Tướng Minh

Chương 69: Thù này




Lý Nhàn không nghe được câu nói của Văn Ngoạt lúc giơ hoành đao lên, nếu nghe được hắn nhất định sẽ mắng chửi ầm ĩ. Số mệnh số mệnh, nếu như quả thật không hiểu ra sao cả tới thời đại này sau đó chẳng hiểu ra sao cả bị cắt đầu chính là số mệnh, Lý Nhàn sẽ dùng ngón giữa ân cần hỏi thăm mông ông trời, sau đó chân thành mà nói một câu: mẹ kiếp nhà nó.

Thời điểm đao của Văn Ngoạt cách ngực Lý Nhàn chưa tới một thước, một mũi tên lông vũ chuẩn xác phóng tới cách ông ta cũng không tới một thước. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân trong lòng đầy cảm hoài, ý thức phòng bị của Văn Ngoạt vào khoảnh khác này thậm chí hơi lơi lỏng. Nếu ông ta đặt toàn bộ tinh thần đề phòng, một mũi tên lông vũ còn xa mới siêu việt bằng Lý Nhàn này không thể gây trở lại cho Văn Ngoạt được. Văn Ngoạt nghiêng người né tránh, mũi tên sượt qua gương mặt tuấn mỹ của ông ta.
Sau khi ông ta vừa mạnh mẽ tránh sang bên, lập tức vung đao đánh bay sáu bảy mũi tên lông vũ bay tới.

Không đợi ông ta cầm đao tiếp tục xông về trước chém giết Lý Nhàn, lại là hơn mười mũi tên lông vũ từ một hướng khác bay tới. Loan đao trong tay Văn Ngoạt xoay tròn như cối xay giò chém rụng toàn bộ mũi tên lông vũ. Có điều mũi tên lông vũ từ hai phương hướng phóng tới căn bản cũng không gián đoạn, mà rất liên tiếp, tuy rằng Văn Ngoạt dựa vào một thanh hoành đao hộ thân mưa gió không thấu, nhưng vẫn bị bức phải lui về sau một bước. Một tiếng quát khẽ vang lên, một thiếu nữ cưỡi một con ngựa cao lớn chạy như bay mà đến, từ trên lưng ngựa cúi người nhấc Lý Nhàn đặt trước thân mình. Đại Hắc Mã của Lý Nhàn thấy chủ nhân được cứu hưng phấn hí lên hai tiếng, vung ra bốn vó chạy theo sau chiến mã của cô gái kia.

Từ mặt phải tuôn ra hơn trăm kỵ binh, như gió xẹt qua dùng mưa tên ngăn chặn Long Đình Vệ từ sườn núi cao lao xuống. Mười mấy người khác từ một mặt khác đã chạy tới đoạt chiến mã, đuổi theo cô gái đang xông ra ngoài kia.

Biến cố này tới quá đột ngột, đột nhiên đến mức ngay cả Văn Ngoạt cũng không kịp phản ứng.

Chừng trăm kỵ binh kia mặc quần áo rất hỗn loạn, có người mặc một khinh giáp đơn sơ, có người rõ ràng chỉ buộc một tấm gỗ trước ngực. Nhưng kỹ thuật điều khiển ngựa của những người này khá xuất sắc, sau khi như gió xẹt qua lượn một vòng rất nhanh rút lui khỏi. Văn Ngoạt đánh bay mấy mũi tên lông vũ, híp mắt nhìn về phía bóng dáng cô gái đã dần dần đi xa kia.

Mấy trăm Long Đình Vệ từ sườn núi cao vọt xuống tới, bóp liên nỏ nhắm bắn về hướng người cứu Lý Nhàn đi. Nhưng liên nỏ tuy uy lực rất lớn nhưng tầm bắn lại không bằng cung tiễn, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó phóng ngựa mà đi.

- Đô úy, ngài không sao chứ?

Thanh Diên từ sườn núi cao xông đến bên Văn Ngoạt vội vàng hỏi.

Sắc mặt của nàng rất trắng, trong ánh mắt đều là vẻ lo lắng chân thành tha thiết. Đôi mắt nàng tha thiết đặt trên mặt Văn Ngoạt, mà lại căn bản không để ý trên vai mình bị trúng một mũi tên. Cẩm y của nàng ướt đẫm máu, ẩm cả trước ngực. Văn Ngoạt nghiêng đầu nhìn nàng một cái, tầm mắt dừng ở trên miệng vết thương của nàng.

- Đi lấy tên ra trước đi.
Văn Ngoạt thản nhiên nói một câu, lập tức không nhìn Thanh Diên nữa.

- Yến Sơn nhiều mã tặc, quả nhiên.

Ông ta thở dài, dường như có chút ảo não đối với bại trong gang tấc.

Trong xóc nảy Lý Nhàn tỉnh lại, khi mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên là gương mặt tinh xảo thân quen của Âu Tư Thanh Thanh. Thiếu nữ phóng ngựa chạy như bay, cắn môi, khóe mắt đã ngập nước mắt. Lông mi của nàng rất dài rât căng mêm, dính mấy giọt nước mắt càng toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người. Cũng không biết là bởi vì lo lắng hay là sợ hãi mà sắc mặt của nàng quá trắng.

Lý Nhàn đau đớn rên rỉ, nhìn Âu Tư Thanh Thanh mặt nói: - Vị đại tỷ này, lần đầu tiên cô cứu người à.
Âu Tư Thanh Thanh a một tiếng, ngạc nhiên vui mừng nói: - An Chi, huynh đã tỉnh rồi!

Lý Nhàn cau mày nói: - Cái gì mà bảo tôi tỉnh rồi...Vị đại tỷ này, xin cô dừng lại được không? Ở đâu ra lại có người cứu người như cô vậy, phiền cô lần sau có cơ hội cứu người thì có thể đặt tôi trên ngồi ghé sau lưng được không? Nằm chềnh ềnh như này là cứu người sao? Rõ ràng là mưu sát mà!

Hắn vừa nói chuyện, vừa tỏ ra rất đau đớn.

Hắn quả thật rất đau đớn, bất kể ai mới trải qua một trận đuổi giết sinh tử sau đó bất tỉnh bị người ta đặt trên lưng ngựa xóc nảy hai ba dặm, cũng sẽ rất đau đớn. Đặc biệt là độ khó của kiểu nằm hắn ở trên lưng ngựa làm cho càng đau đớn không thể tả. Ngay cả Lý Nhàn cũng ngạc nhiên, xóc nảy như này sao mình không bị ngã xuống ngựa chứ?

Âu Tư Thanh Thanh bị bộ dạng của Lý Nhàn làm cho hoảng sợ, vội vàng ngừng lại.

- An Chi, huynh sao vậy?

Trước oán trách của Lý Nhàn Âu Tư Thanh Thanh không chút để ý. Nàng lại dùng ánh mắt thân thiết nhìn hắn. Đối với thiếu nữ có lối tư duy đơn thuần chưa được khai hóa này, Lý Nhàn cũng không có biện pháp gì, đành phải thở dài nói: - Cô thả ta xuống, ta sẽ không vấn đề gì nữa.

Âu Tư Thanh Thanh vội vàng nhảy xuống ngựa, chậm rãi đỡ Lý Nhàn từ trên lưng ngựa xuống. Vốn chỉ bị cấn đau thắt lưng, nhưng chân vừa chạm đất Lý Nhàn đã đau đớn không kìm nổi phải rên rỉ thành tiếng. Không chỉ đau thắt lưng, thời điểm hai chân tiếp xúc với mặt đất, cả người hắn đều đau đớn. Hai tay hai chân tựa như bị chặt đứt, ngực và bụng theo hô hấp đều đau đớn khiến hắn gần như chịu đựng không nổi.

Nhưng đau đớn không đánh bại Lý Nhàn được, đánh bại hắn chính là tâm trạng hổ thẹn của mình.

Hắn đangtrần truồng.

Bởi vì giữa hai chân đau đớn khiến hắn theo bản năng cúi xuống nhìn thoáng qua, lập tức thấy vật kia vẫn còn nghịch ngợm run lên một chút. Hiện tại toàn thân của Lý Nhàn thì cũng chỉ có mỗi chỗ đó còn chút sức sống. Trong nháy mắt Lý Nhàn liền nghĩ đến mới vừa rồi mình còn nằm ngay trước mặt thiếu nữ, đúng là trêu chọc mà. Chẳng trách ánh mắt của Âu Tư Thanh Thanh không hề di chuyển nhìn mình một chút nào. Hắn không tự chủ nghĩ đến, vừa rồi lúc Âu Tư Thanh Thanh phóng ngựa chạy như bay, vật dưới háng kia của mình có theo xóc nảy của chiến mã mà lắc lư cùng hay không?

Cho nên Lý Nhàn cố nén đau đớn ngôi xôm xuông, mặt trắng bệch không ngờ hiện lên chút ửng đỏ.

Trương Trọng Kiên từ trên chiến mã nhảy xuống, một tay ôm ngang Lý Nhàn đứng lên đi đi hướng xa xa. Lạc Phó cầm theo một bộ quần áo đi phía sau. Đại Hắc Mã che chở để Trương Trọng Kiên giúp Lý Nhàn mặc quần áo. Trên người bọn họ đều là cẩm y màu lam của Long Đình Vệ, bởi vậy có thể thấy được lúc bọn họ từ trên núi lao xuống cũng đã trải qua một trận chiến thảm liệt.
- Ranh con, muốn khoe anh hùng à?

Sau khi mặc quần áo tử tế Lý Nhàn nhận túi nước mà Lạc Phó đưa cho uống từng ngụm lớn, sau đó gắng gượng đứng lên nói: - Khốn khiếp mới muốn làm anh hùng! Anh hùng cũng không có kết cục tốt, con chẳng có hứng thú.

- Vậy ngươi con mẹ nó đang làm gì vậy?

Trương Trọng Kiên không kìm nổi rít gào, đôi mắt ông đỏ ngầu, đỏ đến mức khiến người khác sợ hãi.

Lý Nhàn ngớ ra, ngượng ngùng cười nói: - A gia, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu, hay là cứ chạy đã rồi nói sau.
Trương Trọng Kiên trợn trừng với hắn, quay người đi không thèm nhìn hắn nữa. Đám người Lạc Phó và Trần Tước Nhi vây quanh Lý Nhàn, vẻ mặt đều tức giận. Lạc Phó đi đến trước mặt Lý Nhàn, nhìn hắn gằn từng câu từng chữ: - An Chi, lần này đệ thật sự làm sai đấy.

Y thở dài, vỗ vỗ bả vai Lý Nhàn, nói: - Ta biết đệ sợ liên lụy chúng ta, đệ cảm thấy Văn Ngoạt muốn giết chỉ có một mình đệ. Cho nên đệ mới làm chuyện ngu ngốc như thế. An Chi, đệ có biết đệ sai ở chỗ nào không?

Không đợi Lý Nhàn trả lời, Lạc Phó rất nghiêm túc nói: - Đệ cho rằng chúng ta bảo vệ đệ là bởi vì lời tiên tri chó má chẳng đáng tin kia hay sao? An Chi, đệngay từ lúc trong tã lót đã đến Thiết Phù Đồ, danh tiếng của Thiết Phù Đồ cũng là đệ giành được. Đệ con mẹ nó là lão tiểu Thiết Phù Đồ khiến người khác lo lắng quan tâm nhất. Những người đã chết hay còn sống vì đệ, con mẹ nó mọi người căn bản không bởi vì lão ni cô kia mà bảo vệ đệ đâu. Đệ là một thành viên nhỏ nhất của Thiết Phù Đồ, cũng là người mà chúng ta hiểu rõ nhất, đệ con mẹ nó tự mình đi chịu chết, có nghĩ tới cảm nhận của chúng ta không?

Trần Tước Nhi thở dài, chỉ chỉ lồng ngực của mình nói: - An Chi, đệ thật sự sai rồi. Đệ khiến nơi này của chúng ta rất đau, còn đau hơn so với bị chém một đao.

Trong lòng Lý Nhàn cũng tê rần, chợt phát hiện có lẽ mình thật sự sai rồi.

Thiết Lão Lang và Triều Cầu Ca đứng ở phía sau hắn, trang trọng chào hắn theo nghi thức quân đội:
- Thiếu tướng quân, chúng ta cần phải đi ngay.

Thành viên của Thiết Phù Đồ, Thiếu Tướng quân của Huyết Kỵ, hai cách xưng hô này thật sự có rất nhiều hàm nghĩa giống nhau. Bọn họ thật sự chưa từng trách Lý Nhàn gì cả, không trách hắn mang đến cho Huyết kỵ một đường máu, đại bộ phận Huyết kỵ binh chết trận ở trên Yến Sơn đã không thể trở về gia hương rồi. Đây là lựa chọn không hối hận của họ. Ngay thời khắc bọn họ xưng hô Lý Nhàn là Thiếu tướng quân đã bắt đầu vĩnh viễn sẽ không hối hận rồi. Mà một mình Lý Nhàn đi đối mặt nguy hiểm, làm cho bọn họ lại một lần nữa xác định địa vị Thiếu tướng quân này của Lý Nhàn này hoàn toàn xứng đáng.

Bọn họ lãnh tĩnh hơn so với Thiết Phù Đồ, cho nên không oán giận Lý Nhàn, chỉ thản nhiên nói, thiếu tướng quân, chúng ta cần phải đi.
Lý Nhàn gật gật đầu, sắc mặt áy náy.

Trương Trọng Kiên đi đến trước người Hạ Nhược Trọng Sơn, ôm quyền trịnh trọng nói: - Lần này thật may mắn có ngươi, nếu không có ngươi đúng lúc cứu viện, chỉ sợ chúng ta đã chết trên núi. Ta sẽ không nói những câu khách khí, sau này cần gì hãy đến chỗ của ta, cứ mở miệng.

Hạ Nhược Trọng Sơn vội vàng ôm quyền đáp lễ nói: - Trương Đại Đương Gia đừng bao giờ nói như vậy, ta ngưỡng mộ Trương Đại Đương Gia đã lâu, hôm nay có thể kề vai chiến đấu, cũng là may mắn của ta!

Bởi vì còn chưa rời khỏi Yến Sơn quá xa, mọi người cũng không nói thêm gì, lên ngựa giơ roi gia tăng tốc độ rời khỏi, dù sao phía sau còn có một hơn ngàn tinh nhuệ Long Đình Vệ vẫn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Lý Nhàn khó khăn trèo lên lưng Đại Hắc Mã, cười cười nói với Âu Tư Thanh Thanh: - Cảm ơn cô.

Đôi mắt của Âu Tư Thanh Thanh đỏ lên, nắm lấy tay hắn, nói: - An Chi, lần sau đừng mạo hiểm nữa được không?

Lý Nhàn gật đầu nói: - Yên tâm, lần sau mạo hiểm, hai ta sẽ ở cùng nhau.

Âu Tư Thanh Thanh ừ một tiếng gật đầu: - Không được bỏ ta lại một mình đấy. Huynh đã nói rồi, sống với nhau đến già, chết cũng chết cùng nhau.

Lý Nhàn cười cười nói: - Đừng nói từ chết nữa, không may đâu. Tôi không sao. Đúng rồi, sao cô lại ở cùng với người của Hạ Nhược Trọng Sơn vậy?

Âu Tư Thanh Thanh nói: - Ta vốn ở cùng người của Huyết kỵ chờ huynh về. Hạ Nhược đại ca nói đi thả chiến mã của người Đột Quyết chạy, ta cảm thấy hắn là nên giúp huynh làm chút gì đó, nên đi theo Hạ Nhược đại ca. Nhưng chúng ta vừa mới đến chỗ người Đột Quyết, lại nhìn thấy rất nhiều người Hán lao tới giết người Đột Quyết kia. Hạ Nhược đại ca và chúng ta không dám ra ngoài, bèn ẩn náu đi. Lúc nhìn thấy những người Hán kia Hạ Nhược đại ca nói khả năng huynh gặp nguy hiểm rồi, bèn muốn lên núi cứu người. Vừa vặn người của huynh ấy không biết vì sao trở lại, đang định lên núi thì thấy huynh từ sườn núi vọt xuống.

Lý Nhàn ngẩn ra, nhìn về phía Hạ Nhược Trọng Sơn. Tuy người này vẫn tươi cười, nhưng trong ánh mắt đầy bi thương không giấu diếm được Lý Nhàn.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lý Nhàn hỏi.

Hạ Nhược Trọng Sơn cười cười nói: - Không có việc gì.

- Ngươi đừng gạt ta!
Lý Nhàn nhìn thoáng qua thủ hạ của Hạ Nhược Trọng Sơn nói: - Nếu không có việc gì xảy ra, sao người của ngươi đều trở về rồi hả?

Nụ cười của Hạ Nhược Trọng Sơn cứng đờ, ánh mắt lập tức ảm đạm: - Tôn Đại đương gia... Chết rồi.

- Tại sao có thể như vậy?

Sắc mặt Lý Nhàn biến đổi, không ngờ lại có chuyện như này.

Hạ Nhược Trọng Sơn ngẩng đầu, cắn răng nói: - Là Trương Kim Xưng! Hắn vẫn là huynh đệ kết nghĩa của Đại đương gia, không ngờ trên tiệc rượu đột nhiên hạ độc thủ đánh lén Đại đương gia!
Lý Nhàn hít một hơi thật dài, gằn từng câu từng chữ: - Thù này, ta giúp ngươi cùng nhau báo!