Tướng Minh

Chương 80: Ngươi là thằng nào?




Hắc Đao quá sắc bén, sắc bén đến nỗi rạch xong da thịt của kẻ địch lại đến cắt ngang cổ họng và xương cổ của kẻ địch, mà tay của Lý Nhàn không cảm thấy sức cản là mấy. Sau khi lưỡi đao chém vào cổ của một tên loạn phỉ, giây tiếp theo đã bay vào đầu của một loạn phỉ khác. Bên cạnh Lý Nhàn, bốn năm cán trường sóc trên dưới múa mây, đâm chết từng tên loạn phỉ đứng ngăn ở phía trước.

Đám loạn phỉ bị đả kích đột ngột này làm cho ngẩn người, căn bản là không kịp có lòng phản kháng, phần lớn đều vừa la hét hãi hùng vừa chạy như điên về phía sau.

Chỉ có người ngu nhất, mới đưa lưng mình cho kẻ địch trên chiến trường.

Rất hiển nhiên, đám loạn phỉ đó không có giác ngộ xem mình là một chiến sĩ. Khi mười tám người trong bọn Lý Nhàn thúc ngực tiến thẳng vào trong doanh trại của chúng, thủ đoạn hung tàn mà bọn chúng dùng để đối phó với lão bá tánh vừa này đều đã quên sạch, ngoại trừ vài tên cực kỳ hung hăng dám vung cây đao thô sơ trên tay tiến lên ngăn cản, hầu như chín phần mười trong đám loạn phỉ đã bắt đầu chạy thoát thân. Chúng không có dũng khí chống cự, tuy chúng vừa giết người, nhưng không ai quen với sự lạnh lùng khi giết người của "Thập bát kỵ".

Bọn chúng có thể cảm thấy khoái cảm từ việc giết người, nhưng lại không có đủ kĩ thuật khéo léo để giết người. Bọng chúng giết người chỉ vì phát tiết, để thể hiện bản thân không sợ gì hết. Thật ra, bọn chúng thậm chí còn nhát gan hơn những lão bá tánh thông thường, và chỉ khi giết người, chúng mới có thể đè nén sự tự ti và nỗi sợ hãi trong lòng xuống. Cho nên, chúng cố gắng làm cho sự chột dạ và áy náy khi trở thành cướp trở nên chai sạn trong quá trình giết người, rồi sau đó vứt bỏ.

Nhưng, chúng không thành công.
Chúng cũng từng là dân thường, thậm chí rất nhiều người còn là con nhà lành. Chúng vốn từng an an phận phận sống những ngày tháng thiếu thốn nhưng vui vẻ của lão bá tánh, cả nhà tuy kham khổ nhưng hòa thuận. Nhưng không biết từ lúc nào, bài ca "Đừng tới Liêu Đông lang thang chết" truyền vào trong tai họ, có người bắt đầu cảm thấy không cam tâm, nên chúng tụ tập lại trốn khỏi chế độ binh dịch của quan phủ. Nhưng, trốn tránh thì họ cũng phải ăn cơm, không có lương thực, chúng chỉ có thể đi cướp. Mà lão bá tánh đương nhiên sẽ không dâng tặng không cố tiền tài lương thực không nhiều mà họ phải gian khổ lắm mới dành dụm được. Vì thế, giết chóc bắt đầu, đây là một trận tàn sát giữa bá tánh và bá tánh. Và bây giờ, tai họa chỉ mới bắt đầu chớm lộ.

Đây là một trận tai họa khi bá tánh kháng cự vận mệnh, và người bị hại, lại chính là bản thân bá tánh.
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu, khi đám loạn phỉ vung vũ khí trong tay, đồ sát những bá tánh không một tấc sắt trong tay, tay chúng không còn run rẩy. Cũng không biết từ khi nào, chúng đã quen với việc lấy giết người làm vui, lại đi tôn sùng tên đại phỉ dám ăn tim người Trương Kim Xưng một cách mù quáng.

Tư tưởng của chúng đã chuyển biến lúc nào không hay. Trong mắt chúng, ăn tim người rất đáng sợ, nhưng thế mới là anh hùng.

Nhưng không phải ai cũng dám bổ ngựa của ai đó ra, moi trái tim vẫn còn đang đập thình thịch ra ngấu nghiến từng miếng. Cho nên, chúng trở thành tùy tùng của kẻ dám làm dám ăn đó.

Do đó, người, không còn là người.
Lý Nhàn biết đoạn lịch sử này, nên khi hắn hạ thủ giết những tên loạn phỉ này không hề chùn tay. Hắn bắt đầu giết người từ năm sáu tuổi, nên cũng không ra tay rồi lại cảm thấy do dự không dứt. Cho nên, từ khi hắn bắn mũi tên đầu tiên ra, tốc độ giết người của hắn không giảm mà ngược lại còn tăng tốc. Hắn căm ghét những tên loạn phỉ đồ sát đồng hương của mình, nhưng lại không có quá nhiều sự thông cảm đối với những bá tánh đó.

Hắn chỉ đang giết những kẻ đáng giết, hai chữ "thông cảm" không là gì đối với Lý Nhàn.

Thông cảm không thể cứu người, nhất là khi cây đao trở thành chân lý duy nhất.

Cái thôn này đã bị hủy, có lẽ không lâu sau, nhưng người dân còn sót lại của thôn này sẽ đi lên con đường giống với những tên đã giết người thân của họ, đi tàn sát người của một thân khác.

Có người nói, khi chiến tranh xuất hiện ở thời khắc nên xuất hiện nhất, thì chiến tranh đã không còn sự phân biệt giữa chính nghĩa và tà ác. Cũng có người nói, khi giết chóc là cách giải quyết vần đề duy nhất, thì giết chóc cũng không có sự phân biệt giữa nhân nghĩa và tàn nhẫn.

Một Lý Nhàn bắt đầu lưu vong từ khi chỉ còn là đứa trẻ sơ sinh, đã gặp quá nhiều chuyện bất bình. Phần lớn, hắn nhìn diễn biến sự việc với con mắt lạnh lùng. Trong phạm vi năng lực của hắn, hắn sẽ làm những việc được gọi là việc thiện trong mắt người khác. Nhưng đa phần, hắn chỉ là một khán giả bình tĩnh đến đáng sợ.

Cho nên, tâm trạng của Lý Nhàn đang giết người lúc này, không hề dao động.
Hắn giết người, mặt không biểu tình.

Không có hò hét, không có phát tiết, chỉ là yên lặng vung đao rồi lại vung đao.

Có người tay cầm một thứ đồ vật thô sơ đến không thể gọi là vũ khí chắn trước Lý Nhàn, rồi người đó bị Lý Nhán một nhát chém bay đầu. Nhất thời, động mạch chủ không có sự ngăn cản, bắt đầu máu tươi phun trào, bay tung tóe lên giữa khoảng không. Có người vừa khóc vừa chạy trốn, Lý Nhàn đuổi theo sau lưng một nhát chém vào lưng hắn, vết chém dài, thịt mà máu toạc ra hết hai bên, còn có thể thấy từng đốt xương sống trắng bệch bên trong. Còn có người sợ tới tiểu trong quần, run cầm cập quỳ xuống, bị Lý Nhàn thúc ngựa phóng qua tiện tay chém một nhát vào đầu, cái đầu người mất đi một nửa đó, trước khi chết hẳn còn có thể nhìn thấy dịch não trăng trắng chảy ròng ròng trước mặt, chảy vào trong hốc mắt, chảy vào trong miệng.
Mấy người Thiết Lão Lang tay cầm trường sóc bảo hộ hai bên trái phải cho Lý Nhàn, không người nào có thể tiếp cận họ, còn mã tặc sau lưng không ngừng dùng đao mở rộng cái lỗ đã khoét ra, lớn tới máu chảy thành sông cũng không chặn lại được.

Giống như Thiết Lão Lang đã nói, đây là một đám loạn phỉ không hề có sức chiến đấu.

Dưới sự tàn sát một cách lãnh đạm của "Thập bát kỵ", bọn chúng hoàn toàn sụp đổ.

Chúng chạy trốn, chạy bán sống bán chết, chạy rồi cũng mất mạng. Chúng chạy không nhanh bằng bốn vó ngựa chiến, cũng không thể thoát khỏi những hung khí giết người đó.
Cách đó không xa, nhưng bá tánh còn sống sót đã không còn hoan hô. Họ đứng đó, nhìn mười tám tên ác ma tàn sát đám loạn phỉ một cách chai sạn. Có người thút thít khóc, có người không chịu nổi khuỵu xuống nôn đáo nôn để, cho tới khi dạ dày họ không còn thức ăn nào nữa, rồi bắt đầu nôn chất dịch.

Có hai loạn phỉ cướp hai con ngựa già trong thôn, trèo lên cái lưng ngựa trọc lóc, ngả nghiêng ngả nghiêng chạy trốn ra xa. CHúng thậm chí còn không hi vọng mình có thể thoát khỏi cuộc tàn sát này, chỉ cần có thể chạy nhanh hơn đồng bọn của mình một chút thôi cũng tốt.

Một cán trường sóc như con ác long từ bên hông đâm xuyên qua, đâm thẳng vào tên loạn phỉ vừa trèo lên lưng ngựa. Người cầm sóc là một đại hán có sức tay kinh người, giơ tên loạn phỉ vẫn còn đá chân đá tay lên cao, rồi đột nhiên đập xuống đất. Não tên loạn phỉ đập trúng một tảng đá và vỡ ra như trái dưa hấu vỡ. Tiếp sau đó, trường sóc lại đưa ra lần nữa, đâm xuyên tim của tên loạn phỉ còn lại. Mũi trường sóc ba thước đột nhiên xoay một vòng trong cơ thể người đó, máu từ trong cái lỗ đó chảy ra, trong đó còn lẫn một vài miếng thịt vụn.

Cánh tay cầm trường sóc đó cực kỳ vững vàng, đâm chết một người rồi quay đầu sóc, lại dễ dàng cắt ngang yết hầu của một tên lọan phỉ khác, một đường máu theo mũi sóc bay ra ngoài. Người đó lấy tay ôm cổ một cách vô thức, nhưng vẫn không thể ngăn cản máu chảy ra ngày càng nhiều. Khi hắn nhìn đại hán dùng sóc một cách tuyệt vọng, thì một đồng bọn khác của hắn đã bị trường sóc đâm xuyên qua hốc mắt.

Đại hán dùng sóc cũng không biết từ đâu tới, đứng chặn trước đám loạn phỉ, y vững vàng ngồi trên lưng con chiến mã hùng tráng, trường sóc nhanh chóng đâm ra, mỗi một nhát đâm đều lấy đi một mạng người tươi sống. Còn bên cạnh y, hai người trông như tùy tùng thì vừa cười vừa cắt mũi của đám loạn phỉ đã chết xuống. Hai thiếu niên này cũng khoảng mười sáu bảy tuổi, nhưng dùng chủy thủ đã rất thuần thục, giống như việc cắt mũi người dễ như việc cắt rau hẹ vậy.

Đại hán dùng sóc giết người nhanh, hai tiểu tử đó cắt lỗ mũi cũng nhanh.

Nếu so ra, Lý Nhàn giết người rất yên tĩnh, thì người này giết người đầy kịch tính. Dường như y rất hưởng thụ quá trình giết người, khuôn mặt ngăm đen của y nở nụ cười đầy niềm vui.

- Tiểu Bính, Tiểu Đinh, hai ngươi cắt lẹ chút. Ta phải đi về phía trước chút nữa, tên tiểu tử mặt trắng bên đó dùng Hắc Đao rất lợi hại. Không ngờ y giết người cũng không chậm hơn ta bao nhiêu, không thể để y giành hết công lao được, lão tử còn mong cắt thêm vài cái mũi nữa đổi lấy tiền rượu nữa.
- Chủ nhân, người cứ giết thỏa thích. Yên tâm, chúng tôi sẽ đuổi kịp!

Một tiểu tử lau vết máu vừa bắn lên mặt, vừa cười lộ hàm răng trắng vừa nói.

Hán tử mặt đen ha ha cười lớn, vung sóc đánh vào trong đám loạn phỉ.

Lý Nhàn một nhát chém đứt nửa cánh tay của một loạn phỉ, đang tìm kiếm mục tiêu khác thì đột nhiên phát hiện trước mắt trống trải hẳn lên. Trước đó, hắn đã chú ý tới tên hán tử da đen phóng ngựa múa sóc, nhưng không ngờ đối phương giết người nhanh đến thế.

Vừa ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, thì đột nhiên người bên đó ha hả cười hỏi: - Ê, tiểu tử da trắng, ngươi tên gì, đao pháp không tồi đấy!
Lý Nhàn hơi hơi cau mày, nhìn thủ đoạn giết người của đối phương vừa nhanh vừa ác liệt, không ngờ âm thanh lại có phần trẻ con.

Hắn ngẩng đầu nhìn, nhìn kỹ mới phát hiện da mặt của đối phương tuy đen, nhưng khóe miệng trụi lủi không có lấy cọng long nào, hiển nhiên là tuổi tác cũng cỡ như hắn. Trong lúc kinh ngạc, Lý Nhàn thuận miệng hỏi câu.

- Ê! Thằng da đen kia. Ngươi là thằng nào?