Tướng Minh

Chương 207: Không thể xem thường ta




Từ người mù thấy đối phương thu đao thừa cơ lui về phía sau, giơ tay sờ vai một cái thấy tay có cảm giác dính dính, y biết mình bị thương không nhẹ, vốn dĩ định đánh liều hô một câu, không ngờ đối phương thật sự ngừng lại, quả nhiên cũng là có nghe nói qua danh hiệu của Ngõa Cương trại.

- Trước tiên hãy dừng tay!

Từ người mù hô một câu, ngay sau đó lầm bầm lầu bầu:
- Mẹ nó thật là đau.

Bọn hãn phỉ thủ hạ của y đều dừng tay đứng tụ lại ở phía sau y. Người đàn ông chủ nhà nơm nớp lo sợ giơ ngọn đèn đi ra ngoài xem xét. Lưu Hắc Thát quay đầu lại nhìn ông ta nói:
- Ông hãy trở về đi, không quan hệ với ông, sẽ không ai đả thương người vô tội.

Người đàn ông kia run rẩy lên tiếng trả lời, đi được vài bước lo lắng quay đầu lại nói:
- Chúng tôi là người đàng hoàng, cũng không có tiền ...

Từ người mù cả giận nói:
- Ai mà thèm để ý cái nhà mục nát này của ngươi! Cút về ở yên trong đó!

Người nông dân kia sợ tới mức run lẩy bẩy vội vàng chui vào trong phòng. Từ người mù đau đến cắn chặt răng nói:
- Trước tiên đốt đuốc lên xem xét vết thương của lão tử ta. Hảo hán trước mắt này, ngươi là người của sơn trại nào? Nếu tình cờ gặp gỡ cũng là duyên phận, có lẽ cũng đã từng nghe qua danh hiệu của Địch Đại đương gia chúng tôi!

Lưu Hắc Thát cầm đao đứng đó. Hai người Diệp Phiên Vân và Diệp Phúc Vũ trở lại đứng phía sau y, ba người đứng ở góc đề phòng. Nghe người phía đối diện hỏi, Lưu Hắc Thát cũng không nói thẳng ra mà là nói một cách mơ hồ:
- Chúng ta từ quận Đông Bình đến Giang Đô buôn bán, đã từng nghe nói Địch Đại đương gia của Ngõa Cương trại là một hảo hán coi trọng nghĩa khí. Trước đó không phải ngươi nói các ngươi là quan sai của quận Giang Đô đấy ư, ta làm sao tin được ngươi?

Lúc này thủ hạ của Từ người mù đã đốt đuốc lên, trong sân không mấy lớn lập tức sáng hẳn lên. Một tên thủ hạ kéo áo của Từ người mù xuống băng bó. Từ người mù cắn răng cười cười nói:
- Vừa rồi có nhiều đắc tội, chúng tôi đang đuổi bắt một phản đồ của sơn trại, lấy danh nghĩa quan sai cũng thuận tiện làm việc, không nghĩ tới hoá ra cũng là huynh đệ lục lâm với nhau.

Y lặng lẽ ra hiệu ở sau lưng, bọn hãn phỉ ở phía sau lập tức hiểu được, không một tiếng động tản ra bốn phía, hầu như đều chặn hết tất cả đường lui của ba người Lưu Hắc Thát rồi.

- Ngõa Cương trại ở tận quận Đông... Phản đồ kia chạy cũng thật xa nha!

Lưu Hắc Thát cười lạnh nói.

Từ người mù sau khi được tên thủ hạ băng bó xong vết thương trên vai, cố sức nâng cánh tay ôm quyền nói:
- Vị hảo hán này, ngươi từ quận Đông Bình đến đây là để mua bán cái gì? Từ quận Đông Bình đến Giang Đô dường như cũng không gần hơn bao nhiêu so với chúng ta đi, ha hả.

Hai người thăm dò lẫn nhau, thật ra địch ý giữa họ cũng không hề giảm chút nào.

Lưu Hắc Thát trước đó dừng tay hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, y cũng đã từng nghe nói đến danh hiệu Đại đương gia Địch Nhượng của Ngõa Cương trại, biết đó cũng là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, tên Ngõa Cương trại trong lục lâm đ*o tuy rằng không vang dội bằng các sơn trại như hồ Cao Kê, Đậu Tử Hàng, Trường Bạch Sơn nhưng danh dự lại tốt hơn nhiều. Ai cũng đều nói hào kiệt ở Ngõa Cương trại chưa bao giờ gây hại cho dân chúng, bọn họ đều là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Đại đương gia Địch Nhượng, quân sư Từ Thế Tích, còn có bọn người Đơn Hùng Tín, Trình Tri Tiết đều là các đại hào kiệt tên tuổi vang lừng ở hai bên bờ sông Hoàng Hà.

Cũng bởi vì biết Địch Nhượng có tiếng tốt trong giới lục lâm cho nên Lưu Hắc Thát mới có thể thủ hạ lưu tình, bằng không, vừa rồi một đường khoái công đã lấy tính mạng của Từ người mù rồi.

Từ người mù nhìn chằm chằm đại hán mặt đen phía đối diện, trong đầu không ngừng suy nghĩ về lai lịch của đối phương, vừa rồi bởi vì đau đớn từ miệng vết thương cho nên suy nghĩ cũng trở nên có chút chậm chạp, lúc này nhớ tới ba chữ quận Đông Bình kia, trong đầu chợt sáng tỏ.

Cự Dã Trạch quận Đông Bình?

Chỉ nghe nói Đại đương gia trước kia của Cự Dã Trạch là Trương Kim Xưng rất không được lòng người bị một tên hãn phỉ hung hãn ở phía bắc Hoàng Hà đánh bại, Trương Kim Xưng sống chết không rõ, mấy vạn nhân mã bị người ta đánh giết không còn một manh giáp, Cự Dã Trạch cũng vì vậy mà thay đổi chủ nhân. Chỉ có điều không có nghe nói đến tân Đại đương gia Cự Dã Trạch kia tên gọi là gì, dường như xuất ra cờ hiệu gọi là Yến Vân Trại gì đấy. Nghe nói đám người đó cực kỳ hung hãn, lại còn từng đánh hạ Lê Dương đoạt được không ít lương thực!

Phá kho lương của triều đình là một việc cần phải có đảm lược rất lớn mới có thể làm được. Trước kia lúc Dương Huyền Cảm vừa mới khởi binh, cháu y là Từ Thế Tích quân sư của Ngõa Cương trại cũng đã từng đề xuất nhân lúc Lê Dương trống không mà đi đánh phá, nhưng Đại đương gia Địch Nhượng cảm thấy hành động này quá mức mạo hiểm, cuối cùng không thực hiện. Việc Ngõa Cương trại không dám làm, nhân mã Yến Vân Trại người ta lại làm. Chẳng những phá được Lê Dương, nghe nói còn lấy đi hết số lương thực ăn đến mười năm cũng không hết. Sau đó triều đình phái Võ bí lang tướng Trần Lăng và Phò mã Vũ Văn Sĩ Cập thu phục Lê Dương, ở ngoài thành Lê Dương đã đại chiến với tám vạn phản quân do thủ hạ của Dương Huyền Cảm là Đại tướng Hàn Thế Ngạc suất lĩnh. Sau đó Trần Lăng và Vũ Văn Sĩ Cập dụ địch xâm nhập, hai mặt giáp công đánh bại Hàn Thế Ngạc. Trần Lăng từng đề nghị tấn công Cự Dã Trạch tiêu diệt bọn người của Yến Vân Trại, nhưng không biết vì sao Vũ Văn Sĩ Cập lại không đồng ý mà là suất quân hợp cùng với Vũ Văn Thuật đánh đuổi Dương Huyền Cảm. Đội quân của Trần Lăng cũng không dám khinh địch tấn công Cự Dã Trạch, vì thế suất quân một đường đuổi giết bắt giữ Hàn Thế Ngạc.

Nghĩ đến đây, Từ người mù nghĩ kĩ lại lặng lẽ làm ra dấu tay, ra hiệu cho bọn thủ hạ trước hết không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Lưu Hắc Thát nghe xong lời nói của Từ người mù bèn mỉm cười nói:
- Vì có thể kiếm được vài miếng Nhục Hảo mà đại giang nam bắc, tái ngoại hay thảo nguyên ta cũng đều đi qua, từ quận Đông Bình đến Giang Đô cũng không coi vào đâu.

Từ người mù nghe y nói vậy vẫn còn quanh co, nôn nóng liền trực tiếp hỏi:
- Ngươi có phải là người của Yến Vân Trại hay không?

Lưu Hắc Thát ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói:
- Phải, thì sao?

Từ người mù vừa nghe đối phương thừa nhận thân phận, kính nể hẳn lên nói:
- Hóa ra là hảo hán từng đánh hạ Lê Dương, Từ mỗ đã đắc tội nhiều. Chuyện hôm nay là Từ mỗ không đúng trước, Đại đương gia và quân sư nhà ta mỗi khi nhắc tới hảo hán Yến Vân Trại cũng rất khâm phục, hôm nay người một nhà mà lại không biết nhau dẫn đến xung đột, kính xin hảo hán thứ lỗi!

Lưu Hắc Thát không ngờ Từ người mù này vừa mới nghe y nói là người của Yến Vân Trại thái độ lập tức chuyển biến lớn như vậy, ngẫm nghĩ một chút lấy ra một bao thuốc trị thương từ trong ngực đưa tới nói:
- Đây là thuốc trị thương do Độc cô tiên sinh của sơn trại chúng ta bào chế, rất hiệu quả.

- Đa tạ!

Từ người mù nhận lấy thuốc trị thương ôm quyền nói:
- Từ mỗ còn có chuyện quan trọng, chuyện hôm nay chúng ta hãy bỏ qua vậy, cáo từ!

...

...

Từ người mù dẫn người ra khỏi thôn nhỏ, trong lòng không cam lòng một đường nhanh chóng đuổi về hướng bắc. Một đường truy đuổi hết hai mươi mấy dặm Từ người mù bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã, ngẩng đầu dùng sức vỗ trán một cái nói:
- Mẹ nó, sao lại quên việc này được!

Bọn thủ hạ liền vội vàng hỏi:
- Từ đại ca, làm sao vậy?

Từ người mù ảo não nói:
- Chỉ mãi lo đoán thân phận của tên mặt đen kia, nghe nói hắn là người của Yến Vân Trại cho nên quên mất! Lúc trước khi ngươi tìm hiểu tin tức không phải đã nói tìm nơi ngủ trọ ở gia đình người nông dân kia tổng cộng là sáu người bốn nam hai nữ hay sao? Từ đầu đến cuối chúng ta chỉ thấy ba người! Còn ba người nữa đâu chứ?

Y hùng hùng hổ hổ nói:
- Chu Nhất Thạch nhất định là bị người của Yến Vân Trại đưa đi, chúng ta quay lại!

Mười mấy người cưỡi ngựa quay trở lại cái thôn nhỏ kia, chỉ có điều lúc trở về làm sao còn có thể nhìn thấy người được nữa, đừng nói chi bốn nam hai nữ, ngay cả cả nhà của người nông dân kia cũng không biết trốn đi chỗ nào rồi. Từ người mù giận dữ châm một mồi lửa đốt nhà của người nông dân kia. Nhìn ngọn lửa bốc cao, Từ người mù ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chúng ta cứ đuổi theo hướng bắc, đuổi tới bến Nghi Thủy rồi tính tiếp, nếu vẫn không tìm thấy người, chúng ta cứ trực tiếp quay về Ngõa Cương trại hỏi quân sư nên xử trí như thế nào!

Sau khi Từ người mù dẫn người đi xa Diệp Hoài Tụ và Gia Nhi mới từ trên nóc nhà nhảy xuống, thảo luận một chút với Lưu Hắc Thát rồi quyết định đi ngay lập tức. Không thể tiếp tục đi về hướng tây bắc để tránh người tự xưng là người của Ngõa Cương trại tiện đường đuổi theo, bọn họ tính toán trước sẽ đi về hướng đông bắc lách một đoạn đường sau đó lại đuổi theo vợ con của Chu Nhất Thạch mà hội hợp. Diệp Hoài Tụ bảo Gia Nhi cho cả nhà nông hộ sợ đến choáng váng kia một ít ngân lượng, bảo bọn họ đi suốt đêm không ngừng đến nương nhờ họ hàng thân thích, mấy ngày nữa hãy trở về.

Sau khi bàn bạc xong xuôi sáu người cưỡi ngựa đi về hướng đông bắc, đi chưa được nửa canh giờ thì Từ người mù liền dẫn người quay trở lại.

Đám người của Diệp Hoài Tụ đi vội vã cả đêm, đến hừng đông thì chạy tới một cái trấn nhỏ. Bọn người Diệp Hoài Tụ ở lại một nhà trọ, nàng phái huynh đệ Diệp Phiên Vân và Diệp Phúc Vũ đi ra ngoài thuê hai cỗ xe ngựa, lại để cho Lưu Hắc Thát và Chu Nhất Thạch bốn người nam nhân đều thay đổi trang phục áo xanh giày đen theo kiểu gia đinh. Ngủ lại ở trong trấn khoảng nửa ngày rồi cứ như vậy ngang nhiên đi trên đường lớn. Đi vào thị trấn nửa ngày, lại đến một nơi chuyên cho thuê xe ngựa mướn mười mấy bảo tiêu, giả như gia đình giàu có phải đi xa một đường đi về hướng bắc.

Bởi vì Lưu Hắc Thát và huynh đệ Diệp Phiên Vân đều bị người của Ngõa Cương trại thấy qua cho nên sau khi đã thuê người cộng thêm có hai cỗ xe ngựa bọn họ đều ở trong xe, trừ ăn cơm thì lúc dừng chân ở ngoài rất ít khi đi ra.

Diệp Hoài Tụ ngồi trong xe ngựa day day đầu lông mày mệt mỏi, có chút buồn ngủ tựa vào thùng xe từ từ nhắm mắt lại. Một ngày một đêm gần như không nghỉ ngơi chút nào, lúc dừng lại ở trấn nhỏ kia cả nửa ngày cũng không ngủ được. Đây là chuyện đầu tiên Lý Nhàn giao cho nàng làm, nếu tái bắc và đường đi quận Trác đều đã bị mình chặt đứt, ngày sau có thể sống yên ở Yến Vân Trại hay không là phải xem chuyện này có làm được hay không.

Đại Tùy thiên hạ đại loạn, một nữ nhân có khát vọng như nàng chỉ có thể lựa chọn một người có tiền đồ để nương tựa. Theo lý lẽ ra nàng nên đi quận Trác tìm đến La Nghệ nương tựa. Tốt xấu gì thì La Nghệ cũng là nghĩa huynh của nàng, hơn nữa quyền binh quá nhiều sớm muộn gì cũng sẽ phản Đại Tùy, nhưng Diệp Hoài Tụ lại biết La Nghệ người này tâm tính quá cứng nhắc, U Châu tuyệt đối không phải là nơi cư trú lâu dài của mình. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đến đầu nhập Lý Nhàn. Cuộc đàm phán một phen thật lâu ở trên thảo nguyên cùng Đáp Lãng Trường Hồng kia làm cho nàng hoàn toàn hết hy vọng, điều theo đuổi mười mấy năm không ngờ một khi muốn từ bỏ thế mà lại có phần giống như đã hiểu ra chân lí, nhưng nhiều năm qua nàng đã quen với cuộc sống chạy tới chạy lui toan tính như thế này, để cho nàng tìm một chỗ ở cố định, đừng nói hiện giờ Đại Tùy thiên hạ đã không còn một nơi nào bình yên, cho dù coi như có, nàng cũng không muốn có cuộc sống như vậy.

Ai nói thao túng đại cục thiên hạ này chỉ có thể là nam nhân?

Nàng cũng muốn dựa vào năng lực của mình vì mình mà tạo dựng một tương lai yên ổn lâu dài.

Cho nên, nàng đặc biệt coi trọng việc đưa Chu Nhất Thạch đến Cự Dã Trạch.

- Tiểu thư, hay là tiểu thư ngủ một chút đi, chúng ta đổi đường, người của Ngõa Cương trại cũng không phải thần tiên, không thể tìm được chúng ta.

Gia Nhi đau lòng nói.

Diệp Hoài Tụ từ từ nhắm hai mắt cười cười nói:
- Ta chỉ là đang nghĩ... nghe nói Ngõa Cương trại cũng chỉ là một trại có khoảng một vạn người, trong số nghĩa quân hai bên Hoàng Hà không được coi là thế lực lớn, mà ngay cả Trương Kim Xưng trước kia cũng kém hơn, vì sao tay của bọn họ không ngờ lại vươn xa như vậy?

- Ý của tiểu thư là sao?

Gia Nhi khó hiểu hỏi.

Diệp Hoài Tụ mở mắt ra, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Nếu hắn đã có ý giao Phi Hổ Mật điệp cho ta, ta đây lẽ nào lại để hắn xem thường ta?

đao sẽ chặt vào cổ của y, y vội né tránh rống lên một câu:
- Các ngươi là hảo hán của sơn trại nào? Ta chính là người của Ngõa Cương trại!

- Ngõa Cương trại?

Lưu Hắc Thát dừng tay, đao thế chợt lóe về hướng bên cạnh.