xe, nhặt một quả đào trái mùa của Liêu Đông từ khay bạc trước mặt lên, khẽ hé miệng cắn một miếng, chậm rãi nhai.

- Chuyện ….

Lưu Mãn do dự một hồi nói:
- Tướng quân đi tới một chỗ, thực sự cơ mật, Diệp đại gia xin thứ tội, ta thực sự không thể nói được.

- Hả?

Diệp Hoài Tụ lại không ngờ, không ngờ tên tiểu tử đó lại có bản lĩnh điều khiển lợi hại như vậy. Nàng không nói gì, mà vừa nhai miếng đào không biết đến vị ngọt thế nào vừa suy nghĩ. Khoảng chừng ba phút sau, nàng mới từ từ hỏi:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, hắn là đi tới Hồ Cao Kê hay Đầm Cự Dã?

Lưu Mãn kinh sợ, liền ngầng đầu lên nhìn về phía xe ngựa, chỉ là tầm hình của y lại không thể xuyên qua thùng xe, cũng không nhìn thấy được người phụ nữ lợi hại đó.

- Thứ lỗi, ta thực sự không thể nói.

Lưu Mãn cười khổ lắc đầu, thực sự không hiểu vì sao Diệp đại gia này lại có thể đoán được nơi mà tướng quân đi? Hay là nói …. Tướng quân biết nàng tới cho nên trước khi đi đã nói cho nàng biết? Nếu như là ý trước, vậy người phụ nữ này có trí tuệ quả thực là khiến người ta kinh ngạc.

- Cũng được … ta tự đi tìm là được rồi, cũng không làm khó ngươi.

Diệp Hoài Tụ đặt quả đào xuống khay bạc, dùng khăn tay lau tay xong mở rèm cửa, đưa tay ngọc ra chỉ về phía nam nói:
- Đi thôi, trước tiên tới bên quận Thanh Hà.

Bàn tay đó đưa ra chỉ sau đó lại thu nhanh lại, nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến tim Lưu Mãn đập mạnh. Y vốn nghĩ rằng Diệp đại gia có danh hiệu chế tạo binh khí thiên hạ vô song, hai tay của nàng bất luận thế nào cũng không thể xinh đẹp được. Nhưng, y vừa nhìn thấy bàn tay đó, quả thực là đẹp khiến người ta thất thần.

Diệp Hoài Tụ thu tay về nắm tay lại đặt trước mặt mình, khóe miệng nhíu lại.

- Ngươi còn có thể chạy đi đâu được chứ? Tên tiểu tử kia?

…..

…….

Cuối tháng Giêng Đại Nghiệp năm thứ chín, về cơ bản phủ binh năm ngoái về nhà mừng lễ năm mới đã bắt đầu ra khỏi nhà đi về phương bắc. Mệnh lệnh của triều đình ban xuống là yêu cầu họ trước tháng ba phải tập kết ở trấn Hoài Viễn. Đối với người ở gần hơn con đường phải đi nhiều ngày này, mà người xa hơn thì phải ngựa không dừng vó rồi. Bởi vì mệnh lệnh chiêu mộ Kiêu Quả còn sớm hơn triệu tập phủ binh quy hồi hơn hai mươi ngày, cho nên Trác Quận đã có hàng vạn người từ chỗ gần đi tới tập hợp rồi, chờ triều đình sắp xếp tướng lĩnh cho họ.

Lần này chinh phạt Liêu Đông rõ ràng là đơn giản hơn năm ngoái nhiều. Chí ít không có cảnh đồ sộ mấy chục vạn đại quân cùng tiến về thị trấn Hoài Viễn Liêu Tây, ngay cả Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng cũng không còn phô trương nữa, bỏ ngự liễn không ngồi mà đi theo đường thủy về hướng bắc. Dù sao cuộc chiến tranh đó năm ngoái cũng đã không để lại cho ông chút hồi ức tốt đẹp nào. Sau khi vượt sông Liêu Thủy trở về, việc đầu tiên của Dương Quảng chính là chặt đầu Lưu Sỹ Long để tạ thiên hạ. Sau đó lại chặt đầu các quan viên báo điềm lành ở Vọng Hải Đột và các nơi khác.

Trận chiến năm ngoái, ba mươi vạn phủ binh đã chết trên đất Liêu Đông, quân đội Đại Tùy đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Cho nên, Dương Quảng mới nghĩ ra cách chiêu mộ Kiêu Quả này, để dùng số lượng bù lại lại cho chất lượng binh lính không đủ. Sau khi tới Trác Quận, Dương Quảng hạ lệnh cho Kiêu Quả các nơi chia ra thành các doanh như Quả Nghị, Võ Năng, Hùng Vũ, bố trí lang tướng dẫn quân huấn luyện ngày đêm. Dương Quảng hạ chiếu dụ:
- Vũ Văn Thuật lấy binh lương không đủ, khiến quân triều đình bị vây khốn, chính là thất bại lường trước được, không phải tội, nên phục lại chức quan.
Chính thức bắt đầu dùng lại Vũ Văn Thuật, tổng lĩnh Chinh Liêu quân vụ, đồng Khai phủ Nghi đồng tam ti.

Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đã đi qua Lê Dương, để lại Lễ bộ Thượng thư Dương Huyền Cảm làm đốc vận lương thảo ở đây.

Dương Huyền Cảm là con trai của Sở Công Dương Tố, Thế Tập Sở Quốc Công. Đại Hoàng đế Nghiệp để y lại Lê Dương đốc vận lương thảo, vì vậy có thể thấy vô cùng tín nhiệm con người này. Tiếp tế lương thảo chính là một việc quan trọng của đại quân. Nếu quân không có lương thực thì chiến đấu thế nào?

Lê Dương.

Dương Huyền Cảm liền vuốt chiếc ấn quan trong tay, ánh mắt mơ màng.

Sau khi đặt ấn quan trong tay xuống, y liền cầm một cuốn sổ trên bàn lên xem, chỉ xem vài trang đã không có tâm trạng nào xem tiếp nữa. Con số trên mặt giấy đầy buồn tẻ, tâm tư của y lúc này cũng không để tâm vào việc tra xét con số lương thực tồn kho Lê Dương, mà đặt vào chỗ khác.

- Pháp Chủ … người thấy khi nào chúng ta ra tay là thích hợp nhất?

Trong thư phòng này chỉ có Dương Huyền Cảm và một chàng thanh niên mặc áo gấm, phong thần tuấn lãng. Chàng thanh niên này chắp tay đằng sau đứng cạnh tường đang nhìn kỹ bức tranh, sau khi nghe thấy lời này của Dương Huyền Cảm liền quay người lại. Người này lông mày như viễn sơn mặt như quan ngọc, quả nhiên là một mỹ nam tử. Thân hình thẳng, mặc dù nhìn thì hơi gầy, nhưng phong độ từ trên người y toát ra cũng đã che giấu được dáng vẻ gày còm này.

- Đông chủ, đại quân vẫn chưa tập kết hết ở Hoài Viễn, sao ngài lại gấp thế?

Chàng thanh niên được gọi là Pháp Chủ mỉm cười bình thản bước tới bên cạnh Dương Huyền Cảm, ngồi xuống nói:
- Lần này Bệ hạ muốn rửa sạch nỗi nhục trước đây, nhưng các lộ nhân mã vẫn chưa tập kết hết, chờ đại quân qua Liêu Thủy, theo ta thấy nhanh nhất cũng phải tới cuối tháng 4. Giữa tháng 5, đại quân tấn công vào Liêu Đông, thâm nhập vào bên trong biên giới Cao Cú Lệ, như vậy … tháng 6, có lẽ mới có thể làm được.

Dương Huyền Cảm bấm tay tính toán:
- Còn thời gian 4 tháng nữa, Pháp Chủ, còn cần chuẩn bị gì không?

Pháp chủ là tự của Thế Tập Bồ Sơn Công Lý Mật. Khi người này còn trẻ đã nổi tiếng thiên hạ. Sau đó, bởi vì động tới lòng đố kỵ của Hoàng đế Đại Nghiệp Dương Quảng mà lẩn trốn, không biết không ngờ lại trốn ở bên cạnh Dương Huyền Cảm.

- Đông chủ yên tâm, hai năm nay ta đã đi khắp thiên hạ, gặp gỡ các lộ anh hùng hào kiệt, thay chủ nhân thu phục không ít nhân tài. Những nhân vật trên Lục Lâm đ*o đó dù tạp loạn, nhưng nhân mã thủ hạ đã thu thập được tới chục vạn người. Chờ chủ nhân giương cờ, ta sẽ liên lạc với hào kiệt các nơi cùng hành sự, đại sự lo gì không thành.

Y cười nói:
- Ta đã cung cấp cho chủ nhân ba sách hoạch thượng trung hạ, chờ ta xem xét kỹ sẽ tính tiếp.