Tướng Minh

Chương 198-2: Kinh động như hồng thủy ngập trời (2)




Vũ Văn Sĩ Cập xuất thân thế gia nên biết, đám con cháu quý tộc đầu hàng quân phản tặc này hoàn toàn không phải là bị ép buộc, chỉ là thuận theo chiều gió mà thôi. Đối với Đại Tùy mà nói, người thế gia càng coi trọng lợi ích của gia tộc hơn. Đại Tùy có thể hoàn toàn sụp đổ, thiên hạ của Dương gia cũng có thể mất nhưng lợi ích của gia tộc bọn họ thì sẽ không bao giờ bị lung lay.

Trước đó rất lâu thì đã có tiền lệ này rồi, lúc nước nhà đối mặt với nguy nan, người trong thế gia đều có thể bắt cá hai tay. Nhân vật quan trọng của thế gia thì đứng về phe triều đình nhưng bọn họ vẫn có thể phái một lớp người trẻ gia nhập vào phản quân. Cứ như vậy, bất luận là triều đình thắng hay là phản quân thắng, người của thế gia vẫn không thất bại.

Hiểu rõ điểm này, Vũ Văn Sĩ Cập bất đắc dĩ phải chọn cách đối đầu với Hàn Thế Ngạc, bởi vì như gã thấy, cùng giao chiến với Hàn Thế Ngạc, thì gã vẫn mạnh hơn so với những người khác. Dù sao thì thế lực phía sau của Lai Uyên, con trai đại tướng quân Lai Hộ, Ngu Nhu, con trai của Ngu Thế Cơ, Dương Kính Đạo, con trai của Dương Hùng và Bùi Sảng, con trai của Bùi Uẩn đúng là càng khiến người ta thấy sợ hãi. Chỉ riêng thế gia đại biểu phía sau hai người Dương Kính Đạo và Bùi Sảng đã chiếm ba mươi phần trăm trong số quan văn triều đình rồi.

Hàn Cầm Hổ mặc dù là người có công khai quốc nhưng dù sao thì gia tộc của ông ta cũng đang suy yếu rồi.

Vì vậy mà hai vạn tinh kỵ của Vũ Văn Sĩ Cập liền thay đổi tốc độ tiến thẳng về thành Lê Dương.



Đai quân của triều đình đã đánh tới đây, khu vực phía nam sông Hoàng Hà sắp trở thành một chiến trường, gần trăm vạn đại quân sẽ giao chiến kịch liệt ở đây, nhưng tất cả lại không liên quan đến Lý Nhàn. Hắn giống y như một tên trộm nhân lúc hai tên khổng lồ đang mải mê đánh nhau thì lén lút lấy trộm đồ của họ, vui vẻ, an nhàn ngồi đợi thời cơ chín muồi đến. Bởi vì bất luận là binh mã của triều đình hay là binh mã của Dương Huyền Cảm thì hiện tại đều không phải là đối tượng mà Lý Nhàn có thể khiêu chiến.

Nhưng sau khi trở về Cự Dã Trạch, Lý Nhàn không có phút giây nào rảnh rỗi, hắn bận rộn với việc chiêu binh mãi mã. Ưu thế duy nhất của hắn trong thời đại này chính là hiểu biết mơ hồ về giai đoạn lịch sử này. May mắn những việc trước kia Lý Nhàn chính là dựa vào những hiểu biết mơ hồ và tình báo của Phi Hổ Mật Điệp mà hoàn thành một cách mỹ mãn, bất kể là Liêu Đông, hay là Cự Dã Trạch, Đại Sơn hay là ở kho lương Lê Dương, đương nhiên, điều đó có liên quan đến cái đầu của hắn lúc nào cũng bận rộn, chưa bao giờ có ý nghĩ lười biếng.

Lý Nhàn đang đợi chính là một cơ hội tiếp theo.

Cơ hội đầu tiên, chính là ba vạn kình tốt mang về từ Liêu Đông, cơ hội thứ hai chính là hắn đã thuận tay lấy được Cự Dã Trạch và giết chết Trương Kim Xưng, báo thù cho Hạ Nhược Trọng Sơn, cơ hội thứ ba chính là chỗ lương thực ăn không hết được vận chuyển từ kho lương Lê Dương về, cơ hội thứ tư … ai mà biết được hắn sẽ có kế hoạch gì?

Nhưng từ lệnh chiêu binh mãi mã của Lý Nhàn, các tướng lĩnh dưới trướng của hắn ít nhiều cũng đã đoán ra được một ít, hành động tiếp theo của tướng quân, nhất định sẽ kinh động như hồng thủy ngang trời.

Hiện tại hai bên bờ sông Hoàng Hà đều là dân chạy nạn, trong đó không ít người là thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Phản tặc của quận Đông Bình cũng có không ít, và đây cũng chính là nguồn binh lực. Những nơi mà “nghĩa quân” của Dương Huyền Cảm đi qua thì đều sạch sẽ giống như vừa có đàn châu chấu đi qua. Lúc này đang là thời điểm lương thực vụ chiêm phải thu hoạch, mà y lại khởi binh tạo phản, kết quả không biết bao nhiêu người dân đã bị bắt ép gia nhập vào đội quân, còn những người không đồng ý đi theo y thì chỉ có cách là bỏ nhà chạy trốn, khiến cho cả một cánh đồng lúa mạch bao la, rộng lớn đang mùa thu hoạch nhưng lại không có người thu hoạch cuối cùng thì bị mục nát. Khi mà đội quân của Lý Nhàn từ thành Lê Dương quay về, tận mắt nhìn thấy cả một cánh đồng lúa mạch bao la bị mục nát, ai nấy đều đau lòng đến mức ứa nước mắt.

- Chưa bao giờ nhìn thấy nhiều lương thực bị lãng phí như vậy!

Hùng Khoát Hải quỳ xuống, nhặt một bông lúa mạch đã bị mốc lên đưa lên mũi ngửi và sau đó y lập tức lớn tiếng chửi đổng:
- Nghĩa quân! Từ phía bắc Hoàng Hà đến tận phía nam Hoàng Hà chỉ có cướp, giết, đốt, rồi lại đi một vòng từ Lê Dương đến Lạc Dương, rốt cuộc Dương Huyền Cảm muốn làm cái mẹ gì. Nhiều lương thực bị hỏng như vậy, thì chưa đến mùa đông, số người dân chết vì đói sẽ chất thành đống cho mà xem!

Vương Khải Niên từ trước đến giờ vẫn luôn là có nhiệm vụ bảo vệ lương thực, cho nên y càng đau lòng hơn khi nhìn thấy nhiều lương thực bị hỏng như vậy.

- Dương Huyền Cảm, ta … giết … tổ tông nhà ngươi!

Vương Khải Niên vừa dậm chân vừa mắng, năm nay mưa thuận gió hòa, về lý mà nói thì sẽ là một năm bội mùa, nhưng chỉ vì chuyện Dương Huyền Cảm tạo phản mà những cánh đồng rộng đến mấy nghìn dặm này không thu được lấy một hạt lúa mạch, tất cả chỉ dành vỗ béo cho đám chim trời và chuột đồng. Vốn dĩ cánh đồng là một biển lúa mạch óng ánh sắc vàng, nhưng chỉ vì không có người thu hoạch cộng thêm bị một trận mưa gió nên tất cả đều đã bị mốc đen mốc xanh lên, càng nhìn thì càng khiến người ta đau lòng.

- Nghĩa quân!

Ngưu Tiến Đạt cười lạnh nói:
- Nếu như đúng là nghĩa quân, thì con mẹ nó cái tên Trương Kim Xưng nổi tiếng là ăn thịt người kia chính là anh hùng đang thay trời hành đạo rồi.

Lưu Hắc Thát vỗ vỗ vào vai Ngưu Tiến Đạt, an ủi:
- Lão Ngưu, huynh đừng tức giận! Chúng ta bây giờ dù có tức giận thì cũng không thể cứu vãn được nữa. Binh mã của triều đình và phản quân của Dương Huyền Cảm sắp đánh tới đây rồi, cứ để cho chúng tàn sát lẫn nhau, hãy để ông trời xử lý chúng!

Sau khi trở về Cự Dã Trạch, Lý Nhàn liền cho gọi tất cả tướng lĩnh dưới trướng của mình, bây giờ trong sơn trại đã không còn thiếu lương thực, cho nên đã đến lúc bổ sung binh lực rồi.

- Ý của tướng quân, sang năm vị Hoàng Đế hồ đồ kia vẫn còn muốn chinh phạt Cao Cú Lệ nữa ư?

Hùng Khoát Hải mở to mắt ra, không dám tin nói:
- Giang sơn Đại Tùy đã bị phá tan thành bộ dạng như thế này rồi mà tên Hoàng Đế hồ đồ đó còn muốn đi đánh Cao Cú Lệ nữa sao?

Lý Nhàn gật đầu nói:
- Ta nghe nói, từ khi từ Cao Cú Lệ trở về, Dương Quảng luôn cảm thấy không cam tâm, lúc dừng chân ở Bác Lăng Thôi gia đã từng nói, mùa xuân sang năm sẽ có đợt chinh phạt Liêu lần thứ ba, cho nên chúng ta phải sớm có chuẩn bị. Nếu như triều đình sang năm đúng là có lần chinh phạt thứ ba đối với Cao Cú Lệ, thì những người dân bị ép đến mức không thể sống nổi thì sẽ vùng dậy tạo phản. Mặc dù bây giờ chúng ta đã có ba vạn người, nhưng sang năm quần hùng nổi lên, chúng ta sẽ không có ưu thế gì nữa.

Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu tán thành với những lời này của Lý Nhàn:
- Nếu như không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần sang năm triều đình động binh với Cao Cú Lệ thì thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, chúng ta cũng không thể cứ ở trong Cự Dã Trạch mãi được, cho nên chúng ta buộc phải mở rộng quân lực.

Vương Khải Niên trầm ngâm lên tiếng:
- Không dễ gì mới không phải lo lắng về chuyện lương thực, thì bây giờ lại phải lo cho bao nhiêu là cái miệng nữa!

Lạc Phó cười mắng y:
- Bằng không thì chúng ta đi hết, ngươi ở lại canh giữ đống lương thực đó cả đời được không?

Vương Khải Niên thở dài:
- Hiện tại ta mới biết, không có thứ gì có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái bằng nhìn vào một kho lương đầy ắp.

- Tướng quân, đúng là nên phải mở rộng lực lượng.

Hùng Khoát Hải chỉ vào hồ nước bên ngoài và nói:
- Cự Dã Trạch này có thể dung nạp hai mươi vạn đại quân đấy.

- Trước khi đánh trận, ta đã hạ lệnh cho thợ thuyền của Cự Dã Trạch và những thợ thủ công mới đến bắt đầu đóng thuyền rồi.

Lý Nhàn cười cười nói:
- Chúng ta tiện tay cướp được mấy trăm chiếc thuyền, chỉ cần sửa một chút là có thể vận chuyển binh lính! Việc mở rộng lực lượng là chuyện phải làm, hơn nữa chúng ta còn phải huấn luyện thủy quân.

Hắn khoát khoát tay, hăng hái nói tiếp:
- Tề, Lỗ là vùng đất giàu có và đông đúc, sông nhiều hồ lớn, sẽ thuận lợi hơn nếu chúng ta đi bằng đường thủy, có được Tề, Lỗ, nơi đó mới chính là một khối căn cơ lớn.

Nghe xong câu này mọi người mới kịp phản ứng lại, thì ra kế hoạch tiếp theo của tướng quân đúng là kinh động như hồng thủy ngập trời.