Tướng Minh

Chương 41: Nàng ta đã quên hắn thì vẫn mê muội




Diệp Hoài Tụ dường như không muốn tiếp tục dây dưa trên chủ đề nhàm chán này, nàng cười cười với Đạt Khê Trường Nho, nói: - Tướng quân từ xa đến, tranh thủ nghỉ ngơi, đợi cơm tối làm xong ta sẽ cho Gia Nhi đến mời.

Đạt Khê Trường Nho khẽ khom người. - Quấy rầy Diệp đại gia rồi.

Diệp Hoài Tụ gật đầu, tầm mắt quét qua khuôn mặt Lý Nhàn, sau đó trở lại bên trong thảo lư.

Đi tới căn phòng phía Đông, Lý Nhàn ném mình lên giường gối đầu lên tay nằm xuống.
- Sư phụ, thắng có vô sỉ không?

Đạt Khê Trường Nho day day chân mày dã có chút phình to, thở dài một tiếng nói: - Vô sỉ.

Y ngồi xuống bên cạnh Lý Nhàn nói: - Nói thực, biểu hiện của con hôm nay khiến ta rất khó xử, mỗi lần con tỏ ra vô sỉ việc đầu tiên ta nghĩ đến chính là đợi con luyện xong đao ta sẽ đem con trả lại cho Trương Trọng Kiên. Còn ta sẽ tự tìm một nơi rừng sâu nước thẳm ẩn cư vĩnh viễn không nhập hồng trần, tránh bị người khác nhắc đến chuyện hôm nay ta không còn mặt mũi nào để sống. Nhiều lúc ta cảm thấy rất kì lạ, mình rốt cuộc đã ăn nhầm thứ gì lại nhận một người như con làm đệ tử?
Y ngửa người ra sau, cũng nằm lên giường nghiêng đầu nhìn Lý Nhàn cười cười: - Vô sỉ! Nhưng vô sỉ được lắm!

Lý Nhàn cười cười, trong lòng thầm nghĩ tỷ thí với phụ nữ không vô sỉ một chút thì không thể thành công được. Nói thực, hai ván này hắn đã vững vàng chiếm thế thượng phong, hắn chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi, nếu thực sự phải tùy tiện nghĩ ra một phương thức tỷ thí, hắn xác định Diệp Hoài Tụ vẫn sẽ tìm được lý do tuyên bố cầm hòa. Thậm chí, hắn tin rằng nếu mình không tung ra toàn bộ bản lĩnh, Diệp Hoài Tụ và A Sử Na Đóa Đóa tuyệt đối sẽ không dừng lại. Ván thứ ba hắn dùng thủ đoạn vô lại giành chiến thắng, kỳ thực là muốn chặt đứt ý đồ của Diệp Hoài Tụ và A Sử Na Đóa Đóa.

Kỳ thực ngay từ lúc bắt đầu tỷ thí trong lòng Lý Nhàn đã mơ hồ có chút hoài nghi, chỉ là hắn không hiểu được vì sao, cho nên mới đáp ứng tỷ thí. Nếu nói hắn quan tâm kết quả tỷ thí, còn không bằng nói hắn quan tâm mục đích tỷ thí.

- Họ đang thử dò la con.

Lý Nhàn thu hồi nụ cười, dùng thanh âm cực thấp nói.

Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu: - Ta cũng cảm thấy như vậy, Diệp Hoài Tụ và A Sử Na Đóa Đóa kỳ thực căn bản không quan tâm thắng thua.

Lý Nhàn ừm một tiếng: - Tại sao? Con đâu phải đến đây xin làm con rể của họ, đánh chết con cũng không tin họ đơn thuần là muốn hiểu con, nhưng con nghĩ thông rồi, con không có giá trị lợi dụng, hai người họ cùng nhau giở trò là có ý đồ gì?
- Sao lại nói mình không có giá trị lợi dụng?

Không trả lời, Đạt Khê Trường Nho hỏi ngược lại.

Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút nói: - Đầu tiên, với thân phận của hai người họ xác định không thể cầu con cái gì. Một người là thánh nữ của vương đình Đột Quyết, viên minh châu trên tay A Sử Na Đốt Cát Thế. Một người là Diệp đại gia vang danh thiên hạ, có quan hệ mật thiết với cả quan phủ Đại Tùy lẫn người Đột Quyết, hai người họ lợi dụng con cái gì? Coi trọng con cái gì?

Hắn nhíu mày: - Không có lý do, cho nên mới đáng nghi.
Đạt Khê Trường Nho nói: - Con nói cũng có lý, ta vừa rồi cũng đã nghĩ đến. Nhưng cũng không cần phải lo lắng, hai người họ hình như không có ác ý gì. Đợi mấy ngày nữa đao của con rèn xong chúng ta sẽ đi. Bất luận họ có ý đồ gì cũng không để ý.

Lý Nhàn cười cười sau đó thoải mái vươn vai: - Đúng vậy, đã đến đây rồi thì an tâm.

Bên trong phòng khách chính của thảo lư.

Diệp Hoài Tụ và A Sử Na Đóa Đóa đang ngồi đối diện với nhau.

- Thế nào? Thất vọng hả?
Diệp Hoài Tụ nhìn A Sử Na Đóa Đóa hỏi.

A Sử Na Đóa Đóa liếc nhìn Diệp Hoài Tụ một cái, có chút oán giận nói: - Không ngờ chân long chuyển thế mà sư phụ nói lại chính là hắn. Hai năm trước gặp hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc bởi xạ nghệ và sự lạnh lùng của hắn, trong lòng Vô Loan vẫn luôn hận hắn, cũng hận tất cả người Tùy, nhưng trong lòng con thì không có hận ý, hai nước phân tranh, đâu có thiện ác chính tà để nói, giết người và bị người ta giết đều chuyện hợp tình hợp lý mà thôi.

Nàng thở dài: - Con chỉ tiếc, con người chẳng ai hoàn hảo

Diệp Hoài Tụ cười cười nói: - Con đã nhìn thấu triệt như vậy, cần gì phải để ý hắn có phải chính nhân quân tử hay không? Huống hồ, theo như ta thấy, hắn đáng yêu hơn những chính nhân quân tử kia rất nhiều.

- Sư phụ

A Sử Na Đóa Đóa khẽ nhíu mày nói: - Người đang nói gì vậy, con chỉ là từng nghe người nhắc đến lời tiên tri về chân long chuyển thế gì đó, cho nên mới có chút hiếu kì đối với người kia. Sở dĩ muốn cùng hắn tỷ thí, đơn giản là muốn xem hắn có phải là bình hoa di động không mà thôi. Có điều, mặc dù hắn có chút bản lĩnh, nhưng con vẫn rất thất vọng.

Diệp Hoài Tụ hỏi: - Bởi vì bề ngoài của hắn trông không đủ quang minh chính đại?
Không đợi A Sử Na Đóa Đóa trả lời, Diệp Hoài Tụ tiếp tục nói: - Kỳ thực con chỉ là không cam lòng mà thôi, không phải sao?

- Con

A Sử Na Đóa Đóa hé hé miệng, dưới tầm mắt của Diệp Hoài Tụ, nàng ngẫm nghĩ một chút giải thích nói: - Hắn vốn dĩ có thể thắng một cách quang minh lỗi lạc, hà tất phải dùng thủ đoạn xấu xa? Kỳ thực con cũng biết, xạ nghệ của con không bằng hắn, đao pháp cùng lắm chỉ có thể thủ hòa, nếu ván thi đấu thứ ba hắn đường đường chính chính đề xuất một loại tỷ thí, nói không chừng con sẽ cố ý bại dưới tay hắn. Nhưng hắn lại cố tình giở trò, dùng một số thủ đoạn không chân chính giành chiến thắng, thắng một cách ám muội!
- Con sai rồi, Đóa Đóa.

Diệp Hoài Tụ thở dài nói: - Đóa Đóa, kỳ thực hai ván trước con đều thua.

Nghe được câu này, sắc mặt A Sử Na Đóa Đóa có chút cứng ngắc.

Diệp Hoài Tụ rất nghiêm túc nói: - Ván thứ nhất tỷ thí xạ nghệ, con cũng tự nhận không phải đối thủ của hắn. Còn đao pháp của ván thứ hai, hắn kỳ thực đã thắng được con. Ta đánh con mười viên, con chặn được bảy viên, trúng người ba viên. Hắn cũng có ba viên không thể dùng đao cản, nhưng có một chuyện con căn bản không để ý thấy, còn hắn, sau khi cản xong ám khí của ta lại rất cẩn thận quan sát vị trí con bị đánh trúng.
- Đừng nói con cũng có nhìn, nếu con cẩn thận quan sát thì sẽ không nói câu đao pháp của con ngang bằng với hắn. Con tiếp ám khí của ta đã luyện được gần một năm, còn hắn mới là lần đầu tiên. Hai người các con đều không cản được ba viên, phân biệt đánh lên vai phải, ngực, và bụng dưới. Nhìn thì không có gì khác biệt, kỳ thực có một chút bất đồng rất nhỏ.

- Đánh lên khớp vai phải, là để đả thương đối phương khiến đối phương không thể cầm được vũ khí. Mặc dù con là tay trái dùng đao, nhưng để tỏ ra công bằng ta cũng đánh lên vai phải của con, ta từng nói với con, đánh lên xương vai người khác là để ngăn cản chứ không phải giết người. Đánh lên ngực và bụng dưới, lại là dùng để giết người, vừa rồi ta đã kiểm tra, nếu ta toàn lực hơn nữa sử dụng ám khí thật, con đã chết rồi, còn hắn vẫn sống.

- Không tin à?
Diệp Hoài Tụ thấy ánh mắt A Sử Na Đóa Đóa có chút mơ hồ, lập tức nghiêm nghị giải thích: - Đánh lên vai phải của hắn, hắn không tránh né cũng không cản được, nhưng khoảnh khắc cuối cùng lại nhấc vai lên, ám khí không hề đánh lên khớp vai của hắn. Còn viên đánh lên ngực hắn, hắn cũng lướt ngang nửa tấc, tránh khỏi vị trí trí mạng. Chỗ bụng dưới kia, hắn nghiêng người tránh né, cho nên vết dầu trên y phục hắn là một đường, chứ không phải một điểm, cho nên, ám khí không hề đánh trúng bụng dưới của hắn, mà chỉ là lưu lại vết thương trên cơ thể hắn mà thôi.

Diệp Hoài Tụ cười cười, nhìn A Sử Na Đóa Đóa đã rơi vào trầm tư nói: - Hai người các con nếu phải liều chết giao thủ đấu một trận không có lối thoát, con không giết nổi hắn, nhưng hắn thì có cơ hội giết con.

- Căn bản không cần ván đấu thứ ba, hắn biết điểm này, cho nên mới đề xuất ra nội dụng tỷ thí vô lại vô sỉ như vậy.

Diệp Hoài Tụ tổng kết nói.

- Không cần sao?

A Sử Na Đóa Đóa lẩm bẩm nói: - Là con quá kiêu ngạo tự đại ư?

Diệp Hoài Tụ nói: - Không phải con kiêu ngạo tự đại, mà là cuộc sống của hai người các con chênh lệch quá lớn, con ở vương đình ăn ngon mặc đẹp, căn bản không thể hiểu được hắn đã sinh tồn thế nào. Hai năm trước khi ta gặp hắn ở quận Ngư Dương, ta vẫn chưa biết hắn chính là đứa trẻ trong lời tiên đoán. Nếu không phải Hồng Phất phiền lòng uống say nói nhăng nói cuội, ta cũng sẽ không biết là hắn. Nàng ấy coi ta là bạn cho nên mới không đề phòng, điểm này là ta có lỗi với nàng ấy. Nàng ấy tin tưởng ta sẽ không nói ra, nhưng ta không thể không nói điều này.

- Mười năm nay, hắn bị hoàng đế Đại Tùy phái người truy sát, trước trước sau sau không dưới mấy chục lần tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên hắn mới có tính cẩn thận và thủ đoạn vô lại. Bất luận là ai, để tìm được trăm phương nghìn kế sống sót cho dù có vô sỉ hơn một chút cũng chẳng là gì.

- Sư phụ, người vẫn đang suy nghĩ chuyện kia?

A Sử Na Đóa Đóa đột nhiên hỏi.

Nàng ta nhìn Diệp Hoài Tụ hỏi:
- Người vừa nói, không thể không nói ra.

Diệp Hoài Tụ ngẩn người, chậm rãi ngồi xuống ghế.

- Hắn còn đang nghĩ, cho nên ta đương nhiên cũng phải nghĩ, nhưngnàng ta thì không nghĩ nữa.

- Người muốn đem chuyện Lý Nhàn là chân long chuyển thế nói với Trác quận La Nghệ?

A Sử Na Đóa Đóa hỏi.

Diệp Hoài Tụ ngẩng đầu nhìn A Sử Na Đóa Đóa, sắc mặt lập tức biến đổi, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
- Hắn muốn phục quốc, ta đương nhiên phải giúp đỡ hắn.

Diệp Hoài Tụ nhìn vào mắt A sử Na Đóa Đóa nói: - Đóa Đóa, con phải nhớ kĩ, thân phận của mình!

A Sử Na Đóa Đóa mỉm cười tự giễu, chỉ vào vết bớt hình kim lang trên vai trái của mình: - Sư phụ, nơi này vẫn còn đau.

- Đóa Đóa, nhẫn nại một chút, thiên hạ sắp loạn rồi, Đại Tùy rất nhanh sẽ sụp đổ, chỉ cần Đại Tùy loạn, con nói Thủy Tất Khả Hãn xuất binh Nam hạ, hắn suất lĩnh mấy vạn tinh binh đánh qua Trường Thành, lại có La Nghệ ở U Châu nội ứng ngoại hợp, thôn tính Trung Nguyên dễ như trở bàn tay! Đến lúc đó hắn giúp nàng ta khôi phục quốc gia, còn vương triều Đột Quốc cũng được chia một phần lãnh thổ Đại Tùy, chúng ta đều là những người chiến thắng! Lý Nhàn là người có thể lợi dụng, chỉ cần đẩy hắn ra, chính là một lá cờ tạo phản.

- Vậy người thì sao?

A Sử Na Đóa Đóa hỏi: - Người có thắng không?

Diệp Hoài Tụ cứng người, cười cười bi thảm: - Chỉ cần có thể giúp được hắn, ta tính toán làm gì?

A Sử Na Đóa Đóa thở dài: - Nhưng nàng ta đã từ bỏ rồi.
Diệp Hoài Tụ đứng dậy, đi ra cửa nhìn về phía Nam.

- Nàng ta đã quên, còn hắn thì vẫn mê muội.

- Mà ta?

Diệp Hoài Tụ mỉm cười tự giễu nói: - Chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.