Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 16




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa.

Giải Ý cùng Ninh Giác Phi đã qua một mùa hè thật thích ý tại Tam Giang khẩu. Tuy rằng ở đây là phía nam, mùa hè mặt trời chói chang nắng gắt nhưng cổ đại không ô nhiễm, không hiệu ứng nhà kính, không thủng tầng ozon, không El Nino, bọn họ lại ở cạnh biển, mỗi ngày mở rộng cửa sổ ra, gió mát luôn thổi vào, nên chẳng thấy nóng.

Hôm nay là Đêm thất tịch, Tam Giang khẩu thập phần náo nhiệt, nguyên lai bọn họ cũng có lễ tình nhân, là ngày truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ tương phùng hàng năm.

Giải Ý cho học sinh nghỉ một ngày, bản thân cũng không có vẽ tranh viết chữ, mà cùng Ninh Giác Phi hăng hái bừng bừng chạy vòng vòng trong thành chơi. Hai người đi dạo khắp nơi, xem phong tục nhân tình nhân gia, còn bỏ tiền ra mua “Tín vật đính ước” bày trên đường,trên mặt nở nụ cười hài lòng.

Buổi tối, bọn họ ngồi ở tiểu viện, một bên uống rượu lê hoa bạch, một bên ngửa đầu nhìn ngân hà.

Vào ban đêm, dãy ngân hà bắc ngang nam bắc, tỏa ra khí thế bang bạc, sao Chức Nữ cùng sao Ngưu Lang ở hai bên bờ Ngân Hà phát ra ánh sáng rực rỡ trong màn đêm.

Ninh Giác Phi cười hỏi Giải Ý: “Biết hai sao Ngưu Lang và Chức Nữ trong thiên văn học tên là gì không?”

Giải Ý cười khẽ: “Nhiều năm sống cuộc sống dã ngoại như vậy, những điều khác không dám nói, nhưng mấy ngôi sao nổi tiếng như thế cũng biết một hai. Sao Chức Nữ là α Lyrae, là sao sáng nhất thuộc chòm sao Thiên cầm, sao Ngưu Lang là α Aquilae, sao sáng nhất thuộc chòm sao Thiên ưng, cổ đại Trung Hoa Trung Quốc gọi là hà cổ nhị.”

Ninh Giác Phi giơ ngón tay cái lên: “Thực sự là vừa nghe liền nhớ, rất giỏi.”

“Phương diện này đâu bằng được em chứ.” Giải Ý mỉm cười. “Anh hiểu rõ bản thân mình, em cũng đừng nịnh anh làm gì.”

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Vậy em khoe khoang một phen. Hai ngôi sao ấy cùng α Cygni, sao sáng nhất thuộc chòm Thiên nga, tiếng Trung tên gọi Thiên Tân Tứ, cấu thành ‘tam giác mùa hè’ (1). Anh xem, dấu hiệu vô cùng bắt mắt.” Y chỉ chỉ ngôi sao trên trời.

Giải Ý vừa nhìn vừa gật đầu.

Hai người đang nói nói cười cười, bỗng nhiên nghe được âm nhạc mơ hồ từ trong phòng truyền ra, giai điệu cực kỳ quen thuộc, đúng là The Ode to Joy của Beethoven (2).

Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, đều cho rằng bản thân sản sinh ảo giác mất rồi, vì vậy nhìn thoáng qua đối phương, kinh ngạc thây, cả hai chẳng ai nghe lầm.

Ninh Giác Phi nhảy dựng lên, đá văng ghế xông vào phòng.

Sau đó Giải Ý chạy theo.

Thanh âm là từ cái tủ gỗ phát ra, Ninh Giác Phi giật mạnh tủ, phát hiện tiếng nhạc phát ra từ ba lô Giải Ý đã không mở ra từ hồi đến Tam Giang khẩu.

Giải Ý bỗng nhiên phản ứng: “Điện thoại của anh, đó là tiếng chuông điện thoại di động của anh.”

Ninh Giác Phi kích động mà túm lấy balo, đưa cho Giải Ý: “Mau, lấy ra xem, là chuyện gì xảy ra?”

Cầm lấy balô, tay Giải Ý có chút run run, hơn nửa ngày mới mở balo ra, lấy tay tìm cả buổi mới mò ra điện thoại di động.

Hắn mở khóa, chỉ thấy màn hình lớn của điện thoại di động biểu hiện văn tự không ngừng, chí ít có hơn 200 loại văn tự không ngừng mà lập lại: “Xin mở máy tính lên.”

Hắn lập tức đem chiếc laptop ra. Máy tính đã tự động khởi động, xuất hiện một khung cửa sổ đối thoại, cũng có vô số văn tự chậm rãi di động trên màn hình, tất cả đều cùng nói một ý: “Chúng tôi là khoa học gia ở thế giới anh, xin đáp lời.”

Hai người vô cùng kích động, liếc nhau, lập tức ngồi vào bàn vuông trong phòng, đem máy vi tính cùng điện thoại di động đều để trên bàn.

Giải Ý phi khoái mà gõ ra một loạt chữ Trung, chữ Anh, chữ Pháp, chữ Đức, chữ Italia: “Tôi đây, tôi đây, tôi đây…..”

Bên kia dừng lại một chút, lập tức xuất hiện văn tự mới: “Tiếng mẹ đẻ của anh là cái gì?” Chữ viết dùng 5 loại chữ hắn đã đánh.

Giải Ý lập tức trả lời: “Tiếng Trung.”

Bên kia phát qua một gương mặt cười, lập tức dùng tiếng Trung biểu hiện: “Chúng tôi là khoa học gia viện nghiên cứu vật lý Trung Hoa Trung Quốc đang nghiên cứu về thời không, hiện tại là năm 2108. Anh là từ năm 2008 tới thế giới kia?”

“Đúng vậy.”

“Thật tốt quá. Chúng tôi rốt cục tìm được anh rồi.”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Xin lỗi. Là thí nghiệm của chúng tôi xảy ra sai sót, bởi vậy thời không hình thành một đường hầm. Chúng tôi tại thời không không ngừng tìm kiếm, đến bây giờ mới tra được, đồng thời tìm được chuẩn xác phương vị chỗ anh. Cảm tạ trời đất, anh còn sống.”

Giải Ý cùng Ninh Giác Phi liếc nhau, miễn cưỡng tỉnh táo lại: “Như vậy, nếu như tôi không lý giải sai, các anh là khoa học gia Trung Hoa Trung Quốc từ năm tôi ở 100 năm sau, thí nghiệm các anh xảy ra sự cố, do đó làm tôi rớt xuống thế giới này?”

“Đúng, lý giải của anh cực kỳ chính xác.” Bên kia lại truyền tới hình một người thông thái. “Là sai lầm của chúng tôi khiến anh bị hại, xin tha lỗi, hy vọng có thể phối hợp cùng chúng tôi sửa chữa sự cố lần này.”

“Phối hợp như thế nào? Nơi này là chỗ nào? Chẳng lẽ là thế giới các anh sáng tạo ra?”

“Đương nhiên không phải. Nơi nào là thế giới song hành cùng thế giới chúng tôi. Chúng tôi cũng rất hiếu kỳ, anh có thể miêu tả một chút thế giới bên kia ra sao không?”

Cho dù cách thời không xa xôi, Giải Ý đều có thể cảm giác được biểu hiện cực kỳ hiếu kỳ của khoa học gia bên kia, không khỏi tâm bình khí hòa: “Rất giống cổ đại Trung Hoa Trung Quốc, bọn họ nói Hán ngữ, chúng tôi có thể nghe hiểu. Chúng tôi còn gặp được đội tàu viễn dương như Âu Châu cổ đại, có rất nhiều người da trắng, nói các loại ngôn ngữ phương tây. Chòm sao ở đây cũng giống chỗ chúng ta, không có gì khác nhau.”

Người bên kia không ngừng tấm tắc: “Thật muốn đi xem a.”

“Tốt a, đến đây đi.” Giải Ý mỉm cười. “Tôi mời anh uống rượu, nơi này có loại rượu lê hoa bạch, rất thơm.”

Người bên kia gửi tới hình một tiểu miêu không ngừng nhảy nhót rồi lập tức mới khôi phục nghiêm túc: “Là như thế này, chúng tôi cho ngươi một cái kinh độ, vĩ độ, 100 ngày sau vào lúc chính ngọ (giữ trưa) đến nơi này, chúng tôi sẽ đưa anh về lại tại vị trí mà anhbị tuyết lỡ, nói cách khác là đưa anh về lại thế giới của anh.”

Ninh Giác Phi vẫn đứng ở phía sau hắn nhìn bọn họ, lúc này trong lòng vui vẻ, không khỏi đưa tay ôm vai hắn.

Giải Ý cũng thật cao hứng, nhưng đánh ra một câu nói: “Ở đây tôi còn có một người, y đến từ năm 2058, cũng là người Trung Quốc, y muốn theo tôi cùng nhau trở lại.”

“Yaaa?” Bên kia hiển nhiên rất khiếp sợ. “Có chuyện như vậy sao? Anh chờ một chút, chúng tôi lập tức tra.”

Bên kia trầm mặc một thời gian.

Giải Ý quay người lại, cùng Ninh Giác Phi ôm nhau: “Chúng ta có thể trở về rồi.”

Ninh Giác Phi cũng rất kích động, hung hăng mà hôn lên môi hắn.

Qua một hồi lâu, bên kia đáp lời: “Thật là kỳ quái, ở đây chúng tôi tra không được chu ti mã tích gì cả. Tôi khẳng định sự cố lần này chúng ta chỉ ở năm 2008 tạo thành một đường hầm trong nháy mắt, lực lượng này quá lớn làm K2 xảy ra tuyết lở. Trừ lần đó ra, thời gian không xuất hiện bất luận cái gì khác thường. Xin hỏi, y là thế nào xuyên qua?”

Giải Ý trả lời: “Ở bên kia y đã tử vong, là linh hồn xuyên qua, tiến nhập thân thể người ở đây.”

“A?” Bên kia hiển nhiên vô cùng hứng thú. “Đây là vấn đề nghiên cứu thuộc phạm trù linh học, không thuộc phạm trù vật lý học. Đáng tiếc, chúng tôi không giúp được y. Nhưng chúng tôi có thể đưa vấn đề của y cho sở nghiên cứu linh học, để cho bọn họ nghiên cứu một chút, xem có biện pháp nào hay không?”

Tâm Giải Ý trầm xuống: “Ý của các anh là các anh không thể để y cùng tôi trở về?”

“Đúng vậy, chúng ta bất lực. Thân thể y là ở bên kia, từ góc độ vật lý học, y chính là người của thế giới kia.” Người bên kia hiển nhiên rất lãnh tĩnh. “Đương nhiên, anh nên đem tình huống y nói chuẩn xác cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể giao cho tiểu tổ nghiên cứu, để bọn họ suy nghĩ phương án.”

“Ừ, y tên Ninh Giác Phi, là quân nhân trong bộ đội đặc chủng Trung Hoa Trung Quốc năm 2058, ở trong chiến đấu hi sinh.”

“Xin chờ chút.” Một lát sau, một loạt chữ xuất hiện tại màn hình. “Ninh Giác Phi, là tướng quân trẻ tuổi nhất của Trung Hoa Trung Quốc, 18 tuổi nhập ngũ, 27 tuổi trở thành thiếu tướng, quan tư lệnh bộ đội đặc chủng chống khủng bố Trung Hoa Trung Quốc, năm 2058 trong một trận chống khủng bố quốc tế đại quy mô oanh liệt hi sinh, năm ấy 29 tuổi. Chính phủ các quốc gia đối với tài năng quân sự trác việt cùng sự thành công trong công tác chống tổ chức khủng bố quốc tế của y đánh giá rất cao. Chính phủ Trung Hoa Trung Quốc vì y cử hành quốc táng, truy tặng danh hiệu liệt sĩ, nhân dân anh hùng, trao tặng huân chương hồng kỳ cấp một. Là y sao?”

Giải Ý hoàn toàn không biết những điều này, quay đầu lại nhìn Ninh Giác Phi.

Y nhẹ nhàng gật đầu.

Giải Ý rất giật mình: “Giác Phi, thì ra em là anh hùng như vậy a, anh tới giờ vẫn chưa biết.”

Ninh Giác Phi mỉm cười, lắc lắc vai hắn, hời hợt mà nói: “Cũng không có gì, hảo hán bất đề đương niên dũng.(3)”

Giải Ý lập tức quay đầu lại gõ chữ: “Chính là y.”

Bên kia lập tức đáp lời: “Ninh tướng quân, chúng tôi rất kính nể ngài, hướng ngài đưa ra kính ý.”

Ninh Giác Phi nhẹ giọng nói: “Giúp tôi nói cảm ơn.”

Giải Ý lập tức đánh vào: “Ninh tướng quân cám ơn các anh.”

Bên kia lại nói: “Ninh tướng quân, chúng tôi tìm được tư liệu người nhà của ngài, sẽ truyền thông tin qua bên ngài.”

Lúc này Ninh Giác Phi mới có chút kích động, nhịn không được khom người về phía màn hình.

Một dòng chữ nữa xuất hiện: “Ninh Thiên Vũ (*), hiện 52 tuổi, là khoa học gia viện khoa học hàng không Trung Hoa Trung Quốc, chỉ huy Trung Hoa Trung Quốc đưa phi thuyền vũ trụ lên sao Hỏa và đặt chân lên sao Hỏa, khởi xướng quan hệ song song Trung, Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Nhật, Italia cùng 10 quốc gia khác cùng nhau thành lập trạm không gian quỹ đạo sao Hỏa, tham gia thiên văn vật lý học quốc tế, trở thành sinh mệnh của ngành thiên văn quốc gia ngoài ra còn là tác giả truyện khoa học viễn tưởng. Phụ thân hắn là thanh niên danh tướng Ninh Giác Phi vì nước vì dân anh dũng hi sinh.”

Qua một đoạn giới thiệu dài như thế, sau đó là ảnh chụp Ninh Thiên Vũ, lúc làm thí nghiệm, kiểm tra công tác trên phi thuyền, lúc nhận giải thưởng, lúc tiếp thu ký giả phỏng vấn, còn có ảnh trên sao Hỏa, dưới ảnh còn ghi rõ “Ninh Thiên Vũ tiên sinh đang ở trạm quan sát công tác sao Hỏa.”

Ninh Thiên Vũ lớn lên rất cao to, hai hàng tóc mai đã bạc, nhưng khí vũ hiên ngang, thần thái phi dương, một đôi mắt to lấp lánh hữu thần, tràn ngập trí tuệ.

Ninh Giác Phi tham lam mà nhìn lấy những hình ảnh ấy, con mắt dần dần ươn ướt, thì thào mà nói: “Không nghĩ tới con em trở thành nhà khoa học.”

Giải Ý đưa tay ôm lấy y, đứng dậy để y ngồi xuống chỗ mình: “Em muốn hỏi cái gì, tự mình hỏi đi.”

END 16

Mục lục

(1) Tam giác mùa hè:

(2) The Ode to Joy: nghe giai điệu tại 

(3) Hảo hán bất đề đương niên dũng: là người nam tử chính trực thì không đề cập đến thành tích cá nhân lúc trước.

(*) Trong truyện gốc của Ngân dực và ngoại truyện Nhiêu thiên đích thiên không, có đề cập con trai Ninh Giác Phi tên là Ninh Viễn Hằng. Ở đây tác giả dùng Ninh Thiên Vũ, có lẽ là do nhầm lẫn.