Tướng Phủ Đích Nữ

Quyển 1 - Chương 41: Lục di nương




“Vậy, theo tỷ tỷ, muội muội cảm thấy có hay không nên đẩy tỷ tỷ xuống tốt hơn?” Nạp Lan Khuynh nghiêng đầu, chân thành nhìn Nạp Lan Tĩnh, giống như hai tỷ muội đang thảo luận vấn đề quan trọng.

“Ha ha, ngươi không thể, ta nếu rơi xuống, tướng phủ phải hướng phủ tướng quân, hướng hoàng thượng một lời giải thích a, mà ta là quận chúa, lại là người thái hậu ngụ ý chọn làm con dâu hoàng gia, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả phủ thượng thư cũng sẽ hoài nghi ngươi, nghĩ đến biểu tỷ An Ảnh Nhã kia của ngươi cũng sẽ không vui a.” Nạp Lan Tĩnh lắc đầu cười nói, phủ định đề nghị Nạp Lan Khuynh.

“Tỷ tỷ nói đúng, xem ra muội muội phải nghĩ biện pháp khác.” Nạp Lan Khuynh lấy lại bình tĩnh, trên mặt lộ ý cười ngọt ngào.

“Vậy tỷ tỷ trước chúc muội muội nghĩ ra đại sự, đừng giống như hôm nay, hết thẩy an bài, bất quá làm cho người khác thấy cố ý a.” Nạp Lan Tĩnh vuốt nhẹ sợi tóc bên tai, ý có điều chỉ.

“Này mọi chuyện còn không nhất định đâu, chưa tới khắc cuối cùng, ai biết kết quả thế nào?” Nạp Lan Khuynh điềm điềm cười, trông như tỷ muội đang tán gẫu vui vẻ.

Nạp Lan Tĩnh thật lâu sau không có nói lời nào, thẳng đến khi Nạp Lan Khuynh rời đi, Nạp Lan Tĩnh mới sâu kín thở ra, nàng vừa thấy có một bóng màu xanh chợt lóe qua, nhìn kỹ lại thì cái gì cũng đều không có.

Nạp Lan Tĩnh theo nơi đó đi nhìn theo, là hướng phòng Cung thị đi đến, hôm nay Nạp Lan Tĩnh chiếm thế thượng phong nhưng Nạp Lan Khuynh cũng không phải không thu hoạch được gì, nay nhị di nương đi dạo khắp nơi trong phủ, tất cả mọi người đều thấy nàng tinh thần không sai, nếu còn không để cho nàng đến thỉnh an Cung thị lại khiến người ta hoài nghi, tính ngày, ca ca cũng sắp trở lại, thừa dịp này tạo cơ hội dọn dẹp nhị di nương, qua nhiều lần như vậy, chính mình bất quá là gặp chiêu ứng chiêu, cũng nên phản kích a.

Lưu Châu được nâng vị di nương, nhị di nương khẳng định muốn đến xem, hiện tại quan trọng nhất vẫn là nên bồi dưỡng người của chính mình, người kia trong viện bây giờ cái gì cũng không tìm hiểu được.

Cung thị đối với chuyện Lưu Châu nâng vị di nương không ý kiến gì, về phần lão thái thái, Cung thị trực tiếp cho người đến thông báo, sau nhanh chóng an bài mọi chuyện.

Ba ngày sau là ngày Lưu Châu được nâng vị, kỳ thật cũng không có nghi thức gì, dù sao cũng là ở trong phòng Lưu Châu dán chữ hỉ, Lưu Châu một thân hồng nhạt, cung kính dâng trà cho Cung thị, lại hành lễ với vài vị di nương, đó là định ra thân thế nàng.

“Hy vọng ngươi về sau vì Nạp Lan gia khai chi tán diệp, kéo dài con nối dõi.” Cung thị từ trên bàn cầm lấy hồng bao đưa cho Lưu Châu, Lưu Châu tiếp nhận hồng bao, đó là đương gia chủ mẫu công nhận thân phận di nương của nàng.

“Thiếp xin nghe theo phu nhân dạy bảo!” Lưu Châu khấu đầu, nha đầu bên cạnh đến nâng nàng dậy, phía sau hạ nhân hầu hạ cũng nhiều lên, một ma ma quản sự, hai nha đầu bậc hai, và sáu nha đầu bậc ba.

“Muội muội thỉnh an các vị tỷ tỷ!” Lưu Châu phúc phúc, ngụ ý chúng di nương sau này chung sống hòa thuận.

“Chúc mừng muội muội!” Nhóm di nương đứng lên đáp lễ, đưa hồng bao cho Lưu Châu.

“Tốt lắm, thỉnh các vị tiểu thư vào đi.” Cung thị gật đầu, lễ nạp thiếp các tiểu thư chưa xuất giá không được phép tham gia, lễ hoàn, các tiểu thư tự nhiên từ bên ngoài tiến vào.

“Lục di nương hôm nay thật xinh đẹp a!” Nạp Lan Tĩnh nói xong, ngồi xuống bên cạnh Cung thị.

“Thiếp đa tạ đại tiểu thư khích lệ!” Lưu Châu đứng dậy, yếu ớt cười đáp lại.Nàng đáng lẽ nên sắp xếp là ngũ di nương, nhưng ngũ di nương là vì hại người bị tống xuất khỏi phủ, không may mắn, cho nên liền xưng là lục di nương.

“Tất nhiên a, nếu không phải sinh ra đẹp một chút, còn có thể nâng nhanh như vậy!” Nhị di nương tay nắm chặt biên váy, sắc mặt khó coi.

“Nếu lão gia thực thích khuôn mặt của thiếp, cũng là chuyện tốt, ít nhất thiếp là thấy hy vọng, giống nhị di nương ân sủng không ngừng!” Lưu Châu nhẹ nhàng nâng ấm trà lên, dùng nắp ly trà chậm rãi vuốt vuốt nước trà làm lá trà trồi lên, híp mắt, nàng thích loại cảm giác này, không cần mỗi ngày phải khúm núm.

“Lục di nương thật khéo nói a!” Nạp Lan Khuynh mắt thấy nhị di nương muốn phát hỏa, khụ một tiếng, mở miệng, ý bảo nhị di nương an tâm một chút chớ làm hỏng việc.

“Nhị tiểu thư nói quá lời, thiếp không dám nhận!” Lưu Châu che miệng cười, tựa như ngượng ngùng.

“Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi một chút, lát nữa theo ta đến viện lão thái thái thỉnh an.” Cung thị cười “Đây là trà hoa quế do tứ di nương sáng nay mang đến, mọi người nếm thử đi, trà của nàng là tốt nhất đó!” Một nha đầu liền đến thay trà hoa quế cho mọi người.

“Quả thật mùi thơm ngát hợp lòng người.” Lưu Châu tán thưởng, trà này quả thật không tầm thường.

“Lục di nương nếu thích, lát nữa ta sai người đưa đến trong viện ngươi một ít.” Tứ di nương cười gật đầu, lục di nương rốt cuộc là người của phu nhân, cùng nàng giao hảo tốt đó là cùng phu nhân quan hệ a.

“Tứ di nương, Ninh nhi cũng muốn.” Nạp Lan Ninh thoáng nhìn qua tam di nương, sợ hãi mở miệng.

“Tốt, ta sai người đưa qua!” Tứ di nương cười gượng ép, có lẽ vì lần trước nàng làm hại nữ nhi của mình bị phạt, trong lòng vẫn giận.

“Được rồi, nghĩ đến lão thái thái trong phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta lập tức đi qua!” Cung thị đưa tay để nha đầu nâng dậy, nhóm di nương cũng đứng dậy theo.

“Á!” Đột nhiên nhị di nương hô to, trên mặt đổ mồ hôi, thân mình run run.

“Người tới, mau mau thỉnh đại phu đến, đưa nhị di nương tiến vào sườn ốc đi!” Cung thị bên cạnh chỉ huy, di nương vô luận phát sinh chuyện gì đều không thể ngủ tại phòng chủ mẫu, mà nếu đưa nhị di nương trở về sân viện chính mình lại quá xa, đành phải đưa vào sườn ốc, mà sườn ốc đó là phòng ở của hạ nhân.

“Nhanh sai người đi thỉnh lão thái thái và lão gia tới đây.” Cung thị chờ đại phu đến, cùng mọi người đợi ở trong viện.

“A..a..a…!” Trong phòng truyền ra từng đợt tiếng hét thảm thiết, bọn nha đầu bê từng chậu từng chậu chưa đầy máu từ trong phòng ra làm mọi người kinh hãi không thôi.

Nạp Lan Diệp Hoa nhìn tình hình, mặt đen lại, mọi người bị áp lực không dám nói lời nào, trong lòng ẩn ẩn đoán được, sau lại thấy một phụ nhân trung niên dùng vải đỏ bao lấy cái gì đó ra ngoài, theo sau là hai đại phu.

“Nhị di nương...nàng” Lão thái thái tiến lên hai bước, trong lòng đã đoán được kết quả.

“Bẩm lão thái thái, chúng ta đã làm hết sức!” Hai vị đại phu cúi đầu, tự hỏi nên trả lời thế nào.

“Nàng thế nào?” Nạp Lan Diệp Hoa không rõ cảm giác trong lòng là gì, kỳ thưc hắn hy vọng vào đứa nhỏ trong bụng nàng.

“Vị di nương này nên nghỉ ngơi một thời gian liền không có trở ngại!” Hai đại phu nói xong, lui xuống, hậu viện tướng phủ không yên ổn a.

“Đứa nhỏ đâu.” Nạp Lan Diệp Hoa muốn chính tai nghe tin tức đứa nhỏ.

“Là… vừa mới hình thành nam tử.” Đại phu lắc lắc đầu, lấy tay chỉ chỉ cái bọc màu đỏ, này cái thai vừa mới hình thành nằm trong chậu máu, thật khiến cha mẹ luyến tiếc, hội đưa hắn hình hài, cho nên phần lớn chỉ vải đỏ để bao.

“Ta không tin! Di nương vài ngày trước còn nói đệ đệ trong bụng nàng đạp, thế nào lại không còn trong bụng, các ngươi gạt người!” Nạp Lan Khuynh khóc chạy về phía trước, vẻ mặt không dám tin nhìn bọc vải đỏ.