Tướng Minh

Chương 186-2: Huynh báo thù, ta cứu huynh (2)




Vương Bạc cũng luống cuống, đây chính là lần đầu tiên y nhìn thấy một đội quân quan binh dũng mãnh đến như vậy.

Bây giờ thì y đã hiểu rồi, vì sao Trương Tu Đà lại có được danh tiếng lững lẫy đến như vậy.

Những tên phản tặc trước mặt y, cứ từng tốp từng tốp bị quan quân quận Tề kéo ngã xuống, máu thịt mơ hồ. Tuy rằng gần một vạn binh mã Thân Binh Doanh dưới trướng của y chưa bị tổn thất nặng nhưng vì nỗi sợ hãi đang lan rộng, theo sự tan tác của những dân chúng kia, Thân Binh Doanh của y cũng dần dần trở nên xao động bất an.

- Xông lên!

Vương Bạc hô lớn:
- Trương Tu Đà chỉ có hơn một vạn quân nhưng chúng ta lại có tới năm vạn quân!. Chỉ cần ngăn trụ được hắn, binh mã phía sau xông lên bao vây lấy Trương Tu Đà thì hắn chết là chắc chắn.

Y hạ lệnh cho thân binh sắp xếp thành một đội chuyện đi giám sát binh lính, hễ cứ có tên phản tặc nào bỏ chạy hoặc lui xuống là giết chết không tha. Nhưng dù là giết chết vài trăm người thì y cũng không thể cứu vãn được thế cục thất bại. Khi mà y thực sự là không biết nên dùng cách gì để hạ lệnh cho Thân Binh Doanh của mình xông lên thì cũng là lúc y chợt phát hiện ra rằng đã quá muộn rồi, cánh trái … đã bị vỡ hoàn toàn.



La Sĩ Tín toàn thân đẫm máu, từ đội quân cánh trái của Vương Bạc xông về phía đám phản tặc của Trương Kim Xưng Cự Dã Trạch, trong suốt quãng đường đó gã đã giết ít nhất là mấy chục mạng người, đến nỗi cả người của gã đã bị máu tươi nhuộm đỏ, chỉ còn mỗi đôi mắt vẫn sáng rực, nhưng từ trong đôi mắt đó toát ra sự căm thù và khát khao giết giặc mãnh liệt.

Gã đã nhìn thấy lá cờ lớn có thêu chữ Trương, nhìn thấy một tên gầy yếu mặc áo giáp bạc đang ngồi trên con ngựa chiến, đó chính là tên phản tặc đáng nguyền rủa đã giết chết vị huynh đệ tốt của gã. Vừa nhìn thấy Trương Kim Xưng, cừu hận trong lòng La Sĩ Tín bị đè nép bao lâu nay bùng cháy dữ dội.

Thanh trường sóc trong tay gã đã uống no máu tươi nhưng lúc này nó không hề suy tàn mà còn trở nên lạnh lùng và thèm khát máu tươi hơn bao giờ hết.

Một sóc đâm xuyên qua người tên phản tặc ngăn phía trước, La Sĩ Tín dùng đôi tay lực lưỡng của mình nâng trường sóc móc thi thể hất văng ra xa. Thi thể kia bay trên không trung vẽ ra một đường hình parabol rồi nện thẳng xuống đầu một tên phản tặc khác. Hai cái đầu đâm thẳng vào nhau, kết quả là đầu của tên phản tặc đã chết đã chứng minh được rằng đầu của mình cứng hơn đầu của tên phản tặc đen đủi kia, sau đó thì tên phản tặc đen đủi đổ rầm xuống đất.

La Sĩ Tín cầm sóc lao thẳng vào trong đội quân phản tặc Cự Dã Trạch. Trên suốt đoạn đường không có một tên phản tặc nào có thể chống đỡ được lại cây trường sóc trong tay gã. Thanh trường sóc này vô cùng sắc bén và lợi hại, độ sắc bén của nó gần như có thể khiến những giọt máu đọng còn sót lại trên mũi mâu đông thành băng.

Hai tên phản tặc của Cự Dã Trạch một trái một phải giáp công đến, một người dùng trường mâu một người dùng hoành đao. Hai người đồng thời ra tay, thanh trường mâu thì nhằm thẳng vào bụng của La Sĩ Tín, còn thanh hoành đao thì lại hung hăng định chém vào cổ của La Sĩ Tín. Hai binh khí này dường như là cùng một lúc hướng về Sĩ Tín, tình hình đúng là cực kỳ nguy hiểm.

Tay phải La Sĩ Tín cầm cây trường sóc gạt phăng cây hoành đao bay lên không trung, đồng thời thân hình nhẹ nhàng xoay một cái, tay trái nhanh nhẹn nắm lấy thanh trường mâu kia. Mượn sức lực của thanh trường mâu đâm về phía y, y giật mạnh một cái khiến cho tên phản tặc bị lôi ra khỏi yên ngựa, cả người tên đó lơ lửng trên không trung, nhưng đến khi đầu y bay gần đến trước mặt của Sĩ Tín thì tay trái của Sĩ Tín đã tặng cho y một quyền mạnh mẽ vào giữa mặt. Uy lực của một quyền này vô cùng mạnh mẽ, khiến cho mặt tên phản tặc kia bị nát bét, máu me đầm đìa, cả khuôn mặt theo đó mà bị biến dạng, răng cửa văng ra, đồng tử trong con mắt trái bị lồi ra nhưng không bị rớt ra ngoài chỉ treo lơ lửng trên mặt.

Sau khi một quyền đánh chết người, tay phải cầm mã sóc thuận thế bổ xuống. Thanh trường sóc dài ba xích chém thẳng vào bả vai của tên phản tặc nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu phụ. Trong nháy mắt cánh tay cầm hoành đao và nửa bả vai của tên đó rơi xuống đất, xương sườn bị gãy mất ba cái, nội tạng bên trong người theo đó mà xổ ra ngoài. Đây chính là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tên phản tặc này nhìn thấy phổi và dạ dày của mình.

Sau khi liên tiếp giết chết hai tên phản tặc, La Sĩ Tín lại thúc ngựa tiến về phía trước, chiến mã của gã hất móng trước lên giẫm lên ngực của một tên bộ tốt tặc binh.

Thanh trường sóc trong tay gã lại lia một nhát về phía trước, cắt cổ họng của một tên phản tặc khác, mũi sóc từ lia mặt cổ trái cắt sang bên phải khiến cho yết hầu và xương cốt ở sau gáy đứt ra. Lúc mà máu từ cổ của tên phản tặc này phun ra thì cũng là lúc thanh trường sóc mà lia trên cổ của một tên phản tặc khác, một cái đầu bay lơ lửng trên không trung.

Tận mắt chứng kiến nhiều thuộc hạ của mình lại không thể ngăn cản nổi tên tiểu tử mặt đen đó, Trương Kim Xưng đã bắt đầu hoang mang và luống cuống, y lập tức thúc ngựa quay đầu định bỏ chạy, nhưng trong đoàn người đang hỗn loạn nào có dễ dàng. Lúc y quay đầu lại nhìn lại, đã thấy tên tiểu tử mặt đen kia dùng thanh trường sóc đâm ngã hai thân binh của y, đã giết đến sau chiến mã của y rồi.

Trương Kim Xưng sợ hãi mặt biến sắc, không suy nghĩ gì cả cuống quýt nhảy từ trên lưng ngựa xuống. Lúc y tiếp đất thì chẳng may lại bị vấp và cả người ngã nhào ra, y không dám bò lên phía trước mà lại lăn thêm vài vòng. Quả thực là mấy vòng lăn này đã cứu được mạng y, y vừa lăn, thanh trường sóc kia đã đâm xuống đất. Trương Kim Xưng sợ hãi vừa lăn vừa bò chạy về phía trước, còn La Sĩ Tín thì điên cuồng truy đuổi ở phía sau.

Hai mắt của La Sĩ Tín đã đỏ ngầu, trong con ngươi chỉ hiện lên mỗi hình ảnh của Trương Kim Xưng.

Phập! Một thanh trường mâu đâm thẳng vào một bên bả vai của La Sĩ Tín, y đâm chết tên phản tặc đó, rồi mạnh mẽ nhổ mạnh cây trường mâu trên bả vai của mình xuống ném mạnh đi. Khi Trương Kim Xưng quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy vị tướng quân mặt đen này giết người phóng mâu, vừa vặn có người từ trên chiến mã cúi xuống kéo y. Trương Kim Xưng hoảng hốt không để ý đến người đã cứu mình là ai, bắt lấy tay người đó kéo xuống, chắn ở trước người mình.

Phập! Thanh trường mâu đã đâm xuyên qua ngực của người nọ.

Lúc này, Trương Kim Xưng mới nhìn rõ, người đã kéo y thoát khỏi thanh trường mâu đó chính là Nhị Đương Gia Tiền Lộc.

Tiền Lộc không thể tin nổi khi nhìn vào thanh trường mâu đang cắm chặt ở trước ngực của mình, sau đó ông ta lại từ từ ngước lên nhìn Trương Kim Xưng, thấy trên mặt Tên Trương Kim Xưng không có chút áy náy nào, ngược lại một cước đá Tiền Lộc văng ra ngoài, trèo lên chiến mã của Tiền Lộc chạy thục mạng về phía trước. La Sĩ Tín cũng liều mạng thúc ngựa đuổi theo nhưng lại bị một đám phản tặc vây quanh, gã liên tiếp giết hơn mười người nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây, trên người cũng đã bị trúng vài cai, máu đã thấm vào tấm áo giáp trên người gã.

Nhìn thấy phản tặc vây quanh mình càng ngày càng nhiều hơn, La Sĩ Tín bèn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng không cam lòng.

- A!

Gã nhìn chăm chằm vào bóng chạy trối chết của Trương Kim Xưngn, hai con máu như muốn nổ tung ra.

Lại một thanh trường mâu khác thẳng về phía ngực của La Sĩ Tín, Trường sóc của gã bị một tên tặc binh nắm chặt lấy không thể nào rút về được, bất luận như thế nào thì gã cũng không thoát khỏi nhát mâu này.

Phập!

Thanh trường mâu và hai cánh tay cùng rơi xuống đất, một thanh hắc đao từ trên trời giáng xuống đột ngột.

La Sĩ Tín quay đầu lại theo bản năng, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc cùng với một nụ cười rạng rỡ.

- Huynh đến là báo thù cho ta, lẽ nào ta lại có thể không đến cứu huynh?