Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 34: Lễ tình nhân nhỏ




Hôm nay là lễ tình nhân.

Ngọt ngào, mang các loại mùi thơm của sô cô la.

Tuyết được mùi thơm bao quanh, từ địa phương xa xôi chạy tới, dần dần bao bọc lấy cái thế giới không tỉnh lại này.

Bây giờ là sáng sớm sáu giờ, Cổ Dĩ Mạt vốn nên là đã thức dậy, chuẩn bị tám giờ lên máy bay đi New York để họp nhưng vẫn say giấc nằm ở trong chăn, Thẩm Mặc bên người nhưng đã mở mắt ra.

Thẩm Mặc nghiêng người sang tay gối đầu, an tĩnh nhìn Cổ Dĩ Mạt, quang ba trong tròng mắt biểu hiện đã thanh tỉnh chậm rãi lưu động, lắc lư, tản ra ấm áp tràn ngập cả phòng ngủ, ấm áp giống như thật không cần lò sưởi nữa.

Đáy mắt yên tĩnh chợt đung đưa một vòng rung đông, mơ hồ là tiếu ý.

Cái ngốc cô nương này.

Nhớ tới hành động của Cổ Dĩ Mạt buổi tối ngày hôm trước như một đứa trẻ tức giận, có chút bất đắc dĩ đưa tay ra êm ái nhéo một cái lên khuôn mặt trắng nõn của người đang ngủ say.

Lúc nàng đang cán sủi cảo lám dám liên hiệp cùng Lâm Uyên chơi bột mì, quấy rối không nói, còn đem sàn nhà rối loạn một đoàn.

Nàng phải thu dọn hơn nửa giờ.

"Ân...."

"Sớm...Mặc." Có lẽ là bởi vì đụng chạm của Thẩm Mặc hoặc có thể là bởi vì người nào đó mà phòng ngủ trở nên ấm áp, Cổ Dĩ Mạt cũng tỉnh.

Đôi mắt còn có chút lim dim buồn ngủ, hai tròng mắt đen ngăm mất đi già dặn ác liệt thường ngày, trở nên mềm mại mà khả ái.

Mở mắt ra liền bị màu hổ phách ấm áp bao bọc, Cổ Dĩ Mạt lại thạnh tỉnh chậm mấy nhịp.

"Sớm, Dĩ Mạt."

Giọng nói dịu dàng, cách bên ngoài mấy cm chấn động, Cổ Dĩ Mạt rốt cuộc thanh tỉnh.

"Không biết Tô tổng thanh tra có đi không, có muốn hay không gọi điện thoại nhắc nhở một chút." Cổ Dĩ Mạt nhìn Thẩm Mặc, kéo qua cánh tay của Thẩm Mặc, thuần thục nằm lên, vòng qua eo Thẩm Mặc, hoàn toàn nằm ở trong ngực phương trong.

Thẩm Mặc cưng chiều nhìn nàng giống như động vật nhỏ hành động, mặc nàng gối lên cánh tay mình, mặc nàng chui vào trong ngực mình, sau đó một cái tay khác lại thuận theo ôm lấy vai nàng.

"Tô tổng thanh tra sẽ không quên."

Hắn sẽ khóc lóc thức dậy, sau đó sẽ chửi rủa trên máy bay, oán trách đi họp.

Nhớ lại lúc người trong ngực gặp Tô tổng thanh tra còn độc thân đề nghị giao cho hắn, thời điểm tổng thanh tra nhận lấy văn kiện ánh mắt kia.

U oán đến chết.

Mặc dù là nấm lạnh nhà mình, nhưng hư hỏng như vậy vẫn là không tốt.

"Vậy à, Tô tổng thanh tra nghe lời nhất."

Chị là chưa từng thấy ánh mắt ai oán đến muốn khóc của đàn ông sao.

"Muốn ăn cái gì, buổi sáng." Ngón tay nhỏ nhắn của Thẩm Mặc khẽ vuốt mái tóc dài Cổ Dĩ Mạt, trắng nõn cùng đen mực xen lẫn, triền miên.

"Sô cô la."

".....Nhà không có sô cô la."

"Sô cô la."

"....."

"Sô cô la."

"Vậy thì đứng lên thôi, đi ra ngoài mua." Thẩm Mặc cúi đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt nhắm hai mắt đôi môi hé mở, lặp lại ba chữ "Sô cô la", một chút bất đắc dĩ.

Đây là sáng sớm liền bắt đầu tự do phóng khoáng sao.

"Ey, mới mấy giờ a, thật vất vả mới có thể không họp."

"Hảo hảo, vừa vặn phải làm sô cô la, ngày hôm qua chưa kịp đi mua, đã hơn bảy giờ rồi, mau rời giường." Thẩm Mặc giật giật tay Cổ Dĩ Mạt, gợi lên môi, nhìn cô gái trong ngực ít có khi làm nũng, màu hổ phách trong tròng mắt là tràn đầy ôn nhu.

Kết quả hai người lằng nhằng, tám giờ mới ra cửa.

Tuyết nhỏ lay động theo chiều gió rơi vãi, mềm mại rơi xuống trên vai hai người.

"Muốn ăn cái gì?" Hai tròng mắt Thẩm Mặc mỉm cười nhìn Cổ Dĩ Mạt, mặc nàng đem tay mình lạnh như băng thật kỹ nhét vào túi áo khoác của nàng, khóe miệng một tia độ cong, sâu kín mở miệng.

Ngốc nấm lạnh này tuyệt đối không phải muốn ăn sô cô la, mình cùng nàng cũng không thích ăn những thứ này, cho nên nhà ngay cả tích trữ cũng không có, cho nên, chỉ là muốn nhắc nhở mình, hôm nay là cái ngày gì đi.

"Cháo bát bảo." Cổ Dĩ Mạt mi mắt cong, quay đầu nhìn Thẩm Mặc, khuôn mặt tinh xảo, hoàn toàn là tình yêu cùng ôn nhu, bàn tay mảnh khảnh một mực êm ái xoa nắn bàn tay Thẩm Mặc, muốn cố gắng khiến bàn tay lạnh như băng của nàng ấm áp một chút.

"Vậy đi cửa tiệm của Dương thúc?" Thẩm Mặc cùng Cổ Dĩ Mạt cùng quay đầu nhìn phía trước, bông tuyết không ngừng từ trước mắt rơi xuống, phiêu phiêu đãng đãng, mời gió cùng múa, nhưng, mang tới, là nhàn nhạt ấm áp.

Người mẹ trẻ tuổi ôm đứa con trai mặc áo gấu lông, phía sau là người cha cầm sô cô la trêu chọc đứa con, kết quả sô cô la ở tiếng trẻ con bì bõm đút vào miệng mẹ.

Tình lữ trẻ tuổi, tiểu nữ sinh đi nhanh ở phía trước, phía sau là một nam sinh xách một túi sô cô la, nữ sinh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nam sinh hai lỗ tai cũng đã đỏ bừng nhưng vẫn cố chấp đuổi theo.

Sau đó hô to "Mình thích cậu", thở không ra hơi.

Mà hai người cao gầy, không tính là động tác thân mật, ít nói cùng đi, trên mặt tuyết sau lưng, là không sâu không cạn, dấu chân hai người xếp hàng.

Không có kinh thiên động địa, chẳng qua là củi gạo dầu muối.

Nhàn nhạt, chậm rãi, mỗi ngày mỗi năm, từng giây từng phút, dần dần chất đống, sau đó chính là, đến chết không thay đổi.